Chương 40: Phát triển (13)
Cổ Kì thức dậy lúc trời nhá nhem, Lạc Thiên Dịch đã bận rộn trong phòng bếp.
Cậu mặc một chiếc tạp dề màu xanh lam, phần trên là áo sơ mi màu xám, phần th@n dưới là chiếc quần thường màu đen, tạo cho cậu sự dịu dàng của cậu em trai nhà bên.
"Chị dậy rồi?" Cậu cười nhẹ, tiếp tục cúi đầu cắt rau, cậu đang cắt cà chua.
Cổ Kì đến và nói: "Có gì ngon?"
Vừa chuẩn bị đến gần bếp, Cổ Kì nhận thấy có mùi không ổn, cô nhìn sang một chiếc bếp khác, chắc chắn rằng cậu đang đun thuốc bắc...
Cổ Kì nhớ khi cô bị sốt ở thành phố Ô Thủy, cậu đã đun thuốc bắc cho cô trong đêm, mặc dù thuốc rất hiệu nghiệm nhưng Cổ Kì không muốn nhớ lại mùi vị ấy nữa, uống thứ này có thể bị đắng cả ngày.
"Em đang làm gì đấy?"
"Nấu đồ ăn."
Chỉ vào cái ấm, Cổ Kì: "Chị nói cái ấm này."
"Bồi bổ thân thể của chị gái."
Câu trả lời của cậu rất đơn thuần, trên gương mặt nở nụ cười ấm áp, như thể thứ cậu đang đun không phải là một loại thuốc bắc đắng đến mức khiến người ta nghi ngờ nhân sinh mà là một ấm mật ong ngọt ngào.
"Chị không uống."
Lời qua tiếng lại, Cổ Kì quay lưng bỏ đi, Lạc Thiên Dịch mỉm cười tiếp tục nấu ăn cho chị gái.
Làm tôm củ sen xào tỏi, sườn chua ngọt, trứng xào cà chua, canh gà hầm nấm, ba món mặn một món canh từ từ xuất hiện.
"Chị ăn đi."
Cậu đặt bát đ ĩa và bộ đồ ăn lên bàn, bộ dáng bận rộn, tạp dề trên người còn chưa kịp cởi ra, Cổ Kì nhìn cậu từ xa, cảm thấy có chút kỳ quái.
Chàng trai này là cục cưng của Dương Vân và Lạc Chiêu Niên, khi đến với cô sao lại như một ngọn cỏ? Cậu vừa nấu ăn, vừa xoa bóp cho cô, vừa đưa gạt tàn cho cô, cục cưng biến thành ngọn cỏ nhưng cậu vẫn chủ động như vậy.
Cổ Kì bước tới, vừa ngồi vào bàn ăn cậu đã chu đáo bưng một bát cơm tới, những hạt cơm trắng ngần, đầy đặn trong chiếc bát sứ trắng muốt ấm áp, mang đến một cảm giác ấm áp không thể giải thích được.
Cổ Kì ngước mắt lên, khuôn mặt tươi cười đẹp trai tỏa nắng của ai đó hiện ra trong tầm mắt.
Cậu ngồi bên cạnh cô, cũng đặt trước mặt một cái bát, trên tay cầm hai đôi đũa, sau đó đưa cho cô một đôi.
"Đây, đũa đây."
Sau khi chậm rãi cầm lấy đũa, Cổ Kì xới một đũa cơm, mới nhớ tới trong nhà không có gạo, không có dầu, không có muối, thật ra một mình cậu tự mua thêm nhiều đồ như vậy.
"Nếu muốn ăn đồ tự nấu, ngày mai chị sẽ thuê người nấu. Em còn phải đi học nên không phải nấu cho chị", Cổ Kì nói.
Lạc Thiên Dịch đang định đút sườn xào chua ngọt cho cô, nghe đến đây, cậu sững sờ một lúc: "Chị không thích đồ ăn em nấu sao?"
Đưa tay ra nắm lấy tay trái, Cổ Kì nhìn kỹ hơn.
Ngón tay thon và sạch, nổi rõ các đốt ngón tay gầy guộc, đó là bàn tay ít làm việc nhà, bàn tay của một bác sĩ, của một con nhà người ta trong truyền thuyết, nếu thô ráp sẽ không đẹp.
"Tay em có thể chơi bóng rổ, có thể cầm gamepad*, có thể lật những cuốn sách yêu thích nhưng không được phép làm việc nhà."
*Gamepad: là một thiết bị ngoại vi dùng để chơi điện tử thay cho bàn phím và chuột. Tuỳ vào loại tay mà số nút cũng như tên các nút trên tay thay đổi. Tay của PlayStation 3 thì có bốn nút X, O, tam giác, vuông, tương ứng với bốn nút trên tay của Xbox 360 là A, B, X, Y
Lời nói tổng tài bá đạo của chị gái làm nam vương họ Lạc kinh ngạc, trái tim như bị điện giật.
Cậu không cảm thấy có lỗi với bản thân, nhưng chị gái lại cảm thấy có lỗi với cậu.
Do dự một lúc, cậu cúi người hôn lên môi cô, ngọt ngào nói: "Không vất cả chút nào. Nấu ăn cho chị rất vui, muốn chị từ từ ỷ lại em."
Cổ Kì nhìn cậu, đôi mắt hạnh nhân của cậu bé thật dịu dàng, trên môi mang theo nụ cười ấm áp, trái tim cô trong phút chốc tan vỡ.
Ăn xong, cả hai ngồi trong phòng khách xem phim.
Trong nhà Cổ Kì không có TV, nhưng có một cái máy chiếu đắt tiền trên trần nhà, kéo máy chiếu xuống, cái tủ sách dài khoảng sáu mét trong nhà lập tức biến thành một cái màn hình cực lớn, rồi tắt đèn, cảm giác như một rạp chiếu phim đã đến.
Sau khi xem xong một bộ phim điều tr.a tội phạm, hai người ngồi trên ghế sô pha, khoác vai nhau ăn bỏng ngô và trà sữa được giao tới, yên tĩnh.
Phim được nửa chặng đường, em trai họ Lạc đặt bỏng ngô và trà sữa xuống, chạy vào bếp kiểm tr.a thuốc bắc, hồi lâu sau mới chậm rãi bưng ra một bát thuốc nồng nặc.
Cổ Kì: "......"
Chỉ ngửi mùi thôi là cô đã không chịu được rồi, ai thích uống thứ này thì cứ uống đi.
"Chị không uống."
Em trai chưa kịp đến gần thì Cổ Kì đã ra tối hậu thư.
Lạc Thiên Dịch cũng không quan tâm, đặt thuốc bắc xuống bàn, tiếp tục nghiêng người ăn bỏng ngô và trà sữa.
"Không sao, để nguội rồi từ từ uống."
Hai mươi phút sau, bộ phim kết thúc trong mùi thuốc bắc nồng nặc, nam vương họ Lạc đi đến bật đèn, sau đó quay lại dùng ngón tay thăm dò mép bát sứ để xác định nhiệt độ của thuốc bắc.
"Nhiệt độ vừa phải, chị mau uống đi."
Cổ Kì nằm ở trên sô pha, vừa ăn bỏng ngô vừa nằm, đảo mắt một cái, không cho cậu sắc mặt tốt.
Cô cảm thấy nếu sau này chia tay với người con trai này, người bạn trai tiếp theo chắc chắn sẽ không biết gì về Đông y.
"Nhanh lên." Lạc Thiên Dịch thúc giục cô.
Cậu nhìn chị gái không khỏi muốn cười, nghĩ đến những đứa trẻ đang lăn lộn trên mặt đất ăn vạ, khóc lóc không muốn uống thuốc hay tiêm ấy giống hệt chị Cổ Kì. Khác một điều là cô đang nằm trên ghế sofa, vẫn xinh đẹp, thanh lịch, lạnh lùng, đặc biệt chọc cậu muốn yêu thương.
"Thuốc này không chỉ có thể điều hòa khí huyết của chị mà còn giúp chị nhanh chóng đi vào giấc ngủ. Chừng nào chị ngủ em mới ngủ."
"Đắng."
"Em đã chuẩn bị đường phèn cho chị."
Cổ Kì tuy không động lòng nhưng bất lực, Lạc Thiên Dịch kéo cô dậy dỗ dành: "Được không? Sau khi uống xong sẽ có một màn biểu diễn diễn tài năng."
"Em muốn biểu diễn?"
Vị nam vương nào đó gật đầu.
Cậu hao tổn tâm trí đun thuốc bắc cho cô thế này mà cô không cảm kích thì đau lòng quá.
Do dự một lúc, Cổ Kì cầm bát lên, hít một hơi thật sâu rồi chậm rãi uống thuốc bắc.
Sau khi uống ngụm cuối cùng, cô đặt cái bát xuống, ngoắc ngón tay về phía cậu.
Lạc Thiên Dịch đưa cho cô một viên đường phèn, cô lắc đầu ra hiệu cho cậu ngồi xuống ghế sofa.
Khi Lạc Thiên Dịch ngồi xuống, Cổ Kì đã áp đảo cậu ngay trong giây lát, cô không nói lời vô nghĩa, trực tiếp hôn lên môi, đút toàn bộ thuốc bắc trong miệng cho cậu.
Sau khi uống thuốc bắc, Lạc Thiên Dịch cau mày.
Mặc dù sinh ra trong một gia đình đông y nhưng cậu cũng rất ghét uống thuốc bắc, lần này thì hay rồi,trong miệng cả hai đều có mùi thuốc bắc, cậu bị chị gái bắt nạt.
Lật người lại, Lạc Thiên Dịch ấn Cổ Kì và hôn sâu hơn, đòi vui vẻ với cô.
Sau đó hai người lăn lộn xuống dưới ghế sô pha, cũng may bên dưới có chăn không làm tổn thương cơ thể nên vẫn tiếp tục hôn nhau, muốn nuốt chửng nhau cho đến ch.ết.
Kết thúc nụ hôn, hai người không phải ăn đường phèn, vị ngọt dần dần trở lại trong miệng.
Vì vậy, hai người cũng uống thuốc bắc đến 10h30 đêm hôm đó mới đi ngủ.
——
Sáu giờ sáng, em trai họ Lạc gõ cửa phòng Cổ Kì: "Chị ơi, dậy chạy bộ buổi sáng thôi."
Im lặng.
Cậu tiếp tục gõ cửa.
"Ngủ sớm dậy sớm, hiệu quả công việc sẽ tăng gấp đôi, ngủ sớm dậy sớm sẽ không mệt!"
"Rầm -"
Có phải chị gái đã đập cửa bằng thứ gì đó không?
Dù trong lòng không yên nhưng vì sức khỏe của chị gái, cậu vẫn phải tiếp tục gây tội.
"Ngủ sớm dậy sớm, hiệu quả công việc sẽ tăng gấp đôi, ngủ sớm dậy sớm sẽ không mệt!"
"Ngày mai em chuyển về trường học đi."
Giọng nói cô vừa rầu rĩ vừa bực bội, Lạc Thiên Dịch quyết định tiếp tục gõ cửa, cậu nhớ đến bà nội hay xem Nhị Nhân Chuyển*, thuận miệng hát một đoạn vè.
*Errenzhuan hay Nhị Nhân Chuyển là một thể loại múa và hát dân gian địa phương của vùng Đông Bắc Trung Quốc, thường có hai người biểu diễn. Điệu múa sử dụng những chiếc quạt gấp lại hoặc những chiếc khăn tay màu đỏ hình vuông, xoay tròn khi các bài hát được biểu diễn.
"Chị lười biếng, chị là heo, chị còn là con hổ cái, uống thuốc bắc cứ than đắng, sau này sẽ gả cho tên ngốc."
Tiếng gõ cửa của cậu ngày càng nhịp nhàng, tấm cửa cũng bắt đầu nhảy disco.
"Bệnh thần kinh."
Đây là giọng của Cổ Kì.
Lạc Thiên Dịch sờ cổ, tiếp tục hát vè.
"Chị gái ngu ngốc, chị gái quái gở, chị gái nhanh miệng thẳng thắng, đừng giả bộ nằm trên giường nữa, có bản lĩnh thì ra ngoài tỏ thái độ, ta đây đứng ngoài cửa mỏi mắt trông chờ, hảo hán ngoài cửa biết địch biết ta, trăm trận trăm thắng."
Nghe thấy động tĩnh, Lạc Thiên Dịch dùng chiến thuật rút lui, di chuyển nhanh hơn tia chớp.
Đóng cửa, khóa lại, an toàn.
Sau đó, cửa phòng cậu cũng bắt đầu nhảy disco.
"Lạc Thiên Dịch biết địch biết ta, trăm trận trăm thắng hả Ra ngoài chị đây cho người biết thế nào là lễ độ, tên tuổi chị đây đang sôi trào cả giang hồ, có tin chị đây dùng một cước đánh trúng chỗ yếu của ngươi không?" Cổ Kì vừa nói vừa gõ cửa.
Lạc Thiên Dịch cười khúc khích.
Không hổ danh là nhà văn, tiếp lời nhanh như vậy, còn gieo vần rất tốt nữa.
"Mở cửa?" Cô tiếp tục gõ cửa.
Lạc Thiên Dịch: "Em sẽ đợi chị gái bình tĩnh lại."
"Hết rồi."
"Chưa hết."
"Hết rồi."
"Lừa người."
Mười phút sau, Cổ Kì rửa mặt xong quay trở lại, tiếp tục gõ cửa: "Bớt giận rồi, mở cửa."
Lạc Thiên Dịch đang nằm trên giường nghịch điện thoại di động, nghe thấy tiếng động liền ném điện thoại di động sang một bên, đi tới mở cửa.
Sau đó, không ngoài dự đoán.
Cậu bị đánh cho đau, thật sự rất đau, đau đến nhức cả trứng.
Sáu giờ rưỡi, hai người đang chạy bộ trong công viên gần đó, Cổ Kì chạy 800 mét, cô không muốn chạy nữa, mệt quá.
Lạc Thiên Dịch mặc quần áo thể thao màu đen đứng phía trước, trên cổ đeo tai nghe, dáng người cao ráo khôi ngô như một cây bạch dương thẳng tắp dưới ánh nắng ban mai.
Cậu đứng phía trước mỉm cười với cô, chạy nhiều hơn cô 800 m nhưng hơi thở đều và bình tĩnh.
"Chị có thể nghỉ ngơi sau khi chạy thêm một vòng."
"Chị đây từ chối."
Cổ Kì tìm một cái cây để dựa vào, muốn lấy một gói thuốc lá ra từ trong người nhưng tiếc là không mang theo.
Lạc Thiên Dịch đi tới, lấy khăn giấy lau mồ hôi cho cô, sau đó cúi đầu áp lên trán cô, nhẹ nhàng động viên: "Hôm nay chị thật tuyệt, một thói quen tốt cần 14 ngày để phát triển, còn 13 ngày nữa thôi, em sẽ luôn đồng hành cùng chị. "
Cổ Kì nhìn cậu, một lần nữa choáng ngợp trước sự tinh tế, tỉ mị của con trai ở vùng sông nước.
Thành phố Ô Thủy quả thật là một nơi tuyệt vời, nước ở đó yên tĩnh và trong xanh, con người ở đó ấm áp như nước, những chàng trai ở đó có một trái tim rực lửa và tinh tế, có thể mang đến cho con người sự dịu dàng thầm lặng.
Chỉ là cô đã khiến một người như vậy khóc hai lần, lần cuối cùng thậm chí cậu còn không khóc được.
Nghĩ đến đây, Cổ Kì ôm eo của cậu, ngẩng đầu hôn lên cằm của cậu: "Rất xin lỗi em...chuyện trước kia."
Khế không edit vè cho có vần được edit.