Chương 46: Phát triển (19)
Trên sân, hai đội thi đấu quyết liệt, các chàng trai mang giày thể thao màu sắc sặc sỡ chơi trên sân trơn tru, thỉnh thoảng phát ra âm thanh "rít" sắc nhọn.
Trận đấu diễn ra căng thẳng khiến khán giả bên ngoài sân vận động khẩn trương theo.
Đột nhiên một quả ba điểm vào rổ, học sinh lớp tâm lý học nhảy dựng lên vỗ tay.
* Khu vực 3 điểm của một đội là toàn bộ phần sân thi đấu, trừ khu vực gần rổ đối phương. Cú ném rổ trong khu vực này sẽ được 3 điểm.
Lạc Thiên Dịch ném bóng ngoài phạm vi 3 điểm, cự ly kia, sự chính xác kia quả thực rất ngoạn mục.
Tiếng còi vang lên, hiệp 1 kết thúc.
Lạc Thiên Dịch vừa chạy vừa lau mồ hôi, quay đầu nhìn về một hướng khu vực khán đài, sau đó giơ hai tay lên cười tạo hình trái tim trên đỉnh đầu khiến các khán giả nữ trên khán đài phải nở nụ cười mẹ hiền.
Trai đẹp ở đại học A không nhiều, trai đẹp tỏa nắng như ánh mặt trời ai ai cũng yêu thích lại càng ít, trai đẹp sáng sủa hào hoa lại càng ít hơn, bây giờ Lạc Thiên Dịch là một trong số đó.
Chỉ cần mắt không bị mù đều có thể nhìn ra Lạc Thiên Dịch đang tán tỉnh.
Thương Chí Trạch lau mồ hôi cho mình rồi thở hổn hển, "Lạc đại ca, sao kỹ thuật chơi bóng của mày ngày càng trở nên hung hãn vậy?"
Dù là dẫn bóng, chuyền bóng, đoạt bóng hay ném rổ, anh chàng này đều thực hiện những động tác đẹp trai, các em gái vây xem không muốn chú ý cũng khó, hầu hết các em gái đều dính chiêu này, họ thích các chàng trai năng nổ tỏa nắng như ánh mặt trời.
Ánh mắt nhìn đến một góc khán đài, Lạc Thiên Dịch quay lại mỉm cười: "Nữ thần của tao đang xem."
"Hả?" Thương Chí Trạch không phản ứng kịp.
Lạc Thiên Dịch cũng lười giải thích, có lẽ không ai có thể hiểu được sự điên cuồng này.
Khi nhìn thấy Cổ Kì, bộ não của cậu phấn khích như một người nghiện đường nhìn thấy món tráng miệng, cậu nghĩ đến mùi hương của cô ấy, cái chạm môi của cô ấy, không khí mỏng trong miệng cô ấy, những bộ phận nữ tính trên cơ thể cô ấy xuất hiện trong trước mặt cậu, chỉ vậy cũng đủ để cậu kích động, nhịp tim và cơ thể của cậu có phản ứng kỳ lạ với cô.
Đến giờ nghỉ giải lao, hai đội tập trung về đội mình để thảo luận về chiến lược cho nửa trận sau..
Lớp trưởng Đường Đại và lớp phó đưa nước đường cho mọi người, lúc đưa cho Lạc Thiên Dịch thì lớp trưởng Đường Đại hành động quá thận trọng, có thể nói là quan tâm quá ắt sẽ rối tung lên, Đường Đại vì quan tâm quá mức nên đã sơ ý làm đổ nước lên áo Lạc Thiên Dịch.
Lạc Thiên Dịch lấy tay lau nước, sau đó vén áo sơ mi lên lau cổ, không chút trách móc nói: "Không sao, cho tớ một ly khác."
Đường Đại sững sờ một hồi, sau đó gật đầu nói: "Được...được."
Lại đưa cho Lạc Thiên Dịch một ly nước ấm, Đường Đại nhìn cậu ngẩng đầu uống cạn.
Ánh mắt vừa thẹn vừa vui mừng của cô rơi vào khuôn mặt tuấn tú của cậu, sau đó chuyển đến yết hầu đang căng phồng của cậu, cảm nhận được hơi thở ấm áp từ cậu truyền đến, Đường Đại mỉm cười nói nhỏ: "Vừa rồi...cậu làm rất tốt."
Thật đáng tiếc, Đường Đại không biết Lạc Thiên Dịch yêu Cổ Kì đến nhường nào, nếu biết được nhất định sẽ rất đau lòng, cho dù người ở ngay trước mắt nhưng lại cách cô một dòng sông không cách nào được vượt qua.
Lạc Thiên Dịch rũ mắt xuống, cười nhìn lớp trưởng: "Ồ."
Sau một câu trả lời đơn giản, Lạc Thiên Dịch tham gia vào cuộc thảo luận chiến thuật của các bạn nam.
Sau khi thảo luận, các chàng trai ngồi khoanh chân trên sân đấu, chờ đến hiệp hai của trận đấu.
Lạc Thiên Dịch cầm trong tay một lon Red Bull xoay tròn trên mặt đất, cậu thản nhiên nhìn về hướng Cổ Kì, chắc chắn rằng cô vẫn đang nhìn mình liền nhanh chóng quay mặt đi chỗ khác, giả vờ như cậu không quan tâm chút nào.
Ừm, cô ấy đột ngột ra đi mấy ngày nay mà không có tin tức gì, cậu vẫn chưa quyết định có nên tha thứ cho cô ấy hay không.
Thật ra cậu hy vọng cô có thể dỗ dành mình, đảm bảo với cậu lần sau sẽ không như vậy nữa.
Đang trò chuyện với Kha Tào và những người khác, Lạc Thiên Dịch không thể không nhìn Cổ Kì lần nữa, phát hiện ra cô ấy đang nói chuyện với một chàng trai đẹp trai bên cạnh. Cô đội mũ rộng vành, không nhìn thấy vẻ mặt của cô, nhưng chàng trai ngại ngùng nhút nhát tươi cười bên cạnh làm Lạc Thiên Dịch cảm thấy rất chói mắt.
Cô ấy đã nói gì với người đó? Tại sao chàng trai kia lại cười?
Cô cố tình khiến cậu ghen sao?
Có phải hay không thì cậu cũng đã ghen rồi, cũng không thích cô như thế này.
Giây tiếp theo, Cổ Kì đứng dậy, chàng trai kia cũng đứng dậy, cả hai cùng nhau rời khỏi khu vực khán đài và đi về phía lối ra của nhà thi đấu bóng rổ, bóng lưng ngày càng xa dần.
Lạc Thiên Dịch đứng dậy, nhanh chóng theo sau.
"Lạc đại ca! Mày đi đâu vậy!"
"Dịch, trận đấu sắp bắt đầu!"
Bỏ qua tiếng gọi của những người phía sau, Lạc Thiên Dịch băng qua sân bóng rổ và chạy đến cổng nhà thi đấu.
Nhưng một tiếng còi lớn vang lên sau lưng cậu, hiệp hai của trận đấu bóng rổ bắt đầu.
Lạc Thiên Dịch dừng lại, Cổ Kì và chàng trai kia đã rời khỏi nhà thi đấu, bóng lưng của họ đã biến mất.
Cô ấy đi rồi.
Cứ thể mà đi.
Cậu thậm chí còn không có thời gian để nói chuyện với cô ấy...
"Dịch! Trận đấu đã bắt đầu -" Thương Chí Trạch hét lên.
Mọi người trở lại đội, Lạc Thiên Dịch bị bỏ lại.
Lạc Thiên Dịch đứng yên trong vài giây, sau đó lại bước trở lại sân, đôi mắt đột nhiên mất đi ánh sáng, ảm đạm hẳn đi.
"Sao vậy?" Thương Chí Trạch nhỏ giọng hỏi.
Lạc Thiên Dịch lắc đầu lẩm bẩm, "Rất tức giận."
"Hả?"
Không kịp giải thích thì trọng tài đã thổi còi, các nam sinh trong lớp khảo cổ học nhận bóng bắt đầu chuyền bóng, trận đấu đã bắt đầu.
So với hiệp một, lần này Lạc Thiên Dịch bị áp chế nhiều, một người tên là Phương Khai Lãng và một người tên Thẩm Hào đã dùng thân thể cường tráng của mình tạo thành bức tường để ngăn Lạc Thiên Dịch ra ngoài.
Hai cậu trai trong lớp khảo cổ học rõ ràng đã chuẩn bị sẵn sàng, khi chặn Lạc Thiên Dịch, họ đã nhân cơ hội này đạp lên Lạc Thiên Dịch vài lần nhưng trọng tài không để ý.
Kha Tào cướp được bóng nhưng không chuyền được cho ai, cậu ném rổ từ xa nhưng không vào, bóng rơi vào tay nam sinh lớp khảo cổ học.
Bên kia, Lạc Thiên Dịch chế nhạo sau khi bị giẫm lên vài lần, "Có thú vị không?"
Hai người con trai đứng trước mặt cậu mỉm cười, chàng trai tên là Phương Khai Lãng buồn bã nói: "Vừa rồi không phải rất cợt nhả sao? Sao bây giờ không nhảy nhót lung tung nữa?"
Một giây tiếp theo, quả bóng rổ bay về phía bên này, ba cậu nhóc đồng thời nhảy lên bắt bóng, Phương Khai Lãng vừa dùng tay chạm vào quả bóng liền bị Lạc Thiên Dịch phía sau đập một cái, quả bóng rổ trực tiếp bay ra ngoài rơi vào tay của Thương Chí Trạch.
Cú giành bóng này rất khéo, dễ như ăn bánh.
Cười mỉa mai một tiếng, Lạc Thiên Dịch huýt sáo, khiến hai chàng trai trước mặt trở nên tức giận, mặt mày tái đi.
Trận đấu kéo dài trong ba phút, Lạc Thiên Dịch không ghi được điểm vì bị áp chế.
Song khi cậu nhận được bóng, lúc bắt đầu dẫn bóng thì một lực mạnh mẽ đập vào người cậu, trọng tâm của Lạc Thiên Dịch không ổn định và ngã xuống đất.
Chỉ nghe thấy tiếng giày thể thao trên mặt đất ma sát mãnh liệt, sau đó là tiếng bóng va chạm với mặt đất, Lạc Thiên Dịch dẫn bóng nhanh đột nhiên bị va chạm như vậy, cơ thể trượt về phía trước hai mét rồi mới dừng lại.
Tất cả mọi người trong nhà thi đấu đều sững sờ, kể cả trọng tài cũng trố mắt, hồi lâu vẫn không có tiếng còi.
"Dịch—"
"Lạc đại ca!"
"F*ck!! Mấy người nghĩ gì vậy—"
Thương Chí Trạch trở nên nóng nảy, cậu bước tới nắm lấy cổ áo của nam sinh kia và trừng mắt giận dữ.
Nam sinh va vào Lạc Thiên Dịch là cầu thủ dự bị cũ của lớp khảo cổ học, là người cùi bắp nhất trong đội, có khả năng là đối phương muốn hi sinh tư cách thi đấu của một cầu thủ dự bị để làm Lạc Thiên Dịch bị thương bị loại, lớp tâm lý học không có Lạc Thiên Dịch hiển nhiên mất đi một trụ cột.
Cuối cùng, tiếng còi của trọng tài đã vang lên, thế nhưng sân bóng đã trở nên hỗn loạn.
Lạc Thiên Dịch đứng dậy, rất tức giận.
Cậu bước tới, không nói một lời đã đá cho Phương Khai Lãng đang hả hê một cú, cậu ta là đội trưởng của lớp khảo cổ, cậu ta không hề vô tội chút nào.
Bị đá quá mạnh, nam sinh kia bất ngờ ngã xuống đất và trượt dài vài mét.
Lúc này, khung cảnh càng trở nên hỗn loạn.
Trọng tài ngồi trên cao liên tục tuýt còi, tiếng chói tai nhưng không ai nghe, toàn bộ sân thi đấu ồn ào như chợ.
Phương Khai Lãng thẹn quá hóa giận, cậu ta đứng dậy muốn đánh trả nhưng bị Thương Chí Trạch và Kha Tào ngăn cản, không đánh được nên điên cuồng chửi tục.
Sau khi hai trọng tài và một giáo viên đứng ra duy trì, hiện trường đã vãn hồi trật tự, tuy nhiên không ai trong hai lớp tập trung vào trận đấu nữa.
Sau đó, Lạc Thiên Dịch không biết gì nữa.
Với sự giúp đỡ của bạn cùng phòng Dương Khải Trình, cậu từ từ đến phòng y tế của trường. Chân của cậu bị trật sưng to lên, không có cách nào đi được.
Đội trưởng Đường Đại xách cặp cho cậu, cô bước đến trước với vẻ mặt lo lắng.
"Cậu không sao chứ, có muốn để Dương Khải Trình cõng không?" Đường Đại nói.
Dương Khải Trình: "Đừng gắng gượng, lên đi?"
Tâm trạng Lạc Thiên Dịch đang rất tồi tệ, ngột ngạt: "Không cần đâu, tao tự đi."
Đi trên con đường trường, Lạc Thiên Dịch không bao giờ nghĩ rằng mình sẽ gặp Cổ Kì ở đây.
Cô ấy vẫn đội một chiếc mũ rộng vành, đeo khẩu trang đen, mặc áo khoác và quần jean bó, dường như đang trở lại sân bóng rổ.
Lạc Thiên Dịch dừng lại, ánh mắt ngưng đọng.
Cổ Kì đi về phía cậu, nhìn thấy Lạc Thiên Dịch được một nam sinh đỡ, hơi nhíu mày: "Sao vậy?"
Lạc Thiên Dịch nhìn cô chằm chằm, đôi mắt đầy nổi loạn và phản kháng.
Cổ Kì khó hiểu, định đưa tay ra đỡ nhưng bị cậu đẩy ra, không cho cô chạm vào người.
Sự phản nghịch rất mạnh mẽ...
Thật ra nếu đứng ở vị trí của Lạc Thiên Dịch thì không khó để hiểu được cảm xúc này, cô biến mất bao nhiêu ngày rồi cuối cùng cũng quay lại, cậu hy vọng cô có thể dỗ dành cậu nhưng cô lại đột ngột rời đi.
Cảm giác lo được lo mất khó chịu khiến cậu bức xúc đến mức muốn mắng người.
Về phần Cổ Kì, cô vừa hỏi bạn học nam gần đó nhà vệ sinh ở đâu rồi vào nhà vệ sinh thì bị cậu em trai này thái độ, quả thật không hiểu ra sao.
Hai người nhìn nhau, im lặng.
Đường Đại ở một bên âm thầm quan sát Cổ Kì, nhìn qua vành mũ thấy một đôi mắt đẹp, cô biết đối phương hẳn là rất đẹp, trong lòng không khỏi suy nghĩ có thể đó là người phụ nữ xinh đẹp mà Lạc Thiên Dịch đã hẹn hò.
Nhìn thấy Lạc Thiên Dịch hất tay ra, Đường Đại thầm mừng rỡ, xem ra tin đồn hai người chia tay là thật.
Thấy hai người đều giằng co, Đường Đại nói: "Lạc Thiên Dịch, chúng ta đi thôi."
Lạc Thiên Dịch nhìn đi chỗ khác, do dự một chút, cậu vịn Dương Khải Trình bước đi chậm rãi.
Cổ Kì đứng tại chỗ, ánh mắt dõi theo cậu, trong mắt không có một tia cảm xúc.
Cổ Kì không giỏi xử lý các mối quan hệ giữa người với người chứ đừng nói chi đến việc dỗ dành mọi người, đây là lần đầu tiên cô thấy một người đột nhiên mất bình tĩnh như vậy.
Đối mặt với cậu như thế này, cô quyết định về nhà và cho cậu một chút thời gian để bình tĩnh lại.
Thế nhưng khi cô vừa định quay đi thì người em trai nào đó lại không đi, cậu đột ngột quay lại, âm dương quái khí: "Chị đi đâu vậy?"
Cổ Kì khó hiểu: "Hả?"
"Em để chị đi sao?"
"..."
Quả thật không thể nói lý.
"Lạc Thiên Dịch, sắp xong rồi." Cổ Kì nói.
Bị gọi cả họ và tên, lại bị chỉ trích không hiểu chuyện làm bạn học Lạc cảm thấy khó chịu đến mức nghẹt thở.
Thấy ánh mắt cậu hơi phiếm hồng như thể chịu uất ức gì đó, Cổ Kì đột nhiên nhận ra cậu thật sự không muốn cô đi, cậu muốn cô đi cùng.
Im lặng một lát, Cổ Kì tiến lên vài bước, đưa tay sờ lỗ tai của cậu, nhẹ giọng nói: "Em còn tức giận sao?"
Cô đột nhiên hạ mình làm Lạc Thiên dịch cảm thấy dễ chịu hơn, cậu buông Dương Khải Trình ra, cúi người ôm chặt lấy cơ thể như rắn nước của Cổ Kì, ôm chặt cô vào lòng.
"Cổ Kì, em ghét chị." Cậu nói.
Rõ ràng cậu nói ghét cô nhưng không hiểu vì sao Cổ Kì lại có thể nghe được một chút yêu thương?
Đây là cái gọi là vừa yêu vừa ghét sao?
Đường Đại ở bên nhìn thấy cảnh này, hai mắt không khỏi dán chặt, cảm xúc trong lòng cay cay...
_________________________
Tác giả có lời muốn nói:
Tim tôi không được tốt, hôm nay uống thuốc thì đỡ hơn một chút, gần đây tôi hay bị phát bệnh liên tục nên ảnh hưởng đến việc viết truyện, tốc độ rất chậm.
Xin chân thành cảm ơn sự ủng hộ của các bạn, tôi sẽ tiếp tục làm việc chăm chỉ!
Khế edit