Chương 71: + 72: Bí ẩn công trường 11 + 12
~ CÁCH GIẤU XÁC MỚI ~
Để biết Triệu Đại Dũng có ung thư gan hay không, Việt Tinh Văn và Lưu Chiếu Thanh trực tiếp đi hỏi cháu trai Triệu Lượng: "Gần đây chú cậu có biểu hiện không khỏe không? Ví dụ như chán ăn, buồn nôn, nôn mửa, tiêu chảy gì đó?"
Triệu Lượng sững sờ, khó hiểu nhìn Lưu Chiếu Thanh: "Sao anh biết?"
Việt Tinh Văn nói: "Đúng là có tình trạng đó phải không?"
Triệu Lượng gật đầu, nói: "Gần đây chú hay bị tiêu chảy, em có hỏi chú bị làm sao, chú nói bụng dạ không khỏe, ăn đồ ở công trường không quen, làm quen mấy ngày là được."
Nôn mửa, tiêu chảy, những triệu chứng về đường tiêu hóa này đúng là biểu hiện lâm sàng thường thấy ở bệnh ung thư gan. Lưu Chiếu Thanh hỏi tiếp: "Cậu có biết gần đây chú ấy có đi viện không?"
"Em không biết. Thi đại học xong em vẫn ở quê suốt, mấy tháng liền không gặp chú. Tháng trước chú ấy bỗng nhiên gọi điện về bảo em lên công trường giúp đỡ, tiện đó học nghề luôn, nên em mới bắt xe qua đây." Nói tới đây, Triệu Lượng buồn bã cúi đầu: "Đều tại em không hiểu chuyện, lúc trước cũng không quan tâm đến chú, tiền chú gửi về em dùng chơi game hết... Giờ chú đi rồi, em cũng không biết sau này phải làm sao nữa."
Lưu Chiếu Thanh vỗ vai cậu chàng, nói: "Cậu mới 18 tuổi, không phải đội thi công trả cậu rất nhiều tiền bồi thường sao? Dùng số tiền này cẩn thận, học chút kỹ năng mà sống."
Triệu Lượng nói nhỏ: "Em biết rồi, khoản tiền này em không tiêu lung tung đâu."
Trên đường về, Lưu Chiếu Thanh thấp giọng hỏi: "Tinh Văn, em cảm thấy Triệu Lượng có giống không biết gì không?"
Việt Tinh Văn cẩn thận hồi tưởng lại biểu hiện của Triệu Lượng sau khi chuyện xảy ra, cậu ta gào khóc khi thấy chú mình ch.ết thảm, ánh mắt vô tội khi bị cảnh sát đưa đi, còn cả vẻ mặt mất mát khi nhắc đến chú mình, những việc này đều không giống giả bộ. Việt Tinh Văn thở dài, nói: "Có lẽ ạ, vì bảo vệ cháu mình, Triệu Đại Dũng không nói cho cậu ta kế hoạch này đâu nhỉ?"
Lưu Chiếu Thanh nói: "Nói vậy, quả là Triệu Đại Dũng đã hết lòng với đứa cháu này rồi."
Sau khi về ký túc xá, Việt Tinh Văn và Giang Bình Sách lại đi tìm bạn cùng phòng của Triệu Đại Dũng – Triệu An Minh để nghe ngóng xem gần đây Triệu Đại Dũng có tới bệnh viện không.
Triệu An Minh tỏ vẻ thần bí nói: "Tôi phát hiện ra giấy xét nghiệm trong ngăn kéo của anh ta, nhưng tôi không hiểu lắm, có mấy chỉ số men gan không bình thường, anh ta còn lén lút xé giấy xét nghiệm."
Chỉ số xét nghiệm khác thường, cộng thêm tiêu chảy trường kỳ, xem ra suy luận Triệu Đại Dũng bị ung thư gan của họ là chính xác. Hẳn là không có nhiều người biết chuyện này, Triệu An Minh là bạn cùng phòng của anh ta, là người dễ tiếp cận Triệu Đại Dũng nhất, đồng thời cũng biết được sự thật."
Anh ta cố ý tỏ ra vô tội, hay là thật sự không biết gì?
Giang Bình Sách hỏi: "Chiều qua anh có ra ngoài không?"
"Không, hôm qua tôi nói chuyện với đám Triệu Cường mà, A Cường nói tới Tết về quê sẽ tổ chức lễ cưới với Tuyết Mai, còn mời tôi đi đón dâu cùng, tôi đồng ý rồi." Triệu A Minh tươi cười vò đầu, "Trước đây tôi cứ nghĩ Tuyết Mai với Đại Dũng là một đôi, Đại Dũng hay gửi đồ cho cô ấy mà, không ngờ cô ấy với A Cường mới là một đôi..."
Giang Bình Sách nhìn Việt Tinh Văn, Việt Tinh Văn hỏi han thêm vài câu nữa rồi rời khỏi ký túc xá.
Triệu An Minh là bạn cùng phòng của người ch.ết Triệu Đại Dũng, dễ dàng tiếp cận đối phương, được biết chuyện anh ta bị ung thư đầu tiên, sau đó khuyên anh ta tự sát làm mồi nhử để dụ giám đốc Giang. Nhưng hôm qua khi giám đốc Giang mất tích, Triệu An Minh không hề rời khỏi công trường?
Chưa từng rời khỏi công trường, vậy giếŧ giám đốc Giang bằng cách nào?
Việt Tinh Văn nói: "Chiều qua anh ta nói chuyện với người khác ở công trường, chẳng lẽ anh ta thật sự chỉ là một người mê buôn chuyện biết chuyện Triệu gia thôn? Giám đốc Giang mất tích không liên quan đến anh ta?"
Giang Bình Sách nói: "Hỏi những người khác đã, xem anh ta có nói dối không."
Việt Tinh Văn gửi một câu trong kênh nhóm, nhờ mọi người chia nhau đi hỏi các công nhân, hỏi rõ xem chiều qua có ai rời khỏi công trường không, song kết quả họ điều tr.a được lại khiến mọi người càng mờ mịt...
Chiều qua không có ai rời khỏi công trường.
"Hội khả nghi Triệu gia thôn" Triệu Tuyết Mai, Triệu Cường, Triệu An Minh đều ở công trường, còn tụ tập trò chuyện với nhau về chuyện đến Tết về quê làm đám cưới. Lúc đó có rất nhiều người cũng nhập cuộc với họ, nhiều nữ công nhân đã lấy chồng còn chỉ bảo Tuyết Mai mấy thứ cần chuẩn bị cho đám cưới.
Nhiều người như vậy có thể chứng minh cả ngày hôm qua họ đều ở công trường, họ lấy đâu ra thuật phân thân để đi giếŧ giám đốc Giang?
Việt Tinh Văn không sao hiểu được, "Giám đốc Giang lên xe rời đi, chúng ta đều tận mắt trông thấy phải không? Muốn giếŧ giám đốc Giang thì phải rời khỏi công trường... Trừ phi, giám đốc Giang đã quay lại đây?"
Giang Bình Sách nói: "Theo lời trợ lý, đang trên đường về thì Giang Đức Hâm bỗng nói phải xử lý việc riêng, xuống xe một mình, sau đó ông ta đi đâu thì không ai biết. Nói không chừng ông ta đã quay lại công trường, thậm chí còn đi xuống lối ngầm?"
Việt Tinh Văn suy nghĩ một chốc, gật đầu tán thành, "Có lý. Chắc chắn ông ta đã nhận được tin nhắn đe dọa từ hung thủ, ví dụ như về sự thật vụ vịnh Thanh Thủy. Giám đốc Giang có tật giật mình, đương nhiên phải gặp mặt nói chuyện với hung thủ, vốn ông ta nghĩ đối phương chỉ tống tiền mình, không ngờ hắn ta lại muốn cướp mạng ổng luôn?"
Hứa Diệc Thâm đặt ra nghi vấn: "Nếu hung thủ hẹn ông ta tới công trường, còn bảo ông ta xuống hầm, một doanh nhân khôn khéo như giám đốc Giang, lại ngu ngốc đến mức một thân một mình chạy xuống hầm gửi xe đàm phán với người khác sao? Ông ta không sợ nguy hiểm?"
Việt Tinh Văn suy nghĩ cẩn thận, nói: "Có hai trường hợp. Một là không biết hung thủ dùng lý do gì để đe dọa Giang Đức Hâm đến gần công trường, sau đó ra ngoài bằng lối ngầm, nhân lúc giám đốc Giang không để ý thì đánh ngất ông ta, kéo ông ta về công trường giếŧ và giấu xác; thứ hai là hung thủ không nằm trong những kẻ tình nghi ở công trường này, chiều qua hắn ta đã giếŧ giám đốc Giang ở bên ngoài rồi giấu xác."
Chương Tiểu Niên khẽ nói: "Phạm vi hoạt động của chúng ta giới hạn trong công trường này, không được ra ngoài, nếu hung thủ giếŧ người giấu xác ở bên ngoài thì chúng ta hoàn toàn không thể điều tr.a được nhỉ? Vậy nên em nghiêng về trường hợp thi thể giám đốc Giang đang được giấu trong công trường!"
Mọi người: "..."
Lý luận như vậy cũng không sai. Họ không thể rời khỏi công trường, không thể đi khắp thành phố A để hỏi thăm, điều tr.a được. Vậy nên nếu Giang Đức Hâm thật sự đã ch.ết, rất có thể có liên quan đến công trường này.
Việt Tinh Văn nói: "Đi thôi, tìm dưới hầm gửi xe thử xem."
Mọi người lập tức hành động, họ đi theo tuyến đường Kha Thiếu Bân đã dựng sẵn, đi xuống từ nắp cống ở phố đi bộ, tìm kiếm từng tấc đất dưới hầm gửi xe.
Tiến độ thi công của hầm để xe hình vẫn đang ở giai đoạn đầu, còn chưa lắp cả đèn điện, Tân Ngôn chiếu sáng bằng đèn cồn, mọi người mở bản đồ trên laptop của Kha Thiếu Bân, bắt đầu tìm từ góc trái dưới, cẩn thận tìm kiếm khắp cả hai tầng hầm gửi xe, nhưng không phát hiện vết máu nào, cũng không ngửi thấy mùi hôi thối của thi thể.
Lưu Chiếu Thanh khó hiểu nói: "Nhiệt độ trung bình mấy hôm nay là khoảng 30 độ, chỉ cần thi thể không nằm trong tủ đông, để lâu như vậy chắc chắn sẽ có mùi, nhưng hầm để xe lại không có mùi lạ hay vết máu nào... Chúng xử lý thi thể bằng cách nào thế?"
Đèn cồn của Tân Ngôn lơ lửng giữa không trung, Việt Tinh Văn nương theo ánh sáng ấm áp nhanh chóng đưa mắt nhìn quanh.
Hầm để xe tối đen, lạnh lẽo, tầm nhìn hạn hẹp. Mặt đất còn chưa đổ xi măng, vách tường và những cột đá xung quanh vẫn ở trạng thái vốn có của nó, hung thủ có thể giấu xác ở đâu đây?
Nhớ đến mật thất lần trước họ tìm thấy trong khách điếm, Việt Tinh Văn nói: "Liệu có căn phòng bí ẩn nào ở đây không?"
Chương Tiểu Niên nói: "Hẳn là không đâu, từ hôm đầu chúng ta đến trường thi đã tải bản vẽ thi công về, em đã đối chiếu tỉ mỉ tất cả các số liệu, không xuất hiện vấn đề các số liệu không khớp như ở khách điếm. Hôm đó bọn em đã dùng máy định tầm hồng ngoại để đo chiều dài, chiều rộng, độ cao của hầm để xe, số liệu giống y trong bản vẽ, không có căn phòng bí mật nào khác đâu ạ."
Giang Bình Sách đề nghị: "Dưới hầm không có, đến tòa chính đã cất nóc tìm thử xem, hầm để xe thông thẳng lên cao ốc Hân Duyệt, nói không chừng chúng đã chuyển cái xác lên rồi."
Mọi người cùng lên tầng một quảng trường Hân Duyệt, Việt Tinh Văn nói: "Chia nhau ra tìm đi. Đàn anh Trác, đàn anh Hứa, đàn chị Lâm đến khu A, Tần Lộ, Tần Miểu, Kha Thiếu và Tân Ngôn sang khu B, em và Bình Sách, đàn anh Lưu, Tiểu Niên tìm ở khu C, gửi thông tin xác nhận vào kênh nhóm mọi lúc mọi nơi."
Mọi người chia thành ba ngả theo sắp xếp của Việt Tinh Văn, lần lượt tìm kiếm từ tầng một lên tầng bảy.
Tin nhắn mọi người gửi tới nối đuôi xuất hiện trong kênh nhóm: "Khu A tầng 1, không phát hiện gì khác thường..."
"Tìm khắp khu B tầng 2 rồi, không có gì kỳ lạ..."
Bốn người Việt Tinh Văn đến khu C, tìm hết tầng một.
Tòa chính vừa mới cất nóc, gần đây đang thi công nội thất, trên tường là vết xi măng được quét đi quét lại, cả tòa nhà trống trải vô cùng, không có lấy một bóng người, cũng không có vết máu nào.
Họ tìm từ tầng một lên tầng sáu.
Đi tới góc rẽ phía đông, Giang Bình Sách bỗng khựng lại, hắn ngoái đầu nhìn bức tường bên cạnh.
Việt Tinh Văn nhìn theo hướng mắt hắn, cậu trông thấy bức tường kia được quét một lớp xi măng, hẳn là vừa mới quét lên không lâu, vẫn còn chưa khô hẳn, xi măng xuất hiện ở công trường thi công là chuyện bình thường hơn cân đường hộp sữa, vừa rồi khi họ leo lên đây, cũng phát hiện rất nhiều bức tường được quét xi măng.
Nhưng, Giang Bình Sách lại rảo bước đi về phía bức tường ấy.
Việt Tinh Văn lập tức đi theo hắn, "Sao thế Bình Sách, chỗ này có vấn đề gì sao?"
Giang Bình Sách thấp giọng nói: "Ban đầu chỗ này có một lỗ hổng."
Hắn đi đến trước vách tường, gập ngón ta gõ nhẹ lên đó, không nghe được tiếng không khí dao động.
Giang Bình Sách nhắm mắt, cẩn thận nhớ lại, nói: "Tôi không nhớ lầm, góc rẽ phía đông tầng sáu, vốn dĩ căn phòng này và căn phòng bên cạnh phải thông nhau, giữa hai căn phòng có một lỗ hổng đủ cho người đi qua. Lúc đó, khi tôi phát hiện Triệu Lượng trong tòa nhà, cậu ta đã chạy qua cái hốc đó."
Chương Tiểu Niên nói: "Quả thật các công trường xây dựng thường để lại một lỗ hổng đủ cho người đi qua để tiện cho các công nhân đi lại giữa các khu vực, sau khi thi công xong hết bên trong mới lấp những lỗ hổng đó lại."
Việt Tinh Văn gật đầu, nói: "Anh tin là Bình Sách không nhớ nhầm. Nếu như ban đầu chỗ này có một lỗ hổng, giờ lại biến mất, trên tường lại xuất hiện dấu vết quét xi măng, chắc chắn bức tường này có vấn đề."
Lưu Chiếu Thanh hiểu ý hai người, da đầu bỗng run lên, "Chẳng lẽ, hung thủ giấu xác trong tường!"
Giang Bình Sách lạnh giọng nói: "Đào ra xem."
Chương Tiểu Niên triệu hồi máy xúc bản "tí nỵ" ra, lo lắng nhìn vách tường trước mặt, nói: "Nếu ban đầu bức tường này có lối đi, hẳn không phải là tường chịu lực. Em cứ đào như vậy không sập luôn cả tòa nhà chứ?"
Giang Bình Sách nói: "Yên tâm đào. Tôi nhớ rất rõ, vách tường này thật sự có một lỗ hổng."
Chương Tiểu Niên gật đầu, điều khiển máy xúc thẳng với vị trí quét xi măng, nhẹ nhàng đào ra đường nứt xung quanh. Máy xúc hoạt động rất nhanh, dần dần bức tường bị lấp kín cũng vỡ vụn trước mắt mọi người...
Bốn người Việt Tinh Văn đồng thời đứng hình.
Họ thấy ông chủ Giang Đức Hâm mặc bộ tây trang, đôi mắt trợn trừng như thể sắp rơi ra khỏi hốc mắt, tay chân ông ta bị dây thừng buộc chặt, bị lấp kín trong bức tường xi măng trong tư thế "đứng nghiêm".
Trên người ông ta không có vết máu hay vết thương nào.
Ông ta bị chôn sống trong bức tường xi măng, ngạt thở đến ch.ết!
~ HUNG THỦ LỘ DIỆN ~
Việt Tinh Văn gửi tin nhắn trong kênh nhóm, gọi tất cả mọi người đến góc rẽ phía đông khu C tầng 6, chẳng mấy chốc, các bạn học đã thở hồng hộc chạy tới.
Thấy cảnh tượng kinh dị trước mắt, mọi người đều khựng lại, lông tơ dựng lên rào rào!
Đôi mắt của người đàn ông bị lấp trong tường xi măng trợn trừng lên vì sợ hãi, lúc này đang đau đáu nhìn bọn họ!
Khắp trên người, trên mặt của người ch.ết đều được quét một lớp xi măng, tựa như một bức tượng đất người sống, miệng ông ta bị bịt bằng một nắm vải, dù ông ta có sợ hãi đến mức nào, cũng không thể thốt ra nổi một tiếng kêu cứu.
Kha Thiếu Bân hơi tái mặt, nhỏ giọng hỏi: "Lúc ông ta bị lấp trong tường xi măng, vẫn chưa ch.ết phải không?
Chương Tiểu Niên nói: "Có lẽ hung thủ đã bắt đầu từ hai chân trước, sau đó quét xi măng dần lên. Ông ta bị đặt vào trong bức tường, trợn trừng mắt nhìn cơ thể mình bị xi măng bọc lấy từng chút rồi..."
Lưu Chiếu Thanh thử tưởng tượng hình ảnh ấy, anh không nhịn được xoa xoa cánh tay đã nổi da gà, "Chắc chắn trước lúc ch.ết ông ấy tuyệt vọng lắm, tận mắt nhìn thấy mình bị lấp kín trong bức tường, miệng còn bị chặn, không thể lên tiếng, đậu... thảm quá đi mất."
Giang Bình Sách nói: "Hiển nhiên, hung thủ phải căm giận ông ta lắm mới dùng cách này để giếŧ người, khiến tinh thần của ông ta phải chịu dày vò hủy hoại thật lâu trước khi ch.ết hẳn."
Nếu như giếŧ người bằng cách "một phát ăn ngay", người ch.ết sẽ không cảm nhận được quá nhiều đau đớn. Cách hung thủ giếŧ người này lại tập trung vào tàn phá tinh thần đối phương, dù không tìm thấy vết thương hay vết máu nào trên cơ thể người ch.ết, thi thể vẫn hoàn chỉnh, nhưng mỗi một giây, một phút trước khi ch.ết, ông ta đều phải chịu đựng sự tuyệt vọng, hoảng sợ đến tột cùng.
Cái ch.ết chậm rãi này khiến người ta thấy đày đọa nhất, như một cách "lăng trì", lại không để lại vết máu khiến kẻ khác nghi ngờ. Hung thủ dùng xi măng dần dần lấp kín cơ thể ông ta, người ch.ết phải trải qua giai đoạn cuối cùng của đời mình trong nỗi sợ hại cùng cực.
Bảo sao ông ta ch.ết không nhắm mắt, tròng mắt trợn sắp rơi ra ngoài.
Việt Tinh Văn dời mắt khỏi thi thể, nói với mọi người: "Mọi người có suy nghĩ gì không? Hung thủ là ai?"
Mọi người ngơ ngác nhìn nhau.
Kha Thiếu Bân nhỏ giọng phân tích: "Chiều qua, Giang Đức Hâm ký thỏa thuận xong đã rời khỏi công trường, lúc đó là ba giờ chiều, đang trên đường về, ông ta lấy lý do giải quyết việc riêng, sau đó thì mất tích. Thời gian ông ta mất tích có lẽ là khoảng ba rưỡi. Nhưng chiều qua mấy người khả nghi đều tụ tập nói chuyện ở công trường, họ không có thời gian gây án."
Việt Tinh Văn rất tán thành phân tích của Kha Thiếu Bân, gật đầu nói: "Đúng vậy, Triệu Tuyết Mai, Triệu Cường, Triệu An Minh, chiều qua có rất nhiều người chứng kiến họ bàn chuyện hôn lễ với nhau, nói chuyện đến tận bảy giờ tối mới ai về phòng nấy. Mấy người này đều không có thời gian gây án. Lúc trước em có nhờ mọi người hỏi thăm các công nhân, chiều qua có ai từng rời khỏi công trường không?"
Mọi người đồng loạt lắc đầu, "Không có ai hết."
Giám đốc Giang mất tích lúc ba rưỡi chiều hôm qua, khi mất tích, tất cả mọi người trong công trường đều không rời khỏi đây, hoàn toàn không có thời gian gây án. Vậy tại sao giám đốc Giang lại bỗng nhiên xuất hiện trong công trường? Chẳng lẽ giám đốc Giang lại có thể lén lút quay lại công trường, tự leo lên tầng sáu, ngồi sẵn đó chờ người ta đến giếŧ sao?
Việt Tinh Văn và Giang Bình Sách nhìn nhau.
Giang Bình Sách bình tĩnh nói: "Thời gian Giang Đức Hâm mất tích là ba giờ rưỡi chiều qua, thời gian tử vong chưa chắc đã là buổi chiều. Giữa ban ngày, có người lấp người sống vào tường xi măng trên tấng 6, hành động lớn lối như vậy rất dễ bị các công nhân khác chú ý. Tôi nghiêng về khả năng hung thủ chờ lúc nửa đêm, lén lút kéo ông ta lên tầng 6 rồi lấp vào tường hơn."
Suy đoán này lập tức được các bạn học đồng tình.
Việt Tinh Văn tán thành nói: "Quả thật làm giữa ban ngày dễ bị người khác bắt gặp. Khi đêm xuống, nhân lúc mọi người trong công trường đã say ngủ, hung thủ bí mật lấp giám đốc Giang vào trong bức tường, như vậy mới có thể thần không biết, quỷ không hay. Cũng tức là, chiều hôm qua giám đốc Giang đã bị hung thủ trói lại, hoặc đánh ngất, tạm thời giấu ông ta ở đâu đó, chờ đến đêm mới gọi giám đốc Giang dậy, lấp ông ta vào tường xi măng."
Nếu không phải họ tìm kiếm thi thể khắp nơi, đào cả tường ra, nói không chừng cuối cùng khi xây xong hết tòa nhà, Giang Đức Hâm sẽ mãi mãi nằm trong bức tường này, không ai hay biết, cách "giấu xác" nửa đêm lấp người ch.ết vào trong tường này, quả là phù hợp với tác phong cẩn thận của hung thủ.
Giang Bình Sách nói: "Mấu chốt là Giang Đức Hâm mất tích từ chiều hôm qua. Buổi chiều, các công chân đều không ra ngoài, vậy ai đã trói ông ta?"
Việt Tinh Văn nghĩ hồi, nói: "Có khi nào hung thủ có người tiếp viện ngoài công trường, bắt tay gây án?"
Nếu công nhân ở công trường đều không ra ngoài, chiều hôm qua khi Giang Đức Hâm mất tích, ông ta không thể gặp bất kỳ công nhân nào được. Giang Đức Hâm đâu thể ngáo ngơ đứng đợi ngoài công trường đến nửa đêm được đâu nhỉ? Chắc chắn bên ngoài còn một người nghĩ cách trói giám đốc Giang. Chỉ có vậy mới có thể giải thích cho việc Giang Đức Hâm xuất hiện trong công trường.
Hứa Diệc Thâm híp mắt, phân tích: "Ý của Tinh Văn là, ngoài kia có một người, chiều qua đã lừa Giang Đức Hâm ra ngoài đàm phán, giả bộ như biết chuyện hạng mục vịnh Thanh Thủy, muốn bắt bí ông ta một khoản. Nơi hắn ta hẹn gặp giám đốc Giang hẳn là không quá vắng vẻ, không khiến giám đốc Giang nghi ngờ. Vậy nên Giang Đức Hâm mới mắc câu?"
Việt Tinh Văn gật đầu: "Giang Đức Hâm là sếp lớn của công ty bất động sản, tay trắng khởi nghiệp, lăn lộn mười năm, có lẽ còn từng giếŧ người hồi hạng mục Thanh Thủy. Nhưng ông ta khôn khéo quỷ quyệt, nếu trực tiếp hẹn ông ta đến công trường, mới hai hôm trước còn có người ch.ết ở đó, với sự cảnh giác của ông ta thì ông ta không thể đến đó một mình được. Ông ta đàm phán với người khác ở ngoài, sau đó bị hắn ta trói tới công trường, như vậy sẽ hợp lý hơn."
Trác Phong tán thành nói: "Em nói có lý. Hôm qua khi ông ta tới công trường, người vây kín mít xung quanh, đưa trợ lý còn thêm cả mấy vệ sĩ theo, chắc chắn là sợ các công nhân kích động ra tay với ông ta. Một người cẩn thận như vậy lại đến công trường để đàm phán một mình thì không hợp lý. Ông ta bị dây thừng cột khắp người, miệng cũng bị chặn lại, hẳn là bị trói từ bên ngoài."
Lâm Mạn La khẽ chau mày: "Vậy tức là có người trói ông ta trước, đưa tới công trường. Khi đêm xuống vắng vẻ, sẽ có một công nhân khác phụ trách lấp ông ta vào tường? Hai hung thủ nội ứng ngoại hợp?"
Việt Tinh Văn nói: "Cũng có thể người trói ông ta và người lấp ông ta là một người, chiều qua người này trói ông ta vào giấu đi trước, đến đêm lại lén lút quay lại công trường, cõng ông ta từ dưới hầm lên tầng 6, lấp vào trong tường. Đương nhiên, dù là trường hợp nào, chắc chắn phải có một hung thủ hoạt động bên ngoài."
Giang Bình Sách nói: "Thể chất của hung thủ khá khỏe mạnh, bằng không, hắn không thể dễ dàng khống chế một người trưởng thành như Giang Đức Hâm."
Chương Tiểu Niên khó hiểu xoa đầu, "Hung thủ hoạt động bên ngoài thì điều tr.a kiểu gì ạ? Chúng ta đâu có được ra khỏi công trường."
Việt Tinh Văn im lặng một lát, nói: "Vậy điều tr.a người trong công trường trước. Đúng là chiều qua không có ai ra ngoài, nhưng tối thì sao? Liệu có ai rời khỏi ký túc xá, lén lút đến cao ốc Hân Duyêt, lấp Giang Đức Hâm đã bị trói vào tường?"
Giang Bình Sách nói: "Mọi người chia nhóm điều tra."
Kha Thiếu Bân xoay người rời đi, vừa tới cửa lại quay đầu lại, nhìn người ch.ết dính đầy xi măng, mắt vẫn trợn trừng trên đất, cậu nhỏ giọng hỏi: "Đào ra thi thể trong tường, chúng ta có cần báo cảnh sát không?"
Việt Tinh Văn nói: "Đừng đả động tới cảnh sát vội, nếu chúng ta có thể phá án trước khi cảnh sát tới, chắc chắn điểm sẽ cao hơn. Vả lại cảnh sát tới rồi, nói không chừng hung thủ sẽ cảnh giác tiêu hủy chứng cứ."
Giang Bình Sách cũng nói: "Điều tr.a trước đã, không tr.a được hãy tính chuyện báo cảnh sát."
Mọi người nghe vậy, bèn quay về hỏi thăm các công nhân mình quen biết, mấu chốt cần hỏi là tối qua có ai ra ngoài không. Triệu Tuyết Mai, Triệu Cường đều không ra ngoài, bạn cùng phòng của họ nói rằng họ bàn chuyện kết hôn xong đều rất hưng phấn, mãi khuya mới ngủ.
Triệu An Minh cũng không ra ngoài, người làm chứng cho anh ta là Triệu Lượng.
Điều khiến mọi người bất ngờ là, tối qua Triệu Lượng chuyển qua ngủ cùng Triệu An Minh?
Triệu Lượng giải thích: "Chú An Minh nói là bạn cùng phòng của em khó ở chung lắm, nói không chừng không hợp ý nhau là lại đánh em, không bằng em qua ở với chú, ngủ ở giường của chú em, tiện tay sắp xếp lại di vật của chú em luôn."
Mấy hôm trước Triệu Lượng bị bạn cùng phòng đánh, không dám ngủ cùng với tên hung thần ác sát đó nữa, Triệu An Minh chủ động gọi cậu qua ngủ, cậu cũng không từ chối. Triệu Lượng nói: "Đêm qua em với chú Minh vẫn luôn thu dọn đồ của chú em, dọn đến hơn 1 giờ sáng mới ngủ. Chú Minh ngáy to lắm, ồn ào làm em ngủ không ngon cả đêm."
Việt Tinh Văn hỏi: "Cậu chắc chắn anh ta ở ký túc xá cả đêm chứ?"
Triệu Lượng gật đầu, "Vâng, em ngủ mơ màng thôi, lúc nào cũng nghe thấy tiếng ngáy của chú ấy hết, còn nói mớ nữa, hơn 5 giờ sáng, lúc đó trời sắp sáng rồi em mới ngủ được."
Đêm qua Triệu An Minh không ra ngoài, lời khai của Triệu Lượng không giống nói dối.
Nhưng nếu vậy, người khả nghi nhất là Triệu An Minh lại không có thời gian gây án?
Việt Tinh Văn luôn cảm thấy kỳ lạ. Triệu An Minh này từ đầu đã niềm nở mời Triệu Đại Dũng ở cùng mình, còn "buôn" cho bọn họ rất nhiều chuyện hồi trước ở Triệu gia thôn. Sau khi Triệu Đại Dũng ch.ết, anh ta lại chủ động gọi Triệu Lưọng qua ở cùng.
Anh ta chỉ là dân hóng drama đơn thuần, hay anh ta cố ý kéo Triệu Lượng qua làm chứng cứ ngoại phạm cho mình?
Ra khỏi ký túc xá của Triệu An Minh, Việt Tinh Văn thấp giọng hỏi: "Triệu Lượng nghe tiếng ngáy của anh ta cả đêm, có khi nào anh ta ghi âm tiếng ngáy bằng điện thoại rồi để phát liên tục không?"
Giang Bình Sách chau mày, nói: "Hẳn là không đâu, phát liên tục mấy tiếng đồng hồ, nhịp thở không thay đổi chút nào, rất dễ bị nghi ngờ. Vả lại trong tiếng ngáy mà Triệu Lượng nghe thấy còn xen lẫn cả tiếng nói mớ, cũng không nghe được tiếng anh ta đẩy cửa ra ngoài. Tôi cảm thấy, khả năng tối qua anh ta ở ký túc xá thật."
Việt Tinh Văn cẩn thận suy nghĩ, bất đắc dĩ nói: "Xem ra Triệu An Minh chỉ là một "phương án sai" để cung cấp manh mối. Anh ta ở với Triệu Đại Dũng một thời gian, đêm qua lại ở cùng Triệu Lượng, đơn giản là vì... sự nhiệt tình?"
Việc điều tr.a lại rơi vào bế tắc.
Triệu Tuyết Mai, Triệu Cường, Triệu An Minh, Triệu Lượng, bốn kẻ khả nghi trọng điểm đều không rời khỏi công trường chiều qua, cả buổi tối cũng không rời khỏi ký túc xá, họ hoàn toàn không có thời gian gây án!
Nếu đã suy luận ra cái ch.ết của Giang Đức Hâm có liên quan đến hạng mục vịnh Thanh Thủy ở Triệu gia thôn năm đó, cùng với cái ch.ết của anh và chị dâu Triệu Đại Dũng, vậy chắc chắn hung thủ cũng có liên quan đến Triệu gia thôn, không thể nào là người qua đường "thấy việc bất bình rút đao tương trợ" được chứ?
Hung thủ có liên quan đến Triệu gia thôn, nhưng bốn người của Triệu gia thôn đều không có thời gian gây án, vậy thì hung thủ ẩn nấp ở đâu?
Việt Tinh Văn trầm tư, "Chẳng lẽ ở công trường còn có người nào của Triệu gia thôn bị chúng ta bỏ sót?"
Giang Bình Sách im lặng một lát, hắn bỗng nhiên đưa ra một điểm mấu chốt: "Người của Triệu gia thôn, chắc chắn là họ Triệu sao?"
Việt Tinh Văn: "..."
Phải rồi, người của Triệu gia thôn thì họ Triệu hết sao? Chưa chắc nhỉ!
Một vài khung cảnh chợt lướt qua trong đầu Việt Tinh Văn...
"Bố mẹ Triệu Đại Dũng đều qua đời vì ung thư gan, anh ta do một tay anh trai nuôi nấng. Anh trai lớn hơn anh ta 10 tuổi, là thợ mộc có tay nghề đỉnh nhất thôn chúng tôi, sau này ảnh cưới vợ, sinh ra đứa nhóc Triệu Lượng. Bình thường hai vợ chồng hay làm việc bên ngoài, để lại đứa con cho Triệu Đại Dũng chăm sóc..."
"Trước đây con gái thôn chúng tôi không gả ra ngoài, về lâu về dài, quan hệ họ hàng trong thôn sắp không phân biệt nổi rồi..."
Đây đều là những thông tin Triệu An Minh tiết lộ cho họ trong lúc nói chuyện hai hôm trước.
Lúc này, những hình ảnh này bỗng lướt qua đầu cậu, Việt Tinh Văn chợt sáng tỏ: "Con gái ở Triệu gia thôn không gả ra ngoài, nhưng đàn ông ở Triệu gia thôn có thể lấy người bên ngoài mà... Những cô gái này chưa chắc đã họ Triệu!"
Giang Bình Sách lập tức hiểu suy nghĩ của Việt Tinh Văn, hắn hỏi: "Chị dâu Triệu Đại Dũng họ gì?"
Vậy mà bọn họ lại bỏ sót điểm mấu chốt này.
Từ trước đến giờ họ vẫn luôn điều tr.a quanh quẩn ở "Triệu gia thôn", mọi người đều vô thức cho rằng người của Triệu gia thôn là khả nghi nhất, như mấy người Triệu Tuyết Mai, Triệu Cường, Triệu An Minh cũng quen biết nhau, cùng lớn lên từ nhỏ. Thậm chí Việt Tinh Văn từng nghĩ, liệu có phải nhóm người Triệu gia thôn hợp tác gây án không?
Nhưng tr.a tới tr.a lui, mấy người này luôn có chứng cứ ngoại phạm.
Song, người có liên quan đến Triệu gia thôn chưa chắc đều là người đến từ Triệu gia thôn, mà còn cả họ hàng của những cô gái gả đến Triệu gia thôn nữa!
Hai người lập tức về phòng.
Giang Bình Sách hỏi thẳng Triệu An Minh: "Chị dâu của Triệu Đại Dũng không phải người Triệu gia thôn phải không?"
Triệu An Minh sững sờ, cười nói: "Thế mà các cậu cũng đoán được!"
Hai người: "..."
Việt Tinh Văn biết rằng suy luận của hai người họ đã rất gần sự thật rồi, nhịp tim bất giác dồn dập, cậu nhìn sang Triệu An Minh, nghiêm túc hỏi: "Chị dâu của Triệu Đại Dũng gả từ ngoài vào Triệu gia thôn?"
Triệu An Minh nói: "Đúng vậy. Đại Thành là anh Đại Dũng, là thợ mộc giỏi nhất thôn chúng tôi, lúc ảnh ra ngoài làm việc có quen một cô gái rất xinh, sau đó cưới người ta về."
Việt Tinh Văn lập tức hỏi: "Cô ấy tên là gì?"
Triệu An Minh gãi đầu suy nghĩ, lát sau mới nói: "Chị ấy... hình như tên Nghiêm Tuệ."
Việt Tinh Văn và Giang Bình Sách nhìn nhau.
Nghiêm Tuệ... Nghiêm Khải!
Nghiêm Khải – người ở cùng phòng Triệu Lượng, đánh Triệu Lượng một trận rồi đuổi ra ngoài, mang tiếng "tác oai tác quái, cậy thế hϊế͙p͙ người" trong công trường, công nhân nhìn thấy hắn ta đều phải tránh xa, quản lý kho của đơn vị thi công.
Việt Tinh Văn hít sâu một hơi – Thành thật mà nói, bọn họ chưa từng nghi ngờ người này!
Mọi người đều cho rằng người này là tên không ra gì cậy việc mình có chút quan hệ với quản lý bên thi công, bắt nạt mọi người trong công trường, Việt Tinh Văn nhớ lại tướng mạo người này, vóc dáng hắn ta cao lớn, trên cánh tay có xăm hình, hốc mắt hơi hõm xuống, đôi mắt sắc lẹm như ưng, nhìn đã biết không dễ đụng vào.
Anh ta ra vẻ "bất lương", thoạt trông hung dữ, có cảm xúc gì viết hết lên mặt, không vừa lòng là đánh người, ngược lại không dễ khiến người khác nghi ngờ hắn ta là hung thủ thâm trầm kín đáo, suy nghĩ cẩn thận!
Nhưng thử nghĩ lại, hắn ta là một người trưởng thành, thẳng tay tẩn Triệu Lương, chiếm giường của cậu ta, chuyện này hợp lý không?
Đêm qua, mấy người Triệu gia thôn đều có chứng cứ ngoại phạm, nhưng Nghiêm Khải không có bạn cùng phòng! Tất nhiên sẽ không có ai biết đêm qua hắn có rời khỏi ký túc xá hay không?
Có thể hắn ta chỉ lấy cớ, cố ý đuổi Triệu Lượng, để Triệu Lượng không tham gia vào vụ mưu sát này. Hắn ta đánh Triệu Lượng một trận, thật ra là đang bảo vệ đứa trẻ này theo một cách khác?
Bởi vì Triệu Lượng là con trai của chị hắn ta, là cháu ngoại của hắn ta?