Chương 14: Tên đáng ghét
---+---
Sáng hôm sau - 4.00
- Keng keng, coong coong - Tiếng vung xoong va đập vào nhau làm Trân Di cau mày thức giấc. Cô khó chịu
- Đứa nào.... - Và chưa kịp nói hết câu thì Trân Di nhận ra kẻ " to gan " dám phá giấc ngủ vàng của cô là bà quản gia.
Trân Di vội vàng thu lại câu nói
- B-Bà lên phòng cháu để làm gì vậy?
- Gọi cô dậy chứ còn làm gì nữa- bà quản gia mặt mày nghiêm khắc.
Trân Di nhìn đồng hồ khó hiểu
- Mới 4.00 giờ sáng mà bà
- Từ ngày mai, 4.00 dậy và công việc của cô...- Bà quản gia giơ một tờ giấy trước mặt Trân Di, mới đầu tưởng nó ngắn, ai dè....
Nhìn tờ giấy Trân Di đoán chừng nó dài tầm 1m ( ngắn mà mn nhỉ ^.^). Cô dụi dụi mắt, cái gì đây? Dọn dẹp tất cả các phòng, tưới cây, dắt chó đi dạo, nấu cơm,.... Mặt Trân Di cứng ngắc. Lâm Vũ bắt cô về đây để làm giúp việc hả trời, hắn ta đâu có thiếu tiền để thuê một người hầu chứ. Bà quản gia bỏ tờ giấy xuống cho Trân Di sau đó đi ra ngoài
- Rầm - Trân Di giật mình. Bà quản gia hình như đóng cửa có hơi " nhẹ nhàng " thì phải.
Trân Di nằm xuống giường, nhìn tờ giấy mà bà quản gia để lại. Tự nhiên cô muốn phát điên quá. Không hiểu kiếp trước cô mắc nợ gì tên Lâm Vũ ấy mà kiếp này cô phải chịu đựng hắn thế này. Ai da, Trân Di chỉ muốn cầm cái chổi đập tan nát mặt Lâm Vũ ra thôi (-.-)
Bây giờ, hành trình " hành hạ " Trân Di của thiếu gia Lâm Vũ xin phép được bắt đầu ( Cần nói vậy không?)
- Trân Di, cái phòng này cô chưa dọn - Vâng, cháu lên ngay ạ!
- Trân Di, chó con vẫn chưa được đi dạo - Con chó này, mày di chuyển giùm tao cái - Gâu gâu - Cắn cái gì mà cắn.
- Cái bàn này đã lau đâu - Sao khó lau dữ vậy nè.
- Món canh này mặn quá.
.....
22.00h tối
- Phù - Trân Di thở phào ngồi xuống ghế. Vuốt vuốt cái trán, chưa bao giờ cô phải làm nhiều việc thế này. Lâm Vũ từ trên lầu đi xuống, nhìn thấy Trân Di tự nhiên anh nảy ra ý rất hay nha
- Trân Di, đi mua cho tôi cốc cà phê
Thấy Trân Di im lặng, Lâm Vũ cũng bước lên phòng
1...2...và 3
- TÊN ĐÁNG GHÉT
- quác quác - Vâng, đến mấy chú chim đậu trên lùm cây của biệt thự cũng phải bay đi vì tiếng hét của Trân Di. Lâm Vũ thì hơi giật mình, giờ thì anh hiểu vì sao Trân Di im lặng rồi( ảnh chỉ giỏi chọc tức người khác)