Chương 19: Thất vương phủ
“Ngự…”
-“Đến” Băng sơn nam ôm ta xoay người xuống ngựa.
-“Tiểu Lục” Ta chạy lại phía sau, ánh mắt chung quanh tìm tòi bóng dáng Tiểu Lục. Băng sơn nam một tay vòng trụ eo ta.
-“Vân Dật” thuận miệng nói.
Chỉ thấy thị vệ áo trắng xuống ngựa mang Tiểu Lục đến.
-“Tiểu thư,ta ở trong này”Ta lúc này mới thôi lo lắng.
Lúc này, ở cửa sớm có hạ nhân đứng chờ, quản gia tất cung tất kính đi tới, quỳ trên mặt đất nói –“Cung nghênh vương gia hồi phủ”
-“Lỗi thúc, đứng lên đi”
Nô phó đứng phía sau đều quỳ xuống, chỉnh tề nói –“Cung nghênh vương gia hồi phủ”Ta bị chấn trụ tại chỗ, đang diễn phim trên tivi sao? Này cũng rất khoa trương đi? Ta ngẩng đầu vừa thấy biển hiệu có chữ rồng bay phượng múa “Thất vương phủ”.
Trong lòng không khỏi tán dương chũ thật đẹp, người viết chữ này chắc chắn là người có hào khí, ý chí kiên định. Bất tri bất giác, tùy tiện tùy ý băng sơn nam ôm. Thẳng đến tiếp vô số ánh mắt tò mò, lúc này ta mới phản ứng lại, muốn giãy dụa.Ba giây sau, ta phát hiện lực đạo của đầu ngưu này thật sự lớn.
-“Vương gia, vị cô nương này là…” Lão quản gia kia hỏi. Xem ra ta mặc nam trang thật quá thất bại, như thế nào mỗi người vừa thấy liền biết là cô nương, thật buồn bực.
-“Nàng….Nàng tên gì?” Ta ngất, vị Thất vương này thật tài tình.
-“Vương gia,Người đến tên còn chưa biết liền mang vị cô nương này mang về” Lão quản gia lại hỏi.
Ta không khỏi cười ra tiếng, aaa, hắn cũng có thời điểm khó nói, xem ra vị quản gia này có địa vị không thấp a.
Hắn nhìn ta có chút nghiến răng nói –“Tên”
-“Ta vì sao phải nói cho ngươi?”
-“Không cần dùng vấn đề này trả lời ta, tên” Trên trán có gân xanh ẩn ẩn nhảy lên, có điểm sinh khí.
-“Vậy ngươi tên gì?” Ta lại đáp lại một vấn đề.
-“Ta là Thất vương”
-“Ta biết ngươi là Thất vương a! Nhưng là ngươi phải có tên chứ! Sẽ không phải là họ Thất tên Vương đi?” Ta mỉm cưới tái hỏi.
-“Ngươi không biết tên bổn vương?” Mọi người cũng lấy ánh mắt xem quái vật nhìn ta. Có đáng kinh ngạc vậy sao chứ? Hắn cũng không phải ngôi sao gì.
-“Hình như là vậy”Ta bất đắc dĩ nhún nhún vai.
-“Hiên-Viên-Ảnh” Chỉ thấy hắn gằn từng chữ -“Ngươi nhớ kĩ cho ta, Bổn vương gọi Hiên Viên Ảnh”
Ta đào đào lỗ tai.
-“Biết, làm chi nói to như vậy” Ta lại không có nặng tai.
-“Còn ngươi?”
-“Cái gì?”
Ta một chút cũng không hiểu
-“Tên?”Áp lực gầm nhẹ.
( nữ chính quả nhiên có tiềm chất giết người không dao không cần đền mạng)
-“Ta còn không nói cho ngươi sao?”
Hắn trừng mắt nhìn ta như sắp muốn phun lửa.
-“Biết rồi, nóng giận để làm gì. Ta gọi Kim Mịch Nhi,Kim trong vàng bạc tài bảo, Mịch trong tìm tìm mịch mịch, vừa lòng chưa” Ta cho hắn một ánh mắt xem thường, cái gì thôi, tưởng gặp băng sơn nam, kết quả lại ra núi lửa sống.
( A di đà phật, gặp phải nữ chính thì phật cũng muốn ra tay giết người)