Chương 7

Tốc độ xe thể thao mui trần rất nhanh, tiếng gió gào thét bên tai.
Cổ Kì điều khiển vô lăng bằng một tay, tay kia vươn tới bảng điều khiển trung tâm, lấy một hộp kẹo cao su, đổ ra hai viên cho mình rồi đưa cho Lạc Thiên Dịch.
“Kẹo?”


Lạc Thiên dịch nhận lấy kẹo cao su, vô tình chạm vào ngón tay Cổ Kì, nán lại một giây sau đó tách ra, Lạc Thiên Dịch tự lấy cho mình hai viên kẹo cho vào miệng, sau đó nở nụ cười.


Dọc theo đường đi, cậu lén nhìn sườn mặt của chị gái không dưới mười lần, lần nào nhìn cũng rất thích. Cổ Kì là người phụ nữ đẹp nhất mà cậu từng thấy.


Lạc Thiên Dịch nhìn lén rất thành thạo, cậu sẽ không nhìn quá lâu, chỉ cẩn thận nhìn, sau đó lười biếng nhìn ra ngoài cửa sổ xe, vậy nên Cổ Kì vẫn chưa phát hiện ra.
“Em muốn đi đâu?” Cổ Kì nhai kẹo cao su.
Lạc Thiên Dịch nghiêng đầu nhìn cô, ánh mắt trong veo: “Không phải muốn đi xem concert sao?”


“Đó là Tiếu Suất muốn đi, em có thể chọn cái khác.”
Lạc Thiên Dịch cụp mắt nhìn hộp kẹo cao su trong tay, ngón tay mảnh khảnh ấn quanh hộp: “Chị muốn đi đâu? Chị muốn đi đâu cũng được, em đều đi được hết.”


Cổ Kì cũng không phải là người hay khách sáo, nếu em trai đã nói vậy thì cứ để cô quyết định thôi.
“Đi chơi Script kill* không? Không phải em thích tiểu thuyết trinh thám logic à, vừa hay chị cũng có hứng thú.”


available on google playdownload on app store


*Script kill (): Một trò chơi mà mọi người đóng các vai khác nhau trong một kịch bản viết sẵn, trong đó một trong những người tham gia đang đóng vai kẻ sát nhân trong trò chơi, những người tham dự khác phải xác định ai trong số họ là tội phạm.
Lạc Thiên Dịch mím môi gật đầu, “Chị quyết định là được.”


“Ok.”
Sau 20 phút lái xe, cả hai đã vào trong thành phố.
Đầu tiên họ đến một nhà hàng Nhật để ăn đồ Nhật, sau bốn mươi phút, cả hai đi thang máy và lên lầu đến khu trò chơi Script kill.
Tên của khu trò chơi là: Truyện cổ Andersen.


Cửa tiệm thiết kế đơn giản nhưng trang nhã, mộc mạc nhưng mới mẻ, rất thích hợp cho các bạn trẻ đến chơi.


Trong đại sảnh, những người trẻ tuổi chia thành hai ba nhóm, có nhóm ngồi quanh ghế sô pha, có nhóm đứng trước quầy bar, có nhóm dựa vào tường, có nhóm cùng ngồi xổm, có nhóm đang chờ vào trò chơi, còn có nhóm đang thảo luận về cốt truyện.


Cổ Kì chỉ mới đặt trò chơi cách đây một tiếng, đó là một kịch bản không phổ biến, số lượng người chỉ giới hạn ở bốn hoặc năm người, mất khoảng hai mươi phút để chờ đợi.


Cùng đi với Cổ Kì và Lạc Thiên Dịch còn có hai cô gái và một chàng trai, họ đều còn trẻ, chỉ mới ngoài đôi mươi.
Hai cô gái kia vừa nhìn thấy Cổ Kì và Lạc Thiên Dịch hai mắt đã sáng lên, không để ý đến những gì nhân viên nói.


Hai mươi phút sau, dưới sự dẫn dắt của người chủ trì, năm người chơi bước vào một căn phòng.
Các phòng được trang bị nội thất giống như một khách sạn kiểu Nhật với chiếu tatami, đệm, bình cắm hoa, trà và tranh.


Người chủ trì thắp nến trắng trên bàn, sau đó tắt đèn, trong phòng mờ mịt, chỉ có năm ngọn nến trắng đang lập lòe.
Cổ Kì và Lạc Thiên Dịch ngồi quanh một chiếc bàn gỗ, những người khác cũng tập trung lại.


“Tôi sẽ gửi kịch bản cho các bạn ngay bây giờ, mỗi người các bạn hãy tự xem kịch bản của mình. Thời gian giới hạn là ba mươi phút, trong thời gian này không được phép trao đổi với nhau.”
Người chủ trì phát cho mỗi người một cuốn vở, ngay sau đó mỗi người đều có kịch bản riêng của mình.


Cổ Kì mở kịch bản ra, vừa thấy là vai cảnh sát thì rất vui vẻ.


[Lời dẫn truyện: Vào mùa đông lạnh lẽo giá rét, một con đường trên núi dẫn đến biệt thự Tuyết Long bị tuyết dày bao phủ, tín hiệu trên núi bị gián đoạn, khách du lịch của biệt thự buộc phải ở lại qua đêm, bị cô lập với thế giới bên ngoài. Trong đêm khuya tuyết rơi dày đặc, một hồi ch.ết chóc bắt đầu…


Vào lúc 8 giờ sáng ngày 13 tháng 12, một nhân viên phục vụ đến đánh thức khách hàng đã phát hiện thi thể của một nữ doanh nhân giàu có, bốn nghi phạm đã bị bắt tại hiện trường.
Đã khóa nghi phạm:
1. Tô Nịnh: một cô gái giàu có xuất thân từ gia đình khá giả.


2. Lí Tuấn Nam: nam vương trường đại học, yêu du lịch, bạn trai của Tô Nịnh
3. Lan Khả Khả: một nữ giáo viên đại học đi ra ngoài để thư giãn
4. Chu Minh: doanh nhân khôn khéo, chồng của người đã khuất
Manh mối:
1. Tóc của người quá cố bị giật ra rất nhiều, vương vãi trên mặt đất.


2. Trên bụng người đã ch.ết có vết bầm tím, trong ly nước ở đầu giường có lượng thuốc ngủ rất lớn nhưng người ch.ết không uống.
3. Máy tính của người đã ch.ết bị cài vi rút.
4. Nguyên nhân tử vong là do vỡ lá lách dẫn đến xuất huyết quá nhiều (bạn có thể không nói cho ai biết).


Bạn là một cảnh sát đến biệt thự điều tr.a vụ án trộm cắp, đường núi đã bị tuyết phủ kín, chỉ có bạn mới có thể phá án, tôi tin bạn nhất định có thể tìm ra hung thủ!]
Sau khi đọc xong kịch bản, Cổ Kì ngẩng đầu lên, lại bắt gặp ánh mắt của Lạc Thiên Dịch.


Cậu ngồi đối diện cô, ánh mắt sáng lấp lánh dưới ánh nến, khuôn mặt tuấn tú vô cùng thâm trầm.
Khi Cổ Kì nhìn cậu, cậu mỉm cười với cô, trên khuôn mặt tuấn tú ấy lại có thêm một tầng hơi thở ấm áp dạt dào.
Cũng không biết cậu nhận được kịch bản gì, liệu có phải hung thủ không.


Không hiểu vì sao, Cổ Kì đột nhiên nghĩ đến lời nói của Tiếu Suất.
—— Nếu Lạc đại ca là một kẻ tội phạm giết người trong tiểu thuyết thì chắc chắn sẽ là loại tâm tư kín đáo, giống như tên sát nhân Mạnh Phong trong truyện, có thể lừa cảnh sát quay mòng mòng


Nửa tiếng sau, người chủ trì yêu cầu mọi người giới thiệu danh tính.
Hai nữ game thủ tự giới thiệu mình trước, là Tô Nịnh giàu có trong một gia đình khá giả và nữ giáo viên đại học Lan Khả Khả, bạn nam đi cùng hai người họ là chồng của người đã ch.ết Chu Minh, sau đó đến Lạc Thiên Dịch tự giới thiệu.


Lạc Thiên Dịch bắt đầu nói chuyện, ánh mắt của hai bạn nữ tỏa sáng.
“Tôi là Lí Tuấn Nam, hai mươi tuổi, sinh viên của một trường đại học, là bạn trai của Tô Nịnh.”
Sau khi nói xong, Cổ Kì phát hiện mặt cô gái đóng vai Tô Nịnh đỏ bừng.
Mị lực của nhóc con này khá lớn.


Sau lời giới thiệu của Lạc Thiên Dịch, Cổ Kì nói với mọi người mình là cảnh sát và cô có quyền nói chuyện riêng với tất cả những người có mặt tại đây, đối phương không thể từ chối.
Sau khi giới thiệu xong, Cổ Kì thấy em trai nào đó nở nụ cười như ánh mặt trời, vừa tỏa nắng vừa đẹp trai.


Ngay sau đó, mọi người lần lượt nhập vai, vẻ mặt trở nên nghiêm túc, hơn nữa ánh đèn trong phòng u ám, chỉ có ngọn nến lập lòe tức giận, cả căn phòng được bao phủ bởi không khí của sự ch.ết chóc.


Sau 20 phút trò chuyện công khai, họ bắt đầu tìm kiếm bằng chứng, rồi bước vào thời gian trò chuyện riêng tư.


Thời gian tử vong của người ch.ết được cho là từ bốn giờ đến sáu giờ sáng, lá lách bị vỡ dẫn đến xuất huyết quá nhiều, nhưng người đó sẽ không ch.ết ngay lập tức, thông thường phải mất ba đến bốn tiếng mới có thể tắt thở hoàn toàn.


Vậy nên Cổ Kì đã yêu cầu mọi người nói ra lộ trình của mình từ mười hai giờ đến ba giờ, đồng thời chỉ ra nhân chứng chứng minh cho bằng chứng ngoại phạm của họ.


Mười phút sau mọi người nộp lại lộ trình của mình, Cổ Kì thấy không ai trong ba nghi phạm có bằng chứng ngoại phạm đầy đủ cả, chỉ trừ nam vương Lí Tuấn Nam (Lạc Thiên Dịch)…


Cổ Kì hỏi Tô Nịnh: “Vào mười hai giờ đêm Tô Nịnh vẫn luôn ở cùng với bạn trai sao? Mười hai giờ đêm hôm đó cô đã rót cho bạn trai một cốc nước và tận mắt nhìn thấy anh ta uống thuốc ngủ?”


Tô Nịnh gật đầu: “Đúng vậy, gần đây giấc ngủ của bạn trai tôi rất nông, trạng thái tinh thần không tốt, tôi đã cho anh ấy uống thuốc ngủ để anh ấy ngủ ngon hơn. Tôi nhìn anh ấy đi ngủ đến tận ba giờ sáng mới về phòng.”
Cổ Kì: “Tại sao cô lại ở trong phòng của anh ấy lâu như vậy?”


Tô Nịnh cúi đầu: “Tôi kiểm tr.a điện thoại của anh ấy, nghi ngờ anh ấy ngoại tình với một sinh viên nữ trong trường chúng tôi.”
Cổ Kì: “Mấy giờ cậu ấy ngủ?”
Tô Nịnh: “Tầm khoảng mười hai giờ rưỡi.”
“Cô có tìm thấy bằng chứng ngoại tình của cậu ta không?”
“Không.”


“Vậy là cô đã xem điện thoại của cậu ta trong hai tiếng rưỡi nhưng lại không tìm thấy bằng chứng nào cả? Cô vừa xem vừa ngủ gật à? Hiệu suất như này không khỏi quá thấp đi.”
Sắc mặc cô gái đỏ bừng, nhất thời không nói nên lời.
Cho nên cô ấy đã nói dối.


Nếu trong khoảng thời gian này cô ấy không ở trong phòng của Lí Tuấn Nam thì bằng chứng ngoại phạm của cậu ta cũng không có giá trị, vậy trên cậu ta cũng có thời gian để gây án.
Cổ Kì nhìn Lí Tuấn Nam (Lạc Thiên Dịch) và ngoắc tay với cậu.


Lạc Thiên Dịch hiểu ý, đứng dậy đi đến cửa sổ với Cổ Kì, cả hai nói chuyện riêng.
Bị nghi ngờ là kẻ giết người nhưng chàng trai vẫn không hề hoang mang, hai mắt cậu nhìn Cổ Kì chuyên chú, đôi mắt màu hạnh nhân xinh đẹp nhìn ai cũng dịu dàng.
“Chị cảnh sát, chị tìm em có việc gì sao?”


Cậu ngoan ngoãn đứng trước mặt cô, những đường nét trên khuôn mặt cậu được ánh nến lập lòe khắc họa.
“Tại sao trên tay cậu lại có vết cắn?” Cổ Kì hỏi.
Vị nam vương nào đó khẽ cười: “Em tự cắn, chị gái có xót không?”
Cổ Kì: “……”


Tô Nịnh không thể nào không tìm ra bằng chứng ngoại tình của cậu, người này gặp ai cũng tán tỉnh cả.
“Tại sao lại tự cắn bản thân?”


“Chắc chị cũng đoán ra được từ sau mười hai giờ rưỡi bạn gái không hề ở trong phòng của em. Sau khi uống uống ngủ xong, có thể tác dụng không đủ nên em đã thức dậy vào khoảng ba giờ rồi bị động kinh. Vì để tránh bị cắn vào lưỡi nên em đã tự cắn vào tay của mình.”


Quả là một lý do không chê vào đâu được.
“Cậu bị động kinh à?”
“Chị cảnh sát có thể xem qua hành lý của em. Em mang theo thuốc động kinh.”
“Dù cho cậu thật sự có thuốc động kinh cũng không thể chứng minh rằng cậu thật sự bị động kinh.” Cổ Kì nói.


Vị nam vương vào đó nhún vai, nói một cách ung dung: “Em đã nói hết những gì chị hỏi, nếu chị không tin thì em cũng không thể làm gì được.”
Cổ Kì nhìn cậu chằm chằm một lúc, sau đó gật đầu: “Cậu có thể quay về.”
Một lúc sau, người nào đó vẫn không rời đi.


Cổ Kì nhướng mày: “Có chuyện gì sao?”
“Chị gái.”
“Có vấn đề gì sao?”
“Động kinh là bệnh di truyền nhưng không phải di truyền 100%, cho nên…em có thể thích chị không? Em muốn ở bên chị.”


Cổ Kì sững sờ nhìn người em trai trước mặt, đôi mắt màu hạnh nhân rực cháy sáng ngời, trong lời nói cũng có ý tứ.
Vậy nên hình tượng của nhân vật nam vương Lí Tuấn Nam là thế này?
Bạn gái của cậu ấy vẫn còn ở trong đại sảnh kia kìa? Quả thật là người phong lưu.


“Cậu đã có bạn gái.” Cổ Kì nhắc nhở.
Vị nam vương nào đó giải thích: “Chị cũng thấy đó, cô ấy luôn nghi ngờ em, ai mà chịu nổi được chứ.”
“…”
Cậu lấy được kịch bản của tên cặn bã.
“Nếu chị đồng ý, em hứa sau này chỉ đối xử tốt với mình chị thôi.”


Vị em trai nam vương vào đó ỷ vào khuôn mặt đẹp trai của mình mà dám trêu chọc cả cảnh sát.
Cổ Kì bình tĩnh nói: “Cậu, trở về đi.”
Nam vương kia vuốt tóc, dựa vào tường bất lực nói: “Em không phải hung thủ đâu, nhưng em có thể cho chị manh mối.”
“Manh mối gì?”


“Chồng của người đã mất, Chu Minh, ngoại tình với giáo viên đại học Lan Khả Khả. Chị nói xem có thể nào vì tranh chấp tài sản khi ly hôn mà người chồng giết vợ không? Hay là tình nhân xảy ra tranh chấp với người đã mất, sau đó giết người?”


Cổ Kì mở mắt, khẽ nhướng mày: “Làm sao cậu biết bọn họ ngoại tình?”
Nam vương Lí Tuấn Nam (Lạc Thiên Dịch): “Nếu chị xin em thì em sẽ nói cho chị biết.”
Cổ Kì híp mắt, vươn tay nắm lấy cổ áo của nam vương kia, kéo cậu đến trước mặt mình.


Lạc Thiên Dịch buộc phải cúi đầu, ánh mắt của cậu ngang với ánh mắt của chị gái.
Thật ra Cổ Kì không hề lùn, cô cao một mét sáu tám, nhưng so với người cao một mét tám tư như Lạc Thiên Dịch thì vẫn tính là lùn.


Lúc này mũi của hai người gần đến mức gần như chạm vào nhau, Lạc Thiên Dịch ngửi được mùi hương ngào ngạt của Cổ Kì, cậu sững sờ hai giây, yết hầu chuyển động, ánh mắt hoạt động như máy quét, nhớ kỹ mọi đặc điểm trên khuôn mặt của Cổ Kì.


Cổ Kì không có trang điểm, làn da trắng mịn trong veo như ngọc, vài sợi lông mày tán loạn bên ngoài nhưng tổng thể rất có phong cách, không cần vẽ mày cũng phong tình vạn chủng, đôi môi đỏ mọng của Cổ Kì rất đẹp, đường viền môi đầy đặn, nếu tô son màu hồng đào thì không có người đàn ông nào có thể cưỡng lại sức hấp dẫn từ đôi môi đỏ mọng của cô.


Trong chốc lát, Lạc Thiên Dịch nghe thấy giọng nói sâu trong lòng mình, cậu đang nói với chính mình: Chính là cô ấy, cậu muốn ở bên cô ấy.
Bất kể là hương thơm, ngoại hình hay khí chất của chị ấy đều làm trái tim cậu xao động, khiến cậu không thể kiểm soát được bản thân.


“Tôi là cảnh sát, cậu có nghĩa vụ phối hợp với công việc của cảnh sát. Đây là quy tắc.”
Cổ Kì ghé sát mặt Lạc Thiên Dịch, giọng nói không lớn nhưng rất có tính răn đe.
Lạc Thiên Dịch ɭϊếʍƈ khóe miệng chớp chớp mắt, tỏ ý sẽ ngoan.


Cổ Kì buông cổ áo cậu ra, vị nam vương nào đó sửa sang lại quần áo.


“Em tình cờ gặp được bọn họ ở một góc biệt thự, lúc đó là khoảng chín giờ rưỡi ngày 12. Hai người đó đang ôm nhau, người phụ nữ đang khóc, còn người đàn ông thì đang an ủi, trong miệng còn gọi là người yêu dấu.”
“Cậu chắc chắn?”
“Chắc chắn, em sẽ không nói dối chị.”


Cổ Kì gật đầu và bảo cậu rời đi.
Tiếp theo Cổ Kì thẩm vấn riêng Chu Minh và Lan Khả Khả, xác nhận mối quan hệ không rõ ràng của họ.
Cả hai đều có động cơ giết người nhưng cả hai đều khai không giết người.


Trên người Lan Khả Khả có vết thương, lời giải thích của cô ấy là: những vết thương này có trong lúc cô vật lộn với người ch.ết, người ch.ết lấy dao đâm cô, còn cô cắt tóc của người ch.ết, nhưng cô không giết người.


Lan Khả Khả nói mình đã lẻn vào phòng người ch.ết vào khoảng hai giờ sáng, người ch.ết giữ video của cô và Chu Minh làm chuyện ấy, nếu video bị tung lên sẽ làm cô thân bại danh liệt, mất đi công việc làm giáo viên đại học, cho nên cô ấy mới nhân lúc nửa đêm lẻn vào phòng người ch.ết muốn xóa video kia, kết quả lại bị người ch.ết phát hiện.


Lúc ấy người đã khuất đang nằm trên giường, mặc dù đang trong trạng thái tỉnh táo nhưng thân thể rất yếu ớt, tâm trạng cũng rất tồi tệ, vừa nhìn thấy Lan Khả Khả đã mắng mỏ ầm lên, lấy đồ vật này nọ ném lung tung lên người cô, vì thế hai cười nảy sinh ra tranh chấp.


Trong lúc tranh chấp, người đã khuất dùng dao làm Lan Khả Khả bị thương, Lan Khả Khả túm tóc người đã khuất, thấy người đã khuất vô lực nằm trên giường, Lan Khả Khả nhân cơ hội đó mở máy tính của người đã mất ra, cài virus vào trong máy tính xóa hết mọi tài liệu bên trong rồi mới hỗn loạn chạy về phòng, lúc ấy là khoảng ba giờ hai phút.


Cổ Kì đã suy ngẫm về câu nói của Lan Khả Khả, cảm thấy nó rất đáng tin cậy, nhưng cũng không loại trừ khả năng cô ấy quá hoảng sợ nên quên vài chi tiết, chẳng hạn như cô ấy đã đạp vào bụng vào đã mất khiến cho lá lách của người đã mất bị vỡ dẫn đến tử vong.


Cho nên chỉ cần suy luận ra ai đang nói dối là có thể tìm được sơ hở.
Chu Minh bị thẩm vấn thừa nhận anh ta và Lan Khả Khả ngoại tình, bị vợ phát hiện, người vợ muốn đuổi anh ta ra khỏi nhà, hai người xảy ra tranh chấp tài sản nhưng anh ta không giết vợ.


Chu Minh nói: chính anh đã trả tiền để nhân viên phục vụ của biệt thự phá khóa cửa phòng vợ, vào mười hai giờ đêm khi an ủi Lan Khả Khả đang khóc anh đã cố ý tiết lộ tin tức khóa phòng vợ anh đã bị hỏng, ám chỉ Lan Khả Khả đến phòng vợ mình vào đêm khuya rồi xóa…bằng chứng ngoại tình của họ đi.


Vào lúc 3:14 sáng, Lan Khả Khả gửi cho anh một tin nhắn: Anh Minh, em vừa vào phòng cô ấy rồi…em rất sợ hãi, chi tiết cụ thể em sẽ nói cho anh vào ngày mai.


Chu Minh nhận được tin nhắn của Lan Khả Khả nhưng không trả lời, anh đợi một tiếng sau, lúc 4 giờ 20 phút anh mới đến phòng ngủ của vợ xem thử bên trong xảy ra chuyện gì. Cửa phòng không khóa, đèn trong phòng vẫn đang sáng, bên trong im lặng, Chu Minh trầm mặc bước vào xem xét.


Phát hiện vợ nằm bất động trên giường, Chu Minh cảm thấy khó hiểu, dùng tay thăm dò hơi thở của vợ thì đã tắt thở nên vội vàng rời khỏi phòng.
Cổ Kì: “Sao anh lại không gọi cảnh sát?”
Chu Minh: “Tôi tưởng rằng Lan Khả Khả giết người, cô ấy chính là người yêu của tôi.”


Khi Chu Minh rời đi, Cổ Kì gạch bỏ tên của Chu Minh khỏi danh sách nghi phạm.
Nguyên nhân tử vong là do bị đánh vào bụng dẫn đến vỡ lá lách rồi tử vong. Nếu Lan Khả Khả không nói dối thì người ch.ết đã bị thương, lá lách đã xuất huyết trước khi cô ấy vào phòng vào lúc hai giờ sáng.


Vậy nên thời gian người ch.ết bị giết là trước hai giờ đêm, trong khoảng thời gian này Chu Minh có bằng chứng ngoại phạm, anh ta đang trò chuyện với cấp dưới của công ty, nói là có việc gấp, cấp dưới chính là nhân chứng.


Nếu Lan Khả Khả nói dối, lúc ấy người ch.ết không bị thương, là do cô ấy đã đá vào bụng của người ch.ết khiến lá lách xuất huyết ồ ạt thì lại mâu thuẫn với lời khai của Chu Minh.


Xuất huyết lá lách phải mất đến ba đến bốn tiếng mới hoàn toàn tắt thở, Chu Minh phát hiện người ch.ết vào khoảng 4 giờ mười phút sáng, nếu vậy Lan Khả Khả phạm tội vào lúc 2-3 giờ sáng thì thời điểm tử vong phải là khoảng 5-7 giờ, vậy nên không hợp lệ.


Nếu Chu Minh giết người thì không cần phải nói dối, anh phát hiện người ch.ết ch.ết vào lúc 4 giờ 10 phút sáng, như vậy người đã ch.ết bị đánh vào bụng trước đó ba bốn tiếng, tầm khoảng mười hai giờ đêm đến một giờ sáng.


Từ mười hai giờ đêm đến một giờ sáng, Lan Khả Khả có bằng chứng ngoại phạm, cô có trò chuyện với bạn thân trên WeChat, trong đó còn có voice.
Vậy nên Cổ Kì đã gạch tên Lan Khả Khả, loại trừ cô ấy.
Bây giờ chỉ còn lại cô gái nhà giàu Tô Nịnh và nam vương Lí Tuấn Nam…


Cổ Kì ngồi trở lại bàn, nhìn chằm chằm Tô Nịnh và nam vương Lí Tuấn Nam( Lạc Thiên Dịch) dưới ánh nến, cuối cùng nhìn chằm chằm vào Lí Tuấn Nam (Lạc Thiên Dịch).
Cậu bé này…
Cậu cố tình dẫn vụ án lên người Chu Minh và Lan Khả Khả.


—— Nếu Lạc đại ca là một kẻ tội phạm giết người trong tiểu thuyết thì chắc chắn sẽ là loại tâm tư kín đáo, giống như tên sát nhân Mạnh Phong trong truyện, có thể lừa cảnh sát quay mòng mòng


Nghĩ đến những lời của Tiếu Suất, Cổ Kì đột nhiên mất hứng thú với Tô Nịnh, cô rất hứng thú với kịch bản của Lí Tuấn Nam (Lạc Thiên Dịch).
Sáp ong lập lòe lay động, ánh sáng trong phòng cũng lập lòe theo.


Ở bên kia ngọn nến, chàng trai nhận ra ánh mắt của Cổ Kì, cậu từ từ ngẩng đầu lên, nở một nụ cười thuần khiết và xinh đẹp…






Truyện liên quan