Chương 49: Phát triển (22)
Sau bữa ăn hải sản thịnh soạn, Cổ Kì uống rượu không tiện lái xe nên ở lại biệt thự.
Trong biệt thự có phòng của cô, đó là một dãy phòng, bên trong có phòng khách, phòng để quần áo, phòng tắm riêng biệt. Đã lâu rồi cô không ở nơi này nhưng mọi ngóc ngách trong mỗi phòng đều sạch sẽ không một hạt bụi, hiển nhiên luôn có người dọn dẹp phòng này.
Tuy nói Cổ Như Tâm không phải là một bà mẹ đúng nghĩa, ngày thường rất bận rộn với công việc, hiếm khi có thời gian bên con trong giai đoạn trưởng thành, nhưng tính độc lập và tự hoàn thiện của Cổ Như Tâm trong công việc bận rộn cũng ảnh hưởng không nhỏ đến Cổ Kì.
Giống như Cổ Như Tâm, Cổ Kì cũng rất độc lập, cô đã quen với việc sống một mình và cô đơn.
Mấy ngày trước, cô đến sống trong một ngôi nhà trong rừng ở ngoại ô, để đầu óc mình trống rỗng, đi ngắm nhìn cây phong trên núi vào cuối thu, ngắm nhìn hổ phách yên tĩnh gần màu xanh lá cây, cùng với những ngọn núi mờ ảo được bao phủ bởi những đám mây, đây là thói quen trước đây của cô, mỗi mùa nhất định, cô sẽ đến sống trong rừng một thời gian.
Cô thích gần gũi với thiên nhiên, thích thiên nhiên trong lành và yên bình, xung quanh là tiếng chim hót và ngâm mình trong sương sớm, đó là lý do tại sao ngay từ đầu cô đã thích thành phố Ô Thủy, cô thích những nơi non nước mây mù, những thứ đầy không khí trong lành sẽ làm cho cô cảm thấy thoải mái.
Cô chưa bao giờ nghĩ một người độc lai độc vãng sẽ mang đến tổn thương cho người khác, trước đây cô luôn như vậy, nhưng giờ đây cô lại mang đến cho một cậu bé sự bất an và lo lắng.
Đây không phải là một phương trình nan giải, nếu cô có thể nói cho cậu biết nơi ở của cô trước khi đi, hoặc có thể an ủi cậu kịp thời khi cô trở về, có lẽ mọi thứ sẽ được giải quyết dễ dàng.
Sau khi ngủ trong biệt thự một đêm, Cổ Kì rời đi vào trưa ngày hôm sau.
Cô đi thẩm mỹ viện để spa toàn thân, sau đó làm hạng mục dưỡng da định kỳ. Làn da của cô trắng, dễ bị đốm nên cách một khoảng thời gian cô sẽ đến một lần.
Làm xong tất cả, cô lái xe đến trường đại học A. Lúc này đã là bốn giờ chiều.
Cùng lúc đó, Lạc Thiên Dịch đang ngồi trong phòng của một lớp học, đây là môn đại cương, học sinh nhiều lớp cùng học chung, những học sinh này đã lấp đầy toàn bộ giảng đường.
Lạc Thiên Dịch ngồi ở vị trí dựa vào tường, cậu hơi lơ đễnh, cứ nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại di động.
Từ hôm qua đến giờ, Cổ Kì không hề nhắn một tin nhắn nào, giống như ngầm đồng ý chuyện chia tay, điều này khiến Lạc Thiên Dịch phải chấp nhận sự thật rằng Cổ Kì không hề yêu mình.
Cô ấy thực sự không yêu sao? Vì cậu còn nhỏ?
Hoặc có thể là cậu không đủ ưu tú, không thể mang lại giá trị gì cho cô ấy, tình yêu thầm cuồng nhiệt sôi nổi kia có thể chẳng có giá trị gì trong mắt cô.
Hoặc là thứ dễ dàng có được nên không muốn nâng niu, cậu tự sáp đến trước mặt cô, không được trân trọng cũng là chuyện đương nhiên.
Càng nghĩ càng thấy khó chịu, cảm giác như sắp nghẹt thở, buồn đến sắp ch.ết.
Sững sờ trong chốc lát, Lạc Thiên Dịch gửi một tin nhắn cho bạn cùng phòng của mình là Dương Khải Trình.
Lạc Thiên Dịch: Mày đã bao giờ cãi nhau với bạn gái chưa?
Trong bốn người ở ký túc xá, Kha Tào và Thương Chí Trạch đều độc thân, chỉ có Lạc Thiên Dịch và Dương Khải Trình có người yêu.
Một lúc sau, tin nhắn hiện lên.
Dương Khải Trình: Chắc chắn là có rồi, mỗi khi tao chơi game phớt lờ cô ấy, cô ấy lại tức giận.
Lạc Thiên Dịch: Dỗ kiểu gì?
Dương Khải Trình: Lên Taobao mua cho cổ son, búp bê, váy vóc, tóm lại là mua, mua, mua, cổ sẽ gọi tao là chồng ngay.
Lạc Thiên Dịch:......
Dương Khải Trình: Chẳng qua chiêu này không dùng được với mày, bạn gái của mày cho mày lái một chiếc Porsche nên căn bản cũng không thiếu tiền, cũng không để ý đến những thứ này.
Lạc Thiên Dịch: Còn cách nào khác không?
Dương Khải Trình: Mặt dày mày dạn thôi, vòng tới vòng lui quanh cô ấy như người không có liêm sỉ, kiểu gì cô ấy cũng nguôi giận.
Lạc Thiên Dịch cất điện thoại vào học bàn, ngước mắt lên nhìn về phía trước.
Đi tìm cô ấy ngay hôm nay, như một người vô liêm sỉ.
Buổi chiều tan học, Lạc Thiên Dịch không đến căn tin mà về thẳng ký túc xá nam sinh.
Lúc này, loa phát thanh của trường học vang lên, trong loa phát một đoạn "Hương lúa" của Châu Kiệt Luân. Khúc dạo đầu của bản nhạc có tiếng côn trùng mùa hè, tiếng dế kêu, tiếng gió mùa hạ cùng với tiếng đàn guitar trong trẻo, khiến tâm trạng nóng nảy của cậu trở nên bình tĩnh hơn rất nhiều.
Trên đường trường, học sinh dọc đường vui nói cười đùa, khi Lạc Thiên Dịch đi ngang qua họ, có người đang nhìn cậu, có người không nhìn cậu, những điều này cũng chẳng sao cả, mọi thứ đều không liên quan đến cậu.
Lạc Thiên Dịch đang nghĩ về Cổ Kì, nghĩ về cuộc cãi vã ngày hôm đó.
Cơ thể cô đẹp như một tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ, đó là bức tranh núi sông tuyệt đẹp, là vùng đất mà cậu muốn chiếm giữ, nhưng tiếc rằng sự thờ ơ của cô đã dập tắt ngọn lửa của cậu.
Vết thương ở chân của Lạc Thiên Dịch vẫn chưa hoàn toàn lành, khi chân trái bước xuống đất sẽ cảm thấy hơi đau, vì vậy cậu luôn dồn trọng lượng lên chân phải, đến nỗi khi bước đi vẫn còn hơi nghiêng ngả.
Sau một đoạn đường gian nan, cậu đến dưới lầu ký túc xá nam.
Cậu không ngờ Cổ Kì sẽ đến tìm mình, dù sao hai ngày qua cô không hề nhắn cho cậu một tin nhắn, cô thờ ơ như tảng băng, dù cậu có nhiệt tình đến đâu cũng không tan ra. Khi Lạc Thiên Dịch nhìn thấy chiếc Ferrari màu đỏ quen thuộc ở tầng dưới ký túc xá nam, cậu dừng lại tại chỗ.
Trong một giây đó, cậu cảm thấy vui mừng, trái tim như vỡ tan tành dần hồi phục, nó bắt đầu đập thình thịch.
Bỏ qua vết thương ở bàn chân trái lần nữa, cậu bước nhanh về phía trước, một bước dài như hai bước, cậu vội vàng muốn xác định xem đó có phải là cô không, cậu muốn biết cô có tìm mình không, cô cũng muốn làm lành với cậu đúng không?
Đến gần, mắt Lạc Thiên Dịch đỏ hoe khi nhìn thấy gương mặt xinh đẹp quen thuộc trong xe.
Cửa sổ mở toang, Cổ Kì đang ngồi trong xe, cậu đứng ngoài xe, hai người lặng lẽ nhìn nhau, nhưng trong mắt lại ẩn chứa hàng ngàn lời nói.
Âm thanh từ đài phát thanh trường vẫn phát nhạc, giai điệu vui tươi quen thuộc như cũ, nhưng cả hai đều không nghe thấy.
"Chị đến tìm em ư?" Cậu hỏi.
Giọng cậu hơi khàn.
Cổ Kì gật đầu: "Ừm."
Cậu mím môi, hầu kết nhô ra hơi nhúc nhích.
"Tại sao lại tìm em?" Cậu lại hỏi.
Có ánh sáng trong mắt cậu, như thể cậu đang khao khát một điều gì đó.
Cổ Kì nhẹ nhàng nói, "Tìm em làm hòa, được chứ?"
Ánh mắt cậu càng sáng hơn, nhưng dường như đang cố ý đè nén, cậu đưa mắt ngoảnh đi chỗ khác, sau đó gật gật đầu một cái.
Cậu nói phải, cậu cũng muốn hòa giải.
Cổ Kì cười: "Vào hôn một cái đi."
Lạc Thiên Dịch sửng sốt một chút, nghẹn ngào nói: "Chị cũng thích hôn em?"
"Đương nhiên, nam vương họ Lạc đẹp trai vậy mà."
Lạc Thiên Dịch mở cửa ngồi vào ghế phụ, Cổ Kì nhanh chóng đóng cửa sổ lại, cách ly hai người trong một thế giới nhỏ khép kín.
Cuối thu, điều hòa trong xe không được bật, nhưng nhiệt độ tăng không thể giải thích được.
Lạc Thiên Dịch mím môi nhìn Cổ Kì, ánh mắt nửa dè dặt nửa mê đắm. Cổ Kì biết sự dè dặt của cậu là giả và, sự si mê của cậu mới là thật.
Ngay khi cô nói muốn hôn cậu, cậu đã lên xe ngây, rõ ràng cậu không phải là một chàng trai "nghiêm túc" không được phép động vào.
Cổ Kì tiến lại gần cậu, choàng tay ra sau gáy cậu và ép cậu hôn mình.
Ừm, cô rất thích hương vị của cậu ấy. Nó sảng khoái và ngọt ngào như đường mía, cái cảm xúc ẩm ướt và trơn trượt có thể mang lại cho cô một kh0ái cảm nhẹ.
Hòa giải sau lần chia tay đầu tiên, cả hai đều muốn giữ nhau nên nụ hôn này đặc biệt nghiêm túc.
Họ nhắm mắt lại, cảm nhận nhau, trêu chọc nhau, muốn trao cho nhau sự dịu dàng tột độ, đến nỗi quên cả thở, quên hết mọi thứ xung quanh, mặc kệ một đám con trai đang đứng xem bên ngoài.
Chiếc Ferrari màu đỏ của Cổ Kì giống như một bông hoa đang nở, thu hút một đàn ong — một bầy chó độc thân trong ký túc xá nam.
Họ đứng trước kính chắn gió của ô tô, có người bá vai khoác cổ, có người cầm bát cơm trên tay, có người ngậm kẹo m út, tất cả đều không có ngoại lệ, đều nhìn cảnh hôn nhau trong xe, ai nấy đều giống như bị bệnh Alzheimer, không thể nói rõ là hâm mộ hay ghen tị.
*Bệnh Alzheimer"s (AHLZ-high-merz) là một bệnh lý về não tác động đến trí nhớ, suy nghĩ và hành vi. Bệnh Alzheimer"s không phải là bệnh lão khoa thông thường hoặc bệnh thần kinh.
Cổ Kì cảm thấy ánh sáng bên ngoài xe càng ngày càng tối dần nên dành thời gian nhìn ra bên ngoài. Không nhìn còn đỡ, vừa nhìn đã giật mình.
Đây chắc hẳn là giây phút bẽ bàng nhất trong cuộc đời của cô, hôn cậu em trai nào đó lại còn bị rất nhiều người vây xem, cô trở thành một con khỉ yêu trong vườn bách thú rồi?
Lạc Thiên Dịch bị Cổ Kì đẩy ra, d*c vọng còn chưa thỏa mãn, nhìn thấy một đám nam sinh tươi cười bên ngoài kính chắn gió trước xe, cậu không nói nên lời.
Đang nhìn cái gì vậy?
Tương lai bọn họ không hôn vợ mình à?
Thấy hai bên kết thúc màn biểu diễn, các chàng trai rời đi với khuôn mặt đỏ bừng, miễn cưỡng rời đi như thể vẫn chưa xong.
Cổ Kì lấy ra một thỏi son, lau gương trên tấm che trong xe, chậm rãi nói: "Ngày mai là cuối tuần? Đưa em đi một nơi."
Lạc Thiên Dịch nghiêng người nhìn cô, mỗi động tác thoa son lên môi của cô đều khiến trái tim cậu xao xuyến, nhìn thấy đôi môi đỏ mọng bóng bẩy của cô, cậu lại muốn hôn.
"Đi đâu?"
"Đến nơi chị ở gần đây."
Thấy cậu đang ngẩn người, Cổ Kì quay lại nhìn cậu: "Em đi lấy hai bộ quần áo đi, chúng ta đi ngay bây giờ."
Lạc Thiên Dịch mỉm cười và gật đầu, "Vâng."
Khi Lạc Thiên Dịch mở cửa bước xuống xe, cậu có thể cảm nhận được những ánh nhìn từ mọi hướng, dù sao cậu cũng là nam chính của vụ việc vừa rồi, nhưng cậu không ghét những ánh mắt này, thậm chí còn có chút tự hào, lòng hư vinh được thỏa mãn.
Tiết lộ mối quan hệ của mình với Cổ Kì và cho cả thế giới biết về mối quan hệ của họ là điều mà cậu luôn muốn làm. Bây giờ cậu đã bị bắt gặp hôn chị gái rồi.
Đi lên bậc thềm của tòa nhà ký túc xá, một nhóm nam sinh trên hành lang tầng hai đang nhìn cậu, Lạc Thiên Dịch li3m chóp răng, sau đó mỉm cười.
Vì quá sung sướng, cậu nhất thời quên mất vết thương ở chân, khi leo cầu thang, cậu bước hai ba bậc thang một lần như bước trên mây.
Khó có thể tưởng tượng nửa giờ trước, cậu vẫn còn đau lòng vì chị gái như muốn ch.ết đi sống lại.
Sau khi thu dọn đồ đạc đơn giản, Lạc Thiên Dịch ở trong ký túc xá nhanh chóng sửa soạn lại, đầu tiên cậu gội đầu và lau mặt thật nhanh, sấy khô tóc, vuốt sáp, sau đó bôi một chút kem dưỡng lên mặt, sau đó xịt nước hoa nam lên người, cuối cùng đã thay một bộ đồ.
Cậu mở thắt lưng quần nhìn vào trong, cảm thấy đồ mặc bên trong cũng phải đẹp đẽ một tí nên đổi sang một chiếc quần sịp màu trắng tinh trong suốt hơn.
Dù sao cậu phải trang bị hết thảy mọi thứ để có khả năng hấp dẫn cô.
Lạc Thiên Dịch lên lầu chỉ mất mười phút, mười phút sau lại xuất hiện, cậu đã là một chàng trai ngay cả sợi tóc cũng quá mức tinh xảo, ngay cả không khí vây quanh cậu đều mang theo một cỗ khí tức mê người.
Cậu ném ba lô, mở cửa lên xe, thành công thu được ánh mắt ngạc nhiên của nữ thần khi nhìn cậu, Lạc Thiên Dịch khẽ nhếch khóe miệng cười.
Cậu cảm thấy mình vừa rồi quá tệ, vì thất tình mà hai ngày qua cậu không chăm sóc bản thân tốt, tóc không gội, mắt thâm quầng, tinh thần tồi tệ, quần áo xộc xệch. Bây giờ mới là trạng thái bình thường của cậu, một ánh mắt của nam vương điển trai có thể mê hoặc một đám người, cậu mong rằng chị gái xấu xa nào đó sẽ biết trân trọng.
Nhưng nam vương họ Lạc lại không biết rằng trong mắt Cổ Kì, cậu không thay đổi là mấy.
Chỉ là có tinh thần hơn một chút, tóc cứng hơn một chút, cơ thể thơm hơn một chút, ừm, cũng vậy thôi.
Đã nhìn thấy khuôn mặt đẹp trai của cậu ấy rất nhiều, không có gì ngạc nhiên cả.
_____________________________
Tác giả có lời muốn nói:
Xin lỗi, tôi đã không viết.
Nhưng có lẽ các bạn có thể nghĩ ra tình tiết tiếp theo, trong rừng cây, nhà gỗ nhỏ, ngọn núi đầy lá phong, tiếng chim hót ríu rít khắp nơi, cả ngọn núi chỉ có hai bóng ma lẻ loi, muốn làm gì thì làm.
Xin chân thành cảm ơn sự ủng hộ của các bạn, tôi sẽ tiếp tục làm việc chăm chỉ!