Chương 68: Thăng trầm (4)

Nửa đêm, ngoài cửa sổ đèn thành phố sáng trưng.
Cổ Kì đọc xong một cuốn sách, xoa xoa cổ, xem giờ trên điện thoại, đã hai giờ sáng.
Trong những ngày xa cách Lạc Thiên Dịch, ngày nào cậu cũng gọi điện, thường là khoảng 1 giờ sáng, nhưng hôm nay cậu im lặng như vậy, không một cuộc điện thoại hay tin nhắn nào.


Cổ Kì không suy nghĩ nhiều, cũng không liên hệ sự khác thường của cậu với scandal của mình, cô bước ra khỏi phòng làm việc, đi đến tủ rượu ở sảnh lấy một cái ly và một chai Domaine de la Romanée-Conti*, sau đó ngồi lên trên sô pha, lấy điện thoại di động gửi tin nhắn cho Lạc Thiên Dịch.


*Domaine de la Romanée-Conti là một trong những chai rượu vang đắt nhất thế giới, có vị chua thanh tao, màu đỏ tinh tế được chiết xuất từ nho Pinoy Noir mang hương vị ngọt ngào hòa quyện.
——Dạo này chị không có cảm hứng viết lách, có thể sẽ đến sống ở rừng phong một thời gian, có thể sẽ tắt máy, đừng tìm chị.


Uống xong ly vang đỏ, Cổ Kì đứng dậy trở về phòng, tắm rửa đi ngủ.
Sáng hôm sau, Lạc Thiên Dịch không gửi tin nhắn, Cổ Kì cũng không quan tâm.


Sau khi tắm rửa sạch sẽ, Cổ Kì đi đến phòng khách thì thấy hộp cơm dùng một lần trên chiếc bàn thấp vẫn còn ở trên bàn, Cổ Kì thu dọn, định ném vào thùng rác thì lại phát hiện thùng rác đã đầy.


Trước kia những việc như vứt rác đều do Lạc Thiên Dịch làm, mỗi khi ra ngoài cậu sẽ mang theo một túi rác, Cổ Kì đã quen với việc này nên đột nhiên không quen nhìn thấy một đống rác lớn như vậy mà không có ai. làm sạch.
Sau khi thu dọn gọn gàng, Cổ Kì ôm một túi rác bước ra khỏi nhà.


available on google playdownload on app store


Đến trạm rác trong cộng đồng, Cổ Kì ném túi rác vào thùng rác màu xanh lá cây, một giọng nói vang lên từ phía sau.
"Thật trùng hợp, em cũng sống ở đây à?"


Cổ Kì quay lại, một anh chàng đẹp trai xuất hiện trước mặt cô, anh chàng đẹp trai đeo khẩu trang, chiếc khẩu trang được kéo xuống che kín cằm, để lộ một nửa khuôn mặt đẹp trai rắn rỏi, trên tay anh ta còn mang theo một túi rác.


Cổ Kì không có ấn tượng gì với người đàn ông trước mặt cô, cho rằng anh ta nhận nhầm người nên thờ ơ bỏ mặc anh ta mà không nói lời nào.
Anh chàng đẹp trai:"......"
Cổ Kì còn chưa đi bao xa, anh chàng đẹp trai đã đuổi kịp sau khi vứt túi rác: "Em không nhớ tôi sao? Hôm trước em tiễn tôi ra sân bay."


Cổ Kì quay lại nhìn anh và chợt nhớ ra điều gì đó.
Vậy anh ta là Lục Nhạc Thánh?


Cổ Kì nhìn anh hồi lâu cũng không nhớ rõ dáng vẻ của anh, khó trách rất nhiều nghệ sĩ trong làng giải trí đều là sản xuất theo nhóm, tuy đặc điểm ngoại hình khác nhau nhưng đều được bao phủ bởi một lớp kem béo ngọt vô hình có màu sắc và mùi vị giống nhau.


Đương nhiên đây có thể là thành kiến của Cổ Kì, dù sao cô bị mù mặt rất nắng, thấy ai cũng như nhau.
"Anh cũng sống ở đây à?" Cổ Kì hỏi.
Cổ Kì trông có vẻ lạnh lùng nhưng không phải là người vô tâm thờ ơ.


Lục Nhạc Thánh cười cười, đôi mắt hoa đào tựa hồ thật sự nở rộ: "Ừ, trùng hợp thật."
"Được, tôi phải đi trước." Cổ Kì đi về phía cổng khu dân cư, cô chuẩn bị ăn sáng.


Lục Nhạc Thánh đi theo phía sau và nói: "Này, lúc tôi vào đây ở, nghe người ta nói trong này có một nhà văn nổi tiếng phải không, em có biết đó là ai không?"
Cổ Kì không hứng thú với chủ đề này nên không trả lời.


"Tôi là fan cuồng của Cổ Kì. Tôi đã chuyển đến đây khi nghe tin cô ấy sống ở đây. Tôi rất muốn gặp cô ấy. Cô ấy hẳn là người có suy nghĩ sâu sắc, trí tuệ thông minh và tài năng tuyệt vời."


Cổ Kì có rất nhiều người hâm mộ nên chẳng hề dừng lại vì lời khen của Lục Nhạc Thánh, cũng chẳng hề nhìn "fan cuồng" này với ánh mắt vui vẻ.
"Em không biết cô ấy là ai phải không? Trông em có vẻ không quan tâm đ ến bất cứ thứ gì."


Sau khi rời khỏi tiểu khu cộng đồng và băng qua một con đường, Cổ Kì bước vào một nhà hàng gọi thức ăn.
Khi trả lại thực đơn cho người phục vụ, cô nhìn lên và thấy Lục Nhạc Thánh đang ngồi đối diện với cô với nụ cười ngu ngốc trên khuôn mặt.


"Cảm ơn vì đã đưa tôi đến sân bay. Tôi mời em ăn cơm nhé?"
"Không cần."
"Không có gì, ăn một mình thật nhàm chán, có thêm một người nói chuyện không phải rất tốt sao?"
Cổ Kì ngồi bên cửa sổ, một tay chống cằm nhìn người đối diện: "Dỗ được fan của anh rồi?"
"Gì?"


"Không phải anh tên Lục Nhạc Thánh sao?"
"Oa, em biết tên của tôi sao?" Lông mày nam nhân cong lên, có vẻ khá vui, "Thật sự là đáng ăn mừng, lát nữa chúng ta đi uống một chút?"
"..."
"Thật xin lỗi chuyện scandal của chúng ta, không biết sẽ bị phóng viên chụp ảnh, cũng không biết em là cành vàng của công ty truyền thông Kì Nhạc."


Anh đưa gương mặt tuấn tú đến gần, cười hỏi: "Em thật sự là con gái của bà chủ anh sao?"
Cổ Kì bình tĩnh nói: "Tôi không liên quan gì đến công ty truyền thông Kì Nhạc."


Cổ Kì nói chuyện với Lục Nhạc Thánh không phải vì cô phải lòng Lục Nhạc Thánh, cũng không phải vì cô thích nói chuyện với anh ta, mà bởi vì cô không có việc gì làm trong khi chờ bữa ăn, điều đó hoàn toàn là do nhàm chán.


"Anh không cần làm sáng tỏ sao? Không ảnh hưởng gì với sự nghiệp của mình?" Cổ Kì thản nhiên hỏi.
Lục Nhạc Thánh: "Quản lý của tôi muốn tôi làm rõ ngay lập tức, nhưng tôi đã không trả lời người hâm mộ của mình."
"Ồ."
"Em có biết tại sao không?"
"Nói nghe xem."
"Vì em."


Anh đột nhiên nhìn thẳng vào mắt cô, trong mắt hiện lên một tia mập mờ và trêu ghẹo.


Hai năm trở lại đây, Cổ Kì ít tiếp xúc với người khác giới hơn, khi còn học đại học cô từng gặp gỡ nhiều nam thanh niên, thỉnh thoảng tham dự tiệc chiêu đãi của Cổ Như Tâm cũng sẽ gặp phải đủ loại nam nhân trẻ tuổi, vậy nên cô có sức đề kháng rất mạnh trước những người đàn ông chủ động trêu chọc của cô.


Đối với sự mập mờ của Lục Nhạc Thánh, trong lòng Cổ Kì không một gợn sóng, ngay cả một giọt nước nhỏ cũng không bắn lên.
Cổ Kì nhướng mày, khẽ cười: "Ồ?"


"Trong lòng anh có dự cảm sẽ gặp lại em, không phải hôm nay anh lại gặp em sao. Nếu sau này em thực sự trở thành bạn gái của anh,bây giờ thanh minh với fan chẳng phải anh sẽ bị tát vào mặt sao? "


Thật ra Lục Nhạc Thánh nghĩ nhiều hơn những lời anh ta nói, anh biết cô là Cổ Kì, là nhà văn được mệnh danh là thiên tài trong giới tiểu thuyết trinh thám, anh rất vinh dự khi được ghép CP với Cổ Kì, việc đó sẽ giúp ích rất nhiều cho sự chuyển hình trong tương lai của anh.


Suy cho cùng, hiện tại anh chỉ là một idol "sến sẩm", nếu yêu đương cùng Cổ Kì, có thể sau này anh sẽ biến thành một idol có văn hóa.
"Ồ." Phản ứng của Cổ Kì rất bình thản.


Lục Nhạc Thánh giỏi quan sát lời nói và biểu cảm, lại nói: "Ai biết rõ về anh đều biết tôi có một khuyết điểm ch.ết người, đó là thích nói nhảm, giống như những gì anh vừa nói."
"Ồ, nhìn có vẻ như tâm thần." Cổ Kì nói đùa.
Lục Nhạc Thánh: "..."


Sau khi hai người uống trà sáng xong, Cổ Kì lái xe đến siêu thị.
Cô sẽ sống trong rừng phong đỏ một thời gian, cần chuẩn bị một số đồ dùng, trước đó cô có mang theo lương khô nhưng ăn xong lại thấy không có vị nên lần này cô đã mua rất nhiều đồ tự sôi.


Sau chín tiếng lái xe, lúc Cổ Kì đến núi sâu rừng già đã là tám giờ tối.
Cổ Kì đỗ xe, bật flash trên điện thoại di động rồi bước vào ngôi nhà màu trắng giữa tiếng gió rít và tiếng hót líu lo kỳ lạ của những chú chim trong khu rừng phía xa.


Mở cửa, bật đèn, khóa cửa, thay ga trải giường, tùy tiện ăn gì đó rồi đi ngủ sớm.
Trước khi đi ngủ, cô gửi cho Lạc Thiên Dịch một tin nhắn, vỏn vẹn bốn chữ.
— Cục cưng ngủ ngon.


Chín giờ sáng, Cổ Kì mở cửa sổ, nhìn ra xa, hít một hơi thật sâu không khí trong lành trong rừng cây, sau đó cô phát hiện một chuyện bực mình.


Cô phát hiện trong rừng phong có những chiếc cốc giấy dùng một lần đã bị nghiền nát, trên cây phong treo một chiếc túi nhựa lớn màu đỏ, nơi này đã không còn là khu vườn bí mật của cô và Lạc Thiên Dịch nữa.


Cổ Kì đi ra ngoài, đi qua con đường quanh co đầy dong riềng đỏ, tìm thấy hồ nước trong xanh trong ký ức, tìm thấy một chiếc lều đổ nát bên bờ sông, gần lều có rất nhiều que tre để nướng thịt và những chai nước uống rỗng.Trên mặt nước suối nước nóng cô và Lạc Thiên Dịch tùy ý hoan lạc có rất nhiều lá khô héo úa lơ lửng.


Nơi này không còn là chốn thần tiên nữa, nó đã trở thành một nơi dã ngoại bình thường.
Cổ Kì trở lại nhà trắng, ăn một hộp cơm ức bò khoai tây, sau đó mở máy tính, đối mặt với dãy núi trập trùng ngoài cửa sổ, bắt đầu sáng tác tiếp.


Rừng cây rất yên tĩnh, thỉnh thoảng có tiếng chim hót nhưng chỉ trong thoáng chốc.
Trong thế giới biệt lập này, Cổ Kì có nguồn cảm hứng sáng tác, để đắm mình trong thế giới này, cô đã tắt điện thoại di động như trước, mở ra chế độ khổ hạnh.


Đầu óc của cô một mực đắm chìm trong thế giới hư cấu, có lúc đầu óc choáng váng, không phân biệt được đâu là hiện thực đâu là hư ảo, khi viết ra nhân vật chính bị phản bội, cô sẽ phẫn nộ mà vặn một điếu thuốc trong tay thành hai nửa.


Cô thường xuyên quên ăn, đến khi đói đến mức không thể lờ đi được mới ăn một ít bánh mì để đối phó, vậy nên sau khi ở trong nhà trắng lâu ngày cô đã bị sụt cân.


Cô không gội đầu, tóc bết dầu và bù xù gần như là chuyện bình thường, nếu có người từ trong rừng đi ra, nhìn thấy Cổ Kì từ xa qua cửa sổ có song sắt, rất có thể sẽ lầm tưởng cô là ma nữ.
——


Cùng lúc đó, những bức ảnh Cổ Kì và Lục Nhạc Thánh "nói cười" và "vui vẻ chạm cốc" khi cùng nhau dùng bữa trong nhà hàng lại xuất hiện trên mạng.
Tiêu đề lần này là: Búa*! Lục Nhạc Thánh đang yêu nồng nhiệt với một người phụ nữ họ Cổ!


*Búa (): Trong vòng giải trí, búa () đề cập đến việc dùng bằng chứng để chứng minh điều gì đó hoặc để vạch trần hành vi xấu của người khác. Tuy nhiên búa đúng hay sai thì chỉ có người trong cuộc mới biết được, cái nào cũng có thể là bịa đặt cho nên mọi người không nên chạy theo một cách mù quáng nà..


Lúc này, đoàn làm phim "Giấc mơ về những tòa nhà cổ" vẫn đang cần mẫn làm việc, có người đang diễn, có người đang nâng đèn, có người đang tập trung quay phim, còn có một nhóm người đang vây xem...


Lạc Thiên Dịch tạm thời không cần xuất hiện trên máy quay, cậu ngồi xuống sàn trong một góc của đoàn làm phim, hai đầu gối dang rộng, hoàn toàn không để ý đến hình tượng nam thần, không ngừng cúi đầu xem hotsearch trên Weibo
Nhìn hồi lâu, cậu cảm thấy mình sắp đập vỡ màn hình điện thoại.


Cậu ghen, không biết là ghen tị hay hận, cậu để lại bình luận trên Weibo, mỗi câu đều là chửi thề, ý tứ đại khái giống nhau, chính là: Đ*t con mẹ mày!






Truyện liên quan