Chương 33: Kinh dao hóa đá
-“Ảnh” Ta ôm cổ hắn nói –“Không bằng hôm nay chàng mang ta đi ra ngoài dùng bữa được không?”
-“Đừng tưởng rằng bổn vương không biết nàng đang nghĩ quỷ gì, hôm nay còn không có chơi đã sao?”
Chuyện này chỉ sợ người trong thiên hạ đều biết được, Thất vương đại náo Phi Tiên lâu. Chắc cũng đã sớm bị người ta thêm mắm thêm muối rơi vào tai phụ hoàng rồi. Cũng thế, từ nhỏ hắn đã sớm không thích ta, chỉ cần không nghĩ muốn quấy rối nhân sinh của ta, nghĩ muốn thế nào thì tùy hắn đi. Xem ra phải phái nhiều người đi trông nom nha đầu này mới được. Nghĩ nghĩ, hắn nhịn không được lung lay đầu. Nha đầu này thật đúng là trăm vô cấm kị a, ngay cả nơi như kĩ viện cũng dám đến.
-“Chàng suy nghĩ cái gì?” Ta quay đầu nhìn Hiên Viên Ảnh đang ngẩn người.
-“Suy nghĩ nàng!”
Trái tim ta một trận kinh hoàng.
-“Chàng lừa ai, ta không phải đang trong ngực chàng sao chứ”
-“Ta cũng kì quái, vì sao nàng ở trong ngực ta mà ta còn nhớ nàng”
Người này đi đâu học được mấy lời ngon tiếng ngọt vậy.
-“Người ta nghĩ muốn đi ra ngoài lạp! cả ngày ở trong vương phủ ta cũng sắp buồn ch.ết”. Vì đạt tới mục đích, không tiếc tất cả đại giới. từ từ, hắc, người này cư nhiên không nói gì.
-“Ảnh” Ta triền tử ngươi –“Chàng mang ta đi ra ngoài thôi”
Vẫn là không nói –“Ta cam đoan về sau sẽ không đến kĩ viện nữa” mới là lạ.
Dừng lại bước chân, rốt cuộc hắn cũng lấy mắt nhìn ta. Có thay đổi, trong lòng ta vui vẻ.
-“Biết sai lầm rồi?”
-“Ân” Mạnh mẽ gật đầu –“Ta thề về sau sẽ không đến Phi Tiên lâu”
( Ta sẽ đi đến thanh lâu khác thôi)
-“Ngoan”
A a, thế giới bên ngoài thực phấn khích, ta muốn đến. di!
-“Ảnh, chàng có phải đi nhầm phương hướng không, đi bên ngoài đường bên kia a”
-“Không có đi nhầm, bởi vì chúng ta không ra ngoài”
Cái gì, không đi ra ngoài?
-“Hiên Viên Ảnh—ngươi như thế nào có thể như vậy?”
Ta điên cuồng hét lên hỏi, như vậy cũng quá đáng đi.
-“Ân” Hắn không tán thành lung lay đầu –“Nàng có thể gọi bổn vương là lang quân hoặc phu quân. Suốt ngày trực tiếp hô tục danh không quá tốt, người khác sẽ nói bổn vương thiếu quản giáo”
Lang quân, ta một trận cuồng nôn, phu quân, aid a, nổi da gà rơi đầy đất.
Quản giáo, còn không biết là ai quản ai ni. Ba ngày không đánh, ngứa da phải không. Ta muốn xem ta thiếu quản giáo, hay là “lang quân” ngươi thiếu bị đánh.
Trăm nhàm chán tại bên hồ ngắt cỏ. Hiên Viên Ảnh đáng giận, lien tiếp mấy ngày không cho ta ra ngoài. Chẳng nhưng che hết lỗ chó trong vương phủ, còn phái cái người mặt diêm vương đi theo ta. Chính là vị có cừu oán với ta –Kinh Dao. Ngay cả đi nhà vệ sinh nàng ta cũng muốn đi theo, xem ra chỉ cần có nàng ta ở cái gì ta cũng làm không được a, thật nhàm chán. Phải tìm việc gì đó làm mới được, nếu không ta cũng mốc meo. Nhìn cái hồ, lại nhìn quần áo bị bẩn. Có rồi.
-“Tiểu Lục” Tiểu Lục lập tức thí điên thí điên chạy tới –“Ngươi đi tìm xem xem trong phủ có hay không có gì làm mồi câu, hôm nay chúng ta đi câu cá”
-“Biết, Tiểu Lục lập tức đi”
Không ngoài suy đoán của ta, mặt diêm vương liền đi đến cung kính nói –“Vương gia có lệnh, không có hắn cho phép nương nương không thể xuất phủ. Hiện tại vương gia có việc tiến cung, nương nương vô luận như thế nào cũng không thể xuất phủ nửa bước. Nếu không…”
Nghe nghe! Nghe nghe! Nếu tại hiện đại, ta đã sớm kiện ngươi giam giữ tự do cá nhân của ta.
-“Nếu không như thế nào, ngươi còn muốn giết ta sao chứ?”
“Bùm”
Ai da má ơi, chỉ thấy nàng ta long mi cũng không rung, bùm một tiếng quỳ trên mặt đất dọa ta một trận.
-“Thuộc hạ không dám”
Từ sau khi đến cổ đại, ta thường thường nghĩ người cổ đại động một tí liền quỷ xuống. Xem ra, Tiểu Yến Tử phát minh “ quỳ đắc dễ dàng” là có thật.
-“Ngươi mau đứng lên đi! Ta chỉ nói muốn câu cá, đâu có nói đi ra ngoài a”
Trên mặt nàng ngây ra một trận, rõ rang viết mấy chữ to –không đi ra ngoài, ở đâu câu cá?
-“Về sau không cần hơi một tí liền quỳ xuống, dọa ta bị sốc”
Trên mặt nàng lại ngây ra –“Về sau ở trước mặt ta, mấy cái tục lễ này liền miễn đi! Dù sao ngươi không phải thiệt tình tôn trọng ta, nếu là thiệt tình tôn trọng ta, thì không cần để ý mấy cái biểu tượng này. Nói đến nói đi, quỳ là dư thừa. Mỗi người sinh ra là ngang hang, tại sao phải quỳ trước mặt người khác.”
Kinh Dao sớm bị lời nói của ta làm cho hóa đá.
-“Tiểu thư, mồi câu tìm được rồi, Lỗi thúc tìm thật nhiều cho ta, người xem” Tiểu Lục khoe ra chiến lợi phẩm của nàng. Ta một tay tiếp nhận, hướng bên cạnh ao đi đến.
-“Nương nương, người sẽ không…” Kinh Dao muốn nói lại thôi. Không có khả năng đi.
-“Ngươi thật thông minh, bổn tiểu thư muốn câu cá tại hồ này. Dù sao vương gia đại nhân tôn quý không cho ta đi ra ngoài thôi. Nhưng là con người cũng phải tự tìm niềm vui a. Hơn nữa ta còn không có nếm qua cá ở đây, không biết là hương vị gì a” Ta tự hỏi.
Đúng rồi.
-“Tiểu Lục, tiểu thư ta đến câu cá, ngươi đi chuẩn bị chút gia vị, nhớ rõ phải lấy đầy đủ a”
Hắc hắc, chúng ta liền nướng cá ăn đi –“Chuẩn bị thêm một ít chân gà, thuận tiện đốt một đống lửa cùng kiếm một ít củi đến”
Nga aaaa, quả thật thực hoàn mỹ -“Nhanh đi, nhanh đi” Nghĩ lại liển chảy nước miếng.
-“Nương nương, người là muốn câu cá trong hồ này nướng?” Ngữ khí là không dám tin.
Ta ngọt ngào cười, một tay ôm khuôn mặt của nàng-“Thu…” Một cái hôn trên khuôn mặt của nàng –“Kinh Dao, ngươi thật sự là biết rõ tâm của ta” Nhìn thấy Kinh Dao hóa đá, tâm tình của ta cực vui a!
-“Ngươi không cần để ý, đây chính là phong tục của quê ta”
-“Ta…ta…ta không có, ngài về sau không cần như vậy. Ngài đường đường là Vương phi nương nương, nhất cử nhất động đều đại biểu vương phủ…”
Hôn mê, như thế nào mỗi người đều có dục vọng theo ta dạy dỗ, rốt cuộc có để yên cho người ta sống hay không a?
-“Ta đã sớm nói, ta cùng chủ tử nhà ngươi còn không có lập gia đình a! Ngươi không cần một ngụm kêu nương nương như vậy. Ta là tiểu thư cũng đều bị ngươi biến thành phu nhân. Thật sự là”
-“Nương nương như thế nào nói như vậy, ngài cùng vương gia đã sớm là vợ chồng”
Cái gì, đây là chuyện khi nào? Ta như thế nào không biết? –“Ngươi đang nói giỡn đi”
-“Trên tay nương nương đeo vòng tay Minh Phượng là chứng cớ, tuy nhiên vương gia cùng vương phi còn không có hành lễ. Nhưng là ngài là chủ nhân của vòng tay Minh Phượng, chính là Hoàng thượng cũng phải thừa nhận thân phận của ngài.”
Cái gì? Như vậy vòng tay này đem ta cả đời nhốt lại, không phải đâu. Mà ta tự nhiên thành cô gái đã kết hôn, chính là chính mình cũng không biết.
Ngẫm lại, ta không khỏi cười lên. Bãi, dù sao tâm ta cũng đã luân hãm, còn để ý mấy chi tiết này làm chi. Không bằng kim tiêu có tửu kim tiêu túy.
A! Con cá mắc câu, được một con a.