Chương 182: + 183: Kỷ băng hà 01 + 02
~ KHOA ĐỊA LÝ ~
[Kỷ băng hà: là một giai đoạn giảm nhiệt độ lâu dài của khí hậu Trái Đất, dẫn tới sự mở rộng của các dải băng lục địa, các dải băng vùng cực và các sông băng trên núi.]
Trước khi rời khỏi trường thi, mọi người được nhìn thấy ảo ảnh của vườn cây vào mười năm sau, cuối cùng Kha Thiếu Bân vẫn không được ăn quả hắc mai biển, cậu rất không cam lòng.
Tân Ngôn thấy cậu mặt mày ủ dột, bèn nói: "Siêu thị trong thư viện có nước hoa quả, lúc nào về cậu mua nước chanh uống là được."
Kha Thiếu Bân nói: "Vị nước chanh với hắc mai biển khác hẳn nhau mà."
Tân Ngôn khó hiểu: "Không phải đều là vị chua ngọt à?"
"Chua ngọt cũng có nhiều kiểu mà..." Nói mấy chuyện này với người không hiểu cốt lõi của đồ ăn, không sao nói cho cậu ta hiểu được, Kha Thiếu Bân bèn cười, nói: "Thôi, xem môn này chúng ta được bao nhiêu điểm đã!"
Thông báo tổng kết môn thi quen thuộc xuất hiện trên góc phải...
Nhóm nghiên cứu: C-183
Môn học: Non xanh nước biếc
Học phần: 3
Điểm: 94 điểm
Điểm tích lũy: 3×94=282 điểm
Điểm cộng nhóm nghiên cứu: Group C x1,5 điểm tích lũy, điểm tích lũy nhận được: 423 điểm
Tỷ lệ trượt môn: 30%
Đều là môn ba tín chỉ, nhưng tỷ lệ trượt môn "Ô nhiễm môi trường" chỉ có 10%, chỉ cần mọi người tích đủ vật tư, chọn một chỗ rồi chờ đến khi kết thúc môn học là có thể qua môn. Nhưng tỷ lệ trượt môn "Non xanh nước biếc" lên tới 30%, chứng tỏ công trình chắn gió chống cát bay vẫn rất khó nhằn, có lẽ những đội trượt môn không dự toán chính xác, hoặc đến nửa sau thời gian khi công trình bị phá hủy, không kịp cứu vãn.
Lần này, nhóm nghiên cứu 183 đạt được 94 điểm, ngoài thiết kế tám lớp tường chắn cát vững vàng cản cát lún, quan trọng nhất là công trình giai đoạn ba "trồng cây gây rừng" của họ đã thành công.
Hàng ngàn gốc hắc mai biển đều sống sót, họ thật sự đã tạo ra một ốc đảo giữa lòng sa mạc!
Mọi người đều rất hài lòng với kết quả này.
Việt Tinh Văn nhìn sang Giang Bình Sách, nói: "Cuối cùng cũng qua khoa Môi trường rồi, hai môn được hơn 800 điểm, nhưng chúng ta đã tốn rất nhiều điểm tích lũy trong môn "Ô nhiễm môi trường" lần trước rồi, chút điểm lần này không đủ thăng cấp kỹ năng!"
Giang Bình Sách nói: "Tính ở thư viện hôm nay mới là thứ tư, còn hai ngày thứ năm và thứ sáu, có lẽ vẫn hoàn thành được một khoa nữa."
Theo thời khóa biểu tuần này của thư viện, thứ hai, thứ ba họ đã học khoa Luật, hoàn thành hai môn bắt buộc; sáng, chiều ngày thứ tư hoàn thành môn bắt buộc của khoa Môi trường, thứ năm và thứ sáu chắc chắn có thể học thêm một khoa nữa, đến lúc đó họ sẽ đủ điểm để nâng cấp kỹ năng.
Nghĩ vậy, Việt Tinh Văn bèn nói: "Lát về mọi người nghỉ ngơi nhé, mai chúng ta thi tiếp."
Cuộc sống ở thư viện là chuỗi ngày không ngừng tham gia kỳ thi ở những khoa khác nhau. Họ đã quen với nhịp sống nhanh này, hơn nữa mọi người đều muốn rời khỏi đây nhanh nhất có thể, quay về hiện thực làm một sinh viên bình thường, vậy nên lịch thi sít sao cũng là chuyện tốt với họ.
Hôm đó sau khi về ký túc xá, Việt Tinh Văn và Lâm Mạn La soạn một bài hướng dẫn đơn giản đăng lên diễn đàn.
Môn đầu tiên không có gì để nói, nếu chỉ muốn qua môn thì trốn đâu đó cho qua 14 ngày là được. Môn thứ hai cần chú ý dự toán cho công trình, không được dùng quá số tiền thư viện cấp; ngoài ra, tốt nhất là làm thí nghiệm với sa bàn và hạch toán số liệu từ khi bắt đầu, bảo đảm công trình không bị phá hủy. Phần còn lại thì dựa vào sức người, mọi người cùng nhau trồng cây thôi!
Vừa đăng tải bài viết, không lâu sau đã có hàng ngàn bình luận trên diễn đàn.
Không ít bạn học thán phục trước tốc độ của nhóm nghiên cứu 183, "Mấy học bá của 183 đã qua khoa Môi trường tầng 7 rồi à? Nhanh dữ vậy!" "Các đàn anh đàn chị đã qua tầng 7 rồi, chúng ta vẫn đang lay lắt ở khoa Sinh tầng 4, đây chính là khác biệt giữa học giỏi và học ngu đó, khóc!" "Đỉnh của chóp, đội khai hoang 183 cố lên!"
Là nhóm có tiến độ nhanh nhất, lại thêm Việt Tinh Văn thường xuyên đăng hướng dẫn lên diễn đàn, các em khóa dưới đã đặt cho họ một biệt danh thân mật là "đội khai hoang ma quỷ 183", dù gì cũng không có nhóm nào thi các chương trình phía sau trước họ, họ cũng không có kinh nghiệm gì để tham khảo, tựa như đội khai hoang phó bản trong game, mọi việc đều phải dựa vào bản thân.
Nhưng không sao, ban đầu khi họ lập nhóm, Việt Tinh Văn cũng đã suy nghĩ đến vấn đề "năng lực tổng hợp", nhiều ngành nhiều khoa, còn đều là học bá, dù có gặp phải khó khăn gì mọi người đều có thể cùng bàn cách vượt qua.
Có nhiều dị năng như vậy, họ có thể hoàn thiện công trình chắn gió chắn cát dù chưa tiếp xúc bao giờ, Việt Tinh Văn cảm thấy, sau này cũng không có chương trình học nào có thể đánh bại họ.
Tối đó, mọi người cùng đến nhà ăn, Việt Tinh Văn cảm thán: "Ăn canh rau với mỳ gói ở khoa Môi trường mãi rồi, tự nhiên em lại thấy đồ ăn nhanh trong thư viện bị chúng ta ghét bỏ ngày trước cũng cực kỳ thơm ngon."
Lưu Chiếu Thanh nói: "Đúng vậy, thật ra thư viện cũng đâu tệ với chúng ta lắm, bữa nào cũng được ăn thịt. Mấy đứa nghĩ xem, nếu ngày nào nhà ăn cũng cho chúng ta ăn bánh bao, có phải chúng ta cũng hết cách không?"
Tự an ủi mình như vậy khiến mọi người đều dễ chịu hơn nhiều. Việt Tinh Văn ăn sạch một bát thịt xào ớt, cười nói: "Đến giờ chúng ta thi nhiều môn vậy rồi, thật ra ăn uống cũng ổn mà, ít ra còn được ăn no, chỉ sợ sau này còn không có mà ăn thôi."
Mọi người: "..."
Tiên tri đừng mở miệng có được không?
Giang Bình Sách nhìn sang Việt Tinh Văn, Việt Tinh Văn nhận ra mình lại vô ý nói gở, bèn vội vàng chữa cháy: "Tôi thấy chắc thư viện không vô nhân tính tới vậy đâu."
Kha Thiếu Bân méo mặt nói: "Đừng có cho mấy môn sinh tồn cực đoan như "Ô nhiễm môi trường" nữa, tớ phát hiện môn suy luận mới là ngon ăn nhất, có thể bám càng mấy sếp sòng."
Lưu Chiếu Thanh hùa theo: "Đúng vậy, bắt chúng ta động não đi, đừng động tay nữa."
Hứa Diệc Thâm thở dài, nói: "Trồng cây ở khoa Môi trường xong anh bị rộp khắp cả tay, nếu không phải có gạc y tế của đàn anh Lưu chữa thương, có lẽ bây giờ tay anh đã phế luôn rồi. Anh cũng thích môn suy luận cần động não hơn mấy môn lao động."
Trác Phong nói: "Đúng vậy, động não được thì đừng động thủ."
Xem ra hai môn của khoa Môi trường đã hành mọi người không ít, ngày nào cũng đội nắng trồng cây trong sa mạc, đúng là rất mệt. Việt Tinh Văn cũng không biết môn tiếp theo là gì, thật ra, cậu cũng thích môn suy luận hơn.
Đến tối khi về phòng, mọi người đều cầu nguyện trước khi ngủ: Môn sau đừng có hành hạ nhau quá thì tốt bao nhiêu?
Sớm hôm sau, mọi người ăn sáng xong bèn đi thang máy lên tầng 8, biểu tượng của khoa mới đã xuất hiện trên dãy nút bấm...
Tầng 1: Khoa Y
Tầng 2: Khoa Toán
Tầng 3: Khoa Kiến trúc
Tầng 4: Khoa Sinh
Tầng 5: Trung tâm môn tự chọn
Tầng 6: Khoa Luật
Tầng 7: Khoa Môi trường
Tầng 8: Khoa Địa lý NEW~
Tần Lộ sững sờ, nói: "Địa lý? Khoa của chúng tớ hình như không hợp với môn suy luận án giếŧ người gì đâu nhỉ..."
Hứa Diệc Thâm bất đắc dĩ nhíu mày: "Khoa Địa chắc là môn sinh tồn nhỉ? Sóng thần, núi lửa, động đất gì đó... thôi, mọi người chuẩn bị sẵn tâm lý đi."
Việt Tinh Văn nhìn sang Tần Lộ, hỏi: "Khoa Địa, tôi nhớ ở đại học Hoa An là khoa Quy hoạch địa lý, gộp chung các ngành khoa học địa lý, quy hoạch thành phố lại. Trường các cậu xếp thế nào?"
Tần Lộ không phải sinh viên đại học Hoa An, cô tham gia nhóm 183 là vì chị mình – Tần Miểu là sinh viên Hoa An, hai chị em lại cùng quen Việt Tinh Văn trong môn tự chọn toàn trường, từng hợp tác hai lần mới ghép nhóm tạm thời."
Nghe cậu hỏi, Tần Lộ bèn nghiêm túc giải thích: "Địa lý học chia thành hai nhóm lớn là "địa lý tự nhiên" và "địa lý nhân văn". Địa lý tự nhiên là nghiên cứu về môi trường tự nhiên như mảng kiến tạo, địa chất, khí hậu, đại dương....; còn địa lý nhân văn nghiên cứu quan hệ giữa người và môi trường, ví dụ như thành phố, dân số, giao thông, quy hoạch thành thị, nông thôn."
Cô dừng một lát, nói với Việt Tinh Văn: "Tinh Văn, quy hoạch thành phố mà cậu nói thuộc phạm trù địa lý nhân văn. Như ở trường chúng tớ thì khoa học địa lý, khoa học khí quyển, quy hoạch thành phố... đều thuộc khoa quy hoạch địa lý."
Việt Tinh Văn đã hiểu: "Tôi hiểu rồi. Có hai hướng địa lý tự nhiên và địa lý nhân văn, vậy rất có thể chương trình học khoa Địa lý sẽ đề cập đến nội dung của cả hai hướng này đúng không?"
Giang Bình Sách nói: "Lên xem thời khóa biểu trước rồi tính."
Mọi người đi thang máy lên tầng 8, thiết kế trên tầng khoa Địa rất thú vị, trần nhà là trời xanh mây trắng, dưới chân là bản đồ thế giới, tất cả tablet để chọn môn đều được thiết kế thành một quả địa cầu nổi, trên đó chú thích rõ ràng kinh độ, vĩ độ, và cả những thành phố quan trọng trong mỗi quốc gia.
Hồi cấp ba, Việt Tinh Văn học khối xã hội, cậu cũng từng học địa lý, vẫn còn nhớ rất nhiều kiến thức. Quả địa cầu này khiến họ thấy rất gần gũi, Việt Tinh Văn vươn tay chấm lên đó, khung thông báo trong suốt bật ra trước mắt: "Chào mừng đến khoa Địa lý, xin vui lòng kiểm tr.a thời khóa biểu tuần này."
Thứ hai, tư, sáu, 8:00-10:00 sáng, môn bắt buộc "Quy hoạch thành phố", 4 tín chỉ.
Thứ ba, năm, 8:00-10:00 sáng, môn bắt buộc "Kỷ băng hà", 4 tín chỉ.
Việt Tinh Văn quay lại nhìn Giang Bình Sách: "Quả nhiên, một môn là địa lý nhân văn, một môn là địa lý tự nhiên."
Giang Bình Sách gật đầu: "Ừ, hôm nay là thứ năm, chúng ta chỉ có thể thi môn "Kỷ băng hà" trước, ngày mai thứ sáu sẽ thi môn bắt buộc thứ hai. Trong một tuần hoàn thành cả ba khoa luật, môi trường, địa lý, cũng coi là hoàn thành nhiệm vụ rồi."
Việt Tinh Văn mở phần mô tả...
[Môn bắt buộc: Kỷ băng hà]
[Khoa: Địa lý]
[Học phần: 4]
[Quy tắc trường thi: Trường thi giới hạn 12 người (Không gồm thành viên X)]
[Mô tả: Thế địa chất mà sông băng quy mô lớn bao trùm khắp bề mặt Trái Đất, gọi là kỷ băng hà. Lịch sự ghi nhận từng có nhiều kỷ băng hà xảy ra trên Trái Đất, lần gần đây nhất là kỷ băng hà lần thứ tư. Kỷ băng hà kéo dài hàng chục triệu năm, trong hàng chục triệu năm này, nhiệt độ Trái Đất vẫn luôn duy trì ở mức nhiệt thấp, sông băng quy mô lớn kéo dài về phía xích đạo]
[Yêu cầu: Sinh tồn tại kỷ băng hà 10 ngày]
[Xác nhận: Có/Không]
Tần Lộ thấy vậy, mặt hơi biến sắc: "Kỷ băng hà thứ tư đã là chuyện từ hai triệu năm trước rồi!"
Tần Miểu chau mày nói: "Khi đó văn minh nhân loại vẫn chưa xuất hiện, vượn cổ vẫn chưa tiến hóa thành con người có thể đứng thẳng, đi bằng chân."
Mọi người: "..."
Tức là thư viện định ném họ về hàng triệu năm trước, về kỷ bằng hà mà văn minh nhân loại hoàn toàn không tồn tại?
Nghĩ tới đây, mọi người bỗng thấy lạnh sống lưng.
Kha Thiếu Bân ra vẻ tuyệt vọng: "Tinh Văn, lần này chúng ta không có cái ăn thật rồi."
Việt Tinh Văn miệng quạ: "..."
~ SÔNG BĂNG ÂM 30 ĐỘ ~
Sông băng trên diện rộng phủ kín Trái Đất, nhiệt độ toàn cầu luôn thấp, môi trường như vậy còn khắc nghiệt hơn ô nhiễm không khí ở khoa Môi trường vô số lần. Dù điều kiện sống ở khoa Môi trường có thấp đến đâu, ít ra vẫn có con người, còn có siêu thị, thậm chí họ còn mua được những thứ con người sản xuất như đồ bảo hộ, khẩu trang.
Kỷ băng hà thì có gì được?
Sông băng vô tận, còn không thấy nổi một bóng người chứ nói gì đến siêu thị.
Dù rau cải vài trăm đồng trong siêu thị khoa Môi trường rất đắt, nhưng ít ra họ vẫn mua được! Nhưng về kỷ băng hà, nho, rau cải, cà chua gì gì đó, đừng hòng mơ đến. Hàng triệu năm trước, thế giới mà con người chưa tồn tại thì có gì ăn được?
Kha Thiếu Bân than thở: "Chúng ta cũng không thể ăn băng suốt 10 ngày chứ!"
Tần Lộ cười khan, nói: "Cũng không đến nỗi đó. Mặc dù kỷ băng hà không có văn minh nhân loại, nhưng vẫn có động vật mà, có lẽ chúng ta có thể săn bắt, nướng thịt gì đó? Có điều trong thời kỳ này, động thực vật thích ấm áp trên trái đất đã ch.ết hết rồi, những loài có thể sống sót đều là động vật khá mạnh như mèo răng khỉ, báo săn, gấu hang động, voi răng mấu, tê giác răng mỏng, vượn người..."
Tần Miểu bổ sung: "Vượn người, cũng tức là tổ tiên của chúng ta vẫn chưa tiến hóa ra trí khôn vào thời điểm đó, chính sự có mặt của kỷ băng hà đã khiến chúng phải xuống đất, dần dần học cách đứng thẳng và đi bằng chân."
Mọi người càng nghe càng thấy khiếp đảm.
Nghe thôi đã thấy mấy loài vật này không dễ chơi!
Việt Tinh Văn hít sâu, nhanh chóng bình tĩnh lại, nói: "Phần lớn các loài động vật có thể sống sót trong kỷ băng hà đều có sức tấn công và khả năng thích nghi cực mạnh, hơn nữa còn da dày thịt béo chịu lạnh giỏi. Nhưng chúng ta có dị năng, cũng không phải không có cửa thắng."
Lưu Chiếu Thanh nói: "May mà có dị năng đấy, không thì ném 12 người bình thường về kỷ băng hà, có khác gì tặng mọi người cho đám thú dữ làm thức ăn đâu!"
Có dị năng trong tay, họ không cần sợ thú dữ, không đánh lại có thể dùng mưa axit.
Việt Tinh Văn nhìn mọi người, nói liền một hơi: "Dù thế nào chúng ta cũng phải lết cho qua môn này. Nếu là môn sinh tồn, chúng ta cần bảo đảm hai điều, đầu tiên là thức ăn và nước uống. Có bình chưng của Tân Ngôn, kỷ băng hà có băng ở khắp nơi, khoét một ít chưng lên là được, chúng ta không cần lo chuyện nước uống. Còn thức ăn thì đành phải săn thú ăn tạm, rau dưa hoa quả thì đừng mơ."
Cậu nhìn sang Kha Thiếu Bân, người sau lập tức gật đầu, "Không vấn đề, sống sót rời khỏi đó là được, tớ không kén ăn đâu. Hơn nữa, thật ra chúng ta cũng không thiếu hoa quả, Tinh Văn có thể tạo mưa quýt mà."
Việt Tinh Văn gật đầu, nói tiếp: "Vấn đề thứ hai, cũng là vấn đề quan trọng nhất – Nhiệt độ."
Mọi người vừa nghe đến "nhiệt độ", không hiểu sao bỗng thấy lưng mình lành lạnh.
Giang Bình Sách bình tĩnh nói: "Tần Miểu cũng vừa nói rồi, khi đó vượn người vẫn chưa tiến hóa thành con người, cơ thể nó có lớp da và lông rất dày che phủ, có thể chống chọi với thời tiết lạnh giá cực đoan, nhưng chúng ta là con người sau hàng triệu năm tiến hóa, không có lớp lông dày, đưa chúng ta về kỷ băng hà không đến nửa tiếng, chúng ta sẽ ch.ết cóng hết."
Kha Thiếu Bân sững sờ, nói: "Bực hơn nữa là cửa hàng quần áo trong siêu thị của thư viện không bán áo phao!"
Mọi người: "..."
Đúng là đã khó còn ló cái khăn.
Không có áo phao, họ cứ mặc đồ hè thế này đến kỷ băng hà? Nghĩ thôi cũng thấy đáng sợ.
Lưu Chiếu Thanh bất đắc dĩ lắc đầu, "Gạc y tế của anh có thể trị thương, nhưng không thể chống lạnh. Vậy nên cách tốt nhất là sau khi chúng ta đến kỷ băng hà, phải lập tức săn thú, lột da của chúng làm áo khoác, anh có kim chỉ khâu y tế, có thể may quần áo ngay tại đó."
Giang Bình Sách nhìn Tân Ngôn: "Đèn cồn của cậu CD bao lâu?"
Tân Ngôn nói: "30 phút, nhưng mỗi lần dùng tôi có thể triệu hồi vài trăm đèn, chỉ cần cồn không cháy hết thì có thể sáng mãi, vậy nên cơ bản thì chúng ta có thể dùng đèn cồn vô hạn."
Việt Tinh Văn nhìn sang Lâm Mạn La: "Dây đằng và cây xanh của chị Mạn La đều có thể làm chất đốt, nếu không còn cách nào khác, chúng ta sẽ chặt cây của chị Mạn La làm củi, Tân Ngôn nhóm lửa sưởi ấm."
Lâm Mạn La gật đầu nói: "Không thành vấn đề, chặt cây xanh của chị để đốt cũng được lâu lắm đấy, sau 24 giờ còn có thể triệu hồi tiếp, có nguồn sưởi, có lẽ mọi người có thể chống chọi được cái lạnh này."
Thảo luận xong xuôi kế hoạch sắp tới, Việt Tinh Văn bèn nói: "Mọi người chuẩn bị sẵn sàng, em xác nhận nhé."
Việt Tinh Văn ấn nút "xác nhận chọn lớp" trên quả địa cầu.
Tiếng máy móc lạnh lẽo quen thuộc vang lên: "Chúc mừng nhóm nghiên cứu C183 chọn lớp thành công, môn thi "Kỷ băng hà" thuộc khoa Địa lý sắp bắt đầu, xin vui lòng chuẩn bị..."
Sau 10 giây đếm ngược, tầm nhìn của mọi người tối sầm...
Khi ánh sáng quay lại, mọi người phát hiện trước mặt họ là một sông băng trắng xóa mênh mông.
Sông băng cứng rắn trải dài hàng trăm kilomet, cả thế giới một màu trắng xóa, đừng nói là thực vật, đến một con vật cũng chẳng thấy đâu. Mà 12 người họ đứng giữa sông băng mênh mông trắng xóa này, tựa như bị cả thế giới vứt bỏ.
Cái lạnh gay gắt khiến Việt Tinh Văn điên cuồng hắt hơi, hơi nóng phả ra khi nói chuyện lập tức đông thành sương, răng cậu run lên cầm cập, "Nhiệt độ bây giờ là bao, bao nhiêu độ?"
Kha Thiếu Bân gọi Tiểu Đồ, không lâu sau nó đã báo cáo kết quả: "Nhiệt độ hiện tại, âm 30 độ."
Nhiệt độ này không khác mùa đông giá lạnh ở phương bắc là bao, nhưng quan trọng là, trong hiện thực họ sẽ mặc quần áo giữ nhiệt, khoác áo lông cừu, áo phao, khi ra ngoài sẽ quấn mình thật kín, về nhà còn có lò sưởi trong phòng.
Nhưng lúc này, tất cả mọi người đều đang mặc áo cộc tay!
Cửa hàng quần áo và siêu thị trong thư viện chỉ bán đồ hè, quả là đang chơi họ.
Hai tay lạnh đến đau nhói, mọi người đồng loạt nhét tay vào túi quần túi áo, tai Việt Tinh Văn đỏ lên vì lạnh, cậu vừa run cầm cập vừa nói: "Mau nhóm lửa!"
Lâm Mạn La lập tức triệu hồi cây xanh, hiện giờ cây của cô đã là cấp hai, thân cây to cỡ một vòng tay của người trưởng thành, tán cây rất rộng, cành lá xum xuê, đứng dưới gốc cây một lát, không khí xung quanh cũng trong lành hơn nhiều.
Lưu Chiếu Thanh nhanh chóng cưa cành cây xuống làm củi, Tân Ngôn triệu hồi đèn cồn châm lửa. Cái lạnh thấu xương thổi thẳng về phía họ, châm lửa bằng đèn cồn thì quá chậm, Tân Ngôn bèn đập hai lọ đèn, hất cồn lên củi để dẫn cháy, đến lúc này cậu ta mới châm lửa thành công.
Sức nóng tỏa ra từ đống củi đang bốc cháy, mọi người đồng loạt vươn tay ra sưởi.
Nhưng mà, cũng chẳng ăn thua gì.
Tưởng tượng xem mùa đông lạnh nhất ở phương bắc, mặc áo cộc tay ra ngoài sưởi ấm thì có tác dụng gì? Quần áo họ mặc quá phong phanh, nhiệt độ không khí lại thấp tới vậy, gió lạnh không ngừng, căn bản không thể giữ ấm.
Lưu Chiếu Thanh kìm nén kích động muốn chửi thề, anh run cầm cập nói: "Tiểu Niên có thể đào một căn cứ không? Chúng ta vào phòng có tường ngồi vẫn đỡ hơn đứng ngoài đón gió chứ? Gió lạnh quật kiểu này làm hồn anh sắp bay khỏi người rồi."
Trước đây có lạnh hơn nữa cũng có áo phao, giờ thì đúng thật là, trời lạnh căm căm họ chỉ mặc độc chiếc áo cộc tay, có khác gì cởi chuồng giữa trời tuyết đâu?
Chương Tiểu Niên nhìn sang Tần Lộ: "Em không chắc có thể đào căn cứ hay không nữa, trước đây chúng ta vẫn luôn đào trên đất, nhưng chỗ này là băng, nếu như dưới băng là nước, em cũng không thể xây hầm được."
Tần Lộ nhìn ra phía xa, nhíu mày nói: "Chị nhớ trong kỷ băng hà thứ tư, có khoảng một phần ba lục địa trên địa cầu bị lớp băng dày hơn hai trăm mét bao phủ, có lẽ độ dày của lớp băng dưới chân chúng ta cũng phải hơn hai trăm mét."
Một tòa nhà cao 33 tầng cũng chỉ hơn 100 mét, lớp băng dày hơn 200 mét thì đáng sợ quá.
Chương Tiểu Niên nhăn mặt nói: "Máy đào của em không đào được lớp băng dày hơn hai trăm mét đâu, chúng ta buộc phải tìm một lục địa bình thường mới xây được hầm." Cậu nhìn quanh, nói tiếp: "Chúng ta phải đi đâu tìm đất liền ở dòng sông băng trắng xóa này đây?"
Lam Á Dung phân tích: "Lộ Lộ nói một phần ba đất liền trên Trái Đất bị sông băng bao phủ, tức là vẫn còn hai phần ba diện tích đất liền có động vật sinh sống đúng không? Chúng ta chỉ cần tìm thấy động vật là có thể lần ra được đất liền."
Tần Lộ gật đầu, "Cơ bản thì vậy. Ngoài những loài đặc biệt có thể sinh sống trên băng, kỷ băng hà còn có rất nhiều thú dữ sinh sống trên đất liền, nếu chúng ta muốn sống, nhất định phải tìm được đất liền."
Nhưng, rốt cuộc họ phải đi đâu tìm giữa sông băng vô tận thế này?
Việt Tinh Văn nói: "Châm lửa bằng củi thế này, dù chúng ta cứ ngồi cạnh đống lửa mãi cũng không chịu được quá lâu, lỡ như đi sai hướng, rất có thể chúng ta sẽ bị bỏng lạnh, thậm chí là ch.ết cóng."
Con người là giống loài chịu lạnh kém nhất, sau quá trình tiến hóa lâu dài, con người đã cởi bỏ lớp lông thú, chống lại cái lạnh bằng công cụ bên ngoài như "quần áo", hiện giờ họ mặc áo cộc tay đi bộ trên sông băng âm 30 độ, Việt Tinh Văn nói "bỏng lạnh, ch.ết cóng" cũng không hề quá.
Vài phút, nửa tiếng có lẽ họ còn gắng gượng được, nhưng đi sai thì sao? Sông băng rộng lớn như vậy, xung quanh không có lấy một thứ gì làm mốc, họ rất có thể sẽ lạc đường.
Giang Bình Sách im lặng một lát, nói: "Đứng yên tại chỗ cũng chỉ chờ ch.ết. Giờ vẫn đang là ban ngày, nhiệt độ đã xuống âm 30 độ rồi, đến đêm nhiệt độ sẽ còn thấp nữa, đừng nói là sống 10 ngày, có khi chúng ta còn không qua nổi hôm nay."
Mọi người bỗng im lặng.
Không khí lạnh lẽo khiến mọi người run lẩy bẩy, hắt hơi liên tục, có người đã bắt đầu không kiểm soát được nước mũi, dường như não mọi người cũng tê liệt vì cái lạnh, suy nghĩ đông cứng lại.
Đúng lúc này, Tần Lộ bỗng nói: "Em có ý tưởng này, trung tâm của kỷ bằng hà thứ tư thuộc vùng sông băng khổng lồ ở lục địa Á-Âu và châu Mỹ, trong đó, phía bắc châu Mỹ và phía tây bắc lục địa Á-Âu đều bị sông băng bao phủ, chúng ta đi về phía đông nam, chắc hẳn sẽ tìm được lục địa bình thường không có sông băng."
Nghe vậy, mọi người bỗng tìm thấy mục tiêu.
Lưu Chiếu Thanh nói: "Xác định phương hướng là được rồi. Có điều chúng ta xác định hướng đông nam kiểu gì đây?"
Tần Lộ lấy quả địa cầu ra, nói: "Quả địa cầu của em có thể xác định kinh độ và vĩ độ, để em xem xem."
Mỗi lần cô dùng "mảng kiến tạo" để di chuyển, ký hiệu phương hướng đều sẽ xuất hiện trên quả địa cầu. Quả nhiên, quả địa cầu lơ lửng trong tay Tần Lộ bắt đầu xoay tròn, không lâu sau, cô đã xác định được hướng đông nam, cô chỉ ra xa: "Đi hướng này."
Việt Tinh Văn lập tức đứng dậy, "Mọi người tranh thủ thời gian, dùng tất cả các kỹ năng di chuyển, nhất định phải tìm được đất liền trước khi trời tối, đồng thời xây căn cứ chống lạnh. Chúng ta không thể qua đêm trên sông băng được, buổi đêm rất lạnh, tôi không muốn ch.ết cóng đâu!"