Chương 30
Thấy Cổ Kì không nói lời nào, Cổ Như Tâm mơ hồ có cảm giác mình đã đoán được thân phận của cậu bé này rồi.
Trên đời này không có người nào giống nhau như vậy, chỉ có thể là con của ông ấy, con của ông ấy đến thành phố Giang.
“Có phải là con của Lạc Chiêu Niên …” Cổ Như Tâm hỏi.
Cổ Kì nhướng mắt, gật đầu.
Trên điện thoại là những bức ảnh về cuộc sống của Lạc Thiên Dịch, cậu ấy đã trưởng thành hơn rất nhiều, nước da ngăm đen đi một chút, trông lạnh lùng và trưởng thành hơn.
Cổ Như Tâm đặt chiếc ly xuống, lấy lại điện thoại và nhìn kỹ chàng trai trong bức ảnh, từ đôi lông mày khí khái nhìn đến đôi mắt đen, sau đó là sống mũi và cuối cùng là đôi môi.
Cậu bé…thực sự là con trai của Chiêu Niên.
“Thực sự muốn gặp cậu bé này.” Cổ Như Tâm nói thầm, như thể đang nói với chính mình.
Cổ Kì cúi đầu ăn bít tết: “Tính cách khác nhau.”
“Gì?”
“Cậu bé và Lạc Chiêu Niên.”
Cổ Kì chưa bao giờ nhìn thấy Lạc Chiêu Niên khi còn trẻ, và Cổ Như Tâm cũng chưa bao giờ nhìn thấy Lạc Thiên Dịch bây giờ. Nếu có, họ chắc chắn sẽ thấy rằng Lạc Chiêu Niên và Lạc Thiên Dịch không giống nhau…
Sau khi im lặng một lúc lâu, Cổ Như Tâm nói: “Cậu bé có phải là nguyên mẫu của nhân vật chính của” Giấc mơ về những tòa nhà cổ “không?”
Cổ Kì: “Vâng.”
Khi cô viết cuốn sách này ở thành phố Ô Thủy, có một người đàn ông trẻ tuổi luôn lởn vởn trong tâm trí cô không bỏ đi được, lúc ở trong ảo tưởng nhìn rõ được dung mạo của thiếu niên kia thì thiếu niên đó liền trở thành Lạc Thiên Dịch.
“Mẹ biết rồi, vậy để cậu bé diễn vai Ôn Tốn được không?”
Cổ Kì: “Chẳng phải mẹ đã nói showbiz là một thùng thuốc nhuộm lớn sao? Bất cứ ai đi vào đều sẽ ngửi thấy mùi hôi thối của tiền bạc và danh vọng. Nếu để thằng bé vào đây há chẳng phải là hủy hoại thằng bé sao?”
“Người bình thường leo lên sẽ như thế, nhưng thằng bé thì khác.”
“Có gì khác biệt?”
“Mẹ sẽ làm thằng bé khác đi.”
“Ồ.” Cổ Kì gật đầu, “Chủ tịch Cổ đã quyết định rồi.”
Sau khi nói, Cổ Kì phát hiện ra bản thân thực sự có một chút ích kỷ, cô hy vọng rằng Cổ Như Tâm có thể chăm sóc cho Lạc Thiên Dịch, bất kể cho tương lai cậu có làm gì đi chăng nữa…
——
Mười hai giờ đêm, Cổ Như Tâm trở về nơi ở của mình, bà ngồi trên ghế sô pha trong biệt thự, màn đêm yên tĩnh bao trùm toàn bộ biệt thự.
Ngôi nhà quá lớn và quá yên tĩnh, chỉ mình bà là người duy nhất sống ở đây.
Một người nghèo đến mức chỉ còn tiền, có lẽ chính là bà.
Trên bàn vẫn còn nửa chai rượu vang đỏ, là thứ bà đã uống tối qua. Cổ Như Tâm cầm lấy chiếc ly, rót cho mình một ít rượu rồi ngồi trên sô pha, lưng tựa vào thành ghế, mở điện thoại di động lên, lặng lẽ nhìn những bức ảnh của cậu bé nhà họ Lạc.
Nhìn nó, bà lại nghĩ đến Chiêu Niên.
Thật ra sau khi bà đi đến thành phố Giang, Lạc Chiêu Niên đã đi tìm bà, bà đều biết hết cả.
Lúc đó bà đã xác định quan hệ nam nữ với cha của Cổ Kì, nghĩ rằng mình đã yêu người đàn ông kiên cường đó, mãi cho đến khi gặp lại Lạc Chiêu Niên ở thành phố Giang, cả trái tim bà đều rung động vì người đàn ông này.
Lúc đó bà đang sống trong một tòa nhà cho thuê giá rẻ, Lạc Chiêu Niên không biết tìm tin tức ở đâu, nhưng một ngày nọ, ông xuất hiện ở tầng dưới của tòa nhà cho thuê đó.
Ông hét to lên, giọng nói rõ ràng và sang sảng, ông nói: “Em biết chị Tâm đang ở trên đó! Chị xuống đây đi!”
Ông nói: “Tâm à, em không quên được chị! Em thật sự….”
Sau khi hét to lên ông không nói gì cả, bà biết chắc chắn vành mắt của ông lại đỏ hoe lần nữa rồi.
Thật ra bà có thể nhìn thấy rõ ràng bộ dạng của ông từ cửa sổ vỡ, ông ốm hơn rất nhiều, dường như đã bệnh rất nặng, thay đổi gần như biến thành một người khác.
Bà không ra ngoài gặp ông, hết thảy mọi thứ đều không quay lại được nữa, chuyện của bà và cha của Cổ Kì đều là ván đã đóng thuyền, bà cảm thấy mình không xứng với Chiêu Niên.
Ngày hôm sau, bà chuyển đến sống với cha của Cổ Kì, buộc bản thân không nghĩ về Chiêu Niên và cắt đứt mọi cuộc gặp gỡ có thể xảy ra.
Cổ Như Tâm biết tại sao mình lại theo đuổi cuộc sống của người tầng lớp trên đến vậy.
Bà sinh ra trong một gia đình đơn thân, mẹ là một người phụ nữ xinh đẹp nhưng lại không đặc biệt xinh đẹp, người phụ nữ đó luôn coi bà là gánh nặng, bởi vì mỗi khi mẹ yêu một người đàn ông nào, những người đàn ông đó đều sẽ liếc mắt đưa tình với Cổ Như Tâm. Dẫu sao thì từ nhỏ bà đã có một vẻ ngoài đẹp đẽ, vẻ đẹp của bà không cùng cấp độ với mẹ mình.
Bà thường xuyên bị mẹ bỏ bê và dần mắc chứng trầm cảm.
Khi mười ba tuổi, mẹ bà tìm được một người giàu có và giao cô cho nhà họ Lạc, nói hoa mỹ là để chữa bệnh nhưng thật ra là muốn tống cổ bà đi.
Sau đó, một ý tưởng dần dần xuất hiện trong lòng bà, bà cho rằng bản thân phải đủ mạnh mẽ mới có thể sống tốt hơn.
Mà bây giờ bà đã mạnh mẽ rồi, nhưng trái tim lại trống rỗng.
Phải thừa nhận rằng Lạc Chiêu Niên là chàng trai duy nhất dành tình yêu trong sáng đơn thuần cho bà.
Cũng mười hai giờ đêm ấy, Cổ Kì không ngủ được.
Có lẽ ban ngày đã ngủ quá nhiều nên bây giờ không còn buồn ngủ nữa.
Cô ngồi dậy, đi tới cửa sổ cao từ trần đến sàn, hôm nay trăng sáng trắng thích hợp để ngắm trăng.
Nhưng ngồi trên tòa nhà cao tầng ngắm trăng không thoải mái bằng ngồi trên chiếc ghế mây ở sân sau của nhà họ Lạc.
Cổ Kì muốn rót cho mình một cốc nước, nhưng lại thấy điện thoại trên bàn sáng lên trong chốc lát.
Trong danh bạ điện thoại của cô không có mấy người, trong WeChat cũng chẳng có mấy bạn bè, hiếm ai gửi tin nhắn cho cô vào lúc nửa đêm.
Cổ Kì cầm điện thoại lên thì thấy là Lạc Thiên Dịch, hôm nay cậu luôn thu hút sự chú ý của cô theo cách mà cô không nghĩ tới.
Lạc Thiên Dịch: Chị Cổ Kì, nếu không gặp rắc rối gì thì em sẽ không làm phiền chị đâu.
Lạc Thiên Dịch: Lúc chơi bóng mắt của em bị thương đau quá, ở thành phố Giang có bệnh viện nào khám mắt tốt không? Em muốn nhanh chóng hồi phục.
Lạc Thiên Dịch: Em xin lỗi, em không quen thuộc với thành phố Giang, suy đi nghĩ lại thì ở đây em chỉ biết mình chị.
Lạc Thiên Dịch: Nếu chị thấy phiền phức thì không cần trả lời em, em sẽ tìm trên mạng thử.
Nhìn thấy tin nhắn, Cổ Kì khẽ cau mày.
Cô chê cậu phiền phức sao? Hình như không, không có chút nào.
Suy nghĩ một chút, Cổ Kì trả lời cậu.
Đây là lần đầu tiên cô trả lời tin nhắn của cậu sau khi họ xa nhau được chín tháng.
Cổ Kì: Có nghiêm trọng không?
Đợi một lúc lâu, bên kia không thấy hồi âm, có lẽ cậu đã ngủ mất.
Đúng lúc Cổ Kì định bỏ điện thoại xuống và rót cho mình một cốc nước thì vị em trai kia gửi tin nhắn lại.
0h37 phút sáng, trời đã khuya, nhiều người đã chìm vào giấc ngủ say.
Lạc Thiên Dịch: Em cứ nghĩ chị sẽ không bao giờ để ý đến em nữa.
Trái tim của Cổ Kì lỡ nhịp nửa nhịp, không biết là vì cậu hay vì sự uất ức của cậu nữa.
Cổ Kì: Có nghiêm trọng không?
Lạc Thiên Dịch: Có.
Lạc Thiên Dịch: Chị đột nhiên quan tâm đến em khiến em không biết phải làm sao, vừa vui vừa sợ.
Cổ Kì: Rất đau à?
Lạc Thiên Dịch: Ừm.
Cổ Kì nhìn đồng hồ, dù sao cũng không ngủ được nên thôi lái xe đưa cậu đến bệnh viện vậy.
Cổ Kì: Gửi định vị cho chị, chị chở em đến bệnh viện.
Lạc Thiên Dịch: Chị muốn tới gặp em ư?
Cổ Kì: Ừm.
Bên kia dừng khoảng một phút, sau đó gửi định vị tới.
Lạc Thiên Dịch: Cảm ơn chị.
Sau khi nhận được định vị, Cổ Kì bước ra khỏi phòng ngủ, cầm một chuỗi chìa khóa xe trên bàn, mặc áo khoác, đội mũ rồi đi ra ngoài chuẩn bị rời đi.
Thành phố Giang khác với thành phố Ô Thủy. Người dân ở thành phố Ô Thủy làm việc và nghỉ ngơi rất có quy luật, toàn bộ thị trấn sẽ yên tĩnh khi trời đã về khuya. Nhưng thành phố Giang thì không như vậy, dù đêm ở thành phố Giang có sâu đến mức nào thì cũng vẫn còn xe đến xe đi, người ra người vào.
Hai mươi phút sau, Cổ Kì lái chiếc Ferrari của mình vào cổng trường Đại học A, dựa vào định vị tìm thấy ký túc xá nam.
Dừng xe trên nền xi măng trống trước tòa nhà ký túc xá, Cổ Kì bước xuống xe.
Lúc này, toàn bộ khu ký túc xá chỉ còn mấy phòng sáng đèn mà thôi, hầu hết đều đã tắt đèn, ve mùa hè kêu gọi nhau nơi xa, đến tối cũng không chịu dừng.
Đi đến hành lang của ký túc xá, Cổ Kì phát hiện ra rằng hành lang bị chặn bởi một cánh cổng sắt, cậu ấy không có cách nào để thoát ra …
Vì để đảm bảo an toàn cho sinh viên, nhà trường sẽ dựng cổng sắt trong khu ký túc xá để ngăn sinh viên khỏi mọi tác hại có thể xảy ra từ thế giới bên ngoài.
Cổ Kì: Cửa đã khóa, ngày mai chị đến tìm em.
Một giây sau người nào đó trả lời.
Lạc Thiên Dịch: Chị đã đến rồi?
Lạc Thiên Dịch: Chị ơi, chị đừng đi, đợi em một lát.
Cổ Kì: Cửa đã khóa, xuống cũng vô ích thôi.
Lạc Thiên Dịch: Nhưng chúng ta không thể gặp nhau sao?
Lạc Thiên Dịch: Em nhớ chị lắm.
Nhìn tin nhắn, Cổ Kì không biết tâm trạng của mình lúc này là gì, cảm thấy rất kỳ lạ, nói chung là rất loạn.
Hai phút sau, trong cầu thang có tiếng bước chân, bước chân không nhanh cũng không chậm, từng bước như đạp vào lòng người.
Chẳng mấy chốc, một chàng trai cao lớn đẹp trai xuất hiện ở lối vào cầu thang, ánh đèn hành lang mờ ảo, Cổ Kì không nhìn rõ mặt, nhưng đường nét cơ thể lại rất phi thường.
__________
Tác giả có lời muốn nói:
Có em bé yêu cầu gỡ mìn nên toi gỡ mìn đây: có nội dung showbiz nhưng không nhiều, em giai sẽ diễn “Giấc mơ về những tòa nhà cổ”, những tác phẩm sau này của chị gái em giai cũng sẽ đến làm nhân vật chính, ai bảo em giai là fan chồng của Cổ Kì làm gì. Tương tự thì em giai cũng sẽ chuyên tâm học tâm lý học, cậu ấy sẽ không từ bỏ việc học của mình.
Những nội dung mà các bạn tự bổ não sẽ không xuất hiện đâu.
Xin chân thành cảm ơn sự ủng hộ của các bạn, toi sẽ tiếp tục làm việc chăm chỉ!