Chương 16: Từng là biển xanh
Bùi Hoan đợi ba tối liên tiếp, Tưởng Duy Thành cuối cùng cũng lộ diện.
Tầm chạng vạng, thím Lâm chạy vào nói với cô: "Tối nay thiếu gia sẽ về nhà".
Bùi Hoan "vâng" một tiếng, lên mạng tiềm kiếm một hồi, cuối cùng in ra hai tờ thực đơn, ở trong bếp chuẩn bị mất hai tiếng đồng hồ.
Nữ chủ nhân ở tòa nhà phía nam lần đầu tiên đích thân xuống bếp, thức ăn bày đầy một bàn, khiến căn nhà lạnh lẽo bỗng trở nên có sức sống trong giây lát.
Thím Lâm lăng xăng bên cạnh, sắc mặt mừng rỡ. Bà lẩm bẩm: "Thế này mới gọi là nhà chứ. Thiếu phu nhân, thật ra đàn ông đều như nhau cả thôi, cô đừng giận dỗi thiếu gia rồi ngủ riêng. Khụ khụ... Nếu hai người có con, chắc chắn thiếu gia sẽ không ra ngoài".
Tưởng Duy Thành đã xuất hiện ở cửa. Anh vốn kinh ngạc khi nhìn thấy bàn thức ăn, nhưng nghe câu nói của thím Lâm, ánh mắt anh liền tối sầm.
Bùi Hoan vờ như không thấy, mỉm cười với anh: "Em không biết nấu cơm, vừa mới học làm mấy món. Nếu anh không muốn ăn, bảo thím Lâm gọi đầu bếp nấu".
Tưởng Duy Thành và Bùi Hoan dù sao cũng đã kết hôn sáu năm, anh đương nhiên biết cô chẳng rành việc nấu nướng.
Nhưng Tưởng Duy Thành chỉ nhìn chằm chằm đống đồ ăn có màu sắc đáng ngờ rồi chẳng nói chẳng rằng ngồi xuống ăn cơm.
Bùi Hoan lặng lẽ cùng anh ăn tối. Thím Lâm cảm động đến sắp khóc, lập tức lui ra ngoài. Trong phòng chỉ còn lại hai người.
Ăn một lúc, Tưởng Duy Thành không còn bộ dạng công tử nho nhã thường ngày mà và từng miếng cơm lớn. Bùi Hoan cố cất giọng bình thản: "Anh vội làm gì chứ?".
Tưởng Duy Thành không ngẩn đầu: "Chắc chắn em có chuyện, tôi không muốn bản thân chịu ấm ức, ăn bữa cơm còn tức giận. Tôi ăn nhanh để em có gì thì mau nói".
Bùi Hoan buông đũa, mở miệng: "Bọn họ nói Sênh Sênh phải phẫu thuật, nhưng em không muốn đánh cược, anh có thể giúp em...".
Tưởng Duy Thành đột nhiên ngước mắt nhìn cô.
Bùi Hoan khó tiếp lời, đành thở dài: "Được, anh cứ ăn cơm trước đi. Tình hình của Sênh Sênh gần đây tương đối ổn định, chuyện này không cần nóng vội".
Tưởng Duy Thành vẫn trầm mặc, bàn tay vô thức cầm thìa trộn lẫn cơm với đồ ăn. Bùi Hoan không ăn tiếp, chỉ lặng lẽ nhìn anh. Tưởng Duy Thành thừa hưởng gương mặt hoàn hảo từ mẹ mình, cộng thêm gia thế hoành tráng, nên anh là người đàn ông trong mộng của biết bao cô gái.
Lần đầu tiên Bùi Hoan gặp Tưởng Duy Thành là năm anh hai mươi hai tuổi, còn cô mới lên cấp ba. Giai đoạn đó cô hết sức ngỗ nghịch, thường chống đối Hoa Thiệu Đình. Có lần, cô tìm mọi cách thoát khỏi vệ sĩ của Lan Phường, hẹn mấy người bạn lái xe đi chơi. Nào ngờ trên đường gây ra tai nạn, đâm vào xe của Tưởng Duy Thành.
Khi đó Tưởng Duy Thành mặc áo sơ mi ca-rô đen trắng, từ chiếc Maserati bước xuống, khiến mấy cô thiếu nữ đều tròn mắt.
Bùi Hoan chợt nhớ đến một câu thơ trong sách: Cưỡi ngựa tựa bên cầu. Áo hồng vẫy khắp lầu.
Anh là chàng công tử khá nổi tiếng ở thành phố Mộc, được nhiều người biết đến.
Số phận là thứ con người thường không để tâm, đến khi vật đổi sao dời, bạn mới nhớ tới nó.
Bùi Hoan quên mất mình từng uy hϊế͙p͙ Tưởng Duy Thành không được truy cứu trách nhiệm như thế nào, cũng quên mất mình đã nói gì với anh. Lúc bấy giờ, cô vừa ấu trĩ vừa ngông cuồng. Đó chỉ là cuộc gặp gỡ hết sức tình cờ, không ngờ nhiều năm sau, cô lại sống chung với anh.
Băt gặp bộ dạng cắm cúi ăn cơm của Tưởng Duy Thành, Bùi Hoan chua xót trong lòng. Cô giơ tay ngăn anh lại: "Em xin lỗi, em biết đồ ăn không ngon, anh đừng ăn nữa".
Tưởng Duy Thành hất tay cô: "Bảo tôi ăn là em, bảo tôi đừng ăn cũng là em. Tôi làm gì thì em cũng chỉ bày ra bộ mặt đưa đám đó. Bùi Hoan... đối với em, tôi chỉ có chút giá trị lợi dụng thôi đúng không? Khi nào Sênh Sênh bị ốm, em mới nhớ tới tôi".
Bùi Hoan im lặng.
Tưởng Duy Thành nhìn cô đăm đăm, một lúc sau mới mở miệng: "Lần này cận tôi giúp em làm gì?"".
"Xin anh hãy giúp em hẹn tìm mấy chuyên gia khoa tim mạch. Sênh Sênh không giống bệnh nhân tim bẩm sinh khác, con bé có yếu tố di truyền. Hơn nữa, em biết phẫu thuật tồn tại rủi ro lớn, liệu có thể tìm một phương án điều trị truyền thống không? Em thật sự đánh cược không nổi, nếu mất con bé, em..."Bùi Hoan không thể tiếp tục che giấu bản thân, cô nhìn Tưởng Duy Thành bằng ánh mắt khẩn thiết, nói càng nhanh hơn: "Sênh Sênh là sinh mạng của em. Em chỉ còn một mình nó mà thôi".
Lửa giận trong mắt Tưởng Duy Thành dần chỉ còn lại sự chế nhạo.
Anh nhắc lại câu nói của Bùi Hoan: "Em chỉ còn một mình nó?". Tưởng Duy Thành rút khăn giấy lau tay, nhìn bàn đầy thức ăn, đột nhiên cười lớn: "Bùi Hoan, em không hổ danh là người Hoa Thiệu Đình nuôi dạy, trái tim tàn nhẫn y như hắn".
Bên ngoài bỗng vang lên tiếng nói chuyện, thím Lâm đi vào, kêu phu nhân ở nhà chính bảo người mang đồ sang bên này: "Có lẽ phu nhân nghe nói thiếu gia về, bảo mang sang cho thiếu gia".
"Gần đây mẹ tôi có ở nhà không?" Tưởng Duy Thành nhìn túi giấy khá dày, không biết bên trong đựng đồ gì.
Thím Lâm gật đầu: "Có ạ, phu nhân ở nhà suốt, nói trời lạnh nên không muốn động đậy".
Tưởng Duy Thành lại đảo mắt qua túi giấy rồi ra hiệu người giúp việc đi ra ngoài.
Bố Tưởng Duy Thành qua đời từ lâu, mẹ anh rất ghét Bùi Hoan, càng căm ghét phụ nữ trong làng giải trí, năm đó sống ch.ết không đồng ý chuyện của hai người. Sau khi kết hôn, bọn họ sống trong ngôi nhà độc lập nằm ở phía nam, tách khỏi khu nhà chính.
Bình thường Tưởng Duy Thành không về nhà, Bùi Hoan và mẹ anh cũng chẳng qua lại, thậm chí hai, ba năm không gặp một lần.
Đã là đồ mẹ anh cho con trai mình, Bùi Hoan cũng không để tâm. Nhưng vừa định đi ra ngoài, cô liền bị Tưởng Duy Thành giữ chặt cổ tay.
Bùi Hoan hơi đau, cúi đầu đẩy anh.
Tưởng Duy Thành cầm chiếc túi dốc ngược ngay trước mặt cô. Bên trong đều là tạo chí rơi tung tóe xuống đất.
Đây là các tờ báo liên quan đến làng giải trí. Trên mặt báo đều là hình ảnh thảm hại của Bùi Hoan, ngồi xổm nôn ọe trước cổng khách sạn.
Ảnh chụp ở góc độ rất khéo, cô biến thành người phụ nữ phong trần đê tiện say khướt, cả đêm không về. Có hình ảnh làm chứng, chắc chắn Bùi Hoan sẽ biến thành trò cười cho người dân thành phố Mộc.
Tin tức còn cố ý nhắc đến cô vànhà họ Tưởng, nói Tưởng Duy Thành và cô thật sự kết hôn. Lần này, Tưởng Duy Thành đã bị "cắm sừng".
Bùi Hoan đứng yên, cúi đầu nhìn đống báo, không nói một lời.
Tưởng Duy Thành cầm một tờ báo lên đọc cho Bùi Hoan nghe, sau đó cười nhạt hỏi cô: "Đến mức này mà em còn mặt mĩ cầu xin tôi giúp em?".
Bùi Hoan không nhìn anh: "Anh đương nhiên có cách khiến tin tức không lan truyền ra ngoài".
Tưởng Duy Thành siết chặt tờ báo, không thể khống chế sự phẫn nộ: "Tôi đã tận tình tận nghĩa với Sênh Sênh. Bao nhiêu năm qua, ai đã đổ tiền quyên góp cho Huệ sinh? Ai cử bác sĩ khám bệnh cho Sênh Sênh? Tôi đối xử với em thế nào, bản thân em rõ nhất".
Bùi Hoan vẫn im lặng, không muốn tranh cãi với anh.
Vẻ mặt bình tĩnh của cô ngược lại càng chọc giận Tưởng Duy Thành. Anh đột nhiên đứng dậy, ném tờ báo vào mặt Bùi Hoan. Cô lùi lại phía sau theo phản xạ, tay quờ vào chiếc tủ bên cạnh, đẩy khay đựng nến rơi xuống đất, thủy tinh vỡ tung tóe.
Tưởng Duy Thành trừng mắt với cô: "Muốn cầu người khác giúp đỡ thì nên có dáng vẻ cầu xin. Lần này đừng mơ tôi giúp em".
Vẻ mặt Bùi Hoan cuối cùng cũng có chút xao động. Thấy Tưởng Duy Thành đạp lên tờ báo định ra ngoài, cô vội kéo tay anh: "A Thành!".
Tưởng Duy Thành dừng bước, bực tức hất cô ra, động tác rất mạnh. Anh không quay đầu, gầm lên: "Em quá đáng thật đấy. Hoa Thiệu Đình không dạy em cúi đầu, tôi sẽ dạy em". Nói xong, anh chỉ tay vào tờ báo: "Nhặt từng tờ lên cho tôi!".
Bùi Hoan bị anh đẩy ngã xuống đất, cánh tay hình như bị thủy tinh vỡ đam vào, nhưng trong lòng cô tĩnh lặng một cách kỳ lạ.
Cô thậm chí không tức giận. Cảm giác duy nhất của cô bây giờ là sốt ruột, cô không thể để Sênh Sênh mạo hiểm làm phẫu thuật, không thể để Huệ Sinh mất đi nguồn viện trợ.
Nhìn mặt đất bừa bãi lộn xộn, trong đầu Bùi Hoan chỉ nghĩ đến một chuyện, chỉ cần Tưởng Duy Thành nhận lời giúp cô, bắt cô làm gì cũng được.
Bùi Hoan đỡ cánh tay ngồi dậy, gạt đống thủy tinh vỡ rồi nhặt mấy tờ báo đó.
Tưởng Duy Thành không rời mắt khỏi Bùi Hoan. Bị ức hϊế͙p͙ nhưng cô không khóc, không náo loạn, thậm chí không tranh cãi với anh. Anh cố ý nhục mạ cô, bắt cô đi nhặt mất tờ báo có những tấm ảnh kinh khủng đó, vậy mà cô cũng ngoan ngoãn nghe lời.