Chương 30: Chiến đấu
“Bạn bè là dùng để phản bội? Là ai dạy anh cái suy nghĩ chó má này vậy?” La Giản vừa nghe lập tức nổi giận, lập tức phản bác.
Đoạn Ly nghiêng đầu liếc nhìn kẻ truy sát, cười lạnh: “Chính là người bên cạnh cậu đó, người từng là đội trưởng của tôi, một lần rồi lại một lần dạy cho tôi.”
La Giản hoảng sợ, quay đầu cẩn thận quan sát kẻ truy sát, Hình Viêm vẫn không thay đổi, không nói cũng chẳng rằng, đối với lời Đoạn Ly nói không hề có phản ứng, thật ra không cần phải thế vì kẻ truy sát không có tình cảm của con người, bọn họ chỉ là một công cụ dùng để giết người chơi mà thôi.
“Những kẻ truy sát trong mật thất đều từng là những người chơi đứng ở nơi cao nhất, số người chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay, không ai không một tay che trời, hô mưa gọi gió.” Đoạn Ly vuốt ve mặt đao, nhìn về phía La Giản, tiếp tục cười lạnh: “Cậu là La Giản đúng không? Tôi khuyên cậu một câu, nên tránh xa gã đàn ông bên cạnh mình đi, anh ta thật sự là con quỷ ác độc nhất, thành tựu anh ta có đều dùng mạng người để bước lên, cuối cùng cũng có ngày anh ta bị trừng phạt, bị mật thất hủy diệt tư cách làm con người, biến thành bộ dáng thế này. Nghĩ đến cũng lạ, thứ này cũng giống như một cái vũ khí hình người, mật thất thả ra chẳng lẽ muốn anh ta hủy diệt nhân loại?”
La Giản nghe lời Đoạn Ly nói thật chẳng biết trả lời thế nào, trong lòng phức tạp vô cùng, cậu biết kẻ truy sát rất hung tàn, mình nên cách xa anh ta mới đúng, không nên ôm ảo tưởng không thực tế, giữa bọn họ không thể có quan hệ.
“Nếu anh ta là một vũ khí hình người, vậy anh thì sao?” Thập Tam kéo mặt nạ, lạnh lùng nói.
“Tôi?” Đoạn Ly híp mắt nghĩ nghĩ, cười rộ lên: “Tôi chỉ hứng thú với giết người mà thôi.”
“Tóm lại là cặn bã xã hội, là đối tượng cần bị tiêu diệt đúng không.” Thập Tam giơ nỏ.
Đoạn Ly ɭϊếʍƈ môi, nửa gương mặt xấu xí tà ác vặn vẹo: “Kẻ giết người người giết ta, chỉ cần nhóc làm được, mấy cậu chặt tôi làm tám khúc cũng được.”
Nhân số đội ngũ trong mật thất cao nhất chỉ có ba người, nhưng đó chỉ giới hạn trong những người chơi mới, khi một người trong đội đã vượt qua năm cửa ải, thì đội ngũ sẽ được một quyền hạn, đội viên có thể bỏ phiếu bầu ra một đội trưởng, đội trưởng không những được đặt tên cho đội ngũ của mình, còn có thể mở rộng nhân số thành năm người. Đồng thời, khi đội ngũ đầy đủ, sẽ được đưa vào ‘Chiến trường mật thất’.
‘Chiến trường mật thất’, thật ra chỉ là một cái — đoàn chiến.
Lấy bối cảnh là một mật thất kín, để hai hoặc hơn hai đội vào, chỉ cần lấy điều kiện ‘giết ch.ết đối phương sẽ có thưởng lớn’, con người sẽ không từ thủ đoạn dành lấy. Chiến đấu bắt đầu, mật thất được thưởng thức cả một bữa tiệc ngon lành.
Nhưng như vậy cả đội đều sẽ rơi đài, nguyên nhân rất đơn giản, sau khi cả hai chiến đấu dữ dội, đội thắng cuộc cũng chỉ còn lại tàn binh, sức mạnh giảm xuống không thể phá giải mật thất, hoặc bại trong tay quái vật, có được phần thưởng nhưng lại không tìm thấy ‘cửa’ để về!
Cuối cùng chỉ có thể mãi mãi ở lại mật thất.
Cho dù đứng ở nơi cao nhất cũng không thể thoát khỏi số phận này, quá mạnh cũng không phải chuyện tốt, mật thất tiếc những người chơi mạnh mẽ ch.ết đi, nên giữ lại sức mạnh và thân thể của họ, hủy diệt ý chí của bọn họ khiến bọn họ trở thành cái gọi là ‘kẻ truy sát’.
Từ những người ở nơi cao nhất, trở thành công cụ giết người.
Đoạn Ly và Hình Viêm chính là ví dụ điển hình trong đó, chẳng qua Đoạn Ly may mắn hơn gã đạt được một đạo cụ quý hiếm ‘hận thù sống lại’ trong mật thất, có thể thoát khỏi ‘chiến trường mật thất’, nhưng vì đã ch.ết nên bị tước đoạt thân phận ‘người chơi’, trở thành kẻ truy sát những ‘người sống sót’ ở hiện thực.
Khác với may mắn của Đoạn Ly, Hình Viêm hoàn toàn bị mất đi ý chí của con người, chỉ có ý nghĩ ‘giết’ trong đầu, ngay qua ngày đi lại giữa các mật thất khác nhau, nghe theo chỉ thị của mật thất tàn sát từng người chơi, cho đến ngày nào đó vừa vô tình lại trùng hợp gặp La Giản.
Sự việc cứ vậy phát triển cho đến tình trạng bây giờ, mật thất vẫn cứ hấp thu người người, khiến những người chơi đáng thương đau đớn giãy dụa.
“Tôi thật sự muốn cho các cậu một lời khuyên.” Đoạn Ly một mình đối diện với bốn người nhưng không chút sợ hãi, vẫn như cũ kiêu ngạo đến cuồng vọng: “Truy sát người sống sót là nhiệm vụ của tôi, trong hai mươi bốn giờ, chỉ cần mục tiêu của tôi không ch.ết, tôi cũng không ch.ết!”
Những lời này khiến La Giản hiểu ra: “Như vậy ý anh là, A Lam vẫn chưa ch.ết?”
Đoạn Ly trả lời: “Yên tâm, chờ giải quyết các người xong, cậu ấy sớm muộn gì cũng là con mồi của tôi.”
Không ch.ết thì tốt, điều này khiến La Giản thoáng yên tâm, nhưng sau đó không thể không nhíu mày, việc cấp bách trước mắt là phải giải quyết Đoạn Ly, nhưng nếu đúng như gã không ch.ết thì việc này rất rắc rối, bây giờ trời đã tối, đứng trong rừng còn chẳng thấy năm ngón tay, thời hạn chỉ có hai mươi bốn giờ, cách bình minh còn hơn mười tiếng, rất lâu, La Giản lo lắng nhìn Hình Viêm, âm thầm cắn răng, có thể kéo dài thì cứ kéo, nhất định phải cướp A Lam về.
Hình Viêm lại không lo nhiều như thế, anh ta thuận tay vứt sách ma đến gần chỗ La Giản sau đó rút đao đi về phía Đoạn Ly.
Đoạn Ly lùi ra sau nửa bước, lưỡi đao xoay ra sau thân thể nghiêng về phía trước, tầm mắt không chuyển quan sát Hình Viêm, nhìn anh từng bước đến gần, yên lặng tính toán khoảng cách và cách tấn công, đưa mọi thứ tập trung về bản năng, chỉ còn lại trận chiến và sống ch.ết.
Đoạn Ly và Hình Viêm chiến đấu La Giản không tham gia, bởi vì trời đã tối, đao kiếm không có mắt, mù quáng gia nhập chỉ khiến cục diện này thêm rối loạn, nên La Giản và Thập Tam Thập Tứ chia nhau ra đi tìm Phong Vũ Lam, nhưng tìm xung quanh vẫn không thấy bóng dáng của hắn.
Bên kia Hình Viêm và Đoạn Ly đánh càng ngày càng dữ dội, bọn họ thể hiện đầy đủ các loại sức mạnh không phải của con người, nhảy nhót trên cây, lấy trình độ của La Giản hoàn toàn không thấy rõ động tác giữa hai tên biến thái này, La Giản cũng chẳng muốn nhìn, nhưng hai kẻ biến thái này quá hung hãn, trong lúc Đoạn Ly dùng đao ngăn cản tấn công của Hình Viêm, gã dùng chân đá bay anh ta đi, bay chỗ nào không bay lại bay đến trước mặt La Giản, anh hoàn toàn chẳng có việc gì ngoại trừ quần áo dính một chút bụi, anh ta đứng lên lập tức nhìn thấy La Giản.
Hình Viêm ngẩng đầu nhìn Đoạn Ly, khoảng cách giữa hai người khá xa, anh nghĩ nghĩ, nghênh ngang đi đến trước mặt La Giản, La Giản bị anh ta làm hoảng sợ rụt rè đứng tại chỗ, Hình Viêm vươn tay đặt lên vai La Giản, sau đó La Giản đỏ mặt nhìn gương mặt của Hình Viêm đến gần.
Anh ta làm gì vậy?! Không phải đang đánh nhau rất dữ dội sao?! Vì cái lông gì không đánh tiếp mà lại làm chuyện này với mình!! Anh ta thật sự là đàn ông sao? Rõ ràng không khoa học!! La Giản yên lặng mắng chửi, lại bị cảm xúc trên môi làm cho cả người cứng đờ, Hình Viêm tựa như hôn cậu đến nghiện, ôm thắt lưng La Giản không buông, cho đến khi Đoạn Ly đến gần mới lưu luyến buông ra cuối cùng còn muốn cắn cằm La Giản.
La Giản vẫn không nhúc nhích, trong lòng cực kỳ rối rắm, cho đến khi Hình Viêm thả cậu ra lại tiếp tục đánh nhau với Đoạn Ly, La Giản không thể không thoát khỏi loại mâu thuẫn này, cậu chợt nhớ đến lời Đoạn Ly nói, kẻ truy sát thật sự không có tình cảm của con người à? Có thật đã bị hủy hết ý chí không?
Nếu Đoạn Ly nói là sự thật, vậy hành vi của Hình Viêm phải giải thích như thế nào?
La Giản tiếc nuối hít một hơi, lúc này đành phải đến đâu tính đến đó, bản thân cậu còn khó bảo toàn không rảnh để suy xét vấn đề của kẻ truy sát, trước hết cậu phải cứu Phong Vũ Lam về.
Đương nhiên, ngoài ý muốn rất nhiều đó là Phong Vũ Lam ngủ trong hốc cây đã tỉnh lại, đầu cậu ấy đau dữ dội, dù sao vật triệu hồi càng mạnh càng khiến tinh thần của cậu ấy mài mòn nghiêm trọng, Phong Vũ Lam cảm thấy đầu mình như sắp nổ tung, đau không chịu nổi.
Phong Vũ Lam vừa tỉnh thì phát hiện mình nằm trong một hốc cây chật chội lập tức hoảng hồn, trạng thái hóa ma duy trì không lâu lắm, A Lam cực khố bóc vỏ cây trong động chỉ kém không réo gọi gắp nơi, tuy thế cũng đủ để La Giản phát hiện, cậu vội chạy đến bên cạnh cẩn thận quan sát dây mây.
“Dây leo này lớn quá vậy.” La Giản sờ sờ nơi bị kẻ truy sát cắn, đánh giá.
“Hu hu–” Phong Vũ Lam thật sự bắt đầu gào khóc.
“A Lam?” La Giản nghe thấy tiếng Phong Vũ Lam lập tức nằm xuống đất.
“A Giản cậu đến rồi, tớ chờ cậu đến sông cạn đá mòn, tận thế cũng đến luôn rồi!” Phong Vũ Lam tìm được đối tượng dựa dẫm, lập tức khôi phục bản tính, bắt đầu đùa giỡn.
“Yên tâm, tận thế không đến nhanh vậy đâu.” La Giản vừa nghe Phong Vũ Lam nói chuyện thì an tâm, sau đó bắt đầu bóc dây mây bám trên cây ra, còn chưa hành động đột nhiên nghe Phong Vũ Lam nói: “A Giản, có phải bên ngoài có rất nhiều dây leo không?”
“Đúng vậy, sao cậu biết…?
“Đừng chạm vào chúng!” La Giản còn chưa nói xong, Phong Vũ Lam đã lớn tiếng cắt ngang, cao giọng quát: “Đừng chạm vào, mau rời khỏi đây!”
Nhưng Phong Vũ Lam đã chậm, La Giản đã nằm lên nó từ lâu, còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì những dây leo tựa như có sinh mạng, mọc ra từng cái xúc tua lớn như quái vật, múa may cuồn loạn! Từng dây quấn lấy thân thể La Giản, siết chặt!
“Shit!” La Giản mắng một tiếng. Phong Vũ Lam ở bên trong nghe âm thanh cũng biết chuyện gì đang xảy ra, cậu ấy bất đắc dĩ thở dài: “Tớ cũng bị trói lại, mới đầu còn tưởng là rắn làm tớ không dám động đậy luôn.”