Chương 61: Tình yêu cuồng nhiệt (12)
Chiều hôm sau, Cổ Kì cũng không đi tìm em trai họ Lạc, cô ngồi ở phòng khách trước cửa sổ sát trần, vừa làm việc vừa hút thuốc, đắm chìm trong việc sáng tác tiểu thuyết.
Căn nhà rất yên tĩnh, chỉ có bàn phím máy tính phát ra âm thanh.
Nhà Cổ Kì rất lớn, phòng khách rất rộng rãi, đồ đạc cũng không nhiều, không gian thiết kế theo phong cách tối giản, tạo cho người ta cảm giác thông thấu sáng sủa.
Bởi vì yên tĩnh nên ngay cả âm thanh nhỏ nhất cũng rất rõ ràng.
"Đinh—"
Đột nhiên, cửa phát ra tiếng động.
Cổ Kì quay đầu nhìn về phía lối vào, một lúc sau, nam vương họ Lạc đi vào phòng khách.
Trên vai trái người nào đó mang chiếc ba lô màu đen, tay phải xách hai ly trà sữa và một ít đồ ăn vặt, trên đầu đội một chiếc mũ bóng chày màu đen.
Cậu đi dép lê đi vào phòng khách, đầu tiên dò xét một vòng, khi nhìn thấy Cổ Kì, cậu nhướng mày, mặt không chút thay đổi đi về phía ghế sô pha trong phòng khách, đặt túi trà sữa và đồ ăn vặt lên bàn, cởi chiếc ba lô màu đen ra, nằm dài trên ghế sofa, đôi chân dài đặt trên chiếc bàn thấp.
Người nào đó nằm trên sô pha như trở về nhà của chính mình, vươn tay cầm điều khiển từ xa hạ màn chiếu xuống, chọn một bộ phim điều tr.a tội phạm, động tác thong thả.
Cổ Kì ấn mẩu thuốc lá vào gạt tàn, sau đó nhấp một ngụm rượu vang đỏ, khóe miệng cong lên.
Thật thú vị, cô không đến trường tìm mà cậu lại tự trở về.
Cổ Kì không định nói chuyện với cậu, tiếp tục viết tiểu thuyết, mục tiêu hôm nay là viết xong 6000 từ, còn 2000 từ nữa.
Viết xong hơn một tiếng, Cổ Kì vươn vai quay đầu lại nhìn Lạc Thiên Dịch còn đang nằm trên sô pha.
Có lẽ là biết Cổ Kì đang làm việc, cậu xem phim tắt tiếng, lúc này phim đã sắp kết thúc, phòng khách yên tĩnh.
Cổ Kì đi tới, phát hiện có người căn bản không xem phim mà nhắm mắt lại, lông mi thật dài, ôm một cái gối ôm trong ngực.
Cổ Kì cầm cốc trà sữa trên bàn lên uống một hớp, trà sữa ấm, vị khá ổn.
Cô cũng xem đồ ăn vặt cậu mua, có bánh nướng sầu riêng, cánh gà nhồi cơm, bánh chuối, tất cả đều là đồ ăn vặt cô thích.
Cổ Kì ngồi ở trên sô pha, đặt trà sữa xuống, cúi đầu hôn lên môi Lạc Thiên Dịch.
Chỉ vừa hôn một cái người nào đó đã mở mắt ra, bốn mắt nhìn nhau.
Đôi mắt hạnh nhân của cậu sạch sẽ trong veo, mang theo một chút mơ màng cùng với cám dỗ, cậu đưa tay sờ gò má cô, sau đó luồn ngón tay vào mái tóc đen của cô: "Còn dám hôn nữa không?"
Cổ Kì nhướng mày: "Sao lại không dám?"
Ngủ cũng đã ngủ rồi, hôn chẳng phải là chuyện bình thường sao?
"Hôn." Cậu nói.
Hôn thì hôn, cậu còn có thể làm gì cô à?
Cổ Kì không nói nhảm với cậu nữa, xoay người ngồi lên vòng eo cường tráng của cậu, cúi đầu hôn mãnh liệt, sau đó...
Cô bị cắn.
Môi dưới bị cậu cắn chặt, cô có đẩy ra thế nào, đánh đấm thế nào cũng vô ích.
Cổ Kì thực sự nghi ngờ rằng cậu là một con rùa đen, một khi cắn người sẽ không chịu nhả ra.
"Thả ra." Cô nói hàm hồ.
Lạc Thiên Dịch không nói lời nào, vòng tay ôm cổ cô không buông.
Cậu muốn dạy dỗ chị gái xấu xa nào đó không chịu giữ lại, đã hứa hai ngày sau tới tìm cậu nhưng đã hai ngày rồi vẫn không đến.
Lạc Thiên Dịch không hé miệng, Cổ Kì nhẫn nhịn, đưa tay xuống quần cậu.
Lạc Thiên Dịch phản ứng rất nhanh, cậu lật người đè Cổ Kì trên ghế sofa định giữ lấy tay cô nhưng lại chậm mất.
Bước tiếp theo, cậu chịu thua.
Lạc Thiên Dịch nằm trên người Cổ Kì, đau đớn cầu xin tha thứ: "Chị, em sai rồi, tha cho em đi..."
"Còn cắn nữa không?"
Cậu lắc đầu, mặt đỏ bừng, ánh mắt vô tội.
"Còn nổi điên nữa không?" Cổ Kì hỏi lại.
Cậu lắc đầu, trán bắt đầu đổ mồ hôi, trên mặt lộ rõ vẻ đau khổ.
Hôn lên khuôn mặt tuấn tú của cậu, Cổ Kì buông cậu ra, lấy một chiếc bao cao su trong ngăn kéo ra, vỗ bao cao su lên khuôn mặt tuấn tú của cậu, khẽ cười nói: "Tự mình mang đi, ngoan."
Lạc Thiên Dịch: "..."
Có phải cậu tự chui đầu vào lưới, dê vào miệng cọp rồi không?
Lạc Thiên Dịch ngồi dậy, dùng răng cắn mở một bên gói bao cao su, thản nhiên hỏi: "Không phải chị rất ít khi chạm vào em sao?"
Cổ Kì: "Nói nhảm nhiều quá."
"Không có nhân quyền gì cả."
"Em muốn nhân quyền gì?"
Lạc Thiên Dịch chuẩn bị xong thì leo lên ghế sô pha, đặt tay lên người Cổ Kì, nhếch khóe môi cười: "Trời còn chưa tối, chị gái cũng quá sa đọa rồi."
"Em tìm đến chị chẳng phải cũng muốn làm sao?"
Lạc Thiên Dịch: "..."
Cậu không nói nên lời, cũng không thể phản bác.
Được rồi.
Cậu thừa nhận bản thân cũng đã nghĩ về điều đó.
——
Lúc này, sân bay thành phố Giang.
Dương Vân và Lạc Chiêu Niên xuống xe taxi, Lạc Chiêu Niên lấy vali từ cốp xe, sau đó nắm lấy tay của Dương Vân, cùng nhau bước vào sân bay.
"Căn cước và ví tiền có còn không?" Lạc Chiêu Niên hỏi.
Dương Vân giơ căn cước của hai người trong tay lên nói: "Đều đủ cả."
"Ừm."
Hai người đi lấy vé, sau đó đến phòng chờ, chờ chuyến bay đến thành phố Ô Thủy.
"Em có mua cho mẹ một cái vòng tay phỉ thúy, không biết mẹ có thích không nữa, mua cho ba một bộ trà cụ gốm tử sa, mấy bộ trà cụ của ba cũng nên đổi rồi."
"Ừm."
Nghĩ đến con trai, Dương Vân không khỏi thở dài: "Hôm qua em dẫn cu Thiên và bạn cùng phòng đi ăn, bạn cùng phòng của thằng bé lỡ miệng nói cu Thiên ở chung với con gái nhà người ta, em để ý thấy bên cạnh yết hầu của thằng bé còn có dấu hôn nữa, thằng bé cũng thật là...."
Dương Vân không tìm được tính từ thích hợp để miêu tả con trai mình, nói nó trưởng thành sớm thì nó cũng đã mười chín tuổi rồi, nói quan niệm về tình d*c của nó quá thoáng thì cũng không đúng, dù sao nó cũng chỉ như thế với Cổ Kì.
Thực ra Dương Vân chỉ không quen, không quen con trai yêu sớm, đã có thế giới mới riêng của mình.
Dừng một chút, Dương Vân lại hỏi: "Mình cảm thấy Tiêu Thiên với Cổ Kì có thể lâu dài không?"
Lạc Chiêu Niên đang xem tin nhắn trên điện thoại, khi nghe thấy những lời của Dương Vân, ông bình tĩnh nói: "Không biết nữa."
"Mình không quan tâm chút nào sao?"
"Anh không quan tâm, thằng bé có suy nghĩ riêng của mình."
"Đúng vậy."
Dương Vân dựa đầu vào vai chồng, chú ý đến ánh mắt của những người phụ nữ ven đường, dường như họ đang nhìn Lạc Chiêu Niên, Dương Vân quay đầu lại nhìn chồng mình, khuôn mặt điển trai và rắn rỏi, khí chất nhẹ nhàng tao nhã.
Sau khi nhìn một lúc, bà hôn lên mặt chồng mình một cái.
Dương Vân tuy đã ngoài bốn mươi tuổi nhưng vì điều kiện kinh tế của nhà họ Lạc khá giả nên không cần vất vả mưu sinh, tự mình chạy vạy khắp nơi kiếm sống nên trong lòng vẫn còn sót lại một ít tính tình con gái, thấy chồng mình đẹp trai trong lòng vẫn nhảy ra mấy trái tim nhỏ.
Sau khi bị hôn, Lạc Chiêu Niên ngẩng đầu lên, cười bất đắc dĩ: "Con trai cũng đã biết yêu rồi, sao còn nghịch ngợm như vậy?"
Dương Vân thích chồng nói mình nghịch ngợm, điều đó sẽ khiến bà rất vui vẻ, cảm thấy mình được chồng nuông chiều, bao dung và yêu thương.
Thật ra Dương Vân lớn hơn Lạc Chiêu Niên một tuổi, nhưng kết hôn nhiều năm như vậy, Lạc Chiêu Niên vẫn luôn điềm tĩnh và có trách nhiệm như anh trai mình, chỉ cần có Lạc Chiêu Niên bên cạnh thì cuộc sống chẳng có gì khó khăn cả.
Đột nhiên Dương Vân nghe thấy tiếng giày cao gót giẫm trên mặt đất, tiếng động êm tai, không gấp gáp, toát ra vẻ tao nhã khó tả.
Dương Vân nhìn theo tiếng động, ánh mắt ngưng trọng.
Đó là một người phụ nữ quyến rũ đến tận xương, mặc chiếc váy Chanel vừa vặn, tay xách chiếc túi Gucci đắt tiền, cô thư ký trẻ tuổi giúp người đó kéo vali, vài người đàn ông mặc vest, đi giày da kính cẩn đi phía sau.
Thành phố Giang là một thành phố phồn hoa, trong thành này không thiếu người giàu có, điều khiến Dương Vân kinh ngạc là ngoại hình của người phụ nữ này giống Cổ Kì đến 70%.
Vậy nên đây có thể là Cổ Như Tâm?
"Đây có phải là Cổ Như Tâm không mình?" Dương Vân hỏi nhỏ.
Lạc Chiêu Niên ngước mắt lên nhìn theo tầm nhìn của vợ, ánh mắt cũng hơi dừng lại.
Hiển nhiên Cổ Như Tâm không nhìn thấy Lạc Chiêu Niên, bà đang nói chuyện với thư ký bên cạnh, sau đó tùy tiện ngồi xuống, vừa hay hồi đối diện hàng ghế Lạc Chiêu Niên ngồi.
"Cổ Như Tâm từng ở nhà họ Lạc, chắc mình có thể nhận ra." Dương Vân tiếp tục nói.
Lạc Chiêu Niên cụp mắt xuống, im lặng.
Không nhận được phản hồi, Dương Vân nhìn chồng: "Mình? Em đang hỏi mình đấy."
Lạc Chiêu Niên hít một hơi thật sâu, gật đầu.
"Thật sự là Cổ Như Tâm? Là mẹ của Cổ Kì sao?"
Gật đầu, ông vẫn im lặng.
"Mình có muốn qua chào hỏi một tiếng không?"
Nói câu này với chồng xong trong lòng Dương Vân hơi sợ hãi, thực ra bà không hi vọng chồng mình làm như thế, bà có một loại cảm giác, cảm giác người phụ nữ trước mặt mình tựa như một đóa hoa anh túc, vừa mỹ lệ vừa nguy hiểm.
Trực giác của phụ nữ nói với bà không nên để chồng mình đến gần Cổ Như Tâm, bởi vì bà cảm thấy bị đe dọa.
"Sao mình không nói gì cả?" Dương Vân cau mày.
Kết hôn hai mươi mấy năm, đây là lần đầu tiên bà cảm thấy lo sợ bất an vì mối quan hệ không rõ ràng giữa chồng và một người phụ nữ.
Không đợi cảm xúc dâng trào, Lạc Chiêu Niên đã nắm tay bà, xách vali đứng dậy: "Chúng ta đổi chỗ đi."
Dương Vân rất ngạc nhiên, càng cảm thấy bất an hơn.
Lúc Lạc Chiêu Niên đứng dậy Cổ Như Tâm cuối cùng cũng phát hiện ra.
Đôi mắt của bà rất sắc bén, nhìn thẳng vào Lạc Chiêu Niên, sau đó bắt đầu đánh giá Dương Vân, cuối cùng nhìn kỹ vào bàn tay Lạc Chiêu Niên và Dương Vân đang quấn quýt bên nhau.
Cổ Như Tâm không có ý định nhắm mắt làm ngơ, bà đứng dậy khỏi ghế nói: "Chiêu Niên, đã lâu không gặp."
Lạc Chiêu Niên do dự, quay lại nhìn Cổ Như Tâm, khẽ cau mày.
Hơn 20 năm không gặp, đôi lông mày, ánh mắt của đối phương vẫn như trong ký ức, nhưng cả hai đều đã trưởng thành, không còn nét ngây thơ trẻ con như ngày còn bé.
Nhìn Dương Vân, Cổ Như Tâm mỉm cười hỏi: "Đây là vợ em à?"
Lạc Chiêu Niên không kiên nhẫn gật đầu: "Ừ."
"Xinh đẹp, rất xứng đôi với em." Trong mắt Cổ Như Tâm lộ ra ý cười, giọng điệu hờ hững.
Ở trước mặt bà, Dương Vân cảm giác khí tức của mình yếu đi ba phần, nhưng trên mặt Dương Vân vẫn duy trì nụ cười đoan chính, nói chuyện lễ phép: "Cảm ơn, chị là mẹ của Cổ Kì đúng không?"
"Đúng vậy."
"Mẹ hay nhắc tới chị, nói khi còn trẻ chị là người đẹp nổi tiếng ở thành phố Ô Thủy, hôm nay cuối cùng cũng được nhìn thấy, quả nhiên giống hệt mọi người nói."
Cổ Như Tâm bí mật quan sát Dương Vân, cảm thấy Dương Vân đàng hoàng tao nhã từ cách nói chuyện đến lời nói và hành động, chỉ với một cái nhìn, Cổ Như Tâm đã có phán đoán trong lòng.
Dương Vân rất thích hợp làm vợ của Lạc Chiêu Niên.
"Hai người về thành phố Ô Thủy sao?" Cổ Như Tâm nhìn Lạc Chiêu Niên, tâm tình phiền muộn.
Lạc Chiêu Niên không chút ngại ngùng nhìn thẳng vào lông mày và ánh mắt của bà: "Ừ."
Còn có thể nói gì nữa?
Không còn gì để nói nữa.
Vốn Cổ Như Tâm còn muốn hỏi mấy năm qua Lạc Chiêu Niên sống thế nào, nhưng bây giờ có vẻ không cần thiết nữa.
"Vậy tôi không quấy rầy hai người nữa, thuận buồm xuôi gió."
Lạc Chiêu Niên: "Cảm ơn."