Chương 59: + 60: Thành phố sụp đổ 03 + 04
~ CRAZYRACING KARTRIDER – FAST & FURIOUS? ~
Quảng trường Tân Hoa vốn nằm ở khu tây thành phố, Giang Bình Sách tính ra con đường ngắn nhất dẫn tới sân bay, là Đường Tân Hoa → Đường Tú Thủy → Đường Đinh Hương → Đường đông Côn Lôn → Đường tây Côn Lôn → Đường vành đai → Cao tốc sân bay.
Bài thi đã bắt đầu 5 phút, họ vừa mới chạy tới đường Tú Thủy.
Tiểu Đồ vẫn đang nghiêm túc chỉ đường: "Đi đến đường này rẽ phải, vào đại lộ Đinh Hương."
Tăng tốc chạy suốt 5 phút, mọi người đều đã thấm mệt.
Việt Tinh Văn nhìn những tòa nhà đua nhau sụp xuống, hỏi: "Còn chạy được không?"
Lưu Chiếu Thanh nói: "Thể lực của anh vẫn ổn, bình thường chạy mười mấy cây ngon lành."
Đương nhiên Việt Tinh Văn không lo cho thể lực của Giang Bình Sách, hồi hai người học trung học cũng thường xuyên cùng ra sân thể dục chạy bộ. Trông đàn anh Hứa Diệc Thâm vẫn rất bình thường, nhưng ba người Kha Thiếu Bân, Chương Tiểu Niên, Tần Lộ có vẻ không theo kịp, đã bắt đầu thở hồng hộc rồi. Cũng không trách họ được, có lẽ bình thường họ cũng chưa từng phải chạy thục mạng như vậy.
Việt Tinh Văn nhìn lướt qua đường Đinh Hương, may mà đường Đinh Hương này thuộc khu nội thành cũ, dù lối đi không rộng rãi như trục đường chính vừa rồi, nhưng may ở chỗ phần lớn kiến trúc hai bên đường là những cửa hàng cao 3 tầng. Kiến trúc thấp như vậy sụp xuống, mức độ nguy hiểm thấp hơn nhà cao tầng nhiều.
Hiện giờ kiến trúc hai bên đường Đinh Hương vẫn chưa sụp, cả con đường vẫn rất bằng phẳng, chưa có viên gạch hay miếng xi măng nào rơi xuống hết.
Chương Tiểu Niên giơ tay ra hiệu tạm dừng, máy xúc màu cam liền nghe lệnh dừng lại cạnh cậu.
Việt Tinh Văn hít sâu một hơi, quay lại nhìn Chương Tiểu Niên, "Cỗ máy biến hình này của em dùng được trong bao lâu?"
Chương Tiểu Niên đáp: "Một lần triệu hồi dùng được liên tục 10 phút."
Việt Tinh Văn hỏi: "Tốc độ nhanh nhất là bao nhiêu?"
Chương Tiểu Niên nói: "Nhanh nhất 50km."
50km/h, xấp xỉ tốc độ xe ô tô chạy trên đường nếu không kẹt xe. Tốc độ ngồi xe chắc chắn nhanh hơn con người chạy bộ bằng chân, Việt Tinh Văn quyết định xong, quả quyết nói: "Trèo lên hết đi!"
Mọi người: ""
Khi các đồng đội vẫn còn khó hiểu, Việt Tinh Văn làm gương bám lên rìa máy ủi đất, chân đạp lên dây xích bên cạnh lấy đà, hai chân dùng sức đạp lên, nhanh nhẹn trèo lên trên máy ủi đất. Sau đó, cậu quay lại vươn tay về phía Giang Bình Sách, Giang Bình Sách đưa tay qua, Việt Tinh Văn kéo hắn, đôi ba bước đã nhảy lên trên. Lúc này các đồng đội mới hiểu ý cậu, lần lượt kéo nhau trèo lên.
Chương Tiểu Niên ngơ hẳn rồi – Máy ủi đất còn có chức năng chở người à?
Việt Tinh Văn kéo Chương Tiểu Niên lên cuối cùng, để cậu ngồi trong buồng lái máy ủi.
Thế là, 7 người "treo" lủng liểng xung quanh máy ủi đất khổng lồ – Ba người ngồi trên buồng lái, bốn người đu đưa phía sau.
Lưu Chiếu Thanh cà khịa: "Bọn mình sắp thành đoàn xiếc rồi."
Hứa Diệc Thâm cười híp mắt, nói: "Phải là hội dỡ nhà chứ."
Việt Tinh Văn nói: "Tiểu Niên, đi!"
Chương Tiểu Niên giơ tay phải lên ra hiệu, máy ủi đất đưa 7 người lao đi.
Máy ủi đất vang lên tiếng ù ù đinh tai nhức óc, gió thổi qua khiến tóc mọi người rối tung lên, nhất là Hứa Diệc Thâm, anh ta ở phía sau xe, mái tóc xoăn màu hạt dẻ sắp xõa kín mặt anh ta rồi. Hứa Diệc Thâm vén mái tóc che khuất tầm nhìn lên, cười tít mắt nói: "Lần đầu tôi được ngồi xe ủi đó, kích ŧhích ghê."
Mọi người: "..."
Mọi người đều là lần đầu đó, OK?
Các đồng đội dở khóc dở cười, trí tưởng tượng của Tinh Văn đúng là bay cao bay xa, lại còn nghĩ ra cách dùng máy ủi đất chở người.
Có điều, quả thật làm vậy hiệu suất sẽ cao hơn, máy ủi đất này của Chương Tiểu Niên có tốc độ tối đa 50km/h, nhanh hơn chạy bộ nhiều. Vả lại mọi người chạy hai con phố đã rất mệt rồi, được dịp cho mọi người nghỉ ngơi một lát.
Không bao lâu sau, tiếng đổ "rầm rầm" lại vang lên phía sau, cửa hàng ba tầng ở đầu đường Đinh Hương cũng sập xuống.
Mọi người ngoái đầu – Tốc độ sụp xuống của con phố nhanh đến kinh ngạc!
Nếu như vừa rồi họ không lên máy ủi đất, thì dưới tình huống không có tăng tốc tập thể, chưa chắc họ đã chạy thoát được.
Nghĩ vậy thôi ai nấy đều cảm thấy sợ hãi.
Máy ủi đất chở bảy người băng băng chạy đi, chỉ sau vài phút, họ đã đi hết đường Đinh Hương dài vài cây số, Chương Tiểu Niên nhắc nhở: "Mọi người mau xuống đi, thời gian sử dụng máy ủi đất sắp hết rồi!"
Máy móc của khoa Kiến trúc thật sự rất mạnh, máy xúc, máy ủi đất còn có thể biến đổi cho nhau, y chang Transformer vậy, mỗi tội mỗi lần triệu hồi chỉ được dùng 10 phút, không thể dùng mãi.
Việt Tinh Văn nhảy xuống khỏi máy ủi đất, những người khác cũng lần lượt trèo xuống, Chương Tiểu Niên lập tức cất máy đi.
Tiếng máy móc lanh lảnh của Tiểu Đồ vang lên: "Đi thẳng rẽ trái, lên cầu cạn, tiến vào đường đông Côn Lôn."
Cầu cạn này được chia thành hai phần, đường đông Côn Lôn và đường tây Côn Lôn, là con đường nhanh nhất để tới sân bay.
Giang Bình Sách cũng từng nói cầu cạn rất dễ sập, may mà họ vẫn chưa dùng đến kỹ năng di chuyển, dù đi được một nửa thì cầu sập họ cũng có thể bay qua bằng di chuyển mảng kiến tạo hoặc đường parabol. Nghĩ vậy, Việt Tinh Văn dứt khoát nói: "Đi, lên cầu!"
Đoạn đường này gần 800 mét, mọi người chạy 800 mét trong môn thể dục là chuyện bình thường, vừa rồi ngồi trên máy ủi nghỉ ngơi một lát, mọi người đều đã hồi phục thể lực, Việt Tinh Văn dẫn theo cả nhóm chạy điên cuồng, chẳng mấy đã đến lối vào cầu cạn.
Ngay trước khi lên cầu, Việt Tinh Văn nhanh mắt tia được bãi đỗ xe ngoài trời rộng rãi ngay gần đó, hiện có rất nhiều xe đang đỗ, Việt Tinh Văn hỏi: "Các cậu có ai biết lái xe không?"
Hứa Diệc Thâm chủ động giơ tay, "Tốt nghiệp cấp ba anh thi bằng lái rồi, bốn năm tuổi nghề nhé."
Việt Tinh Văn nhìn đống kiến trúc sụp xuống sau lưng, nhẩm tính thời gian, nói: "Chắc là kịp đó! Nhờ đàn anh đến bãi đỗ xe xem có xe bảy chỗ nào dùng được không!"
Lái xe đương nhiên nhanh hơn chạy bộ nhiều rồi, còn đỡ mất sức!
Hứa Diệc Thâm gật đầu, đứng tại chỗ phân bào ra năm cái bóng, một cái trong đó tức thì xuất hiện tại nơi cách đó mấy mươi mét, năm Hứa Diệc Thâm giống nhau như đúc, biến mất ở góc rẽ như ảo ảnh khiến mọi người phải hoa mắt.
Tần Lộ, Chương Tiểu Niên đều chưa từng thấy dị năng của anh ta, đăm đăm nhìn theo bóng lưng của đàn anh Hứa.
Việt Tinh Văn giải thích: "Không phải bị hoa mắt đâu. Phân bào nguyên nhiễm của khoa Sinh, đó đều là phân thân của anh ấy."
Tần Lộ hồi thần, hỏi: "Phân thân và bản thể có thể trao đổi vị trí sao?"
Việt Tinh Văn gật đầu, "Ừ. Chúng ta chạy hai mét một giây, còn anh ấy có thể phân thân ra xa, đi được mười mấy mét một giây."
Chương Tiểu Niên cảm thán: "Đỉnh quá trời, không biết đâu mới là anh ấy luôn."
Vài phút sau, tiếng nổ máy ô tô vang lên bên tai mọi người, Hứa Diệc Thâm tìm được một chiếc MPV ở bãi đỗ xe, sau đó lái xe đến bên cạnh các đồng đội, mở cửa xe ra, "Lên nhanh!"
Việt Tinh Văn ngồi lên ghế lái phụ, những người khác nhanh chóng ngồi vào hàng hai, hàng ba.
Xe MPV bảy chỗ vừa đủ cho bảy người họ, khi bạn học lên cuối cùng đóng cửa xe, Hứa Diệc Thâm đạp chân ga, chiếc xe lập tức vọt lên như tên rời cung...
Mấy bạn học ngồi hàng sau suýt nữa đụng vào ghế, kính của Kha Thiếu Bân thì lệch hẳn.
Hứa Diệc Thâm nhắc nhở: "Bám chắc nha!"
Chân ga đạp gần chạm đáy, tốc độ xe chớp mắt đã vọt lên 80km/h, Lưu Chiếu Thanh ngồi hàng ghế sau, không nhịn được kêu: "Từ Parkour Race Running giờ thành Crazyracing Kartrider rồi hả?"
Mọi người: "..."
Trông họ bây giờ quả thật rất giống Crazyracing Kartrider.
Đường đông Côn Lôn không phải đường thẳng, có không ít khúc cua, kỹ thuật lái xe của Hứa Diệc Thâm cũng rất ghê gớm, lúc cua xe trực tiếp quay 90 độ, các bạn học trong xe căng thẳng siết chặt tay vịn cạnh ghế lái, sợ đàn anh Hứa hơi chệch tay lái một xíu thôi, họ sẽ đâm thẳng vào cầu gây tai nạn mất...
Giang Bình Sách căng chặt thần kinh, tập trung nhìn phía trước xe, lỡ như đàn anh Hứa có vấn đề gì, hắn có thể lập tức dùng hệ tọa độ điều chỉnh lại.
Bỗng nhiên, có một chiếc container bị bỏ lại xuất hiện tại góc rẽ, con đường vốn có hai làn xe bị chặn mất một nửa! Thấy xe container dừng bên phải, Việt Tinh Văn không khỏi kêu lên: "Cẩn thận!"
Hứa Diệc Thâm phản ứng rất nhanh, xoay tay lái sượt nhanh qua chiếc xe kia đầy mạo hiểm, đường đi quá hẹp, chiếc xe né xe container bên phải, bên trái lại quẹt vào mố cầu bên cạnh cầu, tóe lên tia điện!
Mọi người kinh hồn bạt vía, Lưu Chiếu Thanh kêu lên: "Fast & Furious bản người thật nè! Hứa Diệc Thâm cậu đáng tin lên chút đê, chở nhiều người thế này đi đua xe, đừng có liều quá!"
Hứa Diệc Thâm nói: "Yên tâm, em từng lái xe đi đường núi rồi."
Đoạn đường phía trước có rất nhiều xe con bị bỏ lại, Hứa Diệc Thâm đạp phanh giảm tốc, lái xe lách nhanh qua vô số chướng ngại vật theo hình chữ S.
Việt Tinh Văn ngồi ghế lái phụ, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc. Cậu không ngờ đàn anh Hứa lái xe phóng khoáng như vậy, chẳng khác nào đua xe hết. May mà tốc độ lái của đàn anh đủ nhanh, những kiến trúc sụp đổ bị họ bỏ lại tuốt phía sau.
Ngay lúc này, tiếng con nít lanh lảnh của Tiểu Đồ vang lên: "Đường phía trước bị sập, chú ý đi vòng..." Người máy có radar quan sát, nhanh nhạy hơn mắt họ nhiều.
Tiểu Đồ vừa dứt lời, Hứa Diệc Thâm liền thắng gấp, chiếc xe dừng lại đầy giật gân.
Mọi người trong xe suýt nữa bị đụng đến đầu choáng mắt hoa, mắt kính của Kha Thiếu Bân thì rơi hẳn, cậu hốt hoảng tìm kính trong xe.
Việt Tinh Văn tập trung nhìn – Đoạn cầu cạn giao giữa đường tây Côn Lôn và đường đông Côn Lôn đã gãy hẳn!
Lúc này họ đang lơ lửng trên cao, Tiểu Đồ bảo họ "đi vòng", nhưng đã đâm lao phải theo lao, họ căn bản không có đường để đi vòng, Việt Tinh Văn lập tức ra lệnh: "Chương Tiểu Niên, đo khoảng cách!"
Chương Tiểu Niên vội vàng mở máy định tầm hồng ngoại, một chùm laser màu đỏ bắn về đoạn cầu gãy phía trước, Chương Tiểu Niên nhanh chóng báo cáo kết quả: "Đoạn cầu sập phía trước dài 35 mét."
Việt Tinh Văn nói: "Tần Lộ, đổi vị trí."
Tần Lộ giơ tay phải triệu hồi quả địa cầu, di chuyển mảng kiến tạo cần chỉ định hai mảng kiến tạo cần đổi chỗ, cô buộc phải đưa đồng đội đến chỗ xa hơn 35 mét. Ngón tay cô di chuyển thoăn thoắt trên quả địa cầu, 7 người cùng với chiếc xe như bị một sức mạnh thần bí điều khiển, nhoắng cái đã đổi chỗ, xuất hiện ở bên kia đoạn cầu sập.
Khoa Địa lý quả nhiên là trợ lực cốt cán trong chương trình học này.
Hứa Diệc Thâm nói: "Ngồi vững nha!"
Chiếc xe nổ máy lần nữa, tiếp tục lao vút đi men theo đường tây Côn Lôn.
Việt Tinh Văn ngoái đầu nhìn, khi họ vừa vượt qua đoạn cầu sập chưa bao lâu, cả cây cầu cạn đường đông Côn Lôn đã sụp xuống rầm rầm như đậu phụ vỡ, mấy cây cột chống cầu yếu ớt không đỡ nổi, chẳng mấy chốc đã biến thành một đống vụn xi măng, con đường họ vừa đi qua nứt toạc, mố cầu bên đường rào rào rơi xuống, mấy chiếc xe đỗ dưới cầu bị nghiền thành sắt vụn...
Thành phố sụp đổ thật đáng sợ!
Vì cầu cạn có nguy cơ sụt lở, Hứa Diệc Thâm không dám chạy nhanh vậy nữa, tránh lúc đụng phải đoạn cầu sập không kịp thắng xe.
Vừa mới nghĩ vậy, một đoạn đường sụt lở lại xuất hiện, lần này không phải gãy cầu, mà là ngọn núi bên đường sạt lở, vô số tảng đá rơi xuống lấp kín đường. Đi bộ có thể chạy chậm lách qua mấy tảng đá này, nhưng xe thì không qua được.
Không đợi Việt Tinh Văn nhắc, Chương Tiểu Niên đã tự giác dùng máy định tầm hồng ngoại đo khoảng cách: "Đoạn đường bị lấp dài 50 mét."
Tần Lộ tiếp tục di chuyển mảng kiến tạo, đưa mọi người vòng qua đoạn đường này trong tíc tắc.
Tiểu Đồ chỉ đường: "Đi thẳng đến cuối đường tây Côn Lôn thì rẽ trái, lên cao tốc vành đai phía tây. Đi 2km, ra khỏi cao tốc qua cửa ra 113, lên cao tốc sân bay."
Hứa Diệc Thâm lái xe lên cao tốc vành đai theo chỉ dẫn.
Cao tốc vành đai có hình vòng khuyên, tốc độ cua quá nhanh khiến các bạn học trong xe đều hơi say. Việt Tinh Văn nói: "Ai say xe thì chịu đựng một lát, đoạn đường này hơi nhiều khúc cua!"
Đường cao tốc vành đai dài 2 cây số, vòng vèo khiến mắt mọi người sắp vòng thành nhang muỗi.
Cuối cùng cũng đi qua con đường hình vòng khuyên, một biển báo xuất hiện trước mặt họ – Là đường hầm dài 1 cây số.
Hứa Diệc Thâm giẫm phanh dừng xe: "Lối vào hầm bị đá lở bít kín rồi."
Chương Tiểu Niên vội nói: "Em có thể đào xuyên qua! Máy xúc của em hết 10 phút cooldown rồi, có thể dùng được."
Giang Bình Sách bỗng hỏi: "Đường hầm dài 1 cây số, nếu bên trong cũng bị lấp kín thì đào mất bao lâu?"
Chương Tiểu Niên nghĩ hồi, đáp: "1 cây số có lẽ cần đào 5 phút."
Việt Tinh Văn nhìn phía sau, từ khi cầu cạn trên đường đông Côn Lôn sụp xuống, đường tây Côn Lôn nối liền với đó cũng nứt theo. Khe nứt kia càng lúc càng lớn, như một cái miệng khổng lồ ngoạc ra, muốn nuốt chửng lấy họ.
Đường nứt càng lúc càng đến gần họ, nó đang không ngừng dài thêm, chẳng mấy nữa sẽ đuổi kịp.
Việt Tinh Văn quay về phía Giang Bình Sách, hai người trao nhau một ánh mắt.
Giang Bình Sách quả quyết nói: "Đo độ cao núi."
Máy định tầm hồng ngoại của Chương Tiểu Niên hướng lên đỉnh núi, nhanh chóng cho ra kết quả: "Nơi cao nhất 532 mét."
Giang Bình Sách vươn tay phải, nhanh nhẹn vẽ ra một hệ tọa độ, hắn thấp giọng nhắc nhở: "Bám chặt vào!"
Mọi người nhận ra hắn định làm gì, vội vàng nắm chặt lấy tay vịn trong xe...
Một lát sau, cả chiếc xe bỗng bay vút lên!
Quỹ đạo di chuyển đường parabol mà Giang Bình Sách viết ra tác động lên chiếc xe khiến nó như mọc thêm cánh, nhanh chóng bay lên không trung rồi bay sát qua đỉnh núi, sau đó bay ra cách đó gần 1 cây số, rồi mới vững vàng "hạ cánh"!
Kha Thiếu Bân nhìn ra ngoài cửa sổ, độ cao 500 mét nè! Ngã từ đây xuống là thành bánh thịt người luôn, còn đáng sợ hơn nhảy dù lúc học chạy định hướng nữa! Cậu căng thẳng nhắm tịt mắt lại.
Một lát sau, chiếc xe vững vàng rơi xuống đất.
Đồng đội: "..."
Còn phiêu lưu hơn chơi tàu lượn siêu tốc nữa!
Quỹ đạo di chuyển đường parabol mà Giang Bình Sách tính ra cực kỳ chính xác, sau khi biết điểm cao nhất của đường cong và độ dài của đường hầm, hắn lại điều khiển cả chiếc xe bay qua ngọn núi, vững vàng đáp xuống sau ngọn núi?
Nhớ lại màn "bay trên không" vừa rồi, Chương Tiểu Niên vẫn hết hồn hết vía, nói với Giang Bình Sách: "Đàn anh giỏi quá!"
Trâu bò hơn cậu đào hầm bằng máy xúc nhiều, Giang Bình Sách cho họ bay theo đường parabol vượt qua cả ngọn núi luôn.
Đây chính là cách thi của học bá!
Hứa Diệc Thâm hơi sợ độ cao, hơn nữa anh ta đang ngồi ghế lái, khi xe đáp đất, anh ta có ảo giác như mình vừa ngã xuống vậy, váng đầu hoa mắt.
Anh ta day huyệt Thái dương, nhanh chóng điều chỉnh lại rồi nói: "Đây là cao tốc sân bay, là đoạn đường cuối cùng rồi."
Việt Tinh Văn tập trung lại: "Mọi người ngồi vững nào, chuẩn bị lao về đích!"
~ QUA MÔN ~
Cao tốc sân bay dài 15 cây số, nếu quãng đường này thông thoáng thì họ lái xe mười phút là tới nơi.
Để đua thời gian, Hứa Diệc Thâm đánh xe sang làn vượt xe bên trái, trực tiếp phóng lên 100km/h!
Song, xe vừa đi chưa tới một phút, ngay phía trước họ là một làn đường bị phong tỏa, cùng với biển báo "Đang thi công". Nửa bên đường còn lại có thể đi qua cũng gồ ghề, chiếc xe băng qua mặt đường lồi lõm xóc nảy vô cùng, mấy bạn học ngồi phía sau bị xóc đến suýt ói ra.
Mặt Tần Lộ trắng bệch, dùng tay bịt miệng kìm nén cơn buồn nôn.
Lúc này cả Giang Bình Sách vẫn luôn bình tĩnh cũng khó chịu ra mặt.
Hứa Diệc Thâm phanh lại, dừng xe ở ven đường, nói: "Không được, con đường này xóc nảy ghê quá, không lái xe được, mặt đường toàn ổ gà ổ voi thôi!"
Giang Bình Sách chau mày nói: "Không đi được trên đường thì lên không trung."
Lưu Chiếu Thanh nhìn vẻ mặt nghiêm túc của hắn, không nhịn được nói: "Không phải em định chơi xe bay lần nữa chứ hả?"
Giang Bình Sách nói: "Ngồi vững, nắm tay vịn!"
Mọi người lập tức siết chặt tay vịn trong xe.
Vừa rồi Giang Bình Sách đã triệu hồi hệ tọa độ, có thể dùng tiếp luôn, hắn nhanh chóng tính ra vị trí hiện giờ của xe, viết ra một phương trình hình sin.
Chiếc xe MPV bảy chỗ bỗng bay lên, sau đó bay lên 3 mét cách mặt đất, xông lên theo hình sóng với tốc độ cực nhanh! Di chuyển lúc cao lúc thấp theo hình sóng khiên mọi người cảm thấy như đang đi thuyền trên biển.
Thân thể lúc thì bay hẳn lên cao, khi lại nhanh chóng rơi xuống, lặp đi lặp lại vẽ ra những gợn sóng cực lớn giữa không trung, trò tàu lượn siêu tốc kích ŧhích nhất khu giải trí cũng không bì được với vận động hình sin người thật này của Giang Bình Sách!
Tần Lộ dứt khoát nhắm mắt, sắc mặt Kha Thiếu Bân trắng bệch, Hứa Diệc Thâm cũng buông tay lái, để Giang Bình Sách điều khiển cả chiếc xe. Việt Tinh Văn ngồi trên ghế lái phụ, mắt đăm đăm nhìn phía trước.
Cũng may cao tốc sân bay là đường thẳng, đồ thị hình sin của Giang Bình Sách có thể duy trì liên tục.
Hai bên cao tốc sân bay có không ít nhà cao tầng, xe của họ bay giữa không trung, Việt Tinh Văn nhìn sang kính chiếu hậu, cậu trông thấy rõ ràng hai tòa nhà phía sau đổ xuống rầm rầm, hoàn toàn chôn vùi con đường dưới đống đổ nát, tim cậu sắp vọt lên tận cổ rồi!
Bỗng nhiên, một cửa động xuất hiện phía trước, bên phải ghi chú "Đường hầm Tây Sơn, chiều dài 2000 mét."
Việt Tinh Văn vội vàng nhắc nhở: "Chú ý đường hầm!"
Lúc này xe họ đang chuyển động lên xuống cách mặt đất khoảng 3 mét, tốc độ rất nhanh, thấy xe sắp đụng vào núi, thậm chí có vài bạn học trong xe đã thét lên!
Vẻ mặt Giang Bình Sách điềm tĩnh, tay phải nhanh nhẹn viết ra một dãy phương trình, độ cao của xe đang sắp đụng phải tầng hầm bất chợt hạ thấp xuống, sượt vào trong ngay sát nóc hầm...
Đường hầm đen kịt không có chút ánh sáng nào, Giang Bình Sách lập tức nói: "Mở đèn."
Hứa Diệc Thâm mở đèn chiếu xa, Giang Bình Sách nương theo ánh sáng, tiếp tục viết phương trình điều khiển xe di chuyển trong đường hầm.
Thật ra hệ tọa độ của khoa Toán chỉ có thể điều khiển vật chỉ định di chuyển trong phạm vi tầm nhìn, sở dĩ Giang Bình Sách có thể điều khiển xe bay qua núi, xuyên qua hầm là vì hắn "vừa đi vừa tính"!
Họ dần tiến về phía trước, tầm nhìn của hắn cũng được mở rộng.
Giang Bình Sách liên tục thay đổi phương trình, đồng thời điều chỉnh số liệu mọi lúc. Việt Tinh Văn biết vừa định vị vừa điều chỉnh quỹ đạo vận động trong quá trình di chuyển là chuyện khó hơn điều khiển vật tĩnh nhiều – Nhưng cậu tin năng lực của Bình Sách!
Việt Tinh Văn hỏi: "Có thể bay ra ngoài không?"
Giọng nói bình tĩnh của Giang Bình Sách truyền tới từ sau lưng: "Đường hầm không sập thì ra được."
Hắn vừa dứt lời, tiếng vang "rầm rầm" bỗng truyền tới từ sau lưng, sau đó cả đường hầm bắt đầu rung lắc dữ dội!
Chương Tiểu Niên cắn răng nói: "Không phải đường hầm sắp sụp à!"
Xi măng trên nóc đường hầm đã bắt đầu rào rào rụng xuống, rất nhiều bùn đất bắn lên mặt kính phía trước xe, cản tầm nhìn của Việt Tinh Văn, đèn lắp hai bên đường hầm cũng bắt đầu rơi xuống, mảnh vỡ văng khắp bốn phía, xung quanh rung lắc càng lúc càng dữ dội, cả tầm nhìn cũng bắt đầu xiêu vẹo, tình hình rõ ràng không được lạc quan lắm!
Lỡ như đang đi nửa chừng mà đường hầm sập xuống, họ sẽ bị chôn vùi trong nháy mắt, cả người và xe sẽ biến thành bánh thịt.
Việt Tinh Văn liến thoắng: "Tần Lộ, chuẩn bị di chuyển!"
Tần Lộ run rẩy nói: "Đường hầm này dài 2000 mét, di chuyển mảng kiến tạo của tớ chỉ được tối đa 500 mét một lần thôi..."
Giang Bình Sách nói: "Vừa rồi đã bay 500 mét rồi, cậu di chuyển ba lần liền là có thể ra ngoài. Chuẩn bị đáp đất!"
Hắn dừng viết phương trình, chiếc xe đáp xuống đất vang lên tiếng "phịch", Tần Lộ lập tức lấy quả địa cầu ra, ngón tay nhanh nhẹn thao tác trên đó, "Thay Đổi Vị Trí!"
Sau ba lần di chuyển, mọi người đã rời khỏi đường hầm tối tăm, quả nhiên ánh sáng đã xuất hiện phía trước.
Hứa Diệc Thâm nắm vô lăng, chân đạp ga, chiếc xe phóng đi một lần nữa...
Sau lưng họ, cả đường hầm sụp xuống rầm rầm, phát ra những tiếng vang dội như nổ.
Mọi người quay đầu nhìn lại, bụi đất mịt mù, cả đường hầm đã bị chôn vùi hoàn toàn!
An toàn rời khỏi đường hầm, lòng bàn tay mọi người đều đã siết ra mồ hôi lạnh.
Hứa Diệc Thâm lái xe chạy thêm một cây số, anh ta phát hiện rất nhiều mặt đường đã nứt ra thành rãnh lớn, bánh xe rất dễ kẹt vào trong những rãnh sâu hun hút này, không thể di chuyển. Hứa Diệc Thâm bất đắc dĩ đánh vô lăng dừng xe lại ven đường, hỏi: "Đàn em Giang, còn điều khiển xe bay được nữa không?"
Giang Bình Sách nói: "Không thể, hệ tọa độ cũng đang cooldown."
Việt Tinh Văn hỏi: "Còn bao xa thì đến đích?"
Kha Thiếu Bân lập tức báo cáo: "2 cây số."
Việt Tinh Văn cắn răng, nói: "Xuống xe, mọi người cùng chạy tới đó!"
Mặt đường rạn nứt nghiêm trọng, họ đành phải bỏ xe chạy bộ. May mà mọi người đã hồi phục hoàn toàn thể lực, chạy bộ 3 cây số cũng không phải quá khó.
Tất cả cùng xuống xe, nhanh chóng chạy về phía trước theo Việt Tinh Văn.
Việt Tinh Văn lớn tiếng nhắc nhở: "Chú ý dưới chân, cẩn thận bước hụt đó!"
Quá nhiều khe nứt, khiến họ tưởng như mặt đường có thể ngoác ra cái miệng khổng lồ để nuốt chửng họ bất cứ lúc nào. Mọi người kinh hồn bạt vía chạy trên con đường này, hơn nữa, kiến trúc hai bên đường như đang góp vui với họ, thỉnh thoảng lại có một tòa nhà sụp xuống, tiếng những tòa kiến trúc sụp xuống vang lên không ngớt, vô hình trung mang lại áp lực tâm lý cực lớn cho họ.
Trong thời khắc sống còn, con người sẽ bộc phát tiềm năng khổng lồ.
Lúc này, dù không dùng kỹ năng tăng tốc toàn đội, nhưng mọi người vẫn chạy với tốc độ nhanh nhất từ trước đến giờ, Lưu Chiếu Thanh vừa chạy vừa nói: "Bình thường ở trường mà chạy được thế này, đoạt quán quân mấy trò chạy ngắn chạy dài trong hội thao đều chuyện nhỏ hết."
Thể lực của Lưu Chiếu Thanh thật sự rất tốt, anh ta học ngoại khoa, thể lực không tốt có lẽ cũng không đứng phẫu thuật được. Giang Bình Sách và Việt Tinh Văn cũng hay tập thể thao, có thể theo kịp tốc độ của Lưu Chiếu Thanh.
Hứa Diệc Thâm tự giác tiên phong đi đầu, anh ta trực tiếp dùng kỹ năng "Phân bào nguyên nhiễm" , việc chạy bộ quá nhẹ nhàng với anh ta, dù sao mọi người chạy bằng hai chân, Hứa Diệc Thâm có thể chia thành năm người bất cứ lúc nào, chạy cả mười chân. Anh ta chạy trước dò đường, lỡ như có đoạn nào mặt đường xốp, lún xuống, anh ta cũng có thể phân bào nguyên nhiễm, không sợ rớt hố.
Lưu Chiếu Thanh, Việt Tinh Văn và Giang Bình Sách theo sát phía sau.
Kha Thiếu Bân, Tần Lộ và Chương Tiểu Niên đều thuộc dạng sinh viên không ưa vận động, tụt lại phía sau hàng ngũ.
Cả hàng ngũ chia thành ba nhóm xông lên, còn 2 cây số cuối cùng, chỉ cần cắn răng kiên trì là họ có thể qua môn. Nhớ đến Trác Phong và Lâm Mạn La còn ở ngoài chờ họ, không một ai dám lơ là.
Nhờ có Hứa Diệc Thâm phân thân dò đường, rất nhiều đoạn đường trông thì lành lặn, thật ra lại có nguy cơ sụt lún được loại trừ, họ chạy liên tục mười phút trên con đường đầy hố, mệt đến nỗi thở hồng hộc.
Mặt đường dưới chân trải đầy những hố lớn và khe nứt, chạy trên con đường này khiến họ sắp mắc bệnh tim luôn rồi.
Khó khăn kiên trì chạy 2 cây số, Việt Tinh Văn trông thấy một kiến trúc rất lớn ở phía xa, sân bay kia rồi!
Kha Thiếu Bân cũng kích động nói: "Đến sân bay rồi."
Việt Tinh Văn nói: "Đi thôi, đích đến ở ngay phía trước, đừng lơ là."
Mọi người nhìn nhau, ai nấy đều có thêm động lực, nghiến răng chạy nốt đoạn đường cuối cùng.
Song, khi họ vừa tới trước sân bay, còn chưa kịp vào trong, sân bay cao ba tầng bỗng nhiên sụp thẳng xuống trước mặt họ! Mảnh kính vỡ từ ba tầng lầu rơi xuống như bão tuyết!
Việt Tinh Văn hô lớn: "Cẩn thận!"
Tần Lộ phản ứng nhanh nhạy lập tức di chuyển mọi người ra xa mười mấy mét, né khỏi những mảnh kính vỡ rào rào trút xuống. Nhưng mấy người chạy đằng trước khó tránh khỏi bị mấy mảnh vụn thủy tinh văng ra quệt phải, Việt Tinh Văn bị thương nặng nhất, máu tươi chảy ròng trên cánh tay cậu, Giang Bình Sách thấy người cậu đầy máu, sắc mặt tồi tệ vô cùng, không thèm quan tâm mặt mình cũng bị mảnh thủy tinh quệt xước.
Lưu Chiếu Thanh chửi thề hai câu, nhanh chóng xé băng gạc đưa cho mọi người: "Băng lại cầm máu đã! Mảnh thủy tinh ghim trong tay thì đợi thi xong anh lấy ra cho mấy đứa!"
Thời gian có hạn, họ không thể chữa trị tại đây được.
7 người đều bị mảnh vỡ quệt phải, người nặng người nhẹ, mọi người nhận băng gạc từ Lưu Chiếu Thanh, buộc tạm vết thương lại.
Thấy ánh mắt lo lắng của Giang Bình Sách, Việt Tinh Văn nói: "Không sao, vết thương ngoài da thôi, vào sân bay trước!"
Vì sân bay đã sập, họ không thể trực tiếp vào trong, Tần Lộ sử dụng cơ hội di chuyển mảng kiến tạo cuối cùng, đưa cả nhóm vào sân bay. Nền đất trong sân bay cũng đã sụt xuống kha khá, Việt Tinh Văn đảo mắt nhìn xung quanh, sau đó cậu thấy ngay giữa bãi đỗ máy bay, có một chiếc máy bay trực thăng đang lơ lửng giữa không trung.
Tiếng phành phạch đinh tai nhức óc của cánh quạt như đang nói với họ: "Đây mới là đích."
Mọi người nhau, ai nấy đều muốn chửi thề.
Lưu Chiếu Thanh thốt lên: "Đệt! Đích là cái máy bay trực thăng kia, chúng ta lên đó kiểu gì đây?!"
Rời khỏi thành phố sắp sụp đổ.
Rời kiểu gì ba?
Ban đầu mọi người nghĩ tới việc rời khỏi đây bằng đường không, nhưng lúc đó Việt Tinh Văn cho rằng chỉ cần họ tới sân bay, sẽ có máy bay đưa họ đi. Không ngờ là máy bay thì có đây, nhưng nó bay lên cmnr!
Hệ tọa độ của Giang Bình Sách đang cooldown, Việt Tinh Văn quét mắt nhìn mọi người: "Không được thì chúng ta tìm thang trèo lên!"
Chương Tiểu Niên bỗng nói: "Em có cách này!"
Cậu vươn tay phải, chiếc máy xúc khồng lồ xuất hiện bên cạnh cậu, cành cạnh vài tiếng rồi biến thành máy ủi đất.
Ngay khi mọi người đang nghi hoặc, nó lại biến hình, thành một... xe cần cẩu.
Chương Tiểu Niên: "Để xe cần cẩu đưa mọi người lên."
Mọi người: "..."
Rốt cuộc Transformer của khoa Kiến trúc mấy cậu biến được bao nhiêu kiểu?
Chương Tiểu Niên như thấy được thắc mắc của mọi người, cậu nói: "Kỹ năng của em là cấp 3, có thể biến thành máy xúc, máy ủi đất, xe cần cẩu, nếu thăng cấp tiếp thì có mấy cỗ máy xây dựng như xe lu, máy trộn bê tông..."
Việt Tinh Văn bật ngón cái: "Đỉnh. Đi thôi, nhanh lên xe cần cẩu nào!"
Xe cẩu này có thể cẩu vật nặng đến hàng tấn, cẩu bảy người bọn họ thì dễ như trở bàn tay.
Dưới sự điều khiển của Chương Tiểu Niên, bảy người cùng trèo lên xe cần cẩu, cần cẩu lập tức hoạt động, nhanh chóng nâng lên, mọi người nắm chặt rào chắn trên cần cẩu, bạn học nào sợ độ cao thì nhanh chóng nhắm tịt mắt.
Xe cần cẩu đưa họ đến trước cửa lên máy bay.
Việt Tinh Văn dẫn đội, bảy người lần lượt lên máy bay.
Tiếng máy móc vang lên bên tai: "Chúc mừng nhóm nghiên cứu C-183 vượt qua chương trình học "Thành phố sụp đổ"".
Mọi người nhìn nhau, nhìn những đồng đội đầu tóc rối bù, bụi bặm khắp người, trên người còn có vết thương do mảnh thủy tinh quẹt phải, rồi lại nhìn thành phố đã hoàn toàn sụp đổi dưới chân, tâm trạng phức tạp vô cùng.
Lưu Chiếu Thanh pha trò: "Trải nghiệm lần này cũng đủ phong phú đó."
Hứa Diệc Thâm cũng cười nói: "Di chuyển trên máy ủi đất, ngồi xe cần cẩu lên máy bay, đi xe bay qua núi, xuyên hầm, kích ŧhích hơn công viên giải trí nhiều!"
Việt Tinh Văn thở phào, gương mặt luôn nghiêm túc cuối cùng cũng mỉm cười, "May mà cuối cùng vẫn thuận lợi qua môn, coi như có thể cho đàn anh Trác và đàn chị Lâm một câu trả lời vừa ý rồi."