Chương 2

Nhìn từ ảnh chụp thì thấy thành phố Ô Thủy đã thay đổi rất nhiều, những tòa nhà cổ kính dựa lưng vào dòng sông, người đến người đi dọc bờ sông, thành phố nhỏ sầm uất hơn, tràn ngập hơi thở khói lửa nhân gian.


Từ lượng khách khứa và sự phân bố của các cửa hàng trên phố, không khó để nhận ra sự phát triển của thành phố nhỏ không tệ, một số cửa hàng thương hiệu phổ biến như McDonald’s, Starbucks, Haidilao, Nike,…ở các thành phố lớn đều có ở đây.


Cổ Kì ngồi trên chiếc thuyền gỗ, vu vơ ngắm nhìn phong cảnh dọc đường, nhưng một cuộc điện thoại đã phá vỡ sự thoải mái này.
Cô nhìn qua điện thoại, đó là cuộc gọi từ biên tập viên Đằng An Tường.
“Hửm?”
“Cổ Kì, em đang ở đâu?”
“Một thị trấn nhỏ ở phía nam.”


“Em đi xa nhà hả! Không phải là sắp có hội sách sao? Những người mê sách trên mạng đang hô hào muốn gặp em, hô hào rất dữ dội, bọn anh đã thả tiếng gió trên Weibo nói sẽ tổ chức đợt bán sách mới. Nếu hội sách này bị hủy bỏ thì những người mê sách sẽ rất thất vọng.”


Cổ Kì đeo kính râm trở lại, biểu cảm trở nên lạnh lùng.
“Tôi đã nói rồi, tôi không thích đến hội sách, không thích lộ mặt trước truyền thông, nếu anh không nghe thì đó là vấn đề của anh.”


Giọng điệu và lời nói của Cổ Kì rất thẳng thắng. Từ trước đến giờ cô luôn là người như vậy, lạnh lùng, độc đoán, không bao giờ xem xét đến suy nghĩ và cảm xúc của người khác, hết thảy mọi thứ đều không liên quan đến cô.


available on google playdownload on app store


Cũng may Đằng An Tường có một trái tim mạnh mẽ và tuân thủ nguyên tắc “những người tài năng là những người lập dị”, thái độ của anh đối với Cổ Kì còn kiên nhẫn hơn cả với mẹ của mình.


Suy cho cùng quyển sách đầu tay của Cổ Kì đã hot rồi, hiếm có nhà văn nữ thiên tài nào lại được vô số người hâm mộ săn đón như vậy. Tác phẩm hiện tại của cô có thể nói là chạm vào sẽ bỏng, chỉ cần tùy tiện gõ hai chữ “Cổ Kì” sẽ hiện ra vô số chủ đề về cô.


“Cổ Kì, em phải tin vào trực giác của anh, chỉ cần tổ chức một lần ký tên thôi, với tài năng và nhan sắc của em, một khi được truyền thông phơi bày thì có thể hot ra ngoài vòng luôn đấy! Ai lại không thích một nhà văn tài năng và xinh đẹp chứ?” Đằng An Tường tận tình khuyên bảo.


Cổ Kì cũng giống như Cổ Như Tâm, nếu cô muốn thành công cũng sẽ dễ hơn so với người bình thường rất nhiều, ai bảo cô có khuôn mặt mê hoặc chúng sinh chứ. Nếu cô lộ diện trước truyền thông thì không chỉ hot ra ngoài vòng mà nhất định sẽ gây ra rất nhiều biến động.


Mà đối với lời đề nghị của Đằng An Tường, Cổ Kì tỏ ra dửng dưng: “Tôi nói rồi, tôi không lộ mặt”.
“Em nghĩ lại đi, chỉ cần em trở nên nổi tiếng, sau này mỗi cuốn sách của em đều sẽ nổi tiếng, bản in đầu của sách mới sẽ không chỉ là gần 500.000 bản thôi đâu, em…”


Đằng An Tường chưa kịp nói xong, Cổ Kì đã cúp máy, ném điện thoại vào túi vải bên cạnh, vẻ mặt mệt mỏi và lười biếng.


Có lẽ cô là một người kỳ quặc, không có nhiều chấp niệm tiền bạc và danh vọng. Có lẽ do cô là một đứa trẻ quái dị lớn lên trong hoàn cảnh vật chất sung túc, suy cho cùng thì cô cũng không bao giờ thiếu tiền.
Điện thoại vừa cúp máy, vài giây sau lại vang lên.


Cổ Kì không muốn để ý đến nó, nhưng tiếng chuông cứ liên hồi khiến cô phải nghe điện thoại.
“Có chuyện gì vậy?”
Giọng điệu của cô không được thân thiện cho lắm, rất lạnh lùng, khó có thể che giấu được vẻ không vui.
Người đầu dây bên kia im lặng, hồi lâu không lên tiếng.


Cổ Kì liếc nhìn chiếc điện thoại, đó không phải là số điện thoại của Đằng An Tường, mà là một chuỗi số xa lạ …
Con thuyền chầm chậm tiến về phía trước, một cụ già ngồi trên ghế đá bên bờ đang kéo đàn nhị.


“Cháu có phải là con gái của Như Tâm không? Bây giờ cháu đang ở thành phố Ô Thủy sao?”
Đầu dây bên kia là một bà lão, giọng bà già nua nhưng rất đỗi nhân hậu.


Đối phương không phải là kẻ khó ưa Đằng An Tường, giọng điệu của Cổ Kì dịu hơn rất nhiều: “Đúng vậy, bà là ai vậy ạ?”


“Cháu không biết bà nhưng Như Tâm biết bà. Trước kia con bé từng sống ở nhà họ Lạc chúng ta, có thể nói là bà đã nhìn con bé lớn lên. Con bé gọi bà là dì bảy, nhưng giờ bà cũng quá già rồi.”
Nhà họ Lạc…
Cổ Kì đang trầm ngâm thì tiếng đàn nhị bên tai đột nhiên im bặt.


“Như Tâm gọi điện cho bà, nói là cháu đến thành Ô Thủy. Con bé nhờ người gửi đến nhà rất nhiều món quà giá trị nhưng người giao hàng nhất quyết không nhận cũng không chịu gửi lại. Bây giờ cả sân toàn là quà, bà không biết phải làm thế nào cho phải.”


“Bà cứ nhận lấy đi, đó là tấm lòng của mẹ.”


“Cũng chỉ có thể như vậy thôi. Haizz, mới đó mà đã hai mươi tám năm trôi qua, bà vẫn còn nhớ con bé tết tóc hai bím đó, con bé là bé nhỏ xinh đẹp nhất mà bà từng gặp, thế mà bây giờ đã có con gái lớn rồi, thời gian trôi nhanh thật.”


Cổ Kì không biết phải trả lời như thế nào, cô không phải là người giỏi giao tiếp.


“Nếu cháu đã đến thành phố Ô Thủy rồi, hay là đến nhà họ Lạc ở đi. Bây giờ cháu đang ở đâu thế cháu gái? Bà sẽ bảo cháu trai đến đón cháu, tối nay chúng ta cùng ăn cơm rồi cháu hãy kể cho bà nghe tình hình gần đây của mẹ cháu nhé.”
Cổ Kì hơi ngạc nhiên.


Thái độ của người nhà họ Lạc khác xa với những gì cô tưởng tượng …


Nếu nói năm đó tấm chân tình của Lạc Chiêu Niên trao sai người, bị chó tha đi mất, sau khi chia tay với Cổ Như Tâm, hai người mỗi người một ngã thì ít gì người nhà họ Lạc cũng sẽ để tâm. Nhưng nhìn thái độ của cụ bà thì có vẻ như vẫn nhớ Cổ Như Tâm rất nhiều?


Chỉ có hai khả năng mà Cổ Kì có thể đoán được.
Một là người nhà họ Lạc nhân hậu, không thèm so đo.
Hai là Cổ Như Tâm và Lạc Chiêu Niên không công khai tình cảm, hai người lén yêu đương, cha mẹ Lạc không biết chuyện này.


Nếu là vế sau thì ai là người không muốn công khai mối quan hệ này? Nếu Lạc Chiêu Niên yêu Cổ Như Tâm sâu sắc thì không có khả năng không muốn công khai, vì vậy đáp án rõ ràng là Cổ Như Tâm không chịu.
Nếu đúng như vậy thì…người đó thật sự hèn mọn đến cực điểm.


“Bé gái, cháu có nghe bà nói không?”
“Vâng ạ.”
Cổ Kì hoàn hồn.
“Nếu cháu đã đến thành phố Ô Thủy rồi thì cứ ở nhà họ Lạc đi, trong nhà có phòng, bà sẽ bảo cháu trai đến đón cháu. Trong khoảng thời gian này cháu ở bên này có được không?” Bà cụ kiên nhẫn hỏi.


Cổ Kì do dự một lúc rồi nói: “Vâng ạ.”
Sở dĩ đáp ứng là vì gần đây cô không có nơi nào để đi, thứ hai là vì cô muốn nhìn xem người đàn ông tên Lạc Chiêu Niên này là người thế nào mà có thể khiến Cổ Như Tâm nhớ mãi không quên.


“Vậy thì quyết định thế nhé.” Tiếng cười của bà cụ rất thân thương, “Cháu nói cho bà vị trí cụ thể đi, bà nhờ cu Thiên đến đón cháu.”
Cổ Kì hỏi người chèo thuyền vị trí chính xác rồi nói lại với bà cụ, bà cụ đáp lại, trò chuyện với nhau vài câu rồi cúp điện thoại.


Cúp điện thoại, Cổ Kì nhìn sóng nước lăn tăn trên sông Ô Thủy, lòng suy nghĩ miên man.
Hai mươi tám năm sau, Lạc Chiêu Niên cũng đã là một người đàn ông trung niên ngoài bốn mươi. Chắc ông ấy cũng chỉ còn vài sợi tóc, thân mang theo bụng bia, ngủ ngáy, trung niên nhờn*.


* Trung niên nhờn (), một thuật ngữ internet dùng để mô tả những người có những phẩm chất khó chịu sau khi bước vào tuổi trung niên, chẳng hạn như miệng dầu mỡ, cuộc sống cẩu thả, v.v., trong đó nhờn có nghĩa là một số phẩm chất khiến mọi người trông ghê tởm và kém hấp dẫn. 


Có lẽ mắt không thấy thì tim không đau, nếu thấy thì có lẽ giấc mộng xưa của Cổ Như Tâm sẽ tan vỡ.
Thuyền đã cập bờ, Cổ Kì mang hành lý xuống thuyền. Cô đứng ở đầu cầu Phong Vũ chờ người của nhà họ Lạc đến đón.


Cầu Phong Vũ rất ngắn, tổng chiều dài chỉ tầm hơn mười mét, vừa nhìn là đã thấy hết cuối cầu.
Trên cầu người qua lại, dưới cầu tàu thuyền hối hả, những công trình kiến trúc nối tiếp nhau dọc hai bên bờ sông, tạo thành một bức tranh tuyệt đẹp chốn sông nước Giang Nam.


Im lặng hồi lâu, Cổ Kì đột nhiên cười khẽ, giọng nói nhẹ nhàng: “Cháu trai…”
Vậy nên cháu trai của bà cụ có thể là con của Lạc Chiêu Niên không nhỉ? Cậu bé ấy tầm bao nhiêu tuổi? Chắc là nhỏ hơn cô nhiều đúng không?


Đang miên man suy nghĩ thì thấy bên kia cầu Phong Vũ có một học sinh nam cao lớn đẹp trai, lưng mang cặp màu đen đang chạy nhanh tới, tóc đen tung bay trên trán làm lộ ra cái trán đầy đặn.


Cậu bé học sinh không lớn lắm, tầm cỡ học sinh cấp ba, khôi ngô tuấn tú như ánh mặt trời, bởi vì chạy nhanh nên trên cổ lấm tấm mồ hôi, mang lại cho người ta cảm giác phấn chấn hoạt bát.
Chạy đến cầu Phong Vũ, cậu bé nhìn quanh cầu, cuối cùng dừng lại trên người Cổ Kì.


Cậu vẫn còn đang thở hổn hển, hơi khó thở, nhưng khi nhìn thấy Cổ Kì, cả người cậu hơi dại ra trong giây lát.
Cổ Kì tháo kính râm ra, cười với cậu: “Người nhà họ Lạc?”
“Chị là…tiểu thư Cổ?”
Tiểu thư Cổ….


Xưng hô này giống như những cô gái tiếp rượu trong hộp đêm vậy, nhưng Cổ Kì không quan tâm.


Cổ Kì bị mù mặt, không thể nhớ được khuôn mặt của mọi người. Cô gặp biên tập Đằng An Tường vài lần nhưng đến giờ vẫn không nhớ được mặt mũi của anh ta, chỉ nhớ trên mặt anh ta có một đôi kính gọng vàng mà thôi.


Còn trên khóe miệng của cậu bé trước mặt này có một nốt ruồi nhỏ màu đen, vì thế có một chút độ nhận diện.
“Chị đến từ đâu vậy? Xinh đẹp quá.”
Cậu bé cầm lấy hành lý của Cổ Kì, khóe miệng nhếch lên lộ ra hàm răng trắng đều tăm tắp, nụ cười tỏa nắng hồn nhiên.


“Thành phố Giang.”
“Wow, thành phố lớn, khó trách.”
“Khó trách cái gì?”
Lỗ tai cậu bé đỏ bừng, cúi đầu nói: “Khó trách chị lại xinh đẹp như vậy.”
Cổ Kì mỉm cười, cảm thấy miệng lưỡi cậu bé này trơn tru, nghĩ rằng cậu bé này rất thú vị.


Nếu cậu bé là con trai của Lạc Chiêu Niên thì ngoại hình cũng không tồi, giờ cô thật sự tin rằng thành phố Ô Thủy là nơi nuôi người.
Sau khi đi được vài trăm mét, Cổ Kỉ phát hiện cậu bé này là người nói nhiều như vẹt vậy, lẩm bẩm không ngừng.


“Thành phố Ô Thủy của chúng em cũng không tệ đúng không. Chị có biết truyền thuyết mỹ lệ về sông Ô Thủy không? Theo truyền thuyết, từ thuở xa xưa sông Ô Thủy có màu đen, tất cả đá ở khu vực cầu Phong Vũ cũng đều màu đen. Ô Thủy tưới nước cho trời đất, làm ẩm từng tấc đất tấc cây nên nơi đây bắt đầu trở nên trù phú. Nghe nói Ô Thủy có thể trị bách bệnh, nếu uống nước trong sông Ô Thủy thì tất cả mọi bệnh tật đều sẽ biến mất.”


Thân là một nhà văn, Cổ Kì rất vui khi được nghe những truyền thuyết thú vị như vậy.


“Sau này nước sông Ô Thủy trở nên trong xanh nên không còn tác dụng thần kỳ chữa bách bệnh nữa, nhưng vùng đất được sông Ô Thủy tưới mát đã sinh ra nhiều thầy thuốc kiệt xuất. Bọn họ thay sông Ô Thủy cứu người, cho nên người dân nơi đây rất kính trọng thầy thuốc.”


Khóe miệng Cổ Kì nhếch lên, nhà họ Lạc nhiều đời hành nghề y, cô cho rằng tên này đang khoe khoang.
Nhưng mà —-


“Nhà họ Lạc rất có uy tín trong vùng này. Khi chị đến nhà họ Lạc, đi vào sảnh chính nhất định sẽ thấy cờ thưởng màu đỏ trên tường. Nào là “Diệu thủ hồi xuân”, “Phật sống”, “Y thuật thần thông”, thật sự đó, khi bước vào nhà họ tính tình của chị sẽ bị kinh ngạc đến nỗi an phận, ngay cả loại lì lợm như đại ca Lạc mà mỗi lần về đến nhà họ Lạc đều biến thành thằng nhóc ngoan ngoãn.”


“Nhà bọn họ? Em không phải họ Lạc à?” Cổ Kì dừng lại, bối rối.
Cậu bé cười đắc ý: “Đương nhiên không phải, em tên là Tiếu Suất, là bạn từ thuở nhỏ với Lạc Thiên Dịch, nó bảo em đến đón chị.”
“Ừm.” Cổ Kì gật đầu đi về phía trước như cũ.


“Những người khác thì sao?”
Cổ Kì thuận miệng hỏi.
Tiếu Suất kéo hành lý theo sau: “Nó đang đọc sách trong quán trà, chị có tác giả nào yêu thích không? Cái loại mà chị sẽ đọc đi đọc lại không biết bao nhiêu lần ấy.”
“Không có.”


“Em cũng không có, nhưng mà thằng Lạc có. Mấy ngày nay nó đang đọc cuốn “Ngày thứ sáu biến mất”, theo em biết thì nó đã đọc sáu lần rồi.”
Cổ Kì: “……”


Thấy Cổ Kì không lên tiếng, Tiếu Suất cẩn thận hỏi: “Chị có biết Cổ Kì không? Tác giả của cuốn” Ngày thứ sáu biến mất ” ấy.”
Cổ Kì đeo kính râm vào, nói một cách vô cảm, “Tôi không biết.”
“Được rồi.” Tiếu Suất nhún vai tiếc nuối.


“Có lẽ con trai bọn em thích đọc tiểu thuyết trinh thám hồi hộp hơn. Thành thật mà nói thì em cũng thích đọc “Ngày thứ sáu biến mất” nhưng không đến mức biến thái như Lạc đại ca, lại còn đi nghiên cứu từng chi tiết trong sách, bao gồm cả động cơ giết người có hợp lý hay không, sự phát triển tính cách của nhân vật trong các hoàn cảnh khác nhau, thủ pháp trinh thám có lỗ hổng hay không. Em luôn cảm thấy nếu anh Lạc là một kẻ tội phạm giết người trong tiểu thuyết thì chắc chắn sẽ là loại tâm tư kín đáo, giống như tên sát nhân Mạnh Phong trong truyện, có thể lừa cảnh sát quay mòng mòng. “


“Cậu ấy rất thông minh à?” Cổ Kì hỏi một cách thản nhiên.
Tiếu Suất lập tức gật đầu, tốc độ nhanh đáng ngạc nhiên.
“Mặc dù nó sống chó lắm, nhưng ở đây…”


Tiếu Suất lấy tay chỉ vào não, sau đó giơ ngón cái lên: “Em nghi ngờ nó là Tây Môn Náo trong “Sống đọa thác đày” của Mạc Ngôn, nó là một con lừa, một con bò, một con heo, một con chó. Diêm vương thấy nó đáng thương nên đời này mới cho nó một cái não hơn người.”


Cuối cùng, Cổ Kì cũng nở nụ cười.
Đi tầm trăm năm chục mét qua con hẻm tòa nhà cổ kính, Tiếu Suất dừng lại: “Chúng ta tới rồi.”
“Nhà họ Lạc?”
Rõ ràng là vẫn còn đang ở trên đường cái.
“Quán trà, thằng Lạc ở trên đó.”


Khi Cổ Kì nhìn lên, cô nhìn thấy trên biển hiệu ngăn nắp treo trên cánh cửa của tòa nhà cổ kính có viết bốn chữ “Quán trà Thượng Đạo.”
Lầu một không có người, trên kệ bày đủ loại bình trà cùng trà bánh, hiển nhiên là nơi bán trà.


“Lạc đại ca! Lạc Thiên Dịch! Tao dẫn chị gái đến—”
Tiểu Suất đứng trên tảng đá xanh trên đường phố cổ xưa, ngẩng đầu hét to về phía cửa sổ trên tầng hai của quán trà.


Một lúc sau, cánh cửa sổ bằng gỗ chạm khắc được mở ra, một cánh tay chống lên bệ cửa sổ, tay cầm một cuốn sách đang mở, trên cổ tay đeo một chiếc vòng màu đen, nửa cánh tay của cậu mảnh khảnh đẹp đẽ, mang đặc điểm của một cậu học sinh rõ ràng.


Sau đó, một chàng trai khôi ngô tuấn tú thò đầu ra khỏi khung cửa sổ bằng gỗ chạm khắc …
Trong một thoáng, Cổ Kì nghĩ đến cảnh trong “Thủy hử” khi Phan Kim Liên mở cửa sổ bằng gỗ ra và bắt gặp ánh mắt của Tây Môn Khánh.


Sau một giây thất thần, Cổ Kì lén cười, cô cảm thấy ý tưởng này của mình quá vớ vẩn, lại tự xem bản thân mình là Tây Môn Khánh tham ɖâʍ háo sắc.
Nhưng chàng trai họ Lạc đã làm Cổ Kì kinh ngạc trước dung mạo kinh diễm ấy không thua gì Phan Kim Liên đối với Tây Môn Khánh.


Chàng trai này có đôi mắt sáng và hàm răng trắng, nét mặt khôi ngô, khí chất xuất chúng, dáng người đứng giữa khung cửa sổ trên lầu cùng với ánh đèn trong nhà tạo nên một lớp ánh sáng trong trẻo nhưng lạnh lùng xung quanh chàng trai, khiến cậu càng đẹp hơn.
Được rồi, cô thừa nhận.


Thành phố Ô Thủy quả thật là nơi nuôi người tốt, đứa nhỏ nào ở đây cũng đẹp trai cả….






Truyện liên quan