Chương 43: Phát triển (16)

Trong giảng đường, sinh viên đang học tư tưởng Mao Trạch Đông, đây là môn học bắt buộc ở đại học, mọi sinh viên đại học đều phải học.


Tư tưởng Mao Trạch Đông là môn học đại cương, học sinh từ nhiều lớp tập hợp lại với nhau, những người không quen biết nhau sẽ học chung một lớp, toàn bộ giảng đường đen kịt.
Giảng viên đang giảng dạy trên bục giảng, còn học sinh ở bên dưới thì ngán ngẩm.


Lạc Thiên Dịch lười biếng ngả người ra ghế, tùy ý lật sách giáo khoa, dù sao thì cậu cũng không có việc gì để làm nên đọc cuốn sách này như thể đang đọc một cuốn sách chính trị.


Đột nhiên, Thương Chí Trạch dùng cùi chỏ đụng Lạc Thiên Dịch, cúi người xuống nói nhỏ: "Hoa khôi lớp khảo cổ học đang chụp lén mày kìa."


Lạc Thiên Dịch ngước mắt lên theo tầm mắt của Thương Chí Trạch, quả nhiên nhìn thấy một chiếc điện thoại di động đang nhắm vào mình cùng với một cô gái xinh đẹp với mái tóc dài gợn sóng.


Hai người nhìn nhau, cô gái có vẻ hơi bối rối, vội vàng cất điện thoại, quay lưng lại, hốt hoảng vò mái tóc xõa của mình.


available on google playdownload on app store


Lớp trưởng Đường Đại ngồi hàng trước nghe thấy động tĩnh nên quay lại nhìn Lạc Thiên Dịch, khi nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú của người con trai trước mặt, cô bé cảm thấy hơi xấu hổ.


Cô quay lại giả vờ đang nghe bài nhưng cây bút trên tay vô thức viết nguệch ngoạc trên trang giấy trắng, khi nhận ra mình viết ba chữ "Lạc Thiên Dịch", cô vừa xấu hổ vừa bực mình dùng bút đồ thành một mảng màu đen trên giấy.


Lạc Thiên Dịch đã có bạn gái, nghe nói rất xinh đẹp, hơn thế nữa còn dọn ra ngoài sống cùng bạn gái, đây là điều mà tất cả các bạn nữ trong lớp đều biết.


Lớp trưởng Đường Đại nhanh chóng che tên cậu lại, cố gắng cắt đứt tình cảm ngang trái này nhưng lại không thể kiềm chế được trái tim mình, cô vẫn thầm thích cậu, chính vì điều này mà cô hận bản thân mình.


Trong mắt cả lớp, lớp trưởng Đường Đại là một người nhiệt tình, dịu dàng, ân cần và giỏi chăm sóc người khác, ở một mức độ nào đó, tính cách của cô ấy rất giống với Dương Vân, nhưng Lạc Thiên Dịch chưa bao giờ để ý đến cô. Tình yêu thầm kín của cô hèn mọn như con sò, nhẹ nhàng dính sát vào người cậu, âm thầm đi cùng cậu.


Thương Chí Trạch ở hàng sau chú ý đến vành tai ửng đỏ của lớp trưởng, cậu ấy im lặng một lúc rồi liếc nhìn Lạc Thiên Dịch đang cúi đầu đọc sách, khẽ thở dài, "Thế giới này thật không công bằng."
"Mày nói gì?" Giọng điệu của Lạc Thiên Dịch rất bình tĩnh, mi mắt cũng không nâng lên.


Thương Chí Trạch: "Không có gì."
Gần đây Lạc Thiên Dịch lái chiếc Porsche của Cổ Kì đến trường. Mỗi lần cậu lái xe vào trường và đỗ xe gần khu dạy học của trường, toàn bộ quá trình chỉ có thể được mô tả bằng mấy chữ "rêu rao khắp nơi".


Cậu bắt mắt như thế không chỉ vì lái một chiếc xe còn đắt hơn cả giảng viên mà chủ chủ yếu là vì cậu đẹp trai, đẹp trai thì cũng thôi đi, khí chất lại sang chảnh nữa, ăn mặc cũng rất đẹp. Sinh viên cùng năm chỉ cần nhìn một thôi cũng nhớ kỹ, để lại trong trái tim một nỗi nhớ.


Huống hồ đoạn thời gian trước còn có tin đồn cậu sẽ vào vai nam chính trong tiểu thuyết "Giấc mơ về những tòa nhà cổ" của Cổ Kì. Dù tin đồn có đúng hay không thì Lạc Thiên Dịch cũng đã là một người có tầm ảnh hưởng trong đại học A, đi tới chỗ nào cũng phát ra ánh hào quang, thật khó để nữ sinh các lớp khác không chú ý đến cậu.


Chuông tan học vang lên, căn phòng học tẻ nhạt bỗng sôi động hẳn lên, đám nam sinh nhóm ba, nhóm năm ra căng tin, đám nữ sinh quây quần nói chuyện cười đùa.


Lạc Thiên Dịch đi cùng Kha Tào và những người khác đến cửa lớp, không thể tránh khỏi ùn tắc, các chàng trai và cô gái xung quanh đều tò mò, hoặc ngưỡng mộ, hoặc nhìn cậu bằng đôi mắt si mê. Cậu luôn luôn bình tĩnh và lạnh lùng, ánh mắt ung dung.


Cậu đã quen với việc được vây quanh bởi những người như thế này từ khi học cấp 2.
"Mày có đi đến căn tin với tụi tao không Dịch?" Dương Khải Trình hỏi.
Lạc Thiên Dịch mang chiếc túi màu đen lên vai trái, uể oải nói: "Không, tao đi siêu thị mua đồ ăn."


Thương Chí Trạch trêu chọc: "Lạc đại ca, tao thấy mày ngày càng giống người đàn ông của gia đình rồi? Nữ thần nhất định muốn ăn đồ mày nấu?"
"Không có, đồ ăn tao nấu không ngon bằng món chị ấy gọi, nhưng..." Lạc Thiên Dịch nhếch khóe miệng cười, "Chị ấy chỉ thích những gì tao nấu."


Kha Tào không khỏi than thở: "Ngược chó độc thân đúng không? Chờ đó đi, sớm muộn gì cũng lật thuyền."
Lạc Thiên Dịch: "Rủa tao?"
"Ai bảo mày ngược đãi chó độc thân."


Tách khỏi Kha Tào và những người khác, Lạc Thiên Dịch đi bộ đến khu vực đậu xe gần khu dạy học, nhấn khóa điện trên xe, mở cửa và lên xe, phóng vào đường trường, bỏ lại ánh mắt của một nhóm sinh viên phía sau cậu.
Đến siêu thị, mua đồ ăn, tính tiền, lái xe trở lại nhà chị gái.


Kể từ khi Cổ Kì giải thích với quản lý tiểu khu, giờ đây Lạc Thiên Dịch có thể tùy ý ra vào tiểu khu, sau đó đi thang máy chuyên biệt lên tầng của nhà Cổ Kì.
Cậu biết mật khẩu nhà, ngay cả khi Cổ Kì không ở nhà cậu vẫn có thể vào.


Khi cậu mở cửa, căn nhà im ắng, trong không khí thoang thoảng một mùi thơm thuộc về cô.
"Chị ơi! Em về rồi!"
Im lặng.
Lạc Thiên Dịch treo chìa khóa xe, thay dép rồi đi vào phòng sau.
"Chị gái!"
Yên tĩnh, chị ấy không ở nhà?


Lạc Thiên Dịch đi vòng quanh phòng khách nhưng không thấy ai, cậu lại đi về phòng nhưng vẫn không có ai ở đó.
"Chị gái–"
Không tìm thấy chị gái, hơi mất mát.


Lạc Thiên Dịch quay trở lại phòng khách, lấy điện thoại di động từ trong cặp ra, định gọi cho cô thì phát hiện trên bàn trong phòng khách có một tờ giấy, đó là tờ giấy của Cổ Kì.
——Đi vài ngày, đừng nhớ.


Trái tim lỡ mất nửa nhịp, Lạc Thiên Dịch khẽ cau mày, cô ấy đi đâu vậy? Đi bao lâu? Tại sao không nói với cậu trước.
Nếu cô nói trước, cậu nhất định sẽ không để cô đi, cậu không muốn xa cách cô dù chỉ một ngày, cậu muốn cô ở ngay trước mặt cậu, ở một nơi mà anh có thể cảm thấy an tâm.


Gọi điện thoại cho cô, tắt máy.
Gọi tiếp, tắt máy.
Gọi nữa, tắt máy.
Gọi đi gọi lại cả chục lần vẫn tắt máy.
Lạc Thiên Dịch ngồi dựa lưng vào ghế sô pha, ngơ ngác nhìn cái gạt tàn thuốc trên bàn.


Một lúc lâu sau, cậu chậm rãi nhặt tàn thuốc từ trong gạt tàn, cắn lên miệng, dùng bật lửa châm lửa, cậu hít một hơi thật sâu như một kẻ nghiện m@ túy, sau đó ho dữ dội, sắc mặt đỏ bừng.
Sau khi cơn ho đỡ hơn, cậu ngả người ra sau, chán nản nhìn lên trần nhà rồi cười: "Hay lắm, chị ấy luôn như thế..."


Đêm đó, Lạc Thiên Dịch không nấu bữa tối hay ăn gì.
Bữa tối nấu cho cô, cô không ở đây thì cũng không cần nữa.


Tắm rửa sớm rồi đi ngủ, Lạc Thiên Dịch cảm thấy cả người ốm yếu, tim ngột ngạt, hô hấp không thông, cậu đặt tờ giấy của Cổ Kì lên đầu giường rồi tự an ủi bản thân, vài ngày thôi mà, chị ấy sẽ về nhanh thôi.


Nhưng dù thế nào đi nữa, cậu vẫn không thể chịu được cảm giác bất an, nếu cô nhắn thêm cho cậu biết nơi ở hay ngày trở về cụ thể trên WeChat thì cậu cũng sẽ không bất an như vậy.
Đến tối, cuối cùng cậu cũng chìm vào giấc ngủ.


Trong mơ, cậu và cô vui đùa, quấn quýt trên một cánh đồng, trong mơ cô rất hiểu chuyện, nghe lời, vui vẻ sa đọa, làm nhiều hành động mà trong hoàn cảnh bình thường không thể làm được.
Tỉnh lại sau một giấc mơ, ba giờ sáng, lại là ba giờ sáng.


Sau khi xa cách với cô ở thành phố Ô Thủy, mỗi lần mơ thấy cô ấy, cậu sẽ thức dậy vào lúc ba giờ sáng, sau đó rất khó ngủ lại, cứ như bị nguyền rủa vậy.
Bây giờ, mọi thứ dường như trở lại nơi bắt đầu.
——


Hai ngày qua trạng thái tinh thần của Lạc Thiên Dịch không được tốt, ba người bạn cùng phòng có thể nhận ra cậu hơi lơ mơ và thiếu năng lượng trong lớp.
Trong lớp, Thương Chí Trạch thấp giọng nói: "Dịch ơi, chiều không có lớp, mọi người nói muốn đi tập bóng."


Lạc Thiên Dịch bực bội cào cào mái tóc đen của mình và gật đầu, "Ừm."
Dù sao khi về nhà chị gái cũng ở một mình, thế thì hôm nay không về nhà.


Buổi chiều, Lạc Thiên Dịch chơi bóng với các bạn nam trong lớp, buổi tối đến căn tin ăn tối và chơi bóng rổ giao hữu, nhưng vì một cuộc điện thoại nên cậu phải rời khỏi trường.
Cha mẹ cậu đến thành phố Giang...
Trên đường đến nhà hàng, Dương Vân lại gọi điện cho cậu.
"Con trai, con đang ở đâu?"


Lạc Thiên Dịch đang đeo tai nghe Bluetooth, cậu nhìn ra ngoài cửa xe. Thành phố bị bóng đêm bao phủ, ánh đèn dọc theo con phố tô điểm cho màn đêm.
"Đường Thổ Quy, tới nhanh thôi ạ."
"Vậy chúng ta gọi món trước nhé, con muốn ăn gì?"
"Gì cũng được."
"Được rồi, con đón xe đến đây sao?"
"Dạ."


"Đi đường cẩn thận nhé."
"Dạ."
Cúp điện thoại, Lạc Thiên Dịch nghĩ có lẽ cha mẹ đang đợi mình ở phòng riêng nhà hàng nên đạp ga, lại nghĩ đến đã lâu không gặp ông bà, hôm Quốc Khánh ông bà gọi cậu về thành phố Ô Thủy nhưng cậu lại không về, sau đó lại nghĩ đến Cổ Kì...


Bất kể cậu đang làm gì hay đang nghĩ gì, cho dù vòng vo thế nào đi chăng nữa, thì cuối cùng cậu sẽ nghĩ về Cổ Kì, không thể kiểm soát được.
Cô mới đi được hai ngày, nỗi nhớ của cậu đã thành tang thương.


Đến một nhà hàng cao cấp, dưới sự hướng dẫn của phục vụ, Lạc Thiên Dịch bước vào một phòng bao, Lạc Chiêu Niên và Dương Vân đều ngồi trong đó.


Ngoài Lạc Chiêu Niên và Dương Vân còn có ba người đàn ông trung niên đang ngồi trong phòng, họ là bạn bè và đồng nghiệp của Lạc Chiêu Niên, tất cả đều làm công việc y tế, địa vị xã hội không hề thấp.
"Cuối cùng cu Thiên cũng đến rồi, lại đây ngồi đi."


Dương Vân cười rồi kéo ghế cho con trai, ra hiệu cho Lạc Thiên Dịch ngồi bên cạnh mình.
Khi Lạc Thiên Dịch đến, phòng bao trở nên sôi động hơn, mấy người đàn ông trung niên khen ngợi vẻ ngoài đẹp trai của Lạc Thiên Dịch, nói cậu chắc chắn sẽ có triển vọng lớn trong tương lai.


Lạc Thiên Dịch không lạ gì với những hành vi nâng đỡ lẫn nhau giữa người lớn, cậu sinh ra ở nhà họ Lạc, dĩ nhiên đã gặp qua không ít quan to quý nhân hoặc phú thương địa phương thành phố Ô Thủy.
"Nghe Dương Vân nói nhóc Thiên đang học ở đại học A."
"Dạ."


"Ồ, đại học A rất tốt, tương lai là trụ cột của đất nước. Bác có một cháu gái cũng đang học đại học A, cùng khóa với con, tên là Đường Đại, không biết con có quen không?"
Lạc Thiên Dịch thản nhiên nói, "Vừa hay lớp trưởng lớp con cũng tên là Đường Đại."


"Là một cô bé tóc ngắn ngang vai sao? Bộ dáng ngoan ngoãn, có một đôi mắt rất xinh?" Người đàn ông trung niên tiếp tục hỏi.
Lạc Thiên Dịch suy nghĩ một lúc, gật đầu.


"Ôi, thật trùng hợp!" Người đàn ông có chút kích động, sắc mặt hơi đỏ bừng, "Lão Chiêu, hai đứa trẻ này vậy mà học cùng lớp, tôi nghĩ đó là ý trời, sao chúng ta không tác hợp cho bọn trẻ nhỉ? Về sau thân càng thêm thân?"


Lạc Chiêu Niên cầm ly rượu lên nhấp một ngụm rượu, liếc mắt nhìn Lạc Thiên Dịch, chỉ cần nhìn thoáng qua là có thể biết được con trai mình không có hứng thú với cô gái tên Đường Đại.


"Thời thế bây giờ khác rồi. Cái trò "lệnh cha mẹ, lời bà mối" bất hạnh, lão Chu, tôi nhớ vợ ông cũng là do ông tự tìm mà." Lạc Chiêu Niên cười nhẹ, thay mặt Lạc Thiên Dịch từ chối một cách lịch sự.


*Lệnh cha mẹ, lời bà mối: tục rằng việc cưới xin của con cái phải do cha mẹ quyết định và được người mai mối giới thiệu. Trong sách "Mạnh Tử" cũng viết: "Chưa có mệnh lệnh của cha mẹ, lời của người mai mối mà khoét tường nhìn nhau, vượt tường theo nhau thì cha mẹ và quốc dân đều khinh bỉ." Đôi nam nữ chưa được cha mẹ đồng ý và người mai tác hợp thì không được xã hội thừa nhận và coi trọng.


"Chậc chậc, nói không lại ông, nói không lại ông!"
Mấy người tiếp tục vừa ăn vừa trò chuyện, nam thì tán gẫu về công việc, về chính trị quốc gia, về chiến tranh kinh tế quốc tế, Dương Vân thỉnh thoảng nói vài câu, sau đó nghiêng đầu hỏi tình hình hiện tại của Lạc Thiên Dịch ở trường.


Bữa tối kéo dài hơn một tiếng, Lạc Chiêu Niên ưu nhã đứng lên, lễ phép cười: "Xin lỗi, tôi đi vệ sinh một chút."
"Lão Lạc, tửu lượng không ổn nên tìm cớ trốn đi phải không?" Có người trêu chọc.
Lạc Chiêu Niên chậm rãi nói: "Về tửu lượng sao có thể so với Trưởng khoa Chu?"


"Hahaha, quá khen quá khen, các ông đều thâm tàng bất lộ!"


Phòng bao náo nhiệt một hồi, Lạc Chiêu Niên đặt áo khoác lên ghế gỗ và bước ra khỏi phòng bao với chiếc áo sơ mi trắng và quần tây đen thẳng tắp. Dương Vân định đi cùng chồng nhưng đã lâu không gặp con trai, muốn nói chuyện với con nhiều hơn, cuối cùng vẫn ở lại trong phòng bao.


Lạc Chiêu Niên bước ra khỏi phòng bao, thở dài.
Thật ra ông không thích kiểu tiệc tùng vung tiền, nhậu nhẹt thả ga như thế này, thà yên tĩnh ăn cơm ở nhà họ Lạc, nghe bà nội Lạc luyên thuyên bên tai còn hơn.
Nhưng con người là động vật xã hội, tình huống này luôn không thể tránh khỏi.


Đứng trên hành lang của nhà hàng, Lạc Chiêu Niên bình ổn đi về phía nhà vệ sinh.
Đúng lúc một nhóm người băng qua hành lang, một nhóm doanh nhân mặc vest giày da, đứng đầu là một người phụ nữ mặc vest trắng có khuôn mặt quá đỗi quyến rũ mị hoặc giống như Medusa.


*Medusa: Trong thần thoại Hy Lạp và thần thoại La Mã, Medusa là một con quỷ trong ba chị em quỷ có tên chung đó là Gorgon gồm Stheno, Euryale và Medusa. Trong số ba chị em lũ quỷ này thì hai cô chị được bất tử, còn Medusa thì có thể già và ch.ết đi giống con người. Medusa lớn lên như một thiếu nữ xinh đẹp. Nàng mang trong mình vẻ đẹp cổ điển của vùng đất đầy nắng gió, mái tóc rắn và khả năng hóa đá bất kỳ ai dám nhìn vào mình.


Nói chung vì là thần thoại nên mỗi thần thoại thì Medusa có những câu chuyện khác nhau, nhưng tóm lại đó là một người rất đỗi xinh đẹp.


"Chủ tịch Cổ, chủ tịch Cổ, thật sự xin lỗi ngài, giám đốc Giang của chúng tôi sẽ đến ngay, ngài ấy thật sự có việc đột xuất cứ không phải cố ý muốn cho ngài leo cây."
_____________________
Tác giả có lời muốn nói:
Truyện này có thể được đổi tên, được gọi là "Dong riềng đỏ"


Tên truyện hiện tại có vẻ không đủ hấp dẫn? Rất ít độc giả mới chịu đọc, điểm ít ỏi đến đáng thương.
Khế edit






Truyện liên quan