Chương 28
Tháng chín, thành phố Giang.
Khí trời nóng bức bao trùm cả thành phố, thành phố giống như một phòng tắm hơi khổng lồ, khí nóng bốc lên đường nhựa.
Cổ Kì đang ngồi ở ghế sau xe, cô từ từ hạ cửa kính xe xuống, một luồng khí nóng từ bên ngoài đối lập với điều hòa trong xe khiến khuôn mặt nóng lạnh làm cô khó chịu.
Mùa hè nóng nực, tiếng ve ngoài cửa sổ như mưa, tiếng ve kêu khó chịu khiến Cổ Kì phải đóng cửa sổ.
Ô tô đi được một quãng đường nhất định, sau khi đi qua đoạn đường ùn tắc, ô tô chuyển động về phía trước với tốc độ nhanh.
Đằng An Tường, người đang lái xe, cáu kỉnh nhìn đồng hồ đeo tay, lo lắng nói: “Tôi không nên đi đường này mới đúng, bây giờ là lúc tân sinh viên đến báo danh, đoạn đường gần trường học rất hỗn loạn. Thế mà tôi lại quên mất chuyện này, cũng không biết có trễ buổi ký kết không nữa.”
Đằng An Tường là biên tập viên của Cổ Kì. Với sự hỗ trợ của cậu, ba cuốn sách của Cổ Kì đã được xuất bản thành công, bao gồm cuốn thứ ba gần đây “Giấc mơ về những tòa nhà cổ”.
“Phía trước là trường đại học nào vậy?” Cổ Kì thản nhiên hỏi, mắt vẫn nhìn vào màn hình ipad.
“Đại học A.” Đằng An Tường nói.
Cổ Kì sững sờ một lúc, đôi mắt đẹp nhướng lên, lại nhìn ra ngoài cửa sổ.
Thật trùng hợp, “Giấc mơ về những tòa nhà cổ” của Cổ Kì được hoàn thành vào ngày thi tuyển sinh đại học, vào ngày hoàn thành bản thảo, thành phố Giang mưa to, cô đứng trước cửa sổ sát đất hút thuốc, chiêm ngưỡng cơn mưa, ngắm nhìn thành phố xám xịt, cảm thấy buồn chán không thể giải thích được.
Sau đó, điện thoại nhận được một tin nhắn từ thành phố Ô Thủy.
——chị ơi ơi, kỳ thi tuyển sinh đại học đã kết thúc.
Cổ Kì không bao giờ trả lời tin nhắn của cậu, nhưng có chuyện gì cậu cũng luôn nói cho cô biết, chẳng hạn như tin nhắn này.
Xem tin nhắn, Cổ Kì cảm thấy mọi thứ đều ổn, cậu hoàn thành kỳ thi tuyển sinh đại học, cô hoàn thành “Giấc mơ về những tòa nhà cổ”.
Sau đó, khi biết điểm thi đại học, cậu lại nhắn tin tới, báo rằng mình được hơn 700 điểm.
Thực ra, khi hai người mới chia tay, cậu đã nhắn cho cô rất nhiều tin nhắn, nói chuyện học hành, chuyện gia đình, cậu cũng nói rằng cậu rất nhớ cô nhưng Cổ Kì chưa bao giờ đáp lại.
Dần dần, số tin nhắn của chàng trai giảm dần, từ hơn 20 tin nhắn mỗi ngày xuống còn năm, sáu tin nhắn một ngày, rồi một hoặc hai tin nhắn mỗi ngày, và cuối cùng chỉ một tin nhắn vài ngày một lần.
Tin nhắn cuối cùng cậu gửi ngắn gọn, chỉ vỏn vẹn mấy chữ.
——đại học A, thành phố Giang.
Mặc dù thông tin ngắn gọn nhưng Cổ Kì biết rằng cậu đã được nhận vào đại học A và đến thành phố Giang.
Cổ Kì liếc qua dòng xe cộ đang ùn tắc, nhìn về phía cổng trường đại học A phía xa, nhìn quanh đám tân sinh viên xách hành lý, dẫu biết không thể nào nhìn thấy cậu trai ấy nhưng cô vẫn nhìn rất lâu.
Tại cổng trường đại học A, xe riêng vào trường theo hai đội, tốc độ chậm chạp, vừa đi vừa nghỉ, những tân sinh viên khác và phụ huynh thì đi bộ vào trường, có phụ huynh xách hành lý, có phụ huynh bưng thùng nước và giường ghế, có phụ huynh ôm chăn mền, họ lặng lẽ chạy qua lại giữa những chiếc xe riêng, tận dụng mọi thứ có thể, đi bộ còn nhanh hơn đi xe.
Đại học A là một trong những trường đại học hàng đầu ở thành phố Giang, không nghi ngờ gì nữa, sinh viên vào học tại trường này đều rất giỏi, là trụ cột của tương lai đất nước, vậy nên các phụ huynh đều rất xem trọng. Cũng không biết Lạc Thiên Dịch có người nhà đi theo không.
Nói đến cũng lạ, Cổ Kì cứ nghĩ bản thân cô sẽ sớm quên đi những chuyện, những người ở thành phố Ô Thủy, nhưng không, cô vẫn nhớ rõ Lạc Thiên Dịch, thời gian càng trôi qua, cậu càng trở nên thuần khiết và sạch sẽ như một bông hoa lê, cậu vô tình chạm vào dây thần kinh mềm mại của cô, khiến cô không thể nào quên được.
“Cổ Kì, có muốn nói với bên kia một tiếng rằng có khả năng chúng ta sẽ đến trễ không?” Đằng An Tường nhìn lại.
Cổ Kì hoàn hồn: “Ừm.”
So với sự lo lắng của Đằng An, Cổ Kì tỏ ra bình tĩnh hơn nhiều.
Sáng nay, bọn họ định ký hợp đồng với một công ty truyền thông về bản quyền của bộ phim truyền hình “Giấc mơ về những tòa nhà cổ”, bên kia đưa ra một mức giá cao, đầy thành ý.
Cuốn sách “Giấc mơ về những tòa nhà cổ” của Cổ Kì thực sự rất nổi tiếng. Cuốn sách được in lần đầu tiên là 500.000 bản. Chưa đầy một tháng sau khi lên kệ, nhiều nền tảng thương mại điện tử khác nhau đã thông báo hết hàng. Hiện nhà sách đang in ấn lần hai.
Sau khi cuốn sách “Giấc mơ về những tòa nhà cổ” được xuất bản, Cổ Kì đã ký các hợp đồng về bản quyền sách nói, bản quyền chương trình truyền hình, bản quyền trò chơi và bản quyền phim. Ngay sau đó, cuốn sách đã được dịch sang tiếng Thái, Singapore và Malaysia, danh tiếng của Cổ Kì ngày càng tăng, vì vậy đối tác mua bản quyền bộ phim truyền hình cũng đưa ra mức giá trên trời cho tác phẩm này.
Tác phẩm “Giấc mơ về những tòa nhà cổ” của Cổ Kì đã đạt được thành tích đáng kinh ngạc, các tiểu thuyết gia cùng loại không thể sánh bằng.
Người nổi tiếng thì nhiều thị phi, mặc dù trên mạng đa phần đều theo đuổi và ca ngợi Cổ Kì nhưng vẫn có một số ít người tung tin đồn thất thiệt, hay đăng đàn nói lời chua ngoa.
Có người nói rằng Cổ Kì thực sự là một bà cô với ngoại hình xấu xí khổng lồ.
Có người cho rằng Cổ Kì đã tìm người viết thay, phong cách viết thay đổi rất nhiều.
Có người nói Cổ Kì được săn đón vì có tư bản nâng đỡ, nếu không có tư bản thì tác phẩm của cô chỉ là một đống giấy vụn.
Cổ Kì không bao giờ quan tâm đến những lời bàn tán này. Không phải Chúa cũng rất hoàn hảo đó sao? Cuối cùng cũng bị đóng đinh vào thập tự giá.
“Người mua là ai?” Cổ Kì đột ngột hỏi.
Đằng An Tường lái xe chậm rãi và nói, “Công ty truyền thông Kì Nhạc.”
Cổ Kì: “……”
Chủ tịch của công ty truyền thông Kì Nhạc tên là Cổ Như Tâm.
Cư dân mạng nói cũng chẳng sai, sau lưng của cô có tư bản nâng đỡ…
——
Lúc này, đại học A.
Mang theo những túi lớn nhỏ, Thương Chí Trạch leo lên tầng bốn, tìm thấy ký túc xá của mình ở phía ngoài cùng bên phải hành lang, khi đến cửa ký túc xá, cậu như sắp sụp đổ.
Hôm nay trời nóng quá, mỗi bước đi là mồ hôi nhễ nhại, chưa kể còn phải leo cầu thang và xách một đống hành lý.
Thương Chí Trạch không phải người thành phố Giang, cậu đến từ nơi khác, cha mẹ rất bận nên chỉ có thể một mình đến trường báo danh, cảm thấy mình là người khốn khổ nhất trên đời, mệt mỏi như một con lừa.
Vừa mở cửa ký túc xá, điều hòa nhiệt độ trong ký túc xá xộc thẳng vào mặt, cậu cảm thấy mình như đang bước vào thiên đường.
“Xin chào tất cả mọi người, tôi tên là Thương Chí Trạch, sẽ là bạn cùng phòng của mọi người từ bây giờ.”
Ngày đầu tiên là sinh viên đại học, cậu thanh niên rất háo hức, lúc này cậu đang khờ khạo chào hỏi một đám người trong ký túc xá.
Có rất nhiều người tụ tập trong ký túc xá, nam nữ, già trẻ, tất cả đều là người thân và bạn bè của hai người bạn cùng phòng mới Kha Tào và Dương Khải Trình.
Mọi người đang trò chuyện với nhau, khi Thương Chí Trạch chào hỏi, họ im lặng một lúc rồi lại bắt đầu ồn ào.
“Chọn giường này! Nghe mẹ nói đi! Vị trí này tốt!”
“Haizzz, trên bàn nhiều tro bụi quá, phải dọn dẹp thôi. Trong ký túc xá có khăn lau không?”
“Khung giường này không chắc chắn lắm, lúc lên xuống phải chú ý nha con.”
“Môi trường ký túc xá tốt thật, quả nhiên là đại học danh tiếng…”
Thấy không có ai chú ý tới mình, Thương Chí Trạch vò đầu bứt tai, tự mình di chuyển hành lý.
Ký túc xá nam của khu A toàn là phòng bốn người, hai người vừa nãy là bạn thân, theo lý thì Thương Chí Trạch có thể chọn một trong hai giường còn lại, nhưng…
Một chiếc giường dựa vào tường đã bị chiếm dụng từ lâu.
Trên giường không có ai, bốn phía sạch sẽ, tất cả đều thuần một màu xám, trên tường có một giá sách nhỏ, trên giá sách đặt một ít sách, mà đầu giường dựa vào tường có dán một tấm áp phích,, Áp phích là hình ảnh minh họa cho phiên bản anime của nhân vật chính của “Giấc mơ về những tòa nhà cổ”.
Nhìn cách sắp xếp giường này, bạn học mới này hình như đã đến lâu rồi, cũng đã ở được vài ngày.
Thương Chí Trạch bước đến chiếc giường duy nhất còn lại và bắt đầu lau bụi trên bàn học dưới gầm giường.
Hai mươi phút sau, cửa ký túc xá bị mở ra, một nam tử khôi ngô tuấn tú phi thường bước vào ký túc xá, mọi người nhìn lại, trầm mặc một hồi.
Thương Chí Trạch ngạc nhiên, ký túc xá vừa rồi vẫn như chợ rau, sao đột nhiên im ắng như vậy? Cậu ngạc nhiên nhìn lại, khi nhìn thấy người bạn cùng phòng mới bước vào, cậu cũng ngừng nói.
ch.ết tiệt, bạn cùng phòng đẹp trai quá!
Cậu ấy có đôi mắt nâu hạnh nhân, chiếc mũi cao hơi hếch, đường nét khuôn mặt cũng vô cùng hoàn hảo, không chỉ vậy, làn da trên gương mặt của bạn học mới cũng rất tốt, thanh tú, mịn màng không có lỗ chân lông, hoàn toàn không thể so sánh với làn da đầy mụn của mình.
Điều quan trọng nhất là khí chất! Khí chất!
Bạn học mới rất cao, hơn 1,8m, dáng người cân đối, mặc quần áo thời thượng, đi giày thể thao sáng sủa, trên người lại có khí chất lãnh đạm, lãnh đạm khiến người ta nghi ngờ cậu ấy chính là một nghệ sĩ có thể là một nghệ sĩ đến từ một công ty nào đó nhưng lại đi nhầm chỗ.
Để biết cậu có đẹp trai hay không, có thể xem phản ứng của mọi người trong ký túc xá, mọi người đều không nói tiếng nào, như thể bị điểm huyệt, tay chân ngừng cử động, điều này hoàn toàn khác với phản ứng của mọi người khi Thương Chí Trạch xuất hiện.
Lạc Thiên Dịch lấy phiếu ăn trong ngăn bàn ra, bỏ qua ánh mắt tò mò của mọi người, cậu cầm lấy cuốn “Giấc mơ về những tòa nhà cổ”, lẳng lặng bước ra khỏi ký túc xá.
Sau khi cậu rời đi, mọi người đã hoàn hồn trở lại.
Thực ra, không có gì ngạc nhiên khi mọi người phản ứng thái quá, Lạc Thiên Dịch thực sự rất đẹp trai, đến nỗi người đã gặp nhiều anh chàng đẹp trai như Cổ Kì còn cảm thấy kinh diễm chứ đừng nói đến những người khác.
Khi đến thành phố Giang, những đặc điểm của một cậu bé ở thành phố Ô Thủy vùng sông nước Giang Nam đã được thể hiện.
Làn da của Lạc Thiên Dịch rất tinh tế và sạch sẽ, mang đến cho người nhìn cảm giác sảng khoái và tinh khiết, bất cứ ai lần đầu nhìn thấy cậu cũng sẽ cảm thấy dễ chịu.
Lạc Thiên Dịch có khí chất không tầm thường, dù sao thì cậu cũng sinh ra ở thành phố sông nước Giang nam, trên người cậu có một chút ấm áp và tinh tế.
——
Buổi tối, Lạc Thiên Dịch trở về ký túc xá, những người khác trong ký túc xá đã thu dọn hành lý xong.
Lúc này, Thương Chí Trạch đang ăn mì gói, Dương Khải Trình đang nói chuyện điện thoại với bạn gái, Kha Tào đang ngồi trước máy tính chơi game, khi Lạc Thiên Dịch bước vào, ba người trong ký túc xá do dự một chút rồi mới tiếp tục làm việc riêng của họ.
Lạc Thiên Dịch không để ý đến đám người, lấy quần áo trong tủ, vào phòng tắm tắm rửa, 20 phút sau bước ra khỏi phòng tắm, dùng máy sấy tóc sấy khô tóc, tùy ý vò hai lần rồi đi ngủ.
Thấy cậu đang ngủ, các bạn cùng phòng đều ý thức giảm bớt tiếng ồn, Thương Chí Trạch cũng không dám dùng sức.
Ba giờ đêm, Lạc Thiên Dịch tỉnh dậy, lúc này ký túc xá đã tối, ba người bạn cùng phòng cũng đã ngủ, Thương Chí Trạch ở giường bên cạnh cũng đang ngáy. nghe như bị kim châm vào mũi, như trút được cảm xúc, âm thanh to hào hùng.
Lạc Thiên Dịch dùng điện thoại di động kiểm tr.a thời gian, đã ba giờ đêm …
Mỗi lần mơ thấy chị gái, cậu đều thức giấc lúc ba giờ đêm, giống như khoảnh khắc này.
Mỗi lần mơ thấy cô, lòng cậu lại vô cùng hụt hẫng và buồn bã, giống như giây phút này.
Thở dài một tiếng, Lạc Thiên Dịch ngồi dậy, cúi đầu nhìn chằm chằm vào điện thoại.
Nhớ chị gái, phải làm sao đây…
Thật ra cậu có một cách có thể xoa dịu tâm trạng bồn chồn và xoa dịu nỗi nhớ của mình một chút, để có thể dễ dàng chìm vào giấc ngủ.
Do dự một chút, Lạc Thiên Dịch dùng sim mới, bấm số điện thoại của Cổ Kì, đưa điện thoại lên tai, yên lặng lắng nghe.
Khi điện thoại được kết nối, tiếng “bíp–” đầu tiên vang lên, cậu nhanh chóng cúp máy, sau đó hài lòng chìm vào giấc ngủ.
Tốt lắm, chị gái vẫn đang dùng số này.
Cậu không để mất đi cô.