Chương 55: Vật trả về chủ cũ

Tầng hầm trang trí xa hoa lộng lẫy, khác hoàn toàn trên mặt đất. Mùi hương mờ ám như có như không thoang thoảng khắp nơi, vách tường đều là thảm nhung màu tím mờ, hành lang ngoằn ngoèo, thậm chí nhìn không ra cửa phòng ở vị trí nào.


Bốn bề vô cùng yên tĩnh, nếu có người đi qua cũng cúi thấp đầu. Hành lang nhiều ngã rẽ, không có người dẫn đường, chắc chắn Bùi Hoan sẽ bị lạc trong mê cung này.


Bùi Hoan đi theo Cố Lâm. Cô thì thầm dặn dò Sênh Sênh đừng lên tiếng. Sau đó, cô giữ đầu con bé trước ngực mình, không cho nó nhòm ngó lung tung.
“Thẩm Minh đang ở đâu?”
Cố Lâm hơi dừng bước, quay đầu nói: “Hoa tiên sinh dặn chúng tôi đưa anh ta đi nghỉ, bây giờ chắc anh ta đang ngủ”.


“Cô dùng loại thuốc gì?” Bùi Hoan hỏi thẳng. “Đừng nói những lời thừa thãi với tôi”.
“Là thuốc an thần, chúng tôi chỉ muốn anh ta yên tĩnh một lát.”
Bùi Hoan thở phào nhẹ nhõm.


Cố Lâm đưa cô đi tới căn phòng ở phía trong cùng. Khi cánh cửa làm bằng da mở toang, một mùi hương thảo mộc xộc vào mũi Bùi Hoan, là mùi trầm hương hết sức quen thuộc.


Bùi Hoan đi vào trong, Cố Lâm lui ra ngoài, nói sẽ canh chừng ở trên mặt đất. Bùi Hoan quan sát một lượt, căn phòng rất rộng, không biết trước đây dùng để làm gì, nhưng bởi vì sự xuất hiện của Hoa tiên sinh nên đồ đạc bị dọn dẹp sạch sẽ.


available on google playdownload on app store


Hoa Thiệu Đình mặc áo khoác màu xám nhạt, đang đứng tựa vào chiếc sofa dài ở góc phòng. Sofa được làm theo phong cách thời kỳ Trung cổ, trên ghế xuất hiện một khẩu súng.
Kể từ lúc Bùi Hoan bước vào phòng,
Hoa Thiệu Đình không hề có phản ứng.


Bùi Hoan nhìn chằm chằm khẩu súng, đồng thời che mắt Sênh Sênh. Cô mở miệng trước: “Em và đứa nhỏ đã đến đây rồi, anh thả Thẩm Minh ra đi. Nếu không phải anh ta giúp em, em còn chẳng có chỗ nương thân”.


Hoa Thiệu Đình nhắm mắt nghỉ ngơi, một lúc lâu sau mới thở hắt ra, ngồi xuống ghế, quan sát cô từ đầu đến chân: “Bùi Bùi, em có biết bộ dạng của mình bây giờ trông như thế nào không?”.


Bùi Hoan phát hiện bản thân còn có thể bật cười thành tiếng. Cô nói thản nhiên: “Con người kiểu gì cũng phải cúi đầu trước hiện thực cuộc sống. Một khi không có tiền ăn cơm, lấy đâu ra thời gian suy nghĩ đến chuyện mặc đồ gì… Được rồi, anh thả Thẩm Minh ra đi”.


Hoa Thiệu Đình gõ hai tiếng xuống thành ghế. Bức tường màu tím mờ ở bên cạnh đột nhiên mở ra một cánh cửa. Tường và cửa hoàn toàn như nhau nên chẳng ai nhận ra.
Có người dẫn Thẩm Minh đi vào phòng.
Anh ta bị bịt mắt, miệng cũng bị dán kín, chỉ có thể ú ớ điều gì đó.


Thẩm Minh tạo ra động tĩnh khiến người đàn ông ngồi ở sofa chau mày.
Thuộc hạ lập tức vung tay định đánh anh ta. Bùi Hoan liền xông tới ngăn bọn họ: “Đừng động vào anh ta”.


Thuộc hạ quay sang người đàn ông ngồi ở sofa. Hoa tiên sinh lắc đầu, thuộc hạ liền lui ra ngoài, trước khi đi còn đạp Thẩm Minh một cái khiến anh ta ngã xuống đất.
Bùi Hoan sốt ruột: “Anh mau thả anh ta ra đi”.


Hoa Thiệu Đình cởi áo khoác ném sang một bên, chậm rãi nói với cô: “Bùi Bùi, tôi không muốn gặp em trong hoàn cảnh này, là em ép tôi”. Anh nhìn bé gái trong lòng Bùi Hoan, giơ tay về phía cô: “Giao con bé cho tôi trước đã”.


Bùi Hoan nghiến răng, nói rành rọt từng chữ một: “Em dám đưa con bé đến đây, tức là đã nghĩ thông suốt. Anh muốn động vào con bé thì hãy giết em trước”.


Sênh Sênh bị khăn quàng cổ của mẹ che mặt nên không hiểu xảy ra chuyện gì. Nhưng con bé biết mẹ đang vô cùng tức giận. Bùi Hoan kích động, càng dùng sức ôm chặt Sênh Sênh, đến mức nó cảm thấy đau. Nó ngoái đầu muốn quan sát xung quanh nhưng bị Bùi Hoan ấn vào lòng.


Sênh Sênh bắt đầu cảm thấy sợ hãi, gọi một tiếng: “Mẹ”.


Trong lòng Bùi Hoan như bị thứ gì đó kéo xuống vực sâu. Đã đến nước này, không ai có thể cứu mẹ con cô. Cô ôm Sênh Sênh bất động, nói với Hoa Thiệu Đình: “Mau thả Thẩm Minh. Đây là chuyện của anh và em, đừng để liên lụy đến người vô tội”.diễ¤n☆đàn☆l¤ê☆quý☆đ¤ôn


Hoa Thiệu Đình nở nụ cười lạnh lùng: “Chuyện của tôi và em? Vậy em hãy nói cho tôi biết, đứa nhỏ này là con ai?”.
Bùi Hoan giật mình, vô thức che mặt Sênh Sênh: “Anh đừng nằm mơ. Hoa Thiệu Đình, năm xưa con anh có kết cục như thế nào, anh đã tận mắt chứng kiến rồi còn gì”.


“Vậy thì là con của em và Tưởng Duy Thành?” Ngữ khí của Hoa Thiệu Đình không một chút xao động. Anh từ từ đứng dậy. Bùi Hoan muốn lùi lại phía sau theo phản xạ, nhưng vì con gái nên cố trấn tĩnh, đứng bất động.
Hoa Thiệu Đình lấy khẩu súng ở trên sofa, Bùi Hoan vẫn không nhúc nhích.


Anh đi đến trước mặt cô, Thẩm Minh ở dưới đất ú ớ la hét điều gì đó. Hoa Thiệu Đình không thèm để ý đến anh ta mà chỉ nhìn Bùi Hoan. Anh giơ tay muốn bế đứa bé trong lòng cô. Bùi Hoan liền vung tay, tát rất mạnh vào mặt anh: “Đừng có động vào con bé”.


Cô dường như dùng toàn bộ sức lực.
Đánh anh xong, nước mắt trào khóe mi.
Xung quanh đột nhiên có vô số người lao vào phòng, lo lắng hỏi anh: “Hoa tiên sinh?”.
Hoa Thiệu Đình lau vết máu ở khóe miệng, bình thản nói một câu: “Không có gì, ra ngoài đi”.


Mọi người chẳng có phản ứng, anh liền giơ súng bắn một phát vào bờ tường: “Cút!”.
Đám thuộc hạ lập tức lui ra ngoài, chẳng ai dám ở lại.


Nghe thấy tiếng súng, Sênh Sênh khóc òa lên. Bùi Hoan vừa dỗ con gái, vừa ngước mắt nhìn Hoa Thiệu Đình: “Không phải là con Tưởng Duy Thành, cũng không phải của anh. Các anh không cần hao tâm tổn trí vì đứa nhỏ này”.


Hoa Thiệu Đình cười nhạt, đi sang bên cạnh hai bước, vừa vặn tới chỗ Thẩm Minh. Ý thức anh định làm gì, Bùi Hoan lập tức đặt con gái xuống đất, giơ một tay kéo anh: “Anh dám!”.
Mũi súng chĩa vào đầu Thẩm Minh.


Hoa Thiệu Đình đứng thẳng người, còn Bùi Hoan quỳ một chân xuống đất, một tay bảo vệ con gái, một tay ngăn anh lại.
Cô gần như phát điên, túm lấy mũi súng không cho anh hành động. Nhưng Hoa Thiệu Đình chỉ đứng im lặng ở đó, như đêm mưa gió của sáu năm trước.


Anh vẫn trầm mặc không thay đổi, nhưng cũng đủ hủy diệt cô, khiến cô cảm thấy bản thân chỉ là vật hiến tế. Hoa Thiệu Đình có vừa lòng hay không tùy thuộc vào tâm trạng của anh.


Hoa Thiệu Đình lên tiếng, giọng điệu càng lạnh lẽo: “Bùi Bùi, ngay hôm em trở thành người lớn, tôi đã nói rõ với em, tôi cũng có giới hạn của mình, em cần phải biết em là người của ai. Nếu em dám nói dối, vậy thì nên gánh chịu hậu quả”.


Mũi súng của anh vẫn nhằm thẳng vào người đàn ông ở dưới đất. Bùi Hoan lao tới, chắn trước Thẩm Minh: “Không được, anh ấy giúp em rất nhiều… Mẹ anh ấy còn nằm viện… Đừng, coi như em cầu xin anh!”.


“Được, vậy tôi hỏi lại lần nữa, đứa bé này là con ai?” Hoa Thiệu Đình nhìn cô, ánh mắt dần tối thẫm. Bùi Hoan nhìn con gái vẫn đang khóc nức nở, lắc đầu mà không lên tiếng. Cô kéo khăn che mắt Sênh Sênh, không cho con bé nhìn thấy rồi kéo nó vào lòng.


Hoa Thiệu Đình tựa hồ đã có quyết định, nhưng anh vẫn cất giọng nhẫn nại với cô: “Em cũng biết, từ trước đến nay tôi chưa bao giờ làm việc thiện, cũng chẳng có hứng thú nuôi con của người khác. Con bé và Thẩm Minh, hôm nay tôi chỉ giữ lại một người, tự em chọn đi”.


“Anh hãy thả Thẩm Minh đi, anh ta là người vô tội, không hề biết chuyện của em”.


Hoa Thiệu Đình đảo mắt qua người đàn ông ở dưới đất, gật đầu: “Được thôi, vậy thì tôi sẽ xử lý đứa nhỏ, để tránh sau này nó lớn lên, ngày ngày nhắc nhở tôi, em đã làm những chuyện gì ở bên ngoài”. Nói đến đây, anh xoay cổ tay, nhằm thẳng mũi súng vào Sênh Sênh.


Cuối cùng vẫn xảy ra tình huống này.
Bùi Hoan cảm thấy toàn thân bị rút hết sức lực, cô gần như quỳ trước mặt Hoa Thiệu Đình. Cô lập tức kéo Sênh Sênh ra sau lưng, run rẩy nắm lấy bàn tay đang cầm súng của anh chĩa vào ngực mình.


Cô ngước mắt nhìn anh, cất giọng kiên định: “Anh nổ súng đi. Nếu anh muốn nó ch.ết thì hãy giết em trước”.


Hoa Thiệu Đình tức đến mức không thể kiềm chế, lên cơn ho sặc sụa. Bùi Hoan giữ chặt tay anh: “Em đã chịu đựng đủ rồi. Anh cả… Em đã hứa với con bé, lần này cho dù xảy ra chuyện gì, em cũng đi theo nó. Nếu anh thật sự muốn giết nó, em sẽ ch.ết cùng nó”.
Cô nhắm mắt, không dám nhìn anh.


Nước mắt lại chảy dài xuống gò má, không biết bao giờ mới dừng lại.
“Anh đừng giày vò em nữa. Đây chẳng phải lần đầu tiên anh đối xử với em như vậy… Nhưng em không trách anh, em tệ như vậy đấy.”


Cảm thấy Hoa Thiệu Đình muốn lùi lại phía sau, Bùi Hoan ra sức giữ tay anh, ấn họng súng vào người mình: “Chúng ta kết thúc đi. Em thật sự chịu đủ rồi, em biết mình vĩnh viễn không thể thoát khỏi… Em cũng chẳng muốn rời xa anh, nhưng em còn có Sênh Sênh, không thể bỏ mặc con bé”.


Hoa Thiệu Đình đứng bất động. Không biết bao lâu sau, khi nước mắt trên mặt Bùi Hoan đã khô cạn, anh đột nhiên mở miệng gọi thuộc hạ: “Đưa người này ra ngoài trước. Thả cậu ta đi”.


Người vừa vào đều là thuộc hạ của Cố Lâm, bọn họ do dự một lát, lại hỏi: “Tiên sinh, có cần cho hắn một bài học để hắn không dám ăn nói bậy bạ?”.
“Không cần, hãy thả cậu ta ngay lập tức.”
“Vâng.”
Thẩm Minh bị đưa ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại bọn họ.


Bùi Hoan buông tay anh, ngồi bệt xuống đất. Sênh Sênh sợ ch.ết khiếp, nấc nghẹn ở trong lòng cô.


Bùi Hoan không chịu nổi cảnh tượng này, lòng cô đau đớn như dao cắt. Cô không thể để con bé đối mặt với sự thật tàn nhẫn như vậy, nên cất giọng khản đặc hỏi anh: “Hoa Thiệu Đình, anh tạo nghiệp chướng còn chưa đủ hay sao? Cứ phải đi đến nước này?”. di¤ễn♥đàn♥lê♥quý¤đôn


Hoa Thiệu Đình im lặng. Bùi Hoan biết, từ trước đến nay, anh nói một là một, hai là hai. Anh đã thả Thẩm Minh thì chắc chắn không tha cho Sênh Sênh.
Cô hết hy vọng, trong lòng hạ quyết tâm, an ủi con gái: “Mẹ sẽ luôn ở bên con. Không sao đâu, con đừng khóc nữa”.


Sênh Sênh vốn sợ đến mức không thể thốt ra lời. Thấy Bùi Hoan như vậy, nó càng hoảng sợ. Nó bắt đầu túm chặt áo Bùi Hoan, sắc mặt đỏ bừng, hô hấp dần trở nên khó nhọc.
Nhận ra điều bất thường, Bùi Hoan lập tức tháo khăn quàng cổ, đặt con bé nằm xuống đất: “Sênh Sênh!”.


Cuối cùng, con bé bị ép đến mức phát bệnh. Bùi Hoan đã vượt quá giới hạn chịu đựng của bản thân, quay người hét lên với Hoa Thiệu Đình: “Anh hãy ra tay đi, đừng để con bé chịu khổ nữa. Anh là đồ khốn… đến trẻ con cũng không buông tha”.


Hoa Thiệu Đình cuối cùng cũng nhìn rõ diện mạo của Sênh Sênh. Nhận ra đôi môi nó ngày càng tím ngắt, anh chợt hiểu nguyên nhân vì sao. Toàn thân anh run rẩy, cánh tay buông thõng, khẩu súng rơi xuống đất.
Bùi Hoan không biết làm thế nào để Sênh Sênh dễ chịu hơn, cô gần như phát điên.


Hoa Thiệu Đình có phản ứng trước. Anh ôm Bùi Hoan để cô bình tĩnh, đồng thời gọi người đưa Sênh Sênh đi cấp cứu: “Bảo Tùy Viễn đến ngay, lập tức đưa đi bệnh viện”.


Mặt Bùi Hoan giàn giụa nước mắt, đầu tóc lòa xòa. Sau khi Sênh Sênh được đưa đi cấp cứu, cô mới tìm lại chút ý thức, giơ tay bóp trán mình.
Hoa Thiệu Đình đột nhiên khó chịu trong người. Nhìn thấy khóe miệng anh rỉ máu, trong lòng Bùi Hoan càng hỗn loạn.


Cuối cùng, cô cũng hiểu đây là số phận của mình, cô không thể từ bỏ anh.


Bùi Hoan nhích lại gần đỡ Hoa Thiệu Đình nhưng anh lắc đầu, tùy tiện giơ tay lau vết máu. Bùi Hoan không dám động đậy, ngồi yên bên cạnh anh. Hoa Thiệu Đình nghỉ ngơi một lúc, cảm thấy đã ổn, anh gượng cười quay đầu nhìn cô: “Sao em lại bướng bỉnh như vậy? Con bé bị bệnh đến mức này… Khụ khụ, biết rõ Tùy Viễn có thể chữa khỏi cho con bé mà em vẫn không chịu nói thật với tôi?”.


Bị anh vạch trần, toàn bộ tâm tình của Bùi Hoan lại dội lên trong giây lát. Cô nhìn anh qua làn nước mắt mờ mờ, rất lâu sau mới mở miệng: “Anh cả, em cầu xin anh, xin anh hãy tha cho con bé”.


Bùi Hoan nấc nghẹn, thanh âm ngày càng nhỏ dần: “Là em cứ muốn sinh con bé. Tưởng Duy Thành giúp em… Năm đó, anh ấy cố tình bày ra hiện trường cho anh thấy, để anh tin đứa con không còn nữa mới tha cho em. Thật ra, con bé không sao, chỉ là sau khi lọt lòng đã mắc căn bệnh giống anh, nhưng em không hề hối hận”.


Bùi Hoan cố gắng đè nén tâm trạng, kéo tay Hoa Thiệu Đình sụt sùi: “Nếu anh không tin thì hãy đi xét nghiệm, nó đúng là con gái anh… Một giọt máu đào hơn ao nước lã, dù anh không cần nó, em cũng sẽ nuôi nó lớn khôn. Em xin anh… Cả cuộc đời này anh đã làm rất nhiều việc cho em, anh hãy vì em mà tha cho con gái của chúng ta, được không anh?”.


Hoa Thiệu Đình im lặng từ đầu đến cuối. Đợi Bùi Hoan nói xong, anh thở dài một hơi, đột nhiên ngả người về phía sau. Bùi Hoan giật mình, vội quay sang ôm anh.
Thật ra anh không sao, chỉ là trong lòng buốt giá.


“Ba mươi mấy năm cuộc đời, đến ngày hôm nay anh mới cảm thấy bản thân là người hoàn toàn thất bại.”


Hoa Thiệu Đình nằm xuống đất mới dễ chịu một chút. Tùy Viễn từng nói anh có rất nhiều tật xấu. Quả đúng như vậy, anh là người tự cao tự đại, từ trước đến nay chưa bao giờ cho rằng mình làm sai.


Ví dụ bây giờ, anh thật sự nghĩ không thông, rốt cuộc bản thân đã làm những gì, mới có thể khiến Bùi Hoan khăng khăng nhận định, anh muốn xử lý con ruột của mình.
Hoa Thiệu Đình giơ tay kéo Bùi Hoan nằm xuống ngực mình.


Bùi Hoan ngồi dậy, hai người coi như bình tĩnh một chút. Bắt gặp bộ dạng cúi đầu của cô, Hoa Thiệu Đình thở dài, ôm cô ngồi lên sofa.
Bùi Hoan giơ tay che mặt, nói nhỏ: “Thật ra, em cũng không tin là anh tàn nhẫn như vậy, nhưng chính anh đã ép em đi bệnh viện… Anh không muốn đứa con đó”.


Mỗi lần nghĩ đến chuyện này, Bùi Hoan vẫn canh cánh trong lòng.


Hoa Thiệu Đình vuốt tóc cô: “Em luôn nói hổ dữ không ăn thịt con, đúng là anh không hy vọng em sinh con để con và em phải chịu khổ, nhưng anh đâu đến nỗi súc sinh như vậy”. Biết cô không hiểu, anh lại thở dài: “Tùy Viễn luôn khuyên anh nên cho em biết sự thật, nhưng anh không thể nói rõ. Những người đưa em đi là thân tín ở bên cạnh anh. Đúng là anh không muốn có con nhưng thật sự không phải anh làm chuyện đó. Thai nhi đã bốn tháng, em tưởng anh không thương xót hay sao? Làm sao anh có thể ra tay? Em đánh giá cao anh quá đấy! Bùi Bùi… Anh cũng là con người, một người đàn ông bình thường”.


Hoa Thiệu Đình ôm Bùi Hoan, thì thầm bên tai cô: “Lúc biết em có thai, anh vui mừng biết bao. Nhưng anh chẳng còn cách nào khác. Từ trước đến nay, chưa có chuyện nào khiến anh do dự như vậy. Nhân lúc thai nhi còn nhỏ, anh định khuyên em bỏ đi, nhưng lại không đành lòng. Sau đó, anh quyết định để em sinh con. Anh thích con gái, nếu là con gái thì tốt biết mấy!”. Anh vỗ đầu cô: “Không tin em cứ đi hỏi Tùy Viễn, anh bị cậu ta cười nhạo không biết bao nhiêu lần. Đến bây giờ cậu ta vẫn còn trêu chọc, nói anh chỉ thích bé gái”.


Lúc nói câu này, anh không hề giống Hoa tiên sinh, mà giống một người cha yêu thương con gái của mình, có thể vì đứa bé làm bất cứ điều gì.
Nghe anh bộc bạch, Bùi Hoan lại bắt đầu chảy nước mắt. Cô cảm thấy mình bị điên rồi, ở đâu ra nhiều nước mắt đến thế.


Lần nào cô cũng nhắc nhở bản thân không được rơi lệ nhưng cuối cùng vẫn chẳng tiến bộ.
Sáu năm xa cách, cô dùng toàn bộ sức lực để hận anh. Đến cuối cùng, tất cả lại chỉ là một sự hiểu nhầm.


Nước mắt cô càng tuôn như suối. Hoa Thiệu Đình biết không thể dỗ dành, nên để mặc cho cô khóc. Nước mắt ướt đẫm vai áo sơ mi của anh, Bùi Hoan còn nghiến răng cắn anh mới giải tỏa tâm trạng.
“Hãy nói cho em biết là ai làm?” Cuối cùng, Bùi Hoan cất giọng khản đặc.


Ánh mắt Hoa Thiệu Đình hơi tối tăm, anh lắc đầu: “Em yên tâm, sau này sẽ không ai có thể làm hại con của chúng ta. Nó tên là gì, Sênh Sênh phải không?”.
“Anh nói cho em biết đi.”


“Anh đã xử lý những người đó, em không cần lo lắng… Là bọn họ tự ý quyết định, cho rằng anh tuyệt đối không để em giữ lại đứa bé.”


Bùi Hoan không tiếp tục truy vấn. Cô hiểu tính Hoa Thiệu Đình, chuyện anh không làm, nhưng lại tự nguyện gánh sáu năm trời, chắc chắn có nguyên nhân nào đó mà anh không thể giải thích.
Cô lờ mờ cảm thấy sự việc này không đơn giản, cô không dám tiếp tục đoán mò.






Truyện liên quan