Chương 27
Bùi Hi nhất định xảy ra chuyện, nhưng chị ấy vẫn còn sống. Như vậy mới đáng sợ, Bùi Hoan không biết sau khi cô trốn khỏi Lan Phường, chị gái mang vạ gì. Mỗi lần nhìn tấm ảnh, Bùi Hoan cảm thấy bản thân sắp suy sụp đến nơi.
"Bùi Hoan, cô có nghe tôi nói không đấy?" Chị Kính sốt ruột, cầm bao thuốc lá ném vào người cô. Bùi Hoan giật mình: "Chị đừng nói nữa, em biết cả rồi".
"Cô đúng là đồ không có đầu óc. Cô thử nhìn người khác xem, ai mà chẳng là đàn bà, sao người ta lấy chồng tốt hơn cô? Phụ nữ đã lội bùn thì đừng có ra vẻ làm thánh nữ." Chị Kính nghiến răng: "Tôi nói cho cô biết, cô mà không nghĩ cách bảo chồng cô đứng ra dẹp yên vụ Thịnh Linh, thanh danh của cô sẽ mất sạch. Cô không biết mấy tin lá cải đó buồn nôn đến mức nào hay sao? Đến mức này cô còn bày ra vẻ thanh cao với Tưởng Duy Thành làm gì?".
Chị Kính thuận ta kéo đống báo lại gần. Đầu óc Bùi Hoan vô cùng hỗn loạn, cô không nhịn được, đẩy đống bào xuống đất: "Em đã nói rồi, anh ấy sẽ không quan tâm đến em nữa".
Chị Kính không ngờ Bùi Hoan là hùng hổ như vậy. Chị nổi giận chỉ tay vào mặt cô: "Được được, cô giỏi lắm. Tôi chỉ muốn tốt cho cô, vậy mà từ trước đến nay cô chưa bao giờ thật lòng. Người bên anh Phong là thế nào? Sự việc này mà bị làm lớn, bị cuốn vào vụ rửa tiền thì chúng ta sẽ rất phiền phức".
Bùi Hoan nhắm mắt, một lúc sau mới khôi phục tâm trạng. Bởi vì không thể giải thích rõ ràng nên cô quay người, đẩy cửa đi ra ngoài.
Chị Kính trừng mắt, dõi theo bóng cô: "Độc ác nhất là lòng dạ đàn bà, giết người không thấy máu. Đám lang sói hổ báo ở ngoài kia đang chờ ăn thịt cô đấy".
Bùi Hoan dừng bước. Bên ngoài là bức tường kính, phòng hội nghị của công ty ở tầng mười tám, bây giờ là buổi sáng sớm, mọi người còn chưa đến, cả khu văn phòng rộng lớn tràn ngập ánh ban mai.
Bùi Hoan đột nhiên cảm thấy không mở nổi mắt.
Cô không thể đi tiếp, cũng không thể quay đầu. Đã nhiều năm, cô không thể dừng bước, hồi tưởng hay lùi lại phía sau.
Miệng lưỡi con người thật đáng sợ, cô dã không còn chỗ nào để trốn tránh.
Thấy Bùi Hoan đứng ngây ra ở đó, sống mũi chị Kính đột nhiên cay cay. Chị liền chạy đến nắm tay cô. Dù sao bọn họ vẫn phải làm việc, chị Kính mở miệng nhưng với tính cách của chị, thật sự không thích hợp với mấy câu ngọt ngào an ủi người khác.
Nhưng Bùi Hoan hiểu ý tứ của chị. Cô thở dài: "Chị không cần lo cho em. Trong quá khứ em còn thảm hơn bây giờ, những chuyện này chưa là gì cả".
"Mấy năm biến mất, rốt cuộc cô đã xảy ra chuyện gì?"
Từ trước đến nay Bùi Hoan không bao giờ trả lời câu hỏi này, nhưng hôm nay dường như cô đột nhiên nghĩ thông, im lặng vài giây rồi mở miệng: "Vào một buổi đêm, không rõ là mấy giờ, em bị một đám người lôi đi khoa phụ sản của viện...", cô không thể nói tiếp, toàn thân run rẩy.
Chị Kính túm tay Bùi Hoan theo phản xạ nhưng cô đẩy người chị, loạng choạng đi ra ngoài.
Bùi Hoan miễn cưỡng khống chế ngón tay đang run rẩy của mình để cài cúc áo khoác. Cuối cùng cô vẫn nói tiếp: "Em bị bọn họ ấn trên bàn mổ đáng sợ đó rồi tiêm thuốc an thần... Sau đó, bọn họ ép em phải bỏ cái thai".
Chìa khóa trong tay chị Kính suýt rơi xuống đất, Bùi Hoan đã bấm nút thang máy. Cô kiểm tr.a bản thân qua bức tường kính, miệng có nặng ra nụ cười: "Em không sao, tất cả đã qua rồi. Em không muốn giấu chị, chỉ là chuyện của em mà nói ra, ngoài việc khiến bản thân đau đớn còn làm người khác sợ hãi, không có bất cứ ý nghĩa gì".
Đối diện với người phụ nữ đang ép bản thân trấn tĩnh trước mặt, chị Kính rùng mình, lần đầu tiên dè dặt hỏi: "Là ai? Tưởng Duy Thành?".
"Không phải." Bùi Hoan nở nụ cười nhàn nhạt, "Tưởng Duy Thành là người tốt. Nếu kiếp sau có thể gặp anh ấy sớm hon. có lẽ em sẽ yêu anh ấy." Ở giây tiếp theo, ý cười trên khóe môi cô biến mất hoàn toàn. Như người diễn viên làm hết trách nhiệm, cô thẳng thắn cho biết: "Kiếp này không còn kịp nữa".
Vì vây, cô không thể mở miệng nhờ Tưởng Duy Thành giúp đỡ, bởi vì anh đã làm quá nhiều cho cô rồi.
Chị Kính trầm mặc hồi lâu. Cho đến khi thang máy tới nơi, Bùi Hoan đi vào, chị đột nhiên mở miệng: "Tôi xin lỗi".
Bùi Hoan lắc đầu, ngầm bày tỏ bản thân rất ổn. Sau đó, cô giật chìa khóa xe ô tô trên tay chị Kính, kiên quyết một mình đến trường quay.
Hôm nay quay còn có hai nữ diễn viên khác, đều là ngôi sao nổi tiếng hiện nay. Quảng cáo mỹ phẩm này chia ra làm ba đoạn, Bùi Hoan chỉ làm nền ở đoạn thứ nhất. Bây giờ cô đang là trung tâm tin đồn, không cần nghĩ cũng biết ngày nay sẽ phải đối mặt với tình huống gì.
Chị Kính không chịu nổi sự lườm nguýt chế nhạo, đi cũng chỉ mất công tức giận. Quảng cáo quay vào tiếng đồng hồ, cố gắng nhẫn nhịn một lúc là được. Vì vậy, Bùi Hoan chỉ gọi một người trợ lý đi cùng.
Bùi Hoan đoán không sai. Quảng cáo có vài ba cảnh nhưng bị hai ngôi sao kéo dài thời gian, từ chín giờ sáng đến bốn giờ chiều. Cảnh quay của cô bị dồn ra sau cùng. Cô biết bọn họ cố ý nhưng mặc kệ, không có ý kiến.
Bùi Hoan ngồi đợi ở phòng hóa trang, cô nhờ người trợ lý đi mua đồ uống. Phòng hóa trang ngoài cô ra không còn một ai khác. Cô dõi mắt nhìn vào chiếc gương lớn, nhìn chằm chằm gương mặt mình, nhưng trong đâu toàn là hình bóng chị gái.
Tính cách Bùi HI và cô không giống nhau. Lúc nhà họ Bùi xảy ra chuyện, Bùi Hi đã hiểu biết nên để lại bóng đen tâm lý rất lớn. Chị gái vô cùng hướng nội, tám chỉn tuổi từng mắc bệnh tự kỷ cấp độ một.
Bùi Hi không thích gặp người khác. Sống ở Lan Phường lâu như vậy nhưng hình như cô chỉ nói chuyện với mỗi Hoa Thiệu Đình.
So với chị gái, Bùi Hoan may mắn hơn nhiều. Lúc nhà xảy ra biến cố, cô vẫn còn nhỏ nên chẳng nhớ rõ. Sau đó, cô được Hoa Thiệu Đình bảo vệ rất tốt nên sống nhẹ nhõm hơn Bùi Hi.
Hai chị em giống như hai thái cực trái ngược nhau.
Xét cho cùng... Bùi Hoan biết bản thân có lỗi với chị gái. Hai chị em vốn nương tựa vào nhau nhưng cô lại ích kỷ bỏ trốn, để lại một mình Bùi HI nên chị cô mới bị mất tích.
Tấm ảnh đó đã chứng thực Bùi Hi vẫn còn sống, cô vẫn còn người thân ruột thịt.
Ý nghĩ này luôn vẩn vơ trong đầu Bùi Hoan nhưng không có cách nào giải quyết. Điều đó khiến Bùi Hoan đứng ngồi không yên. Trong khi tình hình công việc gần đây không thuận lợi, cô dần cảm thấy khó có thể gắng gượng. Bùi Hoan nằm bò xuống sàn trang điểm trước mặt, định nghỉ ngơi một lát.
Đột nhiên đằng sau cô vang lên giọng phụ nữ, âm lượng thấp nhưng đủ rõ ràng: "Nghe nói... cô rất có bản lĩnh?"".
Người vừa xuất hiện là Trịnh Yến Dung, ngôi sao nữ đóng chung quảng cáo hôm nay. Cô ta xuất thân từ trường lớp chính quy, chỉ đóng phim điện ảnh, lại từng giành được giải thưởng quốc tế nên phong thái khác hẳn.
Bùi Hoan thở dài, ngồi dậy trang điểm. Trịnh Yến Dung không chịu bỏ đi, tựa vào thành ghế sau lưng Bùi Hoan. Nếu người ngoài nhìn thấy, sẽ tưởng hai cô gái đang trò chuyện thân mật.
Đáng tiếc, phát ngôn của Trịnh Yến Dung không dễ nghe chút nào.
"Người như cô có thể bám lấy Tưởng thiếu coi như không tồi, sao còn dính dáng đến anh Phong? Kết quả của việc không biết tự lượng sức mình là bị đâm một nhát vào lưng. Bây giờ cô không biết nên cầu xin ai giúp đỡ đúng không?".
Bùi Hoan càng nghe càng thấy buồn cười. Xem ra, bọn họ nghĩ cô đê tiện, dính đến xã hội đen, kết quả không biết đắc tội ai nên mới bị tiết lộ những chuyện xấu xa.
Trịnh Yến Dung dù sao cũng là người từng trải, không giễu võ giương oai như Thịnh Linh. Cô ta vỗ vai Bùi Hoan: "Tôi có một cách, nhưng cần xem cô có nhận lời hay không. Nếu cô đồng ý, giới truyền thông cũng dễ giải quyết... Cô hiểu ý tôi chứ?".
Bùi Hoan đang thoa phấn lên má, nhướng mày nhìn cô ta: "Tôi không cần".
"Bùi Hoan, tôi làm cầu nối giúp cô, cô cũng nên nể mặt tôi... Phúc gia gần đây thường tiếp xúc với mấy đạo diễn nổi tiếng. Hai ngày trước, ông ta bảo tôi đưa mấy người mới đến. Bây giờ cô cũng đang gặp chuyện phiền não, mọi người đều đạt mục đích của mình, cô nói có đúng không?"
Bùi Hoan dõi mắt vào chiếc gương trước mặt. Trịnh Yến Dung trong gương vẫn vô cùng xinh đẹp, nhưng đôi mắt như loài rắn rết, nhìn chòng chọc vào cô. Bùi Hoan có chút phản cảm, thêm vào đó tâm trạng tương đối tệ, đầu đau như búa bổ nên buột miệng nói: "Tôi không có hứng thú, chị hỏi người khác đi. Tôi không tham gia mấy vụ này".
Trịnh Yến Dung tỏ ra tức giận: "Tôi muốn giúp cô, cô lại còn tỏ thái độ đó". Cô ta quay về vị trí của mình, rút điếu thuốc lá, vừa châm lửa vừa cười nhạt: "Cô suốt ngày bày ra bộ dáng thánh nữ làm gì? Loại người như chúng ta đều là đồ thối nát. Những chuyện báo chí nhắc tới, cô cũng không ít hơn chúng tôi...".
Nói xong cô ta đột ngột quay người ném điếu thuốc vừa châm vào áo khoác của Bùi Hoan liền đứng dậy. Trịnh Yến Dung tựa vào thành ghế, vẻ mặt thản nhiên như không có chuyện gì xảy ra.
Bùi Hoan không thèm cãi nhau với cô ta, vội vàng cầm áo lên xem, chỉ sợ bị cháy thì phiền phức lớn. Cô còn chưa kịp lên tiếng, Trịnh Yến Dung bất chợt nhoài người, bật ngọn lửa lắc lắc trước mặt cô: "Cô còn trẻ, không hiểu loại người nào có thể động vào, loại người nào không nên dính dáng. Có cần tôi dạy bảo không?".
Ngọn lửa trên tay Trịnh Yến Dung sượt qua tóc Bùi Hoan. Bùi Hoan ôm áo khoác bất động. Cô nhìn chằm chằm đối phương, trong lòng bỗng cảm thấy người phụ nữ này thật đáng buồn.
Ở giây tiếp theo, Bùi Hoan ném bộ đồ sang bên rồi giơ tay ấn vào ngọn lửa ở đầu chiếc bật lửa của Trịnh Yến Dung. Ngọn lửa bị dập tắt trong giấy lát. Trịnh Yến Dung không ngờ cô dám làm vậy, bất giác kêu một tiếng.
Trịnh Yến Dung nổi giận đẩy Bùi Hoan vào giá quần áo ở bên cạnh. Vết thương bị thủy tinh đâm hôm trước đập vào giá sắt đau điếng, Bùi Hoan ôm cánh tay ngồi xổm xuống. Cô chẳng có lòng dạ tranh cãi, bởi đầu sắp nổ tung. Đúng lúc này, cửa phòng hóa trang mở ra.
Trợ lý của Bùi Hoan cầm túi đồ uống đi vào, cất cao giọng: "Chị Hoan, Tưởng thiếu đến thăm... đang tìm chị kia kìa".
Chưa kịp nói hết câu, cô trợ lý đã há hốc mồm bởi cảnh tượng trong phòng hóa trang.