Chương 62: Tình thế nguy cấp
Hai bên giằng co căng thẳng, Trần Phong hết cách, hắn vì món đồ mới giữ lại mạng sống của Hoa Thiệu Đình.
Thứ Trần Phong cần là nền móng của Kính Lan Hội. Chuyện này rất ít người biết. Không hiểu Trần Phong nghe ai nói, trên đời tồn tại một món đồ cổ, là vật báu đã biến mất khỏi lịch sử và một khoản tiền cực lớn. Hai thứ này là gia sản cuối cùng của Lan Phường. Một ngày nào đó, nếu xảy ra chuyện lớn, người của Kính Lan Hội có thể dựa vào nó để làm lại từ đầu. Từ trước đến nay, chỉ có Hội trưởng mới được tiếp quản, nhưng không được động đến, trừ khi gặp tình huống đặc biệt.
Trần Phong dùng mọi thủ đoạn vẫn không thể tác động đến Hoa Thiệu Đình. Hắn sốt ruột đi đi lại lại quanh anh: “Đây là bí mật lớn nhất của Kính Lan Hội, nhưng cũng là đồ của nhà họ Trần chúng tôi, tự nhiên bị anh chiếm giữ hai mươi năm. Anh mau nói đi, khi nào nhận được thứ đó, tôi sẽ để anh ra đi nhẹ nhàng, cũng không gây khó dễ cho vợ con anh. Lão hồ ly, anh cũng nên bị báo ứng từ lâu. Trong vụ giao dịch ngày hôm nay, anh hoàn toàn không bị lỗ”.
Trần Phong nói thế nào, Hoa Thiệu Đình cũng không phản ứng. Thấy mềm cứng đều không xong, Trần Phong càng tức giận. Hắn đột nhiên đổi chiến thuật, lớn tiếng, đả kích anh: “Anh còn đắc ý gì chứ? Từ vị trí trên cao đột nhiên rơi vào hoàn cảnh bị thân tín phản bội, mùi vị chắc cũng không dễ chịu đúng không? Lúc ngồi ở đây ra lệnh chặt tay A Thất, đánh Tùy Viễn, sỉ nhục Cố Lâm, anh oai phong biết bao, mắt chẳng thèm chớp một cái. Anh có bao giờ nghĩ qua, bản thân cũng sẽ có ngày hôm nay? Nhìn anh bây giờ… chân tay không thể động đậy, ngay cả người phụ nữ của mình cũng chẳng bảo vệ nổi. Tôi giết cô ta, anh làm gì được tôi nào?”.
Trần Phong gần như phát điên, ra lệnh cho Cố Lâm động thủ.
Cuối cùng, Hoa Thiệu Đình cũng nhìn cô ta, mấp máy môi nói khẽ: “Cố Lâm, đừng khiến tôi cảm thấy cô cũng là con chó dại”.
Trần Phong nghiến răng kèn kẹt, dùng báng súng đập vào đầu Hoa Thiệu Đình để anh câm miệng. Hắn ra tay khá mạnh, máu từ trán Hoa Thiệu Đình chảy ròng ròng.diễn¤đàn¤lê¤quý¤đôn
Bùi Hoan vùng vẫy, mắng nhiếc Trần Phong. Cố Lâm ấn vai Bùi Hoan, không cho cô động đậy. Khóe miệng cô ta thấp thoáng ý cười.
Đã đến nước này, kiểu gì cũng phải giải quyết một lần, nhưng trong lòng Cố Lâm vẫn le lói tia hy vọng, rằng Hoa Thiệu Đình vẫn để ý đến cô ta.
Tuy nhiên, ngay cả khi đã mất hết mọi thứ, bị khống chế và sỉ nhục như lúc này, trong mắt anh cũng chỉ có một mình Bùi Hoan. Còn cô ta không bằng một con vật nuôi trong nhà.
Cố Lâm thở dài, chĩa súng vào đầu Bùi Hoan, đồng thời nói với Hoa Thiệu Đình: “Là tiên sinh ép tôi không còn con đường khác có thể chọn lựa. Con chó nghe lời với con chó dại có gì khác nhau? Dù sao trong mắt tiên sinh, tôi cũng chỉ đến thế mà thôi”. Nói xong, cô ta lập tức lên đạn.
Hoa Thiệu Đình chậm rãi mở miệng: “Trần Phong, tôi đã đưa cho Bùi Hoan thứ chú cần”.
Trần Phong liền giơ tay ngăn Cố Lâm, nghi ngờ hỏi anh: “Ý anh là gì?”.
“Món đồ cổ… và mật mã khoản tiền chú cần đều nằm trong tay cô ấy.” Hoa Thiệu Đình nói rất chậm, vết thương trên cánh tay không còn chảy máu, nhưng sắc mặt anh càng lúc càng tái nhợt.
Trần Phong quan sát Bùi Hoan: “Thứ quan trọng như vậy mà anh lại giao cho một người đàn bà?”.
Hoa Thiệu Đình liếc hắn, lắc đầu: “Kể từ lúc giữ lại mạng sống anh em nhà chú, tôi đã biết sẽ có ngày hôm nay. Nếu tôi xảy ra chuyện, Bùi Bùi sẽ khó thoát thân… Vì vậy, tôi phải nghĩ cách bảo vệ cô ấy”. Ngữ khí của anh rất bình thản, thậm chí có chút tiếc nuối: “Trần Phong, chú có biết tại sao tôi nhất quyết không chịu phẫu thuật? Chẳng phải tôi sợ ch.ết, mà là Hội trưởng quá cố… khụ khụ, chú ruột của chú chọn tôi làm chủ nhân của Lan Phường, với điều kiện không cho tôi chữa bệnh. Đây là… cái giá tôi phải trả khi tiếp quản Kính Lan Hội của nhà chú”.diễn☆đàn☆lê☆quý☆đôn
Hoa Thiệu Đình không phải vô duyên vô cớ giành được tất cả. Thế giới này rất công bằng, Lan Phường lại không phải tổ chức từ thiện. Quy luật sinh tồn của con phố này vừa đơn giản vừa tàn khốc, bất cứ chuyện gì cũng phải đánh đổi và trả giá.
Trần Phong ngây người, kinh ngạc hỏi một câu: “Sao có thể như vậy? Không thể nào!”.
“Người ở Lan Phường đều không có lương tâm, làm gì có chuyện vô duyên vô cớ hưởng lợi. Năm đó, anh em chú còn trẻ lại không nên người, Hội trưởng quá cố chẳng còn cách nào khác nên mới chọn tôi tiếp quản bang hội. Ông ấy biết căn bệnh của tôi không sống được bao lâu. Nếu tương lai tôi qua đời, Lan Phường sẽ trở về tay các chú một cách tự nhiên. Trong lòng ông ấy vẫn luôn hướng về người thân ruột thịt của mình. Nhưng tâm huyết của Hội trưởng đã bị các chú chà đạp.”
Máu trên trán chảy xuống làm mờ mắt Hoa Thiệu Đình. Anh định giơ tay lau nhưng chẳng có sức lực. Anh đành nhích người, cuối cùng cũng có thể tựa vào thành ghế phía sau.
Bùi Hoan chấn động đến mức không thể thốt lên lời. Bao nhiêu năm qua được Hoa Thiệu Đình che chở và bảo vệ, cô hoàn toàn không biết Lan Phường tồn tại nhiều chuyện đáng sợ đến vậy.
Thảo nào Hoa Thiệu Đình không chịu tiến hành phẫu thuật. Khi Hội trưởng trước kia qua đời, anh đã bỏ lỡ thời cơ chữa trị tốt nhất. Sau này, mức độ rủi ro càng lớn, anh lại vì Bùi Hoan nên mãi không chịu hạ quyết tâm.
Cô cảm thấy chua xót thay anh. Vì chiếc ghế kia, anh đã bỏ biết bao tâm huyết trong hai mươi năm qua, đến cuối cùng đổi lại là sự phản bội và xa lánh của mọi người. Nhiều lúc, mọi người quên mất Hoa Thiệu Đình chỉ là một bệnh nhân. Để kéo dài sự sống, anh phải bỏ ra nhiều gấp mấy lần người bình thường. Anh không có thời gian do dự và cảm thông với người khác. Anh chỉ có thể tiến về phía trước, bởi lùi một bước là vực sâu thăm thẳm.
Anh buộc phải độc ác và tàn nhẫn. Trần Phong nhanh chóng bừng tỉnh. Tình hình trước mắt rất rõ ràng, hắn phải lấy bằng được món đồ cổ. Kể cả sự thật như Hoa Thiệu Đình tiết lộ, hắn cũng không thể tha thứ cho anh. Bằng không, với thủ đoạn của lão hồ ly, giữ lại mạng sống của anh tức là gây phiền phức cho bản thân. Dù sau này hắn đoạt được quyền lực cũng không thể ngồi yên ổn ở vị trí trên cao.
Nền móng của Lan Phường là thứ vô cùng quan trong, vậy mà Hoa Thiệu Đình lại giao cho Bùi Hoan.
Thấy Trần Phong im lặng, Hoa Thiệu Đình lại mở miệng: “Được rồi, tôi biết chú lo lắng điều gì. Ngày nào tôi chưa ch.ết, chú sẽ không yên tâm ngày đó”.
“Anh cả!” Bùi Hoan hét lên, định ngăn cản anh, nhưng Hoa Thiệu Đình lắc đầu, không cho cô mở miệng.
Anh tiếp tục lên tiếng: “Đồ ở trong tay Bùi Hoan, chú mà giết cô ấy thì sẽ chẳng giành được bất cứ thứ gì. Chú không động đến cô ấy, ngoài tôi ra, chẳng ai biết đồ không ở trong tay chú, nên chú có hay không cũng vậy thôi. Bây giờ, Kính Lan Hội chưa đến mức rơi vào tình cảnh phải dùng đến khoản tiền hộ mệnh đó”.
“Nhưng nếu anh không sao, tôi và Cố Lâm sẽ…” Trần Phong quay đầu liếc Cố Lâm.
Hoa Thiệu Đình cười cười: “Các người sợ tôi trả thù đúng không? Được rồi, tôi ch.ết, các người sẽ vĩnh viễn yên tâm. Sau khi tôi ch.ết, chú hãy để Bùi Hoan và Sênh Sênh rời khỏi nơi này. Chỉ cần chú không động đến hai mẹ con cô ấy, sẽ chẳng có chuyện gì xảy ra”.
Bùi Hoan tròn mắt kinh ngạc nhìn Hoa Thiệu Đình, một lúc sau mới cất giọng run run: “Anh nói vớ vẩn gì thế? Anh đừng đem mạng sống ra đánh đổi…”.
Cô sốt ruột đến mức sắp khóc. Nhưng quả thực, cô không biết đồ cổ, mật mã mà bọn họ nhắc tới là thứ gì. Vật quan trọng như vậy, sao anh có thể giao cho cô?diễn¥đàn¥lê¥quý¥đôn
Bùi Hoan muốn giải thích, để Hoa Thiệu Đình từ bỏ điều kiện trao đổi, nhưng Trần Phong đã bị lời anh nói thu hút. Hắn nhìn Hoa Thiệu Đình chằm chằm. Bắt gặp bộ dạng thảm hại của anh, hắn cười lớn tiếng như phát rồ:
“Lão hồ ly ơi là lão hồ ly, anh sắp tận số rồi. Không ngờ cuộc đời này, anh lại thảm bại trong tay một người phụ nữ. Không ngờ vì cô ta… anh có thể nhận cái ch.ết về mình. Anh vốn là người tuyệt đối không lựa chọn cách thức cực đoan này. Theo như tôi hiểu, với tính cách của anh, thà anh để chúng tôi đánh ch.ết cô ta cũng không bao giờ chịu giao ra món đồ đó”.
Hoa Thiệu Đình có thể sống đến ngày hôm nay, không phải vì anh không sợ ch.ết, mà ngược lại bởi vì anh muốn sống, nên dùng mọi cơ hội để duy trì sự sống. Nếu niềm tin đó bị lung lay, anh cũng chẳng ngồi ở vị trí chủ nhân đến ngày hôm nay. Vậy mà anh vì Bùi Hoan thu xếp đâu vào đấy, không tiếc đem cả
Kính Lan Hội ra đánh cược, thậm chí không chịu chừa đường lui cho mình. Trần Phong đương nhiên không bỏ qua cho Hoa Thiệu Đình. Hắn cười cười, chĩa súng vào cổ anh: “Đến bây giờ anh vẫn chưa chịu thừa nhận rằng mình đã thua?”.
Hoa Thiệu Đình dường như không còn sức lực nói lời vô ích với hắn. Anh lên tiếng mà không nghĩ ngợi: “Chú thắng rồi”.