Chương 94

Phong Vũ Lam khống chế đao muốn chém quái vật thành tám khối, nhưng mà vừa cắt xuống một miếng thịt, quái vật lớn liền phát sinh dị trạng, thứ bên trong dường như bị thương, hoặc cảm giác được nguy hiểm, mấp máy phi thường lợi hại.
A Lam cau mày nghĩ, chẳng lẽ vừa rồi, cậu chưa giết ch.ết thứ bên trong sao.


Đáp án thực mau liền xuất hiện trước mặt A Lam, cậu kinh ngạc nhìn quái vật trước mắt bắt đầu vỡ thành nhiều mảnh, đúng vậy... Quả thực giống như một cái vỏ trứng, tiểu sinh mệnh bên trong vỏ trứng giãy giụa muốn chui ra, rõ ràng lúc trước A Lam đã dùng đao đâm xuyên quái vật này, nhưng tại sao, lại không giết ch.ết được thứ bên trong?


(Ơ đm con quái to 2m, thứ bên trong bé tí, đâm một cái sao trúng hả người)
Thế nhưng rất mau, Phong Vũ Lam không thể nghĩ được nhiều hơn, bởi vì cậu phát hiện, bên trong "vỏ trứng" chui ra không phải thứ gì khác, cư nhiên là một con người!


Một đứa bé trai thấp bé, toàn thân trần trụi, bề ngoài thoạt nhìn chỉ tầm mười tuổi.


Lúc này Phong Vũ Lam hiểu, khó trách một nhát đao kia không giết ch.ết được thứ bên trong, bởi vì đứa bé này quá nhỏ gầy, lại co thành một nắm, lưỡi đao chỉ to như vậy, thế nào cũng không có khả năng đâm trúng đứa nhỏ này.


Nhưng tại sao trong bụng quái vật lại có một đứa bé? Đứa bé trai này là từ đâu tới?


available on google playdownload on app store


Phong Vũ Lam vẻ mặt khó hiểu, có chút trợn mắt há mồm nhìn chằm chằm đứa bé kia. Đứa bé bò ra từ xác quái vật đầm đìa máu chảy, bởi vì Phong Vũ Lam đâm xuyên quái vật, đục ra một cái lỗ, vừa đủ để đứa bé có thể bò từ trong ra.


Bé trai quần áo gì cũng chưa mặc, toàn thân trên dưới đều là máu, có thể thấy được nó có một mái tóc đen ngắn...Ừm, có hơi dài, dài tới bả vai, thế nhưng tóc bị nhiễm đỏ máu, ướt đẫm từng cụm dán trên trán cùng gò má. Chẳng qua, đứa nhỏ này quá gầy yếu đi, cũng thực thấp bé, nếu không phải Phong Vũ Lam thấy cái nắm phía dưới kia, còn tưởng là bé gái.


Bé trai tuy rằng cái gì cũng chưa mặc, nhưng trong tay nó lại gắt gao cầm một thứ... là một cái ô, một cái, ô màu đỏ.


Là loại ô cán thẳng, không gấp lại được, có thể dùng thay quải trượng. Chỉ là, màu sắc kia quả thực đỏ đến mực kì lạ, lại dính máu tươi lên, quả thực khiến người ta rợn gáy.


Phong Vũ Lam nhìn thấy vậy, đột nhiên có điểm quái dị, cái này khiến đầu quả tim cậu run lên, tim đập không khỏi dừng một nhịp.


Sau khi bé trai bò ra khỏi xác quái vật, vẫn chưa đứng dậy, mà là trực tiếp ngồi dưới đất, ôm ô của nó, sau đó nó ngẩng đầu, mắt nhìn Phong Vũ Lam, ánh mắt kia hoàn toàn không phải thần sắc một đứa trẻ nên có, phức tạp không thể nhìn thấu, hơn nữa Phong Vũ Lam phát hiện màu sắc đồng tử đứa nhỏ này rất nhạt, là một loại màu đen tro, khi mặt không biểu lộ cảm xúc, sẽ khiến đứa nhỏ âm trầm mười phần.


"Thật vui khi gặp cậu." Không tiếp tục giằng co, đứa bé đột nhiên mở miệng, nó thình lình cười với A Lam, nụ cười thập phần ôn hòa, giống như gặp lại người quen, lập tức đánh vỡ sự âm trầm cùng lạnh nhạt trên gương mặt nó.


"Cái gì?" Phong Vũ Lam càng không thể hiểu được, cậu cũng không quen biết đứa bé này, ít nhất cậu xác định mình chưa từng gặp nó, nhưng tại sao đối phương lại nói như vậy, phảng phất như bọn họ đã từng gặp mặt trước kia.


Điều này khiến Phong Vũ Lam cảm thấy mười phần bất an, mở miệng dò hỏi: "Cậu là ai?"


"Cậu không cần biết tôi là ai." Đứa bé trai đột nhiên chống ô đứng dậy, không chút ngại ngùng mà lộ toàn thân trước mặt Phong Vũ Lam, nó cũng không thể ý máu ướt đẫm nhão nhão dinh dính, mà trước hết mở ra ô đỏ, đem cái ô đỏ đến quỷ dị kia dựa lên vai nó, để tán ô che khuất phân nửa khuôn mặt.


Nhưng Phong Vũ Lam đứng đối diện đứa bé lại kinh dị phát hiện, từ khi đứa bé này căng dù lên, cảm giác tồn tại của đối phương dần trở nên mờ nhạt, đúng vậy, chính là cảm giác... Đứa bé trai này đột nhiên biến mất, nhưng Phong Vũ Lam lại hoàn toàn không phát hiện, thậm chí không nhận ra... cảm giác này.


Phong Vũ Lam một chút cũng không thích loại cảm giác này, không thể nắm giữ tình huống hiện tại, cậu rõ ràng ý thức được nguy hiểm, biết rằng nguy hiểm đang tới gần, nhưng cậu lại không để ý tới nguy hiểm này, thậm chí hoàn toàn xem nhẹ nó, không thể khống chế bản thân mà... xem nhẹ nó, đó là sự tình quỷ dị cỡ nào.


"A Lam, cậu chưa gặp qua tôi." Đứa bé trai nói, sau đó bắt đầu xoay ô, khiến tán dù đỏ bắt đầu xoay tròn.
Thần sắc Phong Vũ Lam mờ mịt, cậu nhìn vị trí đứa bé đang đứng, lại dường như căn bản không thấy nó, vẻ mặt dại ra.


"Cậu chưa gặp qua tôi." Đứa bé lại lặp lại lần nửa, khuôn mặt dưới tán ô lộ ra một nụ cười.
"Đúng vậy, tôi chưa gặp qua cậu." Phong Vũ Lam hoảng hốt lặp lại lời nó, xác nhận lời nói của đứa bé, "Tôi chưa gặp qua cậu."


Đứa bé nhảy nhót đi về phía Phong Vũ Lam, dạo quanh cậu một vòng, tán ô màu đỏ chuyển động không ngừng: "Cậu chưa từng gặp qua tôi, nhưng kế tiếp, cậu cần làm giúp tôi một số việc, những việc này chỉ cậu có thể làm, lén lút, không để người khác biết."


Phong Vũ Lam vẫn dại ra tại chỗ, bên cạnh cậu là Sách Ma đang lơ lửng, trang sách xôn xao lật.


Đứa bé tiếp tục nói: "Thấy cái cây cổ thụ thật lớn bên kia không? Cái cây kia gọi là cây linh phách, cây này cao không thấy đỉnh, cành khô của nó xuyên thấu bùn đất, xuyên thấu nham thạch, mọc xuyên qua nền đất. Nó chính là cửa ra của mật thất, thân cây nó rỗng ruột, có thể cho người chui vào, sau khi chui vào thân cây liền bò lên trên, khi bò lên tới đỉnh, là có thể thoát khỏi mật thất."


Nếu Phong Vũ Lam thanh tỉnh, tuyệt đối sẽ hoan hô nhảy nhót khi biết tin này, khẳng định sẽ gấp không chờ nổi mà nói cho đồng đội cậu, để cả nhóm cùng bò từ thân cây lên là tới nơi. Nhưng vấn đề là, giờ phút này Phong Vũ Lam cũng không tỉnh táo, thần sắc cậu hoàn toàn mờ mịt, biểu tình gì cũng không có, đôi mắt chỉ ngơ ngác nhìn thẳng về phía trước.


Đứa bé bên kia chỉ cười, vẻ mặt nó thật ôn hòa, không có chút ác ý nào, nó nói: "Tuy rằng tôi rất muốn để các cậu thắng, nhưng tiếc rằng, bây giờ chưa được, tôi không thể ở lại mật thất này, tôi cũng không thể trở thành kẻ thua cuộc."


"Để...địch nhân chiến thắng?" Phong Vũ Lam dường như có dị nghị với những lời này, tuy rằng vẻ mặt cậu vẫn mờ mịt trống rỗng.


Đứa bé cười càng tươi, lại có vẻ rất kiên nhẫn, nói: "Đúng vậy, để kẻ địch của cậu chiến thắng, sau đó cậu có thể dắt đội ngũ của mình rời khỏi mật thất, tuy rằng trừng phạt do thất bại có chút thảm thiết, nhưng tôi nghĩ các cậu có thể chịu được."
Phong Vũ Lam trầm mặc.


"Được chứ? A Lam, lặp lại lời tôi nói." Đứa bé cúi sát nhìn Phong Vũ Lam, đè thấp giọng, dùng ngữ khí có hiệu quả ám chỉ rõ ràng.
"Để địch nhân chiến thắng." Phong Vũ Lam yên lặng lặp lại.
"Đúng... để địch nhân chiến thắng. Cho nên hiện tại, đưa vật phẩm chữa bệnh trên người cậu cho tôi."


Phong Vũ Lam vẫn không nói lời nào, cậu giơ lên tay trái của mình, ngón áp út đeo một cái nhẫn cổ xưa, đó là tùy thân mật thất Đoạn Ly cho cậu, nói thật, Đoạn Ly dường như đem toàn bộ tài sản của mình giao cho Phong Vũ Lam.


Không lâu sau, Đoạn Ly cùng U linh vẫn đang giao chiến cùng Thần minh, La Giản cũng kẻ truy sát của cậu vội vàng hội hợp với đám U linh. Đứng ở bên cạnh chính là đội trưởng Quỷ Hút Máu của kẻ địch cùng đồng bọn của hắn, hai người hết đường xoay xở với nữ nhân trọng thương hơi thở thoi thóp trong lồng ngực, cho nên ngay tại giờ phút này, đồng đội cuối cùng của bọn họ xuất hiện.


Đội trưởng Quỷ Hút Máu là người đầu tiên phát hiện ra, hắn hít hít mũi, ngửi thấy mùi máu tươi dày đặc, đột nhiên quay đầu, nhìn vào khoảng không, nói: "Trước đó cậu làm cái gì?!"


Đứa trẻ cầm ô đỏ lộ mình, lúc này nó không còn khỏa thân, mà mặc một bộ quần áo to rộng cực kỳ không phù hợp hình thể, thậm chí không cần mặc quần, vạt áo đã che quá đầu gối nó.


Trong tay đứa bé cầm một cái túi nilon, vật phẩm hiện đại này hoàn toàn không phù hợp với hoàn cảnh huyệt mộ, thực mau liền khiến đội trưởng Quỷ Hút Máu chú ý, đứa trẻ nghiêng nghiêng đầu, giơ túi trong tay, nói: "Cứu tinh của chúng ta mang tới hi vọng."


"Cậu lấy từ chỗ nào tới?" Đội trưởng Quỷ Hút Máu nhận ra trong tay đứa trẻ là không ít vật phẩm chữa bệnh, có lẽ còn kèm theo đạo cụ y tế.


"Đúng vậy, tôi lấy từ chỗ nào nha?" Đứa bé hỏi một đằng trả lời một nẻo, chậm rãi đi tới trước mặt đội trưởng Quỷ Hút Máu, ý bảo đối phương thả nữ nhân đang thoi thóp xuống, đội trưởng Quỷ Hút Máu tuy rằng trong lòng không quá tín nhiệm đứa trẻ quỷ dị này, nhưng vẫn không thể không thỏa hiệp, tính mạng đội viên quan trọng, hắn không thể tùy hứng.


Hắn để nữ nhân nằm yên trên mặt đất, nhìn đứa bé từ trong túi lấy ra một ống tiêm kì quái, bên trong ống tiêm là chất lỏng màu đỏ máu, sau khi tiêm xong liền lấy ra một cái dao phẫu thuật nho nhỏ bắt đầu tàn nhẫn xẻ thịt trên người nữ nhân xuống, những phần thịt đã bị đốt trọi chỉ có thể cắt đi, những nơi bị nhiễm trùng cũng không thể lưu lại.


Động tác đứa trẻ rất thuần thục, cũng không biết học được từ đâu, đội trưởng Quỷ Hút Máu luôn ôm lòng nghi ngờ đối với đứa trẻ mới ra nhập đội ngũ này, nhưng quân sư của hắn... cũng chính là cô nàng tóc dài này, lại dị thường tín nhiệm đứa trẻ này. Bởi vậy cuối cùng, cho dù không ủng hộ, đội trưởng Quỷ Hút Máu vẫn nhận một đứa trẻ làm thành viên của đội.


Sau khi đứa bé xử lý tốt miệng vết thương của nàng, liền móc trong túi ra không ít thuốc dán các thứ, bôi lượng lớn lên các vết thương, sau đó lại cuốn một tầng một tầng băng gạc, tận đến khi bao nữ nhân thành nửa xác ướp.


"Ống tiêm dược vật là đạo cụ tái sinh tế bào, thực trân quý, có thể giúp miệng vết thương của nàng khép lại trong thời gian ngắn, tái sinh lại tế bào cùng khí quan, thế nhưng nàng bị thương quá nặng, muốn tỉnh lại còn cần một thời gian, trong khoảng thời gian ngắn này, tôi sẽ đảm đương chức vị quân sư, không thành vấn đề đi?"


Đội trưởng Quỷ Hút Máu hồ nghi nhìn đứa bé này, nói: "Nói thẳng, tôi không tín nhiệm cậu, thế nhưng, tôi muốn biết lúc trước cậu đi làm cái gì, tại sao bây giờ mới quay về đội?"


"Chẳng làm gì, thời điểm tôi tiến vào mật thất chậm hơn các anh, hơn nữa thời điểm tiến vào liền ở vị trí không thỏa đáng, sau đó tôi liền phát hiện một động vật nhỏ đáng thương... Ầy, nó hơi thở thoi thóp, bị người nào đó cắt trúng yết hầu, tôi liền cứu nó một mạng."


Đội trưởng Quỷ Hút Máu lập tức cau mày: "Đừng con mẹ nó nói chuyện không đâu, cậu tốt nhất đừng để tôi bắt được nhược điểm gì!"
Đứa bé không nói nữa, đè thấp tán dù, che khuất hơn nửa khuôn mặt của nó.
_____________


Trước khi bé này lên sàn thì tôi sẽ để mọi đại từ nhân xưng là "nó" nha. Tuy rằng tui rất ghét từ này, nghe y chang mấy chuyện teenfic.






Truyện liên quan