Chương 106: Cận kề sinh tử (trung)
Hôm nay Kẹo phải đi chơi Noel cho nên post bài sớm cho mọi người, chúc mọi người có một dịp Noel vui vẻ nha!!! *moazz, moazz*
Bưng lên ly rượu trên bàn, dịch rượu trong suốt có chút rung động, Hiên Viên Ảnh híp mắt lại, khuôn mặt cười hề hề của Mịch nhi xuất hiện trong chén.
Hắn lung lau đầu lại mở mắt, trong chén rõ ràng có một ngọn lửa mãnh liệt.
Trong lòng Hiên Viên Ảnh nhất thời dâng lên một dự cảm điềm xấu.
Ngẩng đầu thấy khói đặc cuồn cuộn bay lên, không được, phương hướng kia là…
-“Hoàng thượng, không biết là ai, thái y viện đột nhiên cháy…”
Thái y viện
-“Khụ! Khụ! Khụ! Kháo! Ngọn lửa này cũng rất tà môn đi! Vài giây liền cháy lớn như vậy” Ta lung lay Tiểu Lục, nha đầu này ngủ thực trầm đi.
-‘Mau đứng lên, ngủ nữa thì cả đời đừng mong tỉnh”
-“Tiểu thư, khụ khụ! Như thế nào thành như vậy, như thế nào thành như vậy?”
-“Có quỷ mới biết được”
Lúc đẩy cửa mới biết cửa đã sớm bị người khóa lại từ bên ngoài, cửa sổ cũng như vậy, hiển nhiên không phải ngoài ý muốn mà là có người muốn mạng của ta.
Hoàn hảo ta bởi vì có thai mà ngủ không phải rất trầm, nếu đổi thành trước kia, sợ là…sách sách! Ngẫm lại liền sợ.
-“Tiểu thư, làm sao bây giờ?” Tiểu Lục gấp đến độ lông mi ánh mắt dính thành một đoàn, thật sự là có chút buồn cười.
-“Tiểu thư, này là lúc nào, khụ! Người còn cười được. Khụ! Chúng ta làm sao bây giờ. Cứu mạng a…cứu mạng..”
Này cũng thực không ngốc thôi, còn biết kêu cứu mạng.
Nếu đổi thành ngày thường, khẳng định sẽ có người đến cứu chúng ta, nhưng hôm nay…hoàng đế thiết yến tại Thiên Cực điện, mọi người đều đi dự tiệc, một bộ phận còn lại cũng đi nhìn náo nhiệt. Kinh Dao lại bị hắn phái hồi Thất vương phủ làm việc. Muốn mạng của nàng không thể nghi ngờ đây là thời cơ tốt nhất. Hiện tại kêu cứu mạng, thật là kêu trời trời không nói, gọi đất đất không thưa.
Cũng thế, cầu người không bằng cầu mình.
-“Tiểu Lục, đi tìm hai cái khăn mặt làm ướt tới đây.” Trước tiên che miệng mũi nói sau, phải biết rằng ch.ết cháy trí mạng không phải lửa thiêu, mà là ch.ết ngạt a.
Nhìn bốn phía. Ta bưng một mảnh khăn hướng phía tây cửa sổ đi đến.
-“Tiểu thư, người muốn làm gì…”
“phanh”
Hiên Viên Ảnh không biết chính mình như thế nào chạy như điên đến Thái y viện, vừa mới tới cảnh tượng kia làm cho tim của hắn phảng phất đình chỉ đập.
Hắn nên mang người cùng đi. Vô luận như thế nào cũng nên mang nàng đi mới đúng. Như thế nào có thể bỏ nàng một người?
Ánh lửa chiếu vào trong đồng tử (con mắt) của Hiên Viên Ảnh, một tia chớp chói lọi tiến vào trong đầu hắn.
Sương mù tản đi, trong đầu rõ ràng hiện lên hình dáng lần đầu tiên nàng ngất xỉu trước ngựa của hắn.
-“Ta gọi là Kim Mịch Nhi, Kim trong vàng bạc tài bảo, Mịch trong tìm tìm mịch mịch…”
Khi nàng trốn hôn làm một bài thơ
-“Sinh mệnh là quý giá, giá tình yêu rất cao. Để có được tự do, lỗ chó cũng sẽ chui…”
Khi chung thân thì nói không ngớt
-“Thứ nhất ta vĩnh viễn đúng
Thứ hai, nếu ta sai lầm rồi, nhất định là ngươi nhìn sai
Thứ ba, nếu ngươi không có nhìn lầm, nhất định là ý tưởng của ngươi sai lầm.
Thứ tư, nếu ngươi không nghĩ sai, chỉ cần ta không nhận sai, ta liền đúng..”
Khi hướng mọi người tuyên cáo hắn là của nàng
-“Ta chẳng những muốn độc chiếm thật tình của hắn,độc chiếm thân thể của hắn, độc chiếm linh hồn của hắn, nụ cười của hắn, ánh mắt của hắn, khoái hoạt của hắn, thống khổ của hắn, nước mắt của hắn, nhịp tim đập của hắn, hô hấp của hắn, còn có tài sản của hắn, tất cả của hắn ta đều phải lấy”
Khi nàng viết cho hắn bức thư khắc cốt ghi tâm
-“Sinh tử cùng nhau, cầm tay đến già….”
Hắn có thể nào quên nàng, đó là thê tử hắn yêu khắc cốt tủy a!
Ngọn lửa bao vây lấy phòng ốc bằng gỗ, khói cuồn cuộn thành một cột khói, tứ phía đều là ngọn lửa, Hiên Viên Ảnh ra sức bỏ ra mọi người tựa như điên chạy vào biển lửa.
_________________