Chương 196: Quy hoạch thành phố 05
~ CHÚC MỪNG NHÓM NGHIÊN CỨU 183 HOÀN THÀNH BÀI THI ~
Mọi người đều không chuyên về lĩnh vực phòng chữa cháy và thoát nước, trong hiện thực có rất nhiều thành phố được kỹ sư chuyên nghiệp thiết kế ống thoát nước, đến khi mưa to vẫn có thể bị ngập, nói gì tới một đám sinh viên không có tí kinh nghiệm nào như họ?
Mọi người chỉ có thể cố gắng thiết kế theo hiểu biết của mình.
Kha Thiếu Bân nhanh chóng phát hiện ra vấn đề: "Sa bàn của chúng ta chỉ có phía trên, không có đất ngầm! Vậy nên chúng ta không thể dựng tàu điện ngầm, cũng không thể nối ống dẫn gas, đường ống nước ngầm? Chỉ cần lo phần bên trên là được đúng không?"
Việt Tinh Văn nói: "Không có phần ngầm sẽ dễ hơn nhiều!"
Nếu bắt họ tự thiết kế cả đường ống dưới đất cho cả thành phố, chắc chắn không đủ thời gian. Thư viện chỉ cho họ sa bàn trên mặt đất, nói cách khác, họ chỉ cần quy hoạch tầm nhìn bên ngoài cho thành phố là được, không cần lo tới những chi tiết dưới đất.
Mọi người xốc lại tinh thần, tìm đất trống xây dựng lực lượng phòng cháy chữa cháy tại bốn khu. Giang Bình Sách còn xây một quân khu cỡ nhỏ ở phía nam thành phố, kèm theo cả khu ở cho gia đình, bệnh viện quân y.
Nhiệm vụ thiết kế hệ thống thoát nước giao cho Trác Phong, anh nối những miếng ghép dạng ống dài 1cm vào nhau, tạo thành ống thoát nước, sau đó phân vào các nơi theo địa thế, dẫn nước cho các khu vực có thể xuất hiện tình trạng ngập úng khi trời mưa, cuối cùng dẫn xuống lối thoát nước ngầm.
Phòng cháy và thoát nước xong, Việt Tinh Văn bao quát lại toàn bộ thành phố một lần, cậu nói: "Lượng khu dân cư đang chiếm khoảng 70%, quá đơn điệu, chúng ta xây nhà ở cao lên, sửa thành tòa nhà văn phòng, khách sạn."
Hứa Diệc Thâm đề nghị: "Có thể dựng hai khách sạn năm sao ở khu phía nam, thêm hai tòa nhà cao 80 tầng ở trong tâm thành phố làm công trình biểu tượng, nhìn từ xa, nhà cửa trong thành phố có cao có thấp mới đẹp."
Có lẽ Tân Ngôn mắc chứng OCD, nhà ở thuộc khu phía nam do cậu ta phụ trách, căn nào căn nấy đều cao 30 tầng, đều tăm tắp, ngay ngắn chỉnh tề, tựa như copy paste trên máy tính vậy.
Nhưng một thành phố thật sự không thể có một khu lớn toàn những công trình cao đều nhau được, ngoài khu dân cư, cũng cần có khách sạn và tòa nhà văn phòng, nếu không các xí nghiệp lớn trong vùng không có chỗ làm việc.
Tân Ngôn nghe vậy bèn lập tức hành động, cậu ta chồng thêm miếng gỗ lên nhà ở đã có sẵn, sửa vài tòa trong đó thành khách sạn lớn, tòa văn phòng, dỡ thêm vài khu dân cư liền kề, sửa lại thành khu làm việc tập trung nhiều tòa nhà văn phòng. Sau đó, cậu ta dẹp một khoảng trống ở khu phía nam, dựng một phố ẩm thực phỏng theo thiết kế của Kha Thiếu Bân.
Hứa Diệc Thâm phát huy trí tưởng tượng, xây thêm hai tòa nhà cao 60 tầng với vẻ hiện đại độc đáo giữa lòng thành phố, là công trình tiêu biểu của thành phố.
Còn nửa tiếng cuối cùng trước khi kỳ thi kết thúc, Việt Tinh Văn nhìn đồng hồ, nói: "Không còn nhiều thời gian nữa, mọi người nghĩ xem còn thiếu gì không. Các thành viên chữ đẹp tập trung lại chỗ em, chúng ta nhanh chóng đặt tên cho các khu dân cư và cửa hàng."
Trong đống gỗ thư viện cho họ có rất nhiều miếng vuông nhỏ dạng "biển hiệu", có thể treo thẳng lên công trình làm biển hiệu cho các cửa hàng, ngoài ra còn có bút mười hai màu, có thể viết tùy thích lên biển hiệu.
Lưu Chiếu Thanh sờ mũi nói: "Chữ anh không đẹp đâu, chữ bác sĩ mọi người cũng biết đấy, viết xong chắc không ai hiểu."
Chương Tiểu Niên lí nhí: "Chữ của em xiêu vẹo như học sinh mẫu giáo, viết biển hiệu thì em xin..."
Chữ Giang Bình Sách rất ngay ngắn, hệt như chữ in. Chữ Việt Tinh Văn lại khá phòng khoáng. Trác Phong, Lam Á Dung, Tần Miểu Tần Lộ, Tân Ngôn và Kha Thiếu Bân cũng qua giúp, mọi người chọn ra cả tá biển gỗ dẹt, viết lên đó bằng bút màu khác nhau.
Kha Thiếu Bân phụ trách đặt tên cho các cửa hàng ăn uống ven đường, thường ngày, cậu thích tìm quán ăn ngon khắp mọi nơi, chẳng mấy chốc đã viết được một chồng, nào là mỳ thịt bò Lan Châu, bún Quế Lâm, lẩu xiên que, lẩu, đồ nướng Hàn Quốc, canh cá dưa chua, quán Tứ Xuyên...đều là mấy quán ăn thường thấy trong thành phố, rất nhiều cửa hàng còn có chi nhánh, đồ ăn dạng nào cùng có.
Việt Tinh Văn và Giang Bình Sách phụ trách đặt tên cho khu dân cư, nào là vườn hoa Sơn Thủy, thị trấn Hà Hoàng, Tân thành Quốc tế Tân Giang, Kim Tọa Giai Uyển... hai người vắt óc suy nghĩ, viết hết những cái tên mình nghĩ được ra, cố gắng không để phần lớn khu nhà trong thành phố trùng tên, khi không nghĩ nổi nữa mới thêm số hai, số ba vào tên cũ.
Tần Lộ và Tần Miểu phụ trách đặt tên cho trường học, có trường mẫu giáo song ngữ quốc tế, trung học Tân Hà, trường trung học số bảy...
Tân Ngôn phụ trách tên của toàn bộ trung tâm thương mại, tòa nhà văn phòng và khách sạn, nào là trung tâm thương mại Vạn Đạt, trung tâm thương mại Ngô Duyệt, khu căn hộ SOHO, khách sạn nghỉ dưỡng... được cậu ta viết lại bằng nét chữ cân đối, sau đó treo lên tòa nhà tương ứng.
Cơ quan hành chính, viện kiểm sát, công an, tòa án... đều do Lam Á Dung phụ trách.
Không còn nhiều thời gian, mọi người phóng bút như bay, đặt tên cho từng khu dân cư, từng tòa nhà.
Tám tuyến đường chính đã được đặt tên từ khi bắt đầu quy hoạch là "đường Kiến Thiết" "đường Nhân Dân"... Những con đường nhỏ chưa có tên khác, Việt Tinh Văn nhờ Trác Phong, Lâm Mạn La kiểm tr.a đặt tên nốt, xong xuôi, Việt Tinh Văn kiểm tr.a lại lần nữa, lúc này cậu mới thở phào, nói: "Ổn rồi đấy nhỉ?"
Chỉ còn 15 phút cuối cùng.
Lam Á Dung nhìn lại một lượt, nói: "Ven đường toàn là quán ăn, đơn điệu quá, thêm một vài cửa hàng đồ dùng cho mẹ và bé, phòng khám nha khoa, thẩm mỹ viện, cửa hàng quần áo các thứ nữa, đa dạng một chút có lẽ điểm sẽ cao hơn?"
Việt Tinh Văn gật đầu: "Chị nói phải, mọi người đổi lại biển vài quán ăn đi."
Kha Thiếu Bân lập tức gỡ biển vài quán ăn xuống sửa lại, sau đó, trong thành phố nhanh chóng xuất hiện thêm phòng khám nha khoa bác sĩ Lưu, phòng khám Đông y bác sĩ Lý.... Mấy cô gái thì viết thêm biển cho thẩm mỹ viện, cửa hàng quần áo, cửa hàng làm móng...
Tần Lộ nói: "Chỉ có mỗi nhà trẻ và trường tiểu học trung học thì chưa đủ nhỉ? Trẻ con bây giờ đều học cả năng khiếu nữa, nhảy la-tinh, nhạc cụ, taekwondo gì đó, còn cả cờ vây, thư pháp vẽ tranh nữa." Cô tìm vài cửa hàng ngoài mặt đường trong bốn khu, treo biển hiệu khác lên, trên đó viết "Trường bồi dưỡng năng khiếu" "Trung tâm dạy nhảy thanh thiếu niên" "Câu lạc bộ cờ vây Hắc Bạch"... Làm vậy, lĩnh vực giáo dục trẻ càng được hoàn thiện hơn.
Đếm ngược 10 phút cuối cùng.
Việt Tinh Văn nhìn lại thành phố lần nữa... Ăn mặc đi ở, chữa trị, giáo dục, văn hóa, giải trí, du lịch, đều đã đủ cả, có thể bảo đảm cho cuộc sống thường ngày của người dân, địa điểm giải trí không chuyên cũng có mặt ở rất nhiều nơi. Quy hoạch thành phố đồ sộ lại đa dạng thế này, chắc chắn đủ để qua môn, chỉ không biết có thể đạt điểm cao không.
Lưu Chiếu Thanh xoa cằm, nói: "Ổn phết rồi nhỉ? 8 tiếng mà làm được sa bàn phức tạp thế này, chúng ta đã giỏi lắm rồi!"
Việt Tinh Văn nói: "Chúng ta thử mô phỏng lại từng khâu trong đời một người ở thành phố này từ lúc sinh ra đến khi già, xem họ gặp những vấn đề gì, liệu có thể giải quyết hết trong thành phố không?"
Lưu Chiếu Thanh nói: "Khi chào đời đã có mấy bệnh viện đa khoa rồi, lớn tí nữa có thể đi mẫu giáo, còn có trường lớp bồi dưỡng năng khiếu, tiểu học, trung học, đại học đều có thể học tại thành phố. Trưởng thành rồi đi làm, có thể tìm công việc tại các đơn vị trong thành phố luôn. Yêu đương kết hôn, mua nhà ở đây luôn cũng được."
Trác Phong bỗng nói: "Chúng ta quên mất công ty tổ chức tiệc cưới rồi."
Mọi người: "..."
Kha Thiếu Bân nói: "Một đàn cún neo đơn bọn em quên chuyện hôn lễ còn hiểu được, sao anh cũng quên vậy?"
Trác Phong khẽ ho một tiếng: "Anh bận nối dây điện với thoát nước mà!"
Lâm Mạn La nói: "Chuyện này đơn giản, sửa lại tên vài cửa hàng thành studio chụp ảnh cưới, công ty tổ chức tiệc cưới là được. Còn về địa điểm tổ chức đám cưới, thường các khách sạn đều có dịch vụ này, đổi một khách sạn thành khách sạn chuyên tổ chức đám cưới cũng được."
Lam Á Dung lập tức bắt tay sửa lại, gỡ biển cũ xuống treo biển mới lên.
Lưu Chiếu Thanh nói tiếp: "Chuyện cưới hỏi xong rồi. Còn dưỡng lão thì chúng ta đã có viện dưỡng lão chuyên nghiệp."
Kha Thiếu Bân nói: "Vậy là chúng ta đã bảo đảm được các giai đoạn cho người sống ở đây từ nhỏ lớn già, chắc quy hoạch của thành phố chúng ta đã là đỉnh lắm rồi nhỉ?"
Lưu Chiếu Thanh bỗng nói: "Không đúng, thế ch.ết thì sao?"
Mọi người đứng hình.
Việt Tinh Văn cũng nhanh chóng nghĩ tới việc này, dở khóc dở cười nói: "Đúng rồi, người qua đời trong thành phố phải làm sao? Nhà tang lễ đâu? Lò hỏa táng đâu? Nghĩa trang công cộng nữa!"
Mọi người: "..."
Đúng là sinh, lão, bệnh, tử đều phải lo nghĩ.
Ban đầu họ hoàn toàn không nghĩ tới lò hỏa táng, nghĩa trang gì đó, lúc này rà lại một lần quỹ đạo cuộc đời từ khi sinh ra tới khi đứng tuổi, sau đó là qua đời mới phát hiện, quy hoạch của họ xuất hiện lỗ hổng nghiêm trọng như vậy.
Lưu Chiếu Thanh gãi đầu cười: "May mà lại nghĩ ra, nếu không nếu có người qua đời ở thành phố chúng ta, không có chỗ chôn cất cũng không có chỗ hỏa táng, chẳng lẽ để thi thể thối rữa ở nhà? Đáng sợ quá!"
Giang Bình Sách bình tĩnh nói: "Làm một nghĩa trang phía sau núi tây đi."
Trác Phong nói: "Dưới chân núi vẫn còn khoảng trống, có thể xây nhà tang lễ và lò hỏa táng, dỡ chỗ khác để xây thêm thì không kịp nữa!"
Mọi người tranh thủ chút thời gian cuối cùng, nhanh chóng ghép một căn xưởng để làm lò hỏa táng; sau đó dựng thêm một tòa nhà màu đen làm nhà tang lễ. Trên sườn núi tây, Giang Bình Sách dẹp một khoảng đất trống, nhanh tay dựng từng hàng bia, còn dán biển trước cổng, trên đó viết: Nghĩa trang Tây Sơn.
Kha Thiếu Bân nghiêm túc nói: "Từ khi chào đời, đi học, đến khi trưởng thành, lập nghiệp, kết hôn, rồi đến lúc già, cuối cùng là ch.ết, chúng ta đã sắp xếp xong cả rồi! Lần này không còn sót gì nữa đâu nhỉ?"
Việt Tinh Văn nói: "Không kịp nữa rồi, cứ vậy đi!"
Đếm ngược đến 30 giây cuối cùng, mọi người căng thẳng đứng cạnh sa bàn, nhìn lại kiệt tác của họ sau 8 tiếng đồng hồ.
Trên sa bàn rộng cỡ sân bóng, các con đường thông nhau, đường vành đai lượn quanh thành phố như hai vòng tròn xinh đẹp bảo vệ thành phố. Trên bãi đỗ sân bay ở ngoại thành, có chiếc máy bay vừa đáp xuống; trên đường ray tàu hỏa, cũng có con tàu chuẩn bị khởi hành. Hệ thống giao thông hoàn thiện là nền tảng để thành phố phát triển.
Trong thành phố, nhà cửa san sát. Họ trồng rất nhiều cây xanh bên vỉa hè, đến hè có thể cản bớt ánh nắng, giúp người dân thoải mái hơn khi ra ngoài, vài công viên ngập nước cỡ lớn có thể nâng cấp chất lượng không khí và môi trường trong thành phố.
Công an, viện kiểm sát, tòa án, cơ quan nhà nước cấp tỉnh phụ trách quản lý vận hành cả thành phố; trung tâm thương mại, siêu thị, cửa hàng, phố ẩm thực, bệnh viện trường học đều đã đầy đủ; trung tâm hành chính giải quyết công việc giúp người dân vô cùng thuận tiện; địa điểm văn hóa giải trí như nhà hát lớn, sân vận động, thư viện... giúp cuộc sống của mọi người đa dạng hơn; cảnh sát giao thông, phòng cháy chữa cháy, lực lượng vũ trang cũng có thể bảo đảm an toàn cho cuộc sống và khi mọi người ra đường.
Nhóm nghiên cứu 183 thi công gấp rút suốt 8 tiếng, quy hoạch ra "thành phố Minh Châu", chim sẻ dù nhỏ nhưng không thiếu phần nào!
Khi đồng hồ đếm ngược chạy về 0, khung thông báo quen thuộc đồng loạt xuất hiện trên góc phải...
Chúc mừng nhóm nghiên cứu C183 hoàn thành chương trình học "Quy hoạch thành phố" thuộc khoa Địa lý!