Chương 3: Trí mạng
La Giản nhìn về phía vách tường bên trái, thật ra không thể xác định bên trái chính xác, nhưng hẳn là mé bên trái bàn làm việc. Mặt tường loang lổ dấu vết của năm tháng, nước sơn trắng gần như đã bong tróc hết, chỉ còn lại màu đỏ của gạch, phòng ở từ năm 1989, nếu là những căn phòng ở khu vực nông thôn, có lẽ không mấy vững chắc.
“Đập vỡ nó.” La Giản đứng bật dậy cầm cây búa, lập tức phá tường, vách tường này không giống với cửa chính và cửa sổ, có thể đập phá được, hay là nói nó quả thực rất yếu, một đập liền tạo ra một vết nứt sâu cực lớn, đập thêm phát nữa đã vỡ vụn, bên trong tối đen như mực, La Giản đã dùng hết sức của mình, cậu bị nhốt ở đây đến sắp điên rồi, cho dù không mắc chứng sợ hãi nơi chật hẹp nhưng cậu vẫn muốn mau chóng thoát ra ngoài!
Dưới sự thúc đẩy điên cuồng, La Giản đã tạo ra một cái lỗ vừa người trên tường, ánh mở u ám rọi vào bên trong, tựa như ở đó còn có một không gian nhỏ.
La Giản thở gấp nhìn vách tường bị đập phá, đột nhiên xuất hiện một ý nghĩ cực kỳ kinh khủng.
Căn phòng này thật ra rộng hơn một chút, ít nhất là rộng hơn so với hiện tại, hung thủ giết người ở đây, sau đó kéo tới góc phòng, xóa sạch mọi chứng cứ, rồi dùng gạch và xi măng xây một bức tường mới! Trước đó gã chỉ cần sơn lên gạch trước hoặc dùng thủ thuật nào đó, khi sơn khô nó sẽ giống như những bức tường xung quanh, nên hung thủ và nạn nhân mới có thể biến mất một cách lạ lùng như thế!
Chả trách khi La Giản tỉnh lại đã thấy căn phòng mất cân đối, có lẽ do bức tường xây hơi nghiêng nên có cảm giác bị lệch.
Giả thiết tuy táo bạo nhưng rất có khả năng, La Giản không phải thám tử nên không đoán ra được nguyên nhân trong đó, nhưng cậu biết sau bức tường này quả thật có một không gian, bên trong có lẽ là thi thể của hung thủ và nạn nhân, chìa khóa do một trong hai cất giữ, La Giản thấy tay mình run dữ dội, cậu sắp thoát được rồi!
La Giản tiếp tục đạp tường, muốn mở rộng thêm một chút, không gian sau bức tường dần hiện ra, tro bụi khiến cậu ho khan, đợi đến khi bụi tan hết thì mọi thứ sau bức tường cũng rõ ràng.
La Giản đoán không sai.
Sau bức tường là một không gian nhỏ hình chữ nhật, có một cái thang, chút gạch và xi măng còn thừa, cùng với …hai cái xác.
La Giản xếp đống gạch vỡ sang một bên, ngồi xổm cạnh hai thi thể, tro bụi khiến La Giản ho dữ dội, mùi hôi thối thối thoang thoảng trong không khí là La Giản muốn nôn mở, cậu cẩn quan sát hai cái xác, sau đó phát hiện ra điểm kỳ lạ.
Một trong hai xác ch.ết gần như đã thối rữa, thậm chí có cả giòi bọ lúc nhúc, La Giản ghê tởm nhìn thấy mấy con giòi ngoe nguẩy trong miệng thi thể, hốc mắt trống rỗng, cánh tay lộ ra bên ngoài đã chỉ còn là xương trắng, thi thể ngồi dựa vào góc tường, quần áo phủ đầy bụi, trên ngực cắm một con dao, lủng là lủng lẳng như có thể rơi xuống bất cứ lúc nào. Xem ra người này chính là nạn nhân.
La Giản không dám nhìn thêm, cậu che miệng lại, khuôn mặt trắng bệch chuyển sang cái xác bên cạnh.
Nhưng mới liếc mắt một cái, La Giản gần như đã hét lên.
Không phải do tình trạng hư thối của xác ch.ết này khủng bố thế nào, chỉ như vậy cũng không khiến La Giản sợ hãi một người đã ch.ết, cái khiến cậu sợ hãi là, thay vì nói là thi thể chi bằng nói là người sống!
Đây là một người đàn ông, mái tóc màu đen và khuôn mặt tuyệt đối xứng với hai chữ anh tuấn, từ ngũ quan thì thấy độ tuổi trên dưới hai mươi, hoàn toàn hoàn hảo, trên người mặc bộ chiến phục màu đen, chính là kiểu quần áo của bộ đội đặc chủng, đi ủng và găng tay, trong tay cầm một thanh đao. Anh ta như chưa rời khỏi chiến trường, lúc nào cũng cảnh giác.
La Giản nín thở nhìn chăm chú người đàn ông này, ban nãy cậu đạp tường lớn tiếng như vậy, rất nhiều mảnh gạch vỡ rơi trúng người anh ta, nhưng anh ta không tỉnh dậy như thật sự đã ch.ết? Có điều đối phương nằm bên cạnh một cái xác đã thối rửa thì trông như vẫn còn sống, phần da lộ ra ngoài dù tái đi nhưng vẫn mà mau da của người sống.
La Giản do dự một lúc, nhưng mong muốn thoát khỏi chỗ này khiến cậu không thể không hành động, cậu chậm rãi vươn tay chạm vào cổ người đàn ông, xúc cảm lạnh lẽo, không có mạch đập, điều này làm La Giản thở phào nhẹ nhõm, cậu không mong đối phương vẫn còn sống, dựa vào manh mối thì có lẽ người đàn ông này chính là hung thủ, là tên hung thủ giết người độc ác, nếu anh ta còn sống nói không chừng sẽ đâm cậu một nhát.
La Giản kiềm chế nỗi sợ hãi, bắt đầu tìm kiếm trên người anh ta, ngay sau đó cậu tìm được một chiếc chìa khóa trong túi áo, từ hình dạng và kích thước, quả thật chính là chìa khóa của căn phòng này.
La Giản cực kỳ vui mừng, quay đầu liếc mắt nhìn đồng hồ báo thức trên bàn: 12:54, phá tường không tốn quá nhiều thời gian, bức tường chỉ được xây qua loa nên không rắn chắc, cũng không phải do người có tay nghề xây, đập vỡ rất dễ dàng nên không mất nhiều thời gian, La Giản rất vui vẻ vì có thể thoát ra ngoài sớm.
Cậu vội vàng chạy đến trước cửa, cắm chìa khóa vào ổ, như cậu mong muốn, chìa khóa hoàn toàn trùng khớp, cậu chỉ xoay nhẹ đã nghe thấy tiếng lạch cạch, chứng tỏ cửa đã mở, chỉ cần mở ra cậu đã có thể thoát thân!
Có thể thoát ra rồi!
La Giản vừa định xoay tay nắm cửa, giây tiếp theo tầm mắt đã rơi vào bóng tối.
Bởi vì có ai đó ở sau lưng kéo La Giản lại, đâm ngược cây đao vào bụng La Giản, đau đến mức cậu choáng váng mặt mày. Ý chí muốn sống của La Giản cực kỳ mạnh mẽ, cậu thụt mạnh khuỷu tay về sau, buộc đối phương thả lỏng trói buộc.
Sau đó La Giản không nhịn được phun ra một búng máu, từ khóe miệng chảy xuống cổ, cậu tựa vào cửa, nhưng chẳng còn sức để mở nó ra, đau đớn làm cậu mất đi hết sức lực, cậu ngồi bệt dưới đất, ngẩng đầu nhìn người đã tấn công mình.
Chính là tên hung thủ kia! Vốn tưởng anh ta đã ch.ết nhưng ai ngờ bây giờ lại đứng trước mặt cậu, từ trên cao nhìn xuống.
Người đàn ông này đúng chuẩn loại hình vừa đẹp trai vừa nam tính, tóc ngắn màu đen rối tung, cánh môi mím lại trông anh ta có phần cực đoan, lạnh lùng và tàn nhẫn, nhưng đôi mắt của tên hung thủ không phải là màu đen đặc trưng của người Châu Á, mà là màu đỏ tươi, nhất định không phải đôi mắt của con người!
La Giản mơ màng nhận ra điểm này, một căn phòng quái lạ, một mảnh giấy lạ lùng, khiến La Giản nhận ra nơi bản thân đang ở không phải thế giới bình thường, mà người đàn ông trước mắt đã xác định việc này, toàn thân anh ta tỏa ra hơi thở lạnh lẽo đáng sợ, giác quan của La Giản rất mẫn tuệ, linh đến mức cậu có thể thoải mái thoát khỏi những tai nạn, tỷ như xe đụng, chai rượu rơi từ trên cao, nhận biết nguy hiểm là thứ La Giản nhạy bén nhất.
Cậu không hề có sức phản kháng.
Ngay lúc này, trực giác đang nói với La Giản như thế.
Bụng bị dao đâm thực sự rất đau, đau đến nỗi cả người La Giản run bần bật, muốn đứng lên nhưng không có sức, chỉ có thể miễn cưỡng cử dộng đôi chút, nhưng lại ngả ra đất, nhìn người đàn ông đi từng bước về phía mình.
Anh ta ngồi xuống, nhìn chằm chằm vào mặt La Giản, sau đó cười gằn một tiếng.
Thật đáng giận. Tầm mắt mơ hồ của La Giản nhìn đối phương, tướng mạo của người đàn ông này quả là không đùa được, cho dù nụ cười kia ác độc vặn vẹo thế nào vẫn thấy đẹp, đúng là kiểu cậu thích.
Cậu sắp ch.ết rồi. La Giản cảm thấy ý thức của mình bắt đầu trở nên không rõ, khi còn sống cậu chưa từng làm chuyện xấu, làm việc ở một công ty nho nhỏ, quen biết vài người bạn có sở thích kỳ quái, tỷ như người cuồng súng đạn kia, La Giản cũng rất thân thiên với hàng xóm láng giềng, lúc nào cũng ôn hòa, ai cần giúp đỡ cũng sẽ cố giúp hết sức, chuyện xấu duy nhất có lẽ là….come out với bố mẹ, thẳng thẳn thừa nhận mình chỉ thích đàn ông.
Vì sao cậu phải ch.ết ở đây chứ?
La Giản không cam tâm, cậu đang định Tết năm nay sẽ về thăm cha mẹ, cho dù họ không tha thứ cho cậu, nhưng cậu vẫn về trò chuyện với họ…. Cậu còn mượn A Lam cả bộ đĩa mà chưa trả. Còn cả báo cáo của công ty chưa xử lý. La Giản chưa từng quen ai, nhưng người cậu thích toàn là thẳng, buồn cười nhất là việc cậu vẫn còn là xử nam.
Thật không cam tâm, rõ ràng cửa ở ngay sau lưng, đẩy một cái thì đã có thể thoát ra ngoài.
La Giản rất muốn khóc, cậu khóc thật, nước mắt làm tầm nhìn trở nên mơ hồ, mơ mơ màng màng vẫn có thể thấy nụ cười của tên hung thủ, La Giản dùng mọi sức lực túm lấy áo đối phương, dùng khuỷu tay chống thân, cắn mạnh lên môi anh ta!
Hung hăng cắn, cắn thật mạnh!
Bị người mình giết hôn, hoặc hôn người muốn giết mình, đều là những chuyện rất kích thích, nhưng La Giản không suy nghĩ được nhiều như vậy, cậu chỉ muốn điên cuồng một lần, cậu không cam tâm rằng bản thân không thể phản kháng, không cam tâm mình sẽ ch.ết như thế này, cho nên dù phải ch.ết, cậu cũng phải khiến đối phương nhớ rõ mình!
Sau đó cổ họng La Giản ngứa ngáy, phun ra một búng máu, đều bắn vào miệng anh ta.
Anh ta không đẩy cậu ra, thậm chí còn ôm lấy cậu, vòng tay qua thắt lưng La Giản đỡ lấy sức nặng, rồi chậm rãi nâng La Giản dậy, đôi môi của bọn họ vẫn dính lấy nhau, anh ta bế La Giản lên chiếc giường đằng sau.
Trên người La Giản toàn là máu, mất máu quá nhiều khiến cậu choáng váng, cậu híp mắt dựa vào vai tên hung hủ, thật ta cậu không biết bản thân đang làm gì. Người đàn ông rời khỏi môi La Giản, mắt nhìn vào cậu như đang có điều suy nghĩ, loài người này mơ mang dựa vào người mình, đồng tử mở to, đó là dấu hiệu sắp ch.ết vì mất máu, và anh ta biết nhát dao đó đã đâm trúng điểm yếu, người này nhất định không sống nổi.
Bỗng nhiên anh ta ngẩng đầu nhìn lên chiếc đồng hồ báo thức, 12:59. Một phút cuối cùng.
Người đàn ông bất chợt nở nụ cười, anh ta ghé sát vào ɭϊếʍƈ đi vế máu bên miệng La Giản. Sau đó cắn một nhát không mạnh không nhẹ lên cổ cậu, nơi anh ta cắn xuất hiện một vết bầm, rất giống một con rắn cuộn vòng tự cắn đuôi, anh ta ôm thắt lưng La Giản, vừa ôm vừa kéo đi đến trước cửa, anh ta xoay tay nắm, cánh cửa đã mở ra.
Nhưng bên trong chẳng có gì.
Thật sự không có gì cả, tối đen như mực, giống như cái hố đen ẩn sau cánh cửa, tên hung thủ ôm La Giản đứng bên trong, anh ta cúi đầu nhìn La Giản đã hôn mê, ngay khi kim đồng hồ nhích sang giây cuối cùng, anh ta đẩy cậu ra ngoài, về nơi tối tăm kia.