Chương 50: Cười liêu
-“Cái gì? Ta quá nhỏ, căn bản là ngươi quá lớn được không” Ta một bên ai oán, một bên mặc hắn giúp ta mặc quần áo. –“Đã sớm nói với ngươi chúng ta căn bản không phải cùng một cỡ, ngươi còn cứng rắn bá vương thượng cung.” Hắn chính là nhìn thấy ta vẻ mặt thỏa mãn cười. ( haha,ta cũng muốn cười)
-“Ngươi để làm chi nhìn ta cười như vậy?” Thực mê gái! Hừ!
-“Từ nay về sau nàng liền hoàn toàn thuộc loại ta” ôn nhu kéo ta vào trong ngực –“Nói không chừng trong bụng nàng đã có con của chúng ta” Ta hãn.
-‘Nào có nhanh như vậy?” Ngươi là siêu nhân a.
-“Lấy trình độ cố gắng của bổn vương tối hôm qua, hẳn là không có vấn đề.”
-“Ngươi lại nói bậy bạ gì đó” Ta đẩy hắn ra, vừa mới bước đi xương cốt toàn thân ta tựa như gãy nát, chân mềm nhũn, vững vàng ngã vào trong lòng người nào đó.
-“Xem ra phải làm cho nữ nhân của ta bổ bổ a!”
-“Ngươi….còn không phải tại ngươi làm hại” Ta xấu hổ đến đỏ ửng hai gò má, ảo não chui vào trong ngực hắn. cảm giác được ngực hắn truyền đến chấn động.
-“Ha ha ha ha…”
Đáng ch.ết, ta liền buồn cười như vậy? –“Cười đủ chưa? Cười đi, cười đi, tiếp tục cười ta liền đem ngươi…” Ăn?
-“Đem ta như thế nào?”
-“Còn cười ta đem ngươi hưu” Nam nhân nào đó lại ngửa mặt lên trời cuồng tiếu –“Sau đó lại gả cho ta, lại lấy một lần lễ vật?” Có lầm hay không a, băng sơn nam hiện tại cùng ta nói đùa. Sẽ không phải là quá kích thích hóa điên đi? Ta sờ sờ cái trán của hắn, không có phát sốt a.
-“Ta nói thân ái vương phi nương nương. Thiên hạ to lớn, bổn vương còn chưa có nghe thấy ai hưu phu”
-“Cuồng vọng”
-“Đây là ca ngợi sao?” Ta xem thường một cái –“Ta nói với chàng, chàng nếu tại trước mắt ta mê gái ai đó” Ngọt ngào cười –“Ta cam đoan ngày hôm sau chàng sẽ quang vinh trở thành thiên hạ đệ nhất khí phu.”
-“Vậy con của chúng ta làm sao bây giờ?” Ta đảo.
Hắn rốt cuộc có nghe lời ta nói hay không a? –“Sẽ không nhanh như vậy a”
Mính Thúy trì.
-“Chàng đều không phải là có chuyện cần làm thôi, đi theo ta làm chi? Không cần vào triều sao?” Vương gia này cũng rất nhàn đi.
-“Hiện tại thiên hạ thái bình, bổn vương không có chuyện gì làm”
Đúng rồi, hắn là quản binh mã, kia nên mỗi ngày tập luyện mới đúng. Như thế nào cho tới bây giờ ta không thấy hắn luyện quá.
-“Chàng biết khinh công sao?”
Hắn gật đầu, ta còn không biết sao lại thế này, liền thấy bóng dáng hắn chợt lóe không tung tích. Mặt hồ bình tĩnh không có một tia gợn sóng.
-“Ảnh” không ai đáp lại ta –“ Chàng ở đâu?”
Ta chỉ nghe thấy tiếng nói khô khốc của chính mình, phảng phất trong này chỉ có ta một người. có chút cô độc, có chút tịch mịch, một luồng gió lạnh thổi qua, ta khẽ run lên, có chút rét lạnh, hóa ra mùa đông đến đây. Chẳng biết như thế nào trong lòng bỗng nhiên có chút bất an.
-“Làm sao vậy?” Trên vai ta thêm nhiều một chiếc áo. Quay đầu lại ta thấy Ảnh ngay tại sau lưng, nước mắt liền tuôn xuống. cảm giác hắn ôn nhu đem ta ôm vào trong ngực ta nói –“Chàng đi nơi nào? Ta còn tưởng không thấy chàng. Ô ô ô..”
-“Làm sao vậy, ta chỉ là đi lấy cho nàng bộ quần áo mà thôi”
-“Đều là của chàng sai…”
-“Là”
-“Chàng không biết ta là sợ hãi sao? Ta sợ chàng biến mất không thấy…” Nếu chàng cũng xuyên qua, ta đây biết đi nơi nào tìm chàng.
-“Ngoan…không khóc…ta thề, ta ở sau lưng nàng, chỉ cần nàng quay đầu liền nhìn thấy ta”
-“Chàng đừng tưởng rằng ta khờ dại dễ lừa” Ta hấp hấp cái mũi –“Đó là không có khả năng.”
Hắn ôn nhu cầm mặt ta, nhẹ hôn môi ta.
-“Không cần lại thề cho lão bà chàng nghe, bởi vì lời thề không thể làm chính là nói dối. Chàng luôn tại sau lưng sao? Cho dù thế, ta cũng không thể luôn xoay lưng nhìn chàng.” Ta kéo ống tay áo hắn lung tung lau nước mắt nước mũi. ( mất vệ sinh)
-“Chàng đây là biểu tình gì?”
-“Trong đầu nàng rốt cuộc là chứa cái gì nha! Ha ha ha ha…” Tiếng cười lớn đến nỗi làm cho nhóm nô phó gần đây đều quay đầu nhìn lại.-“Vương gia cười, vương gia vừa cười” Vương phi nương nương đến đây làm cho mọi người sống thoải mái rất nhiều. nhịn không được cùng theo vương gia cười hắc hắc.
Chỉ có nữ nhân nào đó không ngừng kháp đùi nam nhân nào đó kháng nghị, có bao nhiêu buồn cười a? Mọi người cũng có thấy buồn cười sao?