Chương 37: Phát triển (10)
Sau lần đó, hai người xác định quan hệ yêu đương, hầu như ngày nào Lạc Thiên Dịch cũng đến tìm Cổ Kì.
Lúc này Cổ Kì đang nằm trên sô pha, quay lưng lại, ôm gối, mặc cho Lạc Thiên Dịch xoa bóp cho cô.
Gần đây cô ngồi đọc sách rất lâu nên bị đau lưng, đang cần một nhân viên mát-xa để mát-xa cho cô, tay nghề của nam vương họ Lạc cũng không tệ.
Khi cậu chạm vào vùng gây nhột, Cổ Kì cười, Lạc Thiên Dịch cũng cười theo.
Sau đó không hiểu sao hai người lại hôn nhau, ngọ nguậy quấn lấy nhau hệt như hai con sâu róm, cả hai hôn nhau quay cuồng triền miên trên ghế sô pha, tình yêu nam nữ có thể diễn ra trong phút chốc.
Sau khi hôn hơn 20 phút, hai người tách ra, hơi thở có chút rối loạn.
Lạc Thiên Dịch đang nằm cạnh Cổ Kì, đưa tay vuốt v e mái tóc đen dày mượt mà của cô rồi đưa lên chóp mũi ngửi, cậu rất thích mái tóc dày như rong biển này của cô.
Haizzz, cậu thật sự yêu cô rất nhiều, thật muốn ở bên cô 24/24.
"Chị gái?"
"Ừm."
Cổ Kì ngồi dậy và lấy gói thuốc lá trên bàn.
"Gần đây em ngủ không ngon." Lạc Thiên Dịch cũng từ trên ghế sô pha ngồi dậy, nhìn bộ dạng đẹp đẽ mỹ miều của Cổ Kì, ánh mắt dần dần trở nên dịu lại.
Cổ Kì đang tìm một chiếc bật lửa nhưng lại không tìm thấy, vì vậy cô lục tung cả bàn lên.
Lạc Thiên Dịch cẩn thận hơn cô, cậu biết bật lửa ở đâu. Cậu lấy ra một chiếc bật lửa bạc từ một ngăn kéo ngắn, dùng ngón tay quẹt, ngọn lửa phụt ra, cậu chủ động châm lửa cho Cổ Kì.
Sau khi hít một hơi, Cổ Kì hỏi: "Tại sao?"
"Trong kí túc xá bọn em có một người tên là Kha Tào thích nghiến răng lúc nửa đêm, còn một người nữa là Thương Chí Trạch thích ngủ ngáy. Trước giờ em chưa bao giờ sống ở kí túc xá, quen đi ngủ trong đêm đen yên tĩnh rồi, bây giờ vừa nghe tiếng bạn cùng phòng nghiến răng và ngáy to em đã tỉnh giấc mất."
Bạn học Lạc lấy gạt tàn cầm trong tay để chị gái tiện hút thuốc.
Cổ Kì nhìn sang và nói: "Vậy thì em định làm gì?"
Em muốn chuyển đến ở với chị của em.
Trong lòng Lạc Thiên Dịch nghĩ như vậy nhưng lại không dám nói ra.
"Em muốn thuê một căn nhà gần trường học nhưng lại không biết nhiều về giá cả cho thuê nhà ở thành phố Giang. Hẳn là rất đắt đúng không?" Bạn học Lạc quyết định cứu nước bằng đường vòng.
Cổ Kì gạt tàn: "Thuê căn hộ gác xép đi. Tầng dưới là phòng khách còn tầng trên là phòng ở, rất hợp với các bọn con trai như em. Tiền không thành vấn đề, chị sẽ trả tiền thuê bốn năm cho em."
Hai mắt Lạc Thiên Dịch mở to, vẻ mặt hơi kỳ quái.
Tất cả những lời nói vòng vo này của cậu không nhằm mục đích yêu cầu Cổ Kì trả tiền thuê nhà cho mình, cậu chỉ muốn gặp chị gái mỗi ngày, không phải chị ấy có một phòng dành cho khách sao? Cậu chỉ cần thu dọn một chút là có thể chuyển tới.
Cổ Kì cũng không nghĩ ngợi nhiều, cô thật sự tin lời nói bậy bạ của cậu, bạn cùng phòng nghiến răng, ngáy khò khò vậy thì hãy thuê một căn hộ chung cư gần trường, vừa gần vừa tiện đi học.
"Hửm? Em không thích nhà có gác xép sao? Hay em muốn sống trong một tòa nhà cao tầng với một khu vườn độc lập?" Cổ Kì hỏi.
Lạc Thiên Dịch bĩu môi hỏi: "Nếu em muốn ở thì chị cho em thuê thật sao?"
Cổ Kì mỉm cười, cô cúi người hôn lên đôi môi đỏ mọng của cậu bé, nói: "Đương nhiên, chị rất thích Thiên, tiêu ít tiền này có là gì đâu."
Thực ra trong thời gian ở thành phố sông nước ấy, cô rất thích Lạc Thiên Dịch.
Sau khi xa nhau 9 tháng, cô thấy mình vẫn nhớ cậu và có cảm giác khác với cậu, vậy nên cô không bận tâm gì nữa, thích thì hẹn hò thôi, đời người đắc ý hãy vui tràn, hôm nay có rượu hôm nay say*.
* Nhân sinh đắc ý tu tận hoan – (Tương tiến tửu – Lý Bạch): Đời người đắc ý hãy vui tràn (theo bản dịch của Hoàng Tạo, Tương Như).
Kim triêu hữu tửu kim triêu túy – (Tự khiển – La Ẩn đời Đường): hôm nay có rượu hôm nay say
Nghe lời Cổ Kì nói, Lạc Thiên Dịch nở nụ cười hạnh phúc, không chỉ vì sự hào phóng của chị gái mà còn vì nụ hôn vô tình của cô.
"Chị hút nhanh đi."
"Làm gì?"
"Em còn muốn hôn."
"..."
Mỗi lần gặp mặt đều hôn, cậu ấy không cảm thấy chán à?
Dù sao cô cũng không muốn, để cậu giặt qu@n lót một lát là được rồi.
——
Sau đó, Lạc Thiên Dịch bị ốm, nhiệt độ mỗi ngày ở thành phố Giang là 36 độ C. Cậu nói mình bị cảm lạnh.
Cổ Kì đã trả lời tin nhắn của cậu.
Cổ Kì: Không sao chứ?
Lạc Thiên Dịch: Không sao đâu, em sẽ chăm sóc bản thân thật tốt.
Cổ Kì: Ừm.
Sau khi gõ từ cuối cùng, Cổ Kì đặt điện thoại sang một bên, cô ngồi trên sàn nhà, lấy những khối gỗ đã mua hôm nay ra kiên nhẫn xếp chúng.
Hai tiếng sau, cô kiểm tr.a điện thoại, thấy hàng chục tin nhắn từ bệnh nhân nào đó.
Lạc Thiên Dịch: Hơi sốt, ăn không ngon miệng.
Lạc Thiên Dịch: Chị ơi, chị đang làm gì vậy?
Lạc Thiên Dịch: Em nhớ chị. Kiếm Hiệp Hay
Lạc Thiên Dịch: Bữa trưa ăn không nhiều lắm, bây giờ em hơi đói. Đã nhờ bạn cùng phòng mua cơm nhưng họ vẫn chưa tan học nữa.
Lạc Thiên Dịch: Em không vui, bạn cùng phòng quên mua cơm cho em.
Lạc Thiên Dịch: Khi bị bệnh em nhớ chị rất nhiều.
Lạc Thiên Dịch: [Hình (hoành thánh)]
Lạc Thiên Dịch: Em xuống lầu ăn hoành thánh, không còn sức lực gì cả.
Sau khi đọc hết tin nhắn, Cổ Kì thực sự cảm thấy em trai họ Lạc thảm quá.
Dù sao cũng hôn cậu rồi, nhìn cậu rồi, cũng đã sờ cậu luôn rồi, vậy mà cậu bệnh cô lại không thăm hỏi thì cũng vô lý quá nhỉ?
Nghĩ đến điều này, Cổ Kì đứng dậy và đi về phía cửa ra vào.
Một tiếng sau, Cổ Kì đến trường đại học A với rất nhiều thuốc cảm và thuốc hạ sốt, xe đậu ở tầng dưới ký túc xá nam sinh.
Bây giờ là bảy giờ tối.
Mỗi lần đến mùa hè, ngày ở thành phố Giang rất dài, mặc dù đã bảy giờ, sắc trời vẫn chưa tối hẳn.
Cổ Kì thấy có nhiều nam sinh ra vào ký túc xá, một số thì trầm tính, một số hoạt bát, một số thì nhút nhát, một số thì ngỗ ngược, nhưng không ai giống như Lạc Thiên Dịch.
Lạc Thiên Dịch cao lớn, cường tráng, dáng đi tự tin, hoạt bát tạo cho người ta cảm giác cậu là người đẹp trai nhất phố không ai bì kịp.
Căn cứ vào ngoại hình, chiều cao và khí chất của mình, cậu chiếm được trái tim của một nhóm nữ sinh, ngoài ra cậu còn rất giỏi, suy cho cùng, sinh viên của trường Đại học A không phải học sinh giỏi thì cũng là thiên tài.
Lấy điện thoại ra, Cổ Kì gửi tin nhắn cho ai đó.
Cổ Kì: Xuống đi, chị mang thuốc và đồ ăn nhẹ cho em.
Một lúc sau vẫn không thấy hồi âm.
Cổ Kì gọi WeChat, điện thoại đổ chuông rất lâu nhưng không có ai trả lời.
Tuy nhiên, cô không biết rằng "bệnh nhân" nào đó không ở trong ký túc xá, điện thoại di động của cậu để trên bàn, rung liên tục.
Ký túc xá trống trơn, trên sàn có một cái khăn ướt một nửa nhưng không ai nhặt lên, trên bàn còn có gà rán chưa ăn xong, vài cốc Coca với ống hút, những giọt nước chảy trên trên mép giấy. Những giọt nước trên mép cốc giấy lặng lẽ chảy mà người uống không thể nhìn thấy được.
Lúc này, Lạc Thiên Dịch đang ở hành lang ký túc xá, trước mặt cậu là năm sinh viên của khoa Kinh tế và Quản lý, bầu không khí rất căng thẳng.
Hai trong số đàn anh có vết thương trên mặt, một người bị thương ở mắt, mắt trái bị tụ máu, một người bị trầy xước, môi sưng tấy. Đây đều là những kiệt tác của Lạc Thiên Dịch.
Hai đàn anh bị thương rất kích động, có biểu hiện xấu như thể những người khác nợ bọn họ mấy triệu không trả.
Bên người Lạc Thiên Dịch là Kha Tào và Thương Chí Trạch. Hành lang đông đúc người, đều là nam sinh trong tòa ký túc xá này, sinh viên năm nhất, năm hai, năm ba gì cũng có cả, tất cả đều ở đây để xem trò vui, bởi vì ở đây có thể sẽ có một trận đánh hội đồng.
"Đánh người mà còn muốn giả bộ như không có chuyện gì sao? Đm, sinh viên năm nhất mà kiêu ngạo như vậy. Hôm nay mày quỳ xuống xin lỗi ngay, nếu không thì tao tát mày một cái coi như huề."
Một chàng trai cao to khỏe đứng đầu nói chuyện, anh ta là người bị đánh nặng nhất trong hai người, vùng da quanh mắt trái sưng tấy, mắt chỉ có thể híp lại, bất kể anh ta nói hung hăng đến đâu đều mang lại cảm giác buồn cười khó tả.
Lạc Thiên Dịch cười như không cười, một tay chống eo, khủy tay đặt lên vai Thương Chí Trạch thấp hơn mình một chút, nheo mắt chiêm ngưỡng kiệt tác của mình.
Lúc nãy ánh sáng trong sân vận động quá tối, hiệu ứng hình ảnh không lý tưởng, bây giờ đèn trong hành lang ký túc xá sáng rõ, đàn anh một mắt to một mắt nhỏ, một hẹp một sưng, trông đáng yêu nhỉ?
Không phải Lạc Thiên Dịch có xu hướng bạo lực mà cậu trả đũa tiền bối là có lý do cả.
Cách đây một thời gian, mắt của cậu bị thương và đau suốt đêm, sau đó Cổ Kì đưa cậu đến bệnh viện nhưng may mắn là không bị thương ở trong mắt, thực ra đó không phải là một tai nạn.
À đúng rồi, đàn anh đánh cậu vì một lý do nực cười, anh ta nói cậu cướp bạn gái của mình.
Lạc Thiên Dịch thậm chí còn không biết bạn gái của anh ta trông như thế nào, cái tội này buồn cười quá đi mất?
Cho dù bạn gái của anh ta có hoa nhường nguyệt thẹn, chim sa cá lặn thì cậu cũng không thích, cậu chỉ thích Cổ Kì, không ai có thể thay thế được cô cả.
Vì vậy, hôm nay, khi họ gặp nhau trên sân bóng, Lạc Thiên Dịch đã quyết định đánh lại bằng quả bóng rổ.
"Quỳ xuống xin lỗi? Đàn anh đã xem quá nhiều phim truyền hình rồi hả?" Lạc Thiên Dịch cúi mặt xuống, ánh mắt lạnh lùng.
Sắc mặt của đàn anh lập tức tái mét, trong mắt hiện lên lửa giận: "Đừng có không biết điều."
Anh ta gần như nghiến răng nghiến lợi nói xong những lời này, bầu không khí tại hiện trường căng thẳng, mọi người vây xem cũng không khỏi căng thẳng.
Lạc Thiên Dịch đứng yên tại chỗ, đôi mắt lạnh lùng và sắc bén, không có một chút sợ hãi.
Cậu không sợ đánh nhau, dù cuộc chiến có gay go đến đâu cũng không đau bằng chiếc roi da bò mảnh mai của ông nội. Lạc Thiên Dịch đánh hội đồng xong, đau đớn chỉ là nhất thời, nhưng roi da thì khác, bị ông nội đánh như vậy, cơn đau kia rất giày vò, đau suốt một tuần khiến người ta mất ngủ cả đêm.
Cho nên đến roi cũng bị đánh rồi thì cậu còn sợ đánh nhau cái gì nữa?
"Đàn anh mang theo nhiều người như vậy còn sợ không đánh được tôi? Ồ, vậy định cùng nhau lên một lần? Hay là muốn đánh lần lượt?"
Giọng nói của Lạc Thiên Dịch đều đều và ổn định, cậu không có ý lùi bước, Thương Chí Trạch đứng sau cậu thầm ngưỡng mộ điều đó.
Một bên khác, Cổ Kì không thể liên lạc với Lạc Thiên Dịch, nghĩ rằng cậu không được khỏe, có lẽ là đang ngủ.
Cô bước xuống xe, đến gần ký túc xá nam sinh, chuẩn bị lên lầu.
Nhưng cô quá đặc biệt, như thể có hiệu ứng ánh sáng riêng, đi đến đâu cũng bị một đám con trai ngoái nhìn, điều này nghiễm nhiên thu hút sự chú ý của dì quản lý ký túc xá.
"Này, bạn học nữ kia! Đây là ký túc xá nam sinh, không được lên."
Cổ Kì dừng lại và chờ dì đi về phía mình.
"Bạn học này định làm gì?"
Mặt mũi dì ngay thẳng, không khách sáo vì Cổ Kì là con gái, cũng không thả lỏng cảnh giác vì Cổ Kì xinh đẹp.
Cổ Kì: "Em trai cháu bị ốm, bây giờ đang sốt, cháu đến đưa thuốc cho em ấy."
"Ký túc xá số mấy? Tên là gì? Tôi đưa giúp."
Bác gái muốn lấy túi thuốc trong tay Cổ Kì, nhưng Cổ Kì lại từ từ tránh ra.
"Em ấy ốm rồi, cháu muốn tự đi xem, tự đem thuốc lên." Cô bình tĩnh nói.
Dì nhíu mày tỏ vẻ không vui.
Có người làm trái nội quy ký túc xá, dám làm trái ý dì, đây có phải là một sự thách thức quyền hạn của dì một cách trắng trợn?
Dì đang định mạnh mẽ giảng dạy cho bạn học nữ không biết trời cao đất dày trước mặt thì phát hiện bàn tay trắng nõn thon nhỏ của bạn nữ đang dùng vật gì đó chọc vào bụng mình, nhìn kỹ thì thấy đó là một tá giấy đỏ...
"Nếu lo lắng dì có thể đi cùng cháu." Cổ Kì cười nhẹ.
Dì: "......"
Dì cảm thấy nội quy giám sát ký túc xá thực sự cần phải thay đổi, nội quy không thể cứng ngắt như vậy, các bạn nam đều bị bệnh, việc không cho chị gái lên xem là vô nhân đạo.
Sau khi im lặng nhận tiền, dì quyết định đưa Cổ Kì lên lầu.
"Bạn học, em trai của cháu ở tầng mấy?"
"Tầng bốn."
"Phòng số mấy?"
"Số 407."
"Thật là trùng hợp, 407 có một cậu bé rất đẹp trai, trông như một ngôi sao."
Hai người chậm rãi đi lên tầng bốn, dì quản lý ký túc xá dẫn đường, trò chuyện với Cổ Kì không chút ngượng ngùng.
Chẳng mấy chốc, dì liền phát hiện có chuyện, tại sao lại có nhiều nam sinh tụ tập ở hành lang vậy? Ai ai cũng hướng về một phía cả.
Sau khi leo lên bậc thang, dì đi lên xem xét, ôi, hàng chục chàng trai đang tụ tập ở đầu hành lang bên kia.
"Có chuyện gì vậy hả mấy đứa kia!"
Theo kinh nghiệm nhiều năm của dì thì mấy đứa đầu gấu này muốn đánh nhau.
Giọng dì vang dội khiến tất cả các chàng trai nhìn qua đều phải sửng sốt.
Cổ Kì đang đứng sau dì quản lý ký túc xá, cô nhìn thấy Lạc Thiên Dịch ở khoảng trống giữa những chàng trai cao lớn.
Tiếng gầm của dì thật sự rất thu hút sự chú ý của người khác, Lạc Thiên Dịch cũng lập tức phát hiện ra Cổ Kì.
Vừa nhìn thấy Cổ Kì, Lạc Thiên Dịch đã hoảng hốt, cơ thể cứng đờ, sắc mặt tái mét.
Thực ra cậu không bị bệnh, không ốm đau gì cả, vẫn sống khỏe mạnh, ăn uống ngon ngành, sở dĩ cậu kể khổ với chị gái chỉ là để dọn về nhà chị ở thôi.
Nhưng cậu sợ mình bị Cổ Kì phát hiện nói dối, lần giấu chứng minh thư của cô, cô đã thẳng tay vứt bỏ cậu, quá khứ đau thương khiến cậu không dám làm càn, giờ lại bị trừng phạt sao?
"Lạc Thiên Dịch, nữ thần của mày đến rồi."
Thương Chí Trạch bên cạnh vỗ vỗ cánh tay Lạc Thiên Dịch, thấy người sau không đáp lại, cậu ấy quay đầu nhìn Lạc Thiên Dịch, không khỏi kinh ngạc.
Tại sao mặt của Lạc đại ca lại tái xanh như vậy? Trên trán còn đổ mồ hôi lạnh? Cậu ấy có vẻ sợ bạn gái của mình? Nhưng Lạc Thiên Dịch không sợ đàn anh mà.
Một giây tiếp theo, Lạc Thiên Dịch nghiêng người ngã xuống trên người Thương Chí Trạch, tất cả mọi người đều giật mình.
"Dịch! Sao vậy!"
"Dịch không sao chứ? F*ck!"
Kha Tào bên cạnh cũng tiến lên cùng nhau đỡ Lạc Thiên Dịch, nhưng Lạc Thiên Dịch dường như đã say vậy, say đến bất tỉnh nhân sự.
Thực ra cuộc chiến vừa rồi vẫn chưa kết thúc, đàn anh cứ mắng không dám đánh, sau đó dì quản lý ký túc xá đến. Suốt cả quá trình này Lạc Thiên Dịch cũng không nắm được một nắm đấm nào, thật sự không biết làm sao lại trở thành như thế này.
"Sao vậy?" Dì nghiêm mặt đi tới.
Cổ Kì theo sau một cách chậm rãi, khi cô và dì tới gần bức tường người được bao quanh bởi các nam sinh, mọi người đều ý thức tránh sang một bên.
Dì tiến lên đỡ Lạc Thiên Dịch, Lạc Thiên Dịch liếc mắt nhìn Cổ Kì, sau đó tự giác ngã vào vòng tay của chị gái.
Cậu ôm eo cô, gục đầu vào vai cô, nhẹ nhàng mà ốm yếu nói: "Vợ à, cuối cùng chị cũng đến rồi, em sắp ch.ết mất, khó chịu quá, không ăn được gì, không còn sức lực..... "
Vợ? Cậu ấy bị sốt đến ngu người rồi?
Cổ Kì muốn sờ trán cậu nhưng đầu cậu lại tựa trên vai cô nên không sờ được.
Nhưng Lạc Thiên Dịch không hề ngu, cậu chỉ muốn gọi cô là vợ của mình, để tên đàn anh ngu xuẩn kia nhìn thấy cô ấy, nhìn đi, vợ của cậu vừa đẹp như tiên lại vừa có khí chất, ngàn dặm khó tìm đấy.
Khác với vẻ bất lực và lo lắng của Cổ Kì, những người nhìn thấy đều rất hoang mang. Rõ ràng vừa rồi vẫn còn kiêu ngạo dữ tợn, sao lại đột nhiên trở nên ốm yếu như vậy?
Tất cả mọi người: "..."
_______________
Tác giả có lời muốn nói nói:
Máy tính bị hỏng một ngày, nhưng đã restart, có thể kịp thời cập nhật một chương.
Xin chân thành cảm ơn sự ủng hộ của các bạn, tôi sẽ tiếp tục làm việc chăm chỉ!
Khế edit