Chương 20
Ngày hôm sau, em trai nào đó đến chỗ Cổ Kì ở sau giờ học, tay xách một túi cá.
Khách sạn Cổ Kì ở có đầy đủ đồ dùng nhà bếp, nhưng cô chưa từng dùng đến, cô không biết nấu ăn. Cô thường gọi đồ ăn mang về. Nhìn Lạc Thiên Dịch mua một loạt các nguyên liệu về, đặt chúng trên bếp, cô cảm thấy thật mới mẻ.
Thế nhưng cô không tham gia nấu cùng, trò chuyện với Lạc Thiên Dịch mấy câu, cô tiếp tục ngồi trên ghế đọc sách, cảm nhận ánh sáng hoàng hôn dần tắt.
Hôm nay không ra ngoài nên Cổ Kì chỉ mặc một chiếc váy dài màu trắng, lộ ra đôi chân trắng nõn như sữa, có thể nhìn thấy đôi chân của cô rất thanh tú, móng chân được cắt gọn sạch sẽ, lòng bàn chân có màu hồng đẹp tuyệt.
Lạc Thiên Dịch đứng trước bàn bếp bận rộn, từ góc độ của anh có thể thấy được mái tóc của cô khi dựa vào ghế mây, thấy được đôi chân trắng trẻo của cô đang dựa trên ghế.
Cậu quan sát một lúc, sau đó cúi đầu gọt hoa quả, khẽ cười.
Sau khi lấy một đĩa trái cây, Lạc Thiên Dịch đi tới ngồi xổm bên cạnh Cổ Kì.
“Chị, ăn chút hoa quả đi.”
Cổ Kì ngước lên khỏi cuốn sách, đôi mắt đẹp di chuyển đến cậu em trai nào đó.
Đã lâu cô không thấy cậu mặc đồng phục học sinh, mỗi lần xuất hiện cậu đều mặc quần áo thời thượng, chững chạc, dường như muốn cố ý thu hẹp khoảng cách tuổi tác giữa hai người.
“Ước mơ của Thiên là gì?’
Lạc Thiên Dịch suy nghĩ một lúc, cậu nhìn cô, không nói gì.
“Hửm? Không muốn nói cho chị biết?”
Cậu mím môi, cười nhẹ một tiếng.
“Muốn cùng chị kết hôn, có tính hay không?”
Cổ Kì: “…”
Ước mơ như vậy cũng thật là không có tiền đồ, đàn ông không phải là nên có hoài bão lớn sao?
“Đó là do em chưa biết mình muốn gì.” Cổ Kì nhận lấy đĩa trái cây, lấy chiếc nĩa bạc cắm một miếng dưa.
Nhìn cô ăn dưa, Lạc Thiên Dịch mỉm cười, đứng dậy đi đến quầy bếp.
“Em biết mình muốn cái gì, chị.”
Giọng cậu thờ ơ, nhưng lại vô cùng chắc chắn.
Sau khi ăn vài miếng dưa và nho, Cổ Kì quay người hướng về bếp.
Trên bàn bếp, Lạc Thiên Dịch đang làm mì spaghetti, giờ cậu đang nghiêm túc thái thịt bò.
Hôm nay cậu mặc một chiếc áo len dệt kim màu đen, tay áo được xắn lên, để lộ cánh tay rắn chắc, đường nét gò má rất đẹp, sống mũi cao, lộ ra khí chất đàn ông.
Trong khoảnh khắc đó, Cổ Kì nghĩ đến lời nói của Cố Như Tâm.
–Cứ đến mùa đông người ấy sẽ dùng cơ thể mình làm ấm giường cho mẹ, chờ nó ấm lên, người ấy sẽ nhét một túi nước nóng vào chăn rồi lẻn về phòng. Thậm chí người ấy còn giặt quần áo, tất, đến cả nội y giúp mẹ, rõ ràng người ấy còn nhỏ hơn mẹ hai tuổi nhưng lại cẩn thận như một bảo mẫu, chăm sóc mọi mặt trong đời sống của mẹ. Bây giờ nghĩ lại thì người ấy yêu mẹ một cách hèn mọn.
Vào lúc này, cô có một loại cảm giác, Lạc Thiên Dịch đang chăm sóc cô, nhưng rõ ràng cậu nhỏ hơn cô hai tuổi…
Một giờ sau, em trai nào đó làm xong mì Ý, bưng hai đĩa lên bàn, đặt hai đóa hoa bách hợp, đốt cây nến trắng. Cậu tắt đèn trong phòng.
Cố Kì lúc này đang đọc sách, đột nhiên ăn sáng tôi lại, không khỏi quay đầu, lại nhìn thấy đằng sau là một bàn ăn đầy lãng mạn.
Câu em trai này hình như tương đối rảnh, cũng không biết bài tập đã làm xong chưa.
Cổ Kì nghĩ như vậy nên cũng hỏi cậu.
Lạc Thiên Dịch: “Ăn bữa tối xong sẽ làm bài, rất nhanh thôi.”
Cổ Kì không nói gì, kéo chiếc ghế ra ngồi đối diện với cậu, cùng cậu ăn bữa tối đầu tiên dưới ánh nến.
Bữa tối dưới ánh nến lãng mạn thật đấy, nhưng món mì này lại mặn…mặn vô cùng.
Nuốt xuống một thìa mì, Cổ Kì uống thêm ngụm nước cam, mặt vô cảm.
“Như thế nào?” Học sinh nào đó chờ mong nhìn cô, như muốn nghe cô khen ngợi.
Cổ Kì lấy khăn giấy lau miệng, nói: “Không tệ.”
Ngay lập tức, cậu cười nói: “Đây là lần đầu tiên em tự làm.”
“Rất giỏi.”
Được khen, Lạc Thiên Dịch nhướng mặt, lộ dáng vẻ hài lòng.
Tiếp đến, cậu dùng đĩa cuộn mì ống, cúi đầu nếm thử, giây tiếp theo, cậu dừng lại, phun mì ra.
Cổ Kì đưa cho cậu cốc nước cam: “Ngon không?”
“Mặn quá…”
Cổ Kì mỉm cười.
Cậu không biết nấu ăn, còn dám nói sẽ nấu ăn cho cô.
“Không có mũi khoan thì đừng làm nghề sứ.*”
Ở đây chị chửi khéo anh là liệu sức mà làm đó:v
Lạc Thiên Dịch ngẩng đầu, lỗ tai đỏ lên: “Chị cười em?”
“Đâu có”.
“Lần sau em sẽ làm tốt hơn.”
Cổ Kì chống cằm nhìn anh một cách đầy thích thú: “Sau đột nhiên lại nấu cơm cho chị?”
Cậu sửng sốt một chút, sau đó mím môi, khuôn mặt anh tuấn dưới ánh nến đầy thâm tình.
“Em muốn chăm sóc cho chị.”
Cổ Kì: “…”
Một chàng trai mười tám tuổi, nói muốn chăm sóc cho cô.
Cổ Kì thật sự không biết nên vui hay là sợ…
Cuối cùng, Lạc Thiên Dịch nấu một phần mì mới đơn giản, hai người tạm lấp đầy bụng.
Sau bữa tối, Lạc Thiên Dịch ngồi trên bàn ăn làm bài thi. Tự thế ngồi của cậu rất tốt, lưng thẳng tắp. Đây không phải là kiểu dáng ngồi ngoan ngoãn, mà là kiểu loại được giáo dưỡng được khắc sâu vào xương tủy.
Lật đến trang cuối cùng của cuốn sách, Cổ Kì quay đầu lại nhìn cậu, im lặng.
Thật lâu sau, cô nói: “Tiểu Thiên, một thời gian nữa chị sẽ về Giang Thành.”
Một mảnh tĩnh lặng.
Cậu từ từ ngẩng đầu lên, đôi mắt hạnh mờ mịt luống cuống.
“Chị đã ở Ô Thủy hơn một tháng, các món ăn ở đây đã nếm thử qua, phong cảnh của Ô Thủy cũng đã xem qua, không còn lý do gì để ở lại.”
“Còn em thì sao?”
Giọng cậu khàn đi, đôi mắt đỏ hoe.
Đúng vậy, tối qua cô vừa mới chúc mừng sinh nhật cậu, bây giờ đột nhiên nói sẽ rời đi, quạt thật rất thất vọng.
“Chị sẽ ở cạnh em một tuần trước khi đi.”
Cậu lắc đầu, cảm xúc không thể nào an ủi được.
Cổ Kì hít sâu một hơi, đi tới mấy nước, kéo ghế ra ngồi bên cạnh, vươn tay sờ lên khuôn mặt tuấn tú của cậu.
“Chị nhất định phải rời đi, chỉ là vấn đề thời gian mà thôi, cậu biết đấy.”
Lạc Thiên Dịch nhìn vào mắt Cổ Kì, đặt tay cậu lên tay cô, cầu xin: “Chị có thể chờ đến khi kì thi đại học kết thúc, em sẽ đi với chị.”
Nửa năm nữa mới đến kì thi đại học, quá lâu.
“Không thể.” Cổ Kì nói.
Ngay lập lúc, cậu trở nên gấp gáp, đôi mắt thâm trầm đầy tức giận.
“Em không cho phép chị đi, không cho phép!”
Cổ Kì sửng sốt, rõ ràng vừa rồi ngoan ngoãn như vậy, sao đột nhiên lại trở nên hung dữ?
Cổ Kì đứng dậy, cậu cũng đứng lên. Thân ảnh cao lớn giống như một tấm lưới không thể xuyên thủng, cậu chặn đường cô, ôm lấy cánh tay tô.
“Chị đem em trở thành cái gì? Cao hứng liền cười với em một chút, mất hứng liền biến mất, em là gì của chị?”
Cậu trông không còn đáng yêu nữa, khuôn mặt đẹp trai đen lại, trông dáng vẻ cậu không khác gì người đang đòi nợ.
“Chị thích em không?”
Cổ Kì nhướng mày: “Sau đó thì sao?”
“Tại sao không chịu trách nhiệm với em? Em đối xử với chị rất tốt mà?”
“Chị yêu cầu cậu đối xử tốt với chị?”
Bốn mắt nhìn nhau, yên tĩnh.
Đôi mắt cậu ướt đỏ, đầy tức giận, thất vọng và buồn bã đan xen vào nhau khiến khuôn mặt cậu như vô hồn.
Cuối cùng, Cổ Kì không đành lòng, tiến đến ôm cậu một cái.
“Được rồi, cậu mới chỉ mười tám tuổi, thời gian còn dài, chúng ta sẽ gặp lại nhau.”
Cậu ôm chặt eo cô, đầu đặt ở vai cô.
Cậu không nói lời nào, một mực yên lặng.
“Lạc Thiên Dịch?”
Yên tĩnh.
Cổ Kì hít nhẹ một hơi.
Cô không nên nói với cậu sớm như vậy, rõ hai mấy ngày nay hai người rất vui vẻ.
Ôm cổ cậu, Cổ Kì dỗ dành: “Chờ cậu thi vào trường đại học, chị đây sẽ dẫn cậu đi du lịch được không?”
Cổ Kì cảm thấy, kiên nhẫn cả đời này của cô đều dành cho Lạc Thiên Dịch, cô chưa bao giờ dỗ dành ai, nhưng trong một tháng này, cô đã dỗ dành cậu rất nhiều lần.”
Cậu đứng dậy khỏi Cổ Kì, ngẩng đầu đầy cao ngạo, hướng ề nơi khác.
Cổ Kì thấp hơn cậu nhiên, chỉ có thể nhìn thấy xương hàm hoàn hảo đầy kiêu ngạo, hờ hững.
Đôi mắt cậu đỏ hoe, lấp lánh nước, nhưng cậu rất kiềm chế, không để cảm xúc bộc phát.
“Này.”
Cậu không nói lời nào, giống như đang cùng cô chiến tranh lạnh?
“Lạc Thiên Dịch?”
“Nghe thấy không?”
Vẫn im lặng.
Cổ Kì cảm thấy buồn cười, trong lòng vừa cười vừa mắng, đẩy cậu vào bức tường trắng, tay phải ôm cổ cậu, ép cậu cúi đầu, sau đó ngẩng đầu hôn lên môi cậu.
Chỉ mới hôn một cái, hiệu quả liền thấy rõ.
Lạc Thiên Dịch ngây người, cậu nhìn cô, ngẩn người trong tíc tắc.
“Chờ cậu học xong trung học lại tới tìm chị cũng không muộn. Chị sẽ thử yêu cậu.”
Cậu vẫn như cũ nhìn cô, chính xác hơn, cậu đang nhìn môi cô.
Cổ Kì: “Cậu có nghe thấy không?”
Cậu em trai nào đó gật đầu.