Chương 115
Bố cục khoang số 11 không khác khoang số 12, 13 nhiều lắm, hơn nữa đồ vật bên trong cũng thực hỗn độn, vỏ trái cây giấy vụn không biết do ai ném loạn, trên sô pha tùy ý ném quần áo, trên kệ hành lý trên đỉnh đầu chen đầy vali. Chẳng qua, trong khoang xe này có một sự tình hơi khác thường, trong khoang số 11 có rất nhiều "pha lê".
Không chỉ là pha lê trên cửa sổ khoang tàu.
Nếu cửa kính trên WC cùng phòng nghỉ nhân viên cũng coi như một loại pha lê, như vậy pha lê trong khoang xe này quả thật đếm không hết. Dường như trên mỗi một cái sô pha, trên mỗi một cái bàn đều có thể thấy gương lớn lớn bé bé, trên mặt đất cũng có một ít pha lê cùng mảnh gương nhỏ, càng miễn bàn tới những cái gương trong đám hành lý hoặc túi du lịch chưa bị lôi ra.
"Tại sao trong khoang xe này lại có nhiều gương như vậy?"
Quạ đen thập phần phiền não lầu bầu, hắn tùy tay sờ đến một cái gương hình tròn, lớn nhỏ bằng bàn tay trên bàn, gương này có lẽ bị va đạp tương đối nghiêm trọng, trên mặt gương có rất nhiều vết rạn.
Nhìn thực quen mắt. Quạ đen nhìn chằm chằm cái gương nhỏ này nửa ngày, gương này bị vỡ, chiếu ra gương mặt hắn cũng là vỡ vụn, điều này khiến quạ đen lơ đãng mà sờ sờ khuôn mặt mình.
"Đừng để máu bắn lên pha lê." Cú mèo cũng tùy tay lấy một tấm gương tới nghiên cứu, trong miệng đồng dạng lẩm nhẩm những lời này, hắn lặp lại một lần lại một lần: "Nếu thật sự để máu bắn lên pha lê thì chuyện gì sẽ xảy ra?"
"Đừng nghĩ tới ý tưởng không xong như vậy, cậu ngẫm lại trong khoang này ai có máu? Đương nhiên chỉ có bốn người chúng ta." Quạ đen theo bản năng mà phản bác hắn, nhưng một lát sau, hắn còn nói thêm: "Không... Có lẽ chúng ta có thể trở lại khoang xe trước đó đi, ví dụ như khoang số 12? Nơi đó có rất nhiều máu loãng."
Quạ đen cùng cú mèo liếc mắt nhìn nhau, hai người rất ăn ý mà một trước một sau quay lại, nhưng thực mau bọn họ liền phát hiện ra chuyện không ổn, cánh cửa trở lại khoang số 12 đã bị khóa lại.
"Tôi nhớ rõ khi chúng ta tiến vào cũng không khóa cửa." Cú mèo nói.
Quạ đen nhíu mày: "Như vậy nếu không phải do nó tự động khóa, thì chính là bị ai đó dụng tâm kín đáo khóa lại."
Dừng một chút, quạ đen lại nói: "Tôi nhớ rõ khoang số 12 là cậu mở cửa, chìa khóa đâu?"
Cú mèo trả lời: "Tôi để lại trong ổ khóa."
Hai người đều không nhịn được nhìn cửa khoang số 12, xem ra đường này không thông, cần phải tìm đường ra khác.
Nhưng muốn tìm đường ra khác, trong lúc nhất thời hai người chưa nghĩ ra manh mối gì, trong khoang số 11 nhiều gương cùng pha lê như vậy, dưới ánh đèn chiếu rọi sáng lấp lánh một mảnh, sáng đến mức mắt người hoa lên.
Mèo đen vẫn luôn ngồi xổm cách quạ đen không xa mà nhìn chằm chằm hắn, quạ đen mặc kệ hắn, hắn liền cứ như vậy mà nhìn chằm chằm. Nhưng ngẫu nhiên, mèo đen cũng sẽ tò mò cầm lấy một cái gương nhỏ chơi trong tay một trận.
Còn tên sói vẫn luôn ngồi trên một góc sô pha mà nhắm mắt dưỡng thần, ngẫu nhiên sẽ mở to mắt nhìn ngoài cửa sổ một cái.
Hai người đàn ông này nhìn đều không dễ chọc, đều là loại người căn bản không có hứng thú thoát khỏi mật thất, hơn nữa mèo đen cùng sói vẫn một bộ dạng thực chán ghét nhau, vẫn tận lực bảo trì khoảng cách xa nhất.
Tình hình hiện tại thực nghiêm trọng, trong bốn người có một người hoàn toàn không chịu phối hợp, còn có một người tuy phối hợp nhưng cũng không có nhiều tác dụng lắm. Hơn nữa lời nhắn trên cửa khoang số 11 cũng khiến người ta không khỏi suy nghĩ sâu xa, người lòng mang ý xấu rốt cuộc là ai? Một nghi vấn như vậy, khiến mỗi người đều không thể không đề cao tâm thái đề phòng.
Thời gian cứ như vậy trôi qua từng giây một, qua đen cùng cú mèo lật tung cả khoang số 11 lên cũng không tìm được manh mối tương quan nào, trong xe dường như chỉ có gương cùng pha lê trải đầy đất, theo ánh đèn ảm đạm, yên lặng phát ra phản quang lóng lánh, liếc mắt nhìn qua, một mảnh sáng sủa.
Quạ đen trong lúc vô tình cụp nửa mi mắt, những cái gương đó phản quang quá mãnh liệt, hắn cảm thấy có chút sáng quá mức.
Vì thế quạ đen hỏi cú mèo: "Những cái gương đó phản quang thực mãnh liệt, cậu có cảm thấy thế không?"
Cú mèo lại không cho là đúng, hắn lắc đầu nói: "Tôi không cảm thấy vậy... ừm, tôi thậm chí khoang xe này còn có chút tối tăm."
"Tối tăm?" Quạ đen cảm thấy không thể tin được, trong mắt hắn, khoang xe này sáng sủa hơn hai khoang trước đó rất nhiều, đặc biệt là có nhiều gương phản quang như vậy, cảm giác như bản thân những cái gương liền biến thành một vật phát sáng.
"Khả năng điều chỉnh thấu kính của hắn sẽ yếu dần, bởi vì đồng tử giãn nở dẫn tới mất đi cảm ứng với ánh sáng, chỉ có người ch.ết mới như vậy." Ngay tại lúc này, một âm thanh đột nhiên vang lên sau lưng bọn họ, quạ đen và cú mèo đồng thời quay đầu, phát hiện sói luôn thờ ơ cư nhiên động, đứng ngay phía sau bọn họ.
"Anh có ý gì?" Cú mèo sắc mặt âm trầm mở miệng.
"Ồ –––– cậu cảm thấy tôi có ý gì?" Sói hi hi ha ha mà cười, ngữ khí lại tràn ngập trào phúng: "Quả thực đáng sợ, tuy rằng tôi cũng thấy rất thú vị."
"Tôi biết anh có ý gì, anh nghi ngờ tôi?" Cú mèo không né tránh mũi nhọn, chính diện lớn mật phản bác, hắn dường như một chút cũng không muốn yếu thế trước mặt sói.
Chẳng qua việc cú mèo không nghĩ tới chính là, Sói cư nhiên không theo lẽ thường mà ra bài, đột nhiên liền động thủ, hắn còn cầm cây chổi gãy lúc trước, nhưng một đầu cán chổi đã được vót nhọn, trực tiếp hướng cú mèo đâm qua. Khoảng cách gần như vậy, đột nhiên động thủ, ngay cả quạ đen ở gần nhất cũng không kịp ngăn cản.
Nhưng cú mèo tránh thoát.
Hắn chỉ nghiêng sườn một cái, né tránh, dễ như trở bàn tay.
"Tốc độ phản ứng này thật không giống con người nha." Sói cười nhạo.
"Anh thật con mẹ nó tìm ch.ết!" Có thể là do trong mật thất vốn dĩ không tồn tại pháp luật hay đạo đức kìm kẹp, cú mèo cũng nhịn không được mà động thủ, đầy đầu hắn sớm đã chất chồng oán hận với tên sói này, đối phương vừa ra tay, cú mèo liền nhịn không được phản kích, bởi vậy lần thứ hai, gian mật thất này lại xảy ra một trận ẩu đả.
Cũng may chính là, giá trị vũ lực của cú mèo thế nhưng không phân cao thấp với sói, đánh nhau tuy không tránh được phá hủy thiết bị công cộng, nhưng tốt xấu gì cũng cầm cự được.
Quạ đen tự nhận giá trị vũ lực của mình không đặc biệt cao, cho nên rất tự giác mà rời khỏi vòng chiến đấu, mèo đen ở một bên cũng tiến lại xem náo nhiệt. Hai nhân vật chính vung tay ẩu đả, lại một lần nữa phá hư đồ đạc trong khoang số 11, trên mặt đất lại nhiều thêm không ít mảnh nhỏ sáng lấp lánh, ánh sáng kia thực mãnh liệt, quả thực lóe hoa mắt người ta.
Quạ đen nhìn những mảnh nhỏ sáng lấp lánh đó như đang suy tư gì, sau đó hắn ngẩng đầu nhìn nhìn đèn trần trên đỉnh khoang.
Hắn lầm bầm: "Công tắc nguồn điện ở đâu?"
"Tôi biết." Mèo đen đứng ngay cạnh hắn đột nhiên mở miệng: "Ở trong phòng nghỉ nhân viên."
Quạ đen nghe thấy tiếng mèo đen, theo bản năng quay đầu nhìn hắn một cái, đôi mắt mèo đen màu xám đậm, thời điểm hắn ngơ ngác nhìn chằm chằm bạn, có một cảm giác bi thương khó tả.
Quạ đen đột nhiên cảm thấy mình như nhớ ra cái gì, nhưng cảm giác này chỉ lóe qua trong nháy mắt, giống như linh quang chợt lóe vậy, nhưng quá mức ngắn ngủi, quạ đen không kịp bắt lấy đuôi tia sáng ấy, cứ trơ mắt nhìn nó trốn mất, cho dù hắn tự đáy lòng cảm thấy mèo đen trước mặt rất quen thuộc, nhưng hắn vẫn như cũ không nhớ ra cái gì.
Quạ đen chần chờ một chút, quay đầu nhìn về phía vòng chiến đấu, cú mèo lúc này đã lấy ra vũ khí của mình, đúng là con dao nhỏ quạ đen đã cho hắn lúc trước, tuy rằng dao rất ngắn, nhưng thắng ở chỗ sắc bén vô cùng.
Hơn nữa rất hiển nhiên, vũ khí cũng là một ưu thế, chiêu thức của Sói nhìn rất có khí thế, cho dù hắn đang cầm một cái chổi gẫy, nhưng động tác cú mèo phi thường linh hoạt, hắn thế nào cũng không đánh trúng người.Trái lại, cú mèo có thể cầm dao nhỏ trong tay tạo thành không ít thương tổn cho sói.
"Cứ tiếp tục như vậy sẽ nháo ra mạng người." Quạ đen cảm thấy lo lắng sốt ruột, hắn không muốn nhìn thấy chém giết cùng thương tổn, lại không biết làm thế nào để ngăn cản hai người ẩu đả, dù sao quyền cước không có mắt, nếu thực sự bị thương, cũng không thể cứ vậy mà mặc kệ.
Bởi vậy tròng mắt quạ đen linh hoạt chuyển, nhìn nhìn mèo đen bên cạnh, dò hỏi: "Anh có thể ngăn cản bọn họ không?"
Mèo đen không nói gì, hắn nhìn quạ đen, lại quay đầu nhìn Sói trong vòng chiến, sắc mặt không tốt.
Mèo đen còn chưa kịp trả lời, quạ đen lại lắc đầu, nói: "Quên đi, vẫn nên suy nghĩ biện pháp khác, anh như vậy tiến lên cũng rất nguy hiểm..."
Vì thế quạ đen đưa ra phương án mới, hắn nói với mèo đen: "Nếu anh biết công tắc nguồn điện ở nơi nào, liền phiền anh đi qua đó tắt đèn được chứ? Tôi ở đây nhìn bọn họ, không chừng còn có thể thuận tiện tìm được phương pháp rời khỏi khoang tàu này."
Mèo đen thực nghe lời quạ đen, nhìn quạ đen một cái liền đi tìm công tắc nguồn điện, quạ đen trơ mắt nhìn hắn đi tới phòng nghỉ nhân viên phía bên kia, lại quay đầu nhìn hai người đang đánh nhau, hắn đột nhiên gọi tên cú mèo một cái.
Lực chú ý của cú mèo bị hút đi trong nháy mắt, đèn trong khoang tối sầm lại.
Bên ngoài đoàn tàu một mảng đen nhánh, mọi ánh sáng đều xuất phát từ đèn trần trong khoang, một khi ánh sáng duy nhất này mất đi, vậy bóng tối trong khoang xe này, chính là duỗi tay không thấy năm ngón.
Nhưng cứ như vậy, sự tình thần kỳ liền xảy ra.
Trong khoang có nhiều gương như vậy, trên mặt đất lại trải đầy pha lê, theo bóng tối ập xuống, bắt đầu dần dần, phát ra u quang nhàn nhạt, rất mờ ảo nhưng cũng thực rõ ràng, hơn nữa ánh sáng nhỏ nhưng số lượng lớn, bắt đầu chậm rãi chiếu sáng toàn bộ khoang xe!
"Là bột huỳnh quang." Quạ đen nói.
Bởi vì tắt đèn đi, bóng tối tạm thời khiến ẩu đã giữa cú mèo và sói ngừng lại, sắc mặt cú mèo hơi vặn vẹo, mất tự nhiên ôm bụng mình, vừa rồi nháy mắt quạ đen gọi tên hắn, hắn bị thu hút lực chú ý không kịp tránh công kích của Sói, không cẩn thận bị mũi gậy hắn chọc một cái, tuy rằng hắn trốn rất nhanh, nhưng không tránh được chút trầy da.
Lượng lớn ánh sáng huỳnh quang chiếu rọi, cho dù tắt đèn nhưng trong khoang xe vẫn sáng như ban ngày, quạ đen chú ý thấy cú mèo không khỏe, hơi xấu hổ xin lỗi: "Thực xin lỗi, tôi chỉ muốn ngăn cản các cậu đánh nhau."
Cú mèo không nói gì, chỉ yên lặng nhìn quạ đen thật lâu.
(ừ nhìn vl ý, đang đánh gọi cdj k biết)