Chương 112

Cuối cùng quạ đen vẫn không động thủ, khi hắn yên lặng cầm dao nhỏ trong lòng bàn tay, cũng thực mau liền yên lặng nhét nó về trong túi.


Tôi không nên có loại suy nghĩ này. Quạ đen tự nhủ, hắn cảm thấy hắn không nên sinh ra loại này... loại ý tưởng muốn giết ch.ết người khác để giải quyết vấn đề này. Cho dù trong mắt hắn, hành vi của cú mèo thập phần dị thường, có khuynh hướng công kích người khác, mà quạ đen tuyệt đối sẽ là người đầu tiên bị hại.


Nhưng quạ đen vẫn không muốn động thủ, cũng không phải bởi hắn thiện lương hay giàu tình thương ái, hắn cũng không cảm thấy trước khi mất đi kí ức mình là một người rất tốt, nhưng hắn cũng không hoàn toàn cảm thấy mình sẽ là một người xấu.


Thế giới này vĩnh viễn không có phân biệt thiện ác tuyệt đối, khi đại đa số người cho rằng một chuyện là chính xác, là chính nghĩa, như vậy chuyện này sẽ được định nghĩa là đúng, mà những người làm việc này, sẽ được coi là thiện lương. Ngược lại cũng vậy.


Định nghĩa thiện lương cùng tội ác đơn giản như vậy, nhưng nó cũng phân biệt được con người và dã thú. Dù sao, không có dã thú nào sẽ dùng thiện ác đánh giá đồng loại của mình.


Như vậy, sao lại lựa chọn, bạn cảm thấy hành động như thế nào là chính xác, vậy liền hành động như vậy.


available on google playdownload on app store


Quạ đen hít sâu một hơi, hắn thả lỏng thân thể, dựa lên vách tường, cú mèo vẫn nắm lấy một bàn tay hắn, ngón tay cú mèo vẫn như cũ, lạnh băng đến tận xương, không giống nhiệt độ con người.


Nhưng một khắc như vậy, quạ đen lại quên mất chi tiết này, hắn tư thái đoan chính mà ngẩng đầu nhìn cú mèo, nói: "Tôi cảm thấy chúng ta cần nói chuyện đàng hoàng."
Cú mèo nghiêng nghiêng đầu, mỉm cười: "Nói chuyện gì?"
"Tôi biết cậu hoài nghi tôi là kẻ giết người..." Quạ đen nói.


"Không phải hoài nghi." Cú mèo cắt lời hắn, cười lạnh: "Tôi chắc chắn."
"Nói vậy, cậu cảm thấy cậu nắm giữ chứng cứ gì đó, đúng không?"


"Chứng cứ vô cùng xác thực." Cú mèo dừng lại, hắn vẫn gắt gao cầm tay quạ đen. Sau đó hắn duỗi tay sờ cổ quạ đen, quạ đen chỉ cảm thấy sự lạnh băng kia chạm tới cổ mình, khiến hắn không nhịn được mà rùng mình một cái.


"Sau cổ cậu có vết xiết." Cú mèo sờ sau cổ quạ đen, nơi đó còn có chút lõm vào.
Bản thân quạ đen lại không cảm giác được gì, hắn thậm chí không cảm thấy đau, nhưng khi hắn duỗi tay sờ cổ mình, mới phát hiện sau cổ quả thực có vết vật thon dài nào đó xiết ra.


"Trên cổ cậu từng đeo cái gì đó, mà tôi từ tay thi thể lấy được thứ này –––" Cú mèo lấy ra mặt dây chuyền chữ thập kia, nhìn chằm chằm quạ đen không chớp mắt: "Nó là do cậu vứt đi sao?"


Quạ đen liếc mắt nhìn vòng cổ chữ thập một cái: "Tôi không có bất luận ấn tượng gì về nó – tôi nói vậy sẽ khiến cậu có khoái cảm tr.a hỏi phạm nhân sao?"


Biểu tình cú mèo có vẻ âm lãnh: "Trong khoang xe số 13 chỉ có cậu, tôi, và thi thể kia, trong tay thi thể gắt gao nắm vòng cổ này, mà dây xích vòng cổ cũng bị đứt đoạn, thực rõ ràng là bị mạnh mẽ giật xuống từ cổ người nào đó, mà giữa hai chúng ta, chỉ có trên người cậu có dấu vết này, điều này còn chưa đủ chứng minh sao?"


"Tôi không giết người." Quạ đen tuyệt đối không sửa lời, hắn lại lần nữa hít sâu, nói: "Tôi không có bất luận ký ức gì, thời điểm tôi tỉnh lại đọc tờ giấy kia, ký ức của tôi cũng chỉ bắt đầu từ một khắc đó! Tôi không biết lúc trước tôi làm gì, nhưng nội tâm tôi nói cho tôi biết, tôi tuyệt đối không thương tổn bất luận kẻ nào!"


Cú mèo cũng không tin tưởng quạ đen, tiếp tục hùng hổ dọa người: "Thôi đi, dưới tình huống không có bất luận kí ức gì, ngay cả đại não cậu cùng sẽ lừa gạt cậu!"


"Tôi không biết tại sao cậu lại chắc chắn như vậy! Nhưng hết thảy chuyện này rõ ràng là do người khác thiết kế tốt! Đem hai người cùng một thi thể nhét vào trong khoang xe khóa kín, cố ý thiết kế dấu vết cùng chứng cứ phạm tội, để cậu xác định tôi là hung thủ, sau đó chúng ta bắt đầu tàn sát lẫn nhau?"


"Tàn sát lẫn nhau? Không! Đương nhiên là không." Cú mèo đột nhiên híp mắt, nói ra một câu kì quái: "Cho dù cậu thực sự là hung thủ, tôi cũng sẽ không động thủ với cậu."


"Lời này của cậu có ý gì?" Quạ đen cảm thấy khó hiểu, nhưng cú mèo cũng không trả lời câu hỏi của hắn. Hắn đứng thẳng thân thể lại, buông tay quạ đen ra, lúc này quạ đen mới cảm giác tay mình cứng đờ, cảm giác lạnh băng vẫn còn tàn lưu lại.


"Nói xem, cậu có bị lạnh không?" Quạ đen không khỏi mở miệng hỏi cú mèo một câu như vậy, hắn không kìm lòng nổi run cổ tay – cái tay vừa bị cú mèo nắm.
"Tôi cảm thấy nhiệt độ cơ thể cậu rất thấp."


Không khí giằng co giữa hai người dường trở nên hòa hoãn một chút, cú mèo thậm chí cười cười nói: "Tôi cũng không lạnh, không cần lo lắng – đây chỉ là tạm thời."


Câu nói của cú mèo khắp nơi lộ ra cảm giác quỷ dị, nhưng giờ phút này quạ đen không có tâm tư mà nghiên cứu kỹ, hắn cảm thấy mệt mỏi, nhưng hắn không muốn lãng phí thời gian, lập tức ngồi xổm trước cánh cửa liên tiếp giữa khoang 12 và khoang 11, bắt đầu nhìn lời nhắn trên cửa ––––


"Khoang số 12 một người cũng không có.
Nhưng chú mèo đáng thương lại bị sát hại.
Không không không! Đương nhiên không bắt bạn đi tìm hung thủ!
Bởi vì chìa khóa cánh cửa này nằm ngay trong bọn con mèo."


"Lời nhắn này quả thực đơn giản dễ hiểu, sẽ dễ dàng như vậy sao?" Quạ đen sau khi nhìn mấy hàng chữ này, không thể không nghi ngờ.
Cú mèo nói: "Nếu thật sự dễ dàng như vậy, thì là may mắn, dù sao chúng ta chỉ có sáu tiếng để mở tận 13 cánh cửa, sau đó dừng đoàn tàu ch.ết tiệt này lại."


Quạ đen lúc này không thể không đưa ra nghi vấn: "Nhưng chúng ta vẫn luôn không tìm được những vật biểu thị thời gian, ví dụ như đồng hồ, di động,... Ý tôi là, vậy làm sao chúng ta biết được thời gian đã trôi qua bao lâu?"


"Không cần nghĩ quá nhiều, khi chúng ta thực sự cần biết giờ, sẽ có thứ gì đó tới nhắc nhở chúng ta." Cú mèo mơ hồ trả lời, hắn nói: "Tôi nghĩ, chúng ta cần mổ bụng con mèo ch.ết kia ra, xem chìa khóa có thực sự ở trong đó không."


Vì thế cú mèo cùng quạ đen lại một lần nữa vớt con mèo ch.ết trong bồn rửa mặt lên, bọn họ đóng vòi nước lại, đặt mèo con đáng thương lên mặt đất, nhìn vết thương ngang dọc trên người đó, rất nhanh bọn họ liền phát hiện được nơi khác thường.


"Tôi vốn dĩ cho rằng vết thương trên người con mèo này là bị dao cắt... nhưng hiện tại thoạt nhìn..." Cú mèo không tự giác vuốt ve lông mèo ch.ết, tuy rằng con mèo đáng thương này đã nghẻo, cả người nó còn ướt dầm dề máu chảy đầm đìa.
"Hiện tại thoạt nhìn thế nào?" Quạ đen cau mày hỏi.


"Cậu không cảm thấy miệng vết thương này cũng không giống như bị dao cắt sao?"


Quạ đen nghe xong lời cú mèo, cũng nheo mắt cẩn thận quan sát miệng vết thương trên người con mèo, xác thật, nếu dùng dao cắt, miệng vết thương sẽ trơn nhẵn gọn gàng hơn một chút, lưỡi dao sắc bén sẽ khiến vết thương thập phần chỉnh tề, lực đạo sâu cạn ra sao có thể dễ như trở bàn tay mà nhìn ra.


Nhưng miệng vết thương trên người con mèo này, lại càng giống như bị dã thú nào đó tập kích lưu lại.
Loại vết thương dữ tợn, nghiêng lệch như dùng móng vuốt sắc bén cắn xé, chính là dấu vết trên người con mèo đáng thương kia.


"Thứ này khiến tôi có cảm giác không quá thoải mái." Quạ đen không thể không hít sâu một hơi, bình luận.
"Tôi tò mò, cuối cùng là thứ gì biến nó thành như vậy." Cú mèo cười khẽ, sau đó ngẩng đầu nhìn quạ đen: "Cậu có dao không?"
Quạ đen cũng ngẩng đầu, cảnh giác nhìn chằm chằm cú mèo.


"Đừng như vậy, tôi chỉ muốn mổ bụng con mèo này ra, tôi biết cậu có ––– đúng không?"


Quạ đen trầm mặc nửa ngày, hắn không biết hành vi của bản thân đến tột cùng là đúng hay sai, nhưng hắn vẫn hít sâu một hơi, từ trong túi lấy ra con dao nhỏ kia. Lưỡi dao tuy mỏng, nhưng vẫn thực sắc bén, muốn cắt bụng con mèo ch.ết này ra cũng không phải việc gì khó.


Quạ đen trầm mặc đưa dao cho cú mèo, cú mèo cũng trầm mặc nhận lấy, vì thế quạ đen nhịn không được, hỏi hắn: "Tôi cảm thấy cậu cũng sẽ tìm thấy một ít vũ khí, trong khoang 13, có rất nhiều đồ vật lung tung rối loạn."


"Không, đúng là đáng tiếc." Cú mèo một dao chọc vào bụng mèo ch.ết, một bên trả lời quạ đen: "Trong khoang số 13, tôi chỉ lấy được trên người thi thể kia một vòng cổ chữ thập."


"Kia quả thực là ngoài dự đoán, chẳng lẽ cậu thực sự không sợ sao? Vạn nhất tôi thật sự là kẻ giết người không chớp mắt thì sao?" Quạ đen nửa nói giỡn.


Cú mèo cắt ra nửa bụng con mèo ch.ết, lộ ra nội tạng đầm đìa máu chảy, thời điểm nghe thấy lời này của quạ đen, hắn ngẩng đầu liếc nhìn quạ đen một cái, bởi vì giờ phút này bọn họ đều đang ngồi xổm trên đất, thời điểm cú mèo ngẩng đầu, quạ đen thấy rõ ràng hai mắt hắn.


Nhưng... có điểm kì quái.
Không biết có phải do ảo giác hay không, quạ đen cảm thấy đôi mắt cú mèo có điểm kì quái, tuy rằng cũng là mắt đen điển hình của người phương Đông, nhưng đôi đồng tử kia, khiến quạ đen liên tưởng đến vực sâu không đáy.


Cú mèo vẫn chưa đáp lại lời quạ đen, hắn nhanh nhẹn mổ bụng mèo ch.ết ra, lại nhanh nhẹn vói tay vào, tìm kiếm giữa nội tạng máu chảy đầm đìa, cuối cùng lấy ra một chiếc chìa khóa đầy máu, những động tác liên tiếp này khiến quạ đen quả thực muốn nôn ra, hắn cũng không thích ứng mùi máu tươi, cũng không thích ứng trường hợp kinh dị này, cho dù trong một khắc, quạ đen lại cảm thấy mình hưng phấn.


"Gian mật thất này có phải quá mức đơn giản hay không?" Cú mèo cầm chìa khóa máu chảy đầm đìa mà rửa trong bồn rửa mặt, tận đến khi rửa sạch sẽ từng ngón tay mình, quạ đen chú ý thấy ngón tay hắn ngâm trong nước đến trắng bệch.


"Cậu thật sự không lạnh sao?" Quạ đen không tự giác lo lắng nói: "Vừa rồi cậu cầm tay tôi... trời ạ, cậu quả thực lạnh như khối băng vậy."
"Có lẽ trời sinh nhiệt độ cơ thể tôi vốn tương đối thấp." Cú mèo lạc quan nói, cầm chìa khóa đi mở cửa.


Mật thất khoang số 12 phi thường đơn giản, mổ bụng một con mèo ch.ết là có thể lấy được chìa khóa, nhưng khi bọn hắn mở cửa khoang số 11, đột nhiên ý thức con đường phía trước không dễ đi lắm.
Bởi vì khi bọn hắn mở cửa, liền thấy trong khoang số 11 có hai người đàn ông.


Càng không xong chính là, khi bọn hắn mở cửa, hai người đàn ông này dường như đang tàn sát lẫn nhau.






Truyện liên quan