Chương 73: Thăng trầm (9)

Một blog nhỏ trên Internet đã gây ra những cuộc thảo luận sôi nổi giữa các cư dân mạng.
Nội dung của Weibo này là:


Tin nóng hổi! LNT đánh nhau với một diễn viên mới, chính diễn viên mới đã gây sự, nguyên nhân là khi LNT hướng dẫn người mới diễn xuất, người mới này không chịu nhận nên đã đánh thẳng vào người anh ấy. Người mới là nhân vật chính, ngôi sao lớn như LNT cũng chỉ là vai phụ cho cậu ta.


Một nhóm lớn các bình luận xuất hiện ở bên dưới.
——Thánh của tôi có bị thương không? hu hu hu hu
——Các diễn viên mới bây giờ đều rất kiêu ngạo như vậy à? Bị người khác chỉ điểm một chút đã động thủ đánh người, có não không vậy?


——Thật không vậy? Lai lịch của người mới ra sao mà để LNT đóng phụ cho cậu ta vậy?


Blogger trả lời: Lúc đầu tôi nghĩ đó chỉ là một nam sinh viên đại học không có lai lịch, nhưng sau đó tôi mới biết người này không đơn giản, không những lấy được kịch bản vai chính mà còn có quan hệ với lá ngọc cành vàng của truyền thông Kì Nhạc.
——thật hay giả vậy?


——Ai vậy? Blogger có thể nói rõ hơn không
——Theo suy đoán của tôi, Thánh Thánh hiện đang đảm nhận bộ phim truyền hình "Giấc mơ về những tòa nhà cổ", bạn đang nói về người mới của đoàn làm phim này? Đợi đã, Thánh Thánh của chúng ta không phải là nhân vật chính sao? Ai đóng vai Ôn Tốn?


available on google playdownload on app store


——Nếu Thánh Thánh là vai phụ tui thực sự...sẽ bỏ phim.
Blogger trả lời: Người mới đẹp trai lắm, có lẽ vì đẹp trai nên được lá ngọc cành vàng của truyền thông Kì Nhạc nhìn trúng, lá ngọc cành vàng của truyền thông Kì Nhạc có đến thăm mấy lần nhưng luôn đứng nhìn từ xa.


——Vậy là người mới này có được nguồn tài nguyên tốt như vậy là nhờ cành vàng lá ngọc của truyền thông Kì Nhạc?
——Haizzz, vẫn luôn biết rằng vòng tròn này rất phức tạp, Thánh Thánh của mị thực sự không dễ dàng gì mới có thể có được thành tích như bây giờ.


—— Chờ đã, vậy Thánh Thánh và cành vàng của truyền thông Kì Nhạc không thực sự là một cặp sao?
——Hay là cành vàng của truyền thông Kì Nhạc một chân đạp hai thuyền, chân trước quen Thánh Thánh, chân sau chạy đến thăm ban người mới, hai người vì ghen tuông mà đánh nhau?


——Không muốn đâu, Thánh Thánh thuộc về chúng ta.
Blogger trả lời: Bạn phân tích xong tui cũng thấy có khi là thế thật? Khi hai người đang đánh nhau, chiếc xe của đại mỹ nhân đi ngang qua họ như thể không ưa ai cả.


Độ phổ biến của Weibo ngày càng cao, chủ đề này cũng có nhiều người comment, blogger tung tin sợ gây chuyện nên đã trực tiếp xóa Weibo, độ phổ biến của chủ đề này mới giảm xuống.
——
Mặt khác, Cổ Kì đã ba ngày không đến phim trường cũng không liên lạc với Lạc Thiên Dịch.


Hai ngày trước, cô lái xe quanh thành phố Cam Giang, đáng tiếc thành phố Cam Giang là một thành phố nhỏ, ngoại trừ hồ chứa nước Cam Giang ở ngoại thành khiến Cổ Kì ấn tượng thì không có gì đặc sắc, cô lái xe vòng quanh xem hết toàn bộ thành phố trong hai ngày.


Ngày thứ ba, cô trực tiếp ở trong khách sạn ngủ, thức dậy đọc sách, buồn ngủ lại ngủ tiếp, khôi phục như bình thường.
Mãi đến tận bảy giờ tối Cổ Kì đói đến mức từ trên giường đứng dậy, tắm rửa sạch sẽ rời khỏi phòng khách sạn.


Khách sạn nơi Cổ Kì ở là khách sạn tốt nhất ở thành phố Cam Giang, nhưng dù sao thì nền kinh tế ở đây vẫn lạc hậu, không có nhiều người đến ở trong khách sạn, toàn bộ tòa khách sạn đều trống rỗng.


Thức ăn trong khách sạn này không ngon nên Cổ Kì quyết định ăn bên ngoài, cô đi thang máy đến bãi đậu xe dưới tầng hầm, sau đó lái xe ra khỏi ga ra.
Bảy giờ tối thành thị lên đèn, đèn đường trong thành phố sáng lên, ánh đèn vàng mờ hỗn loạn.


Khi Cổ Kì lái xe ngang qua quảng trường trước cổng khách sạn, cô nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc, bóng dáng một cậu bé lặng im, u ám.


Cậu ngồi dựa vào một cây cột khổng lồ trước cửa khách sạn với chiếc ba lô bên cạnh, mông đặt trên mặt đất, hai đầu gối dang rộng, giữa hai ch@n là một lon nước ngọt, sau khi nhìn kỹ mới phát hiện đó là bia.
Lạc Thiên Dịch đang uống bia ở lối vào khách sạn, lơ đãng và ủ rũ.


Cổ Kì đạp phanh để giảm tốc độ, sau đó đỗ xe ở một quảng trường nhỏ trước khách sạn.
Cô hạ kính xe xuống, nhìn Lạc Thiên Dịch từ xa, tâm tư mông lung.


Kỳ thật ba ngày nay cảm xúc cô không tốt, cô bị Lạc Thiên Dịch ảnh hưởng, trước kia cậu ngoan hiền đáng yêu thế nào chứ? Bây giờ lúc nào cũng âm u giống như một quả bom hẹn giờ.
Mười phút sau, Cổ Kì thở dài, mở cửa xuống xe.


Sau khi đi mấy chục mét, Cổ Kì đứng trước mặt Lạc Thiên Dịch, mặt không chút thay đổi: "Đang đợi ai?"
Thiếu niên ngẩng đầu lên, trong đôi mắt hạnh nhân xẹt qua một tia sáng, lập tức đứng lên, ánh mắt hai người giao nhau.
"Cổ Kì......"
Cổ Kì không nói.


Lạc Thiên Dịch chủ động nắm tay cô, cúi đầu hôn lên mu bàn tay cô, nói một cách dịu dàng: "Có phải giờ mới ra ngoài ăn cơm không?"
Cổ Kì rút tay mình ra, không để cậu nắm.
Lạc Thiên Dịch sửng sốt, cậu lặng lẽ nhìn cô giống như một học sinh bị giáo viên chủ nhiệm phạt vì làm sai.


Hai người giằng co một hồi, Lạc Thiên Dịch chủ động hỏi: "Em nấu mì cho chị ăn được không? Chị muốn ăn không?"
Do dự một lúc, Cổ Kì xoay người đi về phía xe.


Lạc Thiên Dịch nghĩ rằng Cổ Kì sắp rời đi nên vội vàng đuổi theo, lon bia dưới chân bị cậu đá ngã lăn trên đất, một mảnh bọt trắng ngay lập tức xuất hiện.
Cậu ôm Cổ Kì từ phía sau, vòng tay qua eo cô, tựa cằm lên vai cô, gấp gáp hỏi: "Chị đi đâu? Chị muốn đi đâu?"


Cậu đột nhiên nhiệt tình ôm sát, ôm cô thật chặt, Cổ Kì bất đắc dĩ cười: "Không phải em nói nấu mì cho chị sao? Đi thôi, đưa chị đến chỗ em ở."
Lạc Thiên Dịch sửng sốt: "Chị muốn đến nơi em ở?"
"Chị không được phép đi?"
Cậu lắc đầu.
"Em lái xe à?" Cổ Kì lại nói.


Lạc Thiên Dịch mím môi trả lời: "Ừm."
Buông Cổ Kì ra, Lạc Thiên Dịch chủ động nắm Cổ Kì tay, lần này Cổ Kì không giãy dụa.
Hai người đi siêu thị trước, sau đó lái xe trở về nơi ở.


Đây là khu dân cư có môi trường kém, hầu hết là nhà cấp bốn tự xây, nhà cửa cũ nát, chó sủa trong ngõ, vài con mèo hoang đang nhặt thức ăn trong túi rác.
Lạc Thiên Dịch dẫn Cổ Kì vào một cầu thang bê tông bụi bặm, sau đó đi qua một hành lang hẹp và tìm thấy một căn phòng nhỏ.


Mở cửa, bật đèn, có thể nhìn thoáng qua mọi thứ trong phòng, nơi này đơn giản đến mức không thể đơn giản hơn.
"Ngồi xuống giường đi, em đi nấu mì cho chị."


Ở chỗ Lạc Thiên Dịch ở có một bếp từ và một con dao gọt trái cây, ngoài ra không có dụng cụ nhà bếp nào khác, thế nhưng cậu vẫn nghiêm túc chuẩn bị bữa tối này cho Cổ Kì, cậu lấy con dao gọt trái cây trên bàn được bọc bằng nhiều lớp màng nhựa để cắt cà rốt, xúc xích thịt bò và lạp xưởng, rửa rau xanh và nấm đông cô dưới vòi nước bên ngoài phòng, sau đó trở về phòng nấu mì cho Cổ Kì.


Cổ Kì ngồi bên giường, lặng lẽ nhìn bóng lưng cao lớn bận rộn của cậu, trong lòng dần dần cảm thấy có chút ấm áp.
"Gần đây chị đọc sách gì?"
Cậu vẫn nói chuyện với cô nhưng đôi mắt không bao giờ nhìn cô.


"Nhiều lắm, chị không nhớ rõ." Cổ Kì suy nghĩ một chút rồi nói: "Ừm, hôm nay chị đọc "Tôi là con mèo" của Natsume Soseki".


* "Tôi là con mèo" là một cuốn tiểu thuyết châm biếm được viết vào năm 1905–1906 bởi Natsume Soseki về xã hội Nhật Bản trong thời kỳ Minh Trị, đặc biệt là sự pha trộn khó hiểu giữa văn hóa phương Tây và truyền thống Nhật Bản.
"Thấy thế nào?"
"Hay."
"Dạo này...chị đang làm gì?" cậu hỏi.


Cổ Kì nhìn bóng lưng của cậu, uể oải: "Lái xe đi khắp nơi tìm đồ ăn, sau đó đọc sách giết thời gian."
"Ừm."
"Còn em?"
"Kiếm tiền của đoàn phim không dễ đâu chị."
Cổ Kì cười nói: "Em không cần vất vả, chị có thể cho em tiền."
Cậu quay lại nhìn cô, khẽ cười: "Em không dám ăn bám đâu."


"Tại sao?"
"Không công bằng."
"Hửm?"
"Đó không phải là tình yêu mà em muốn."
"Em muốn loại tình yêu nào?"
Cậu im lặng một lúc rồi nói: "Tôi hy vọng...được cần đến."
"Vậy chị cần Lạc Thiên Dịch."
Cậu không đáp lại, công đoạn nấu mì cũng được hoàn thành trong lúc hai người nói chuyện.


Cậu bưng một nồi mì tới, chuẩn bị cho đũa cho mình và Cổ Kì, sau đó họ ngồi trên giường, ở giữa có một chiếc bàn xếp, hai người cùng nhau cúi đầu ăn một nồi mì.
"Cho chị."
Lạc Thiên Dịch đưa cho Cổ Kì một miếng lạp xưởng, Cổ Kì ăn nó, rất ngon nhưng hơi nóng.
"Nóng."


"Để em thổi cho chị."
"Ừm."
Kết quả là bao nhiêu thịt trong nồi đều vào bụng Cổ Kì.
Ăn uống xong, cậu lấy khăn giấy lau miệng cho cô trước khi lau cho mình.
Trò chuyện một lúc, cả hai ra nhà vệ sinh công cộng bên ngoài tắm rửa sơ qua rồi về phòng và bắt đầu l@m tình.


Sau một màn l@m tình nồng nhiệt, Lạc Thiên Dịch nằm trên người Cổ Kì, vùi đầu vào hõm vai cô và nhẹ nhàng gọi tên cô.


Người họ đầy mồ hôi, cả căn phòng nhỏ đều có mùi mồ hôi, Cổ Kì muốn mở cửa sổ để hít thở không khí nhưng Lạc Thiên Dịch không chịu. Cậu thích mùi trong phòng, mùi hương của cô rất nồng, giống như căn phòng họ sống cùng nhau ở thành phố Giang.
"Cổ Kì......"
"Ừm?"
"Chị Cổ Kì..."
"Ừm?"


Cậu nặng đến mức khiến cô khó thở, nhưng Cổ Kì không đẩy cậu ra, không chán ghét thân thể nhớp nháp mồ hôi của cậu cũng như không thèm để ý mùi mồ hôi của cậu, cô chỉ giơ tay ôm lấy cổ cậu, vươn tay chạm vào đầu tóc đen nhánh của cậu.


Sau đó, cô cảm thấy chất lỏng ẩm ướt và ấm áp trượt qua vai mình, bò qua vai cô từ trên xuống như giun đất, sau khi bò qua, trọng lượng biến mất, chỉ còn lại một con đường ẩm ướt và lạnh lẽo.
Cổ Kì phát hiện cậu đang khóc.
"Thiên? Sao em lại khóc?" Cô sờ tai anh, ôm chặt lấy cổ cậu.


Cậu nói, "Em không biết."
"Không biết vì sao mình khóc?"
"Ừm, em cũng không biết tại sao lại vậy nữa."
Cậu không hề ngẩng đầu lên, Cổ Kì muốn nhìn mặt cậu nhưng cậu không chịu để cô nhìn, cô chỉ cảm thấy lồ ng ngực cậu run lên giống như bệnh nhân bị lạnh đến run người.


"Chị đã giải thích với em là chị không biết Lục Nhạc Thánh gì đó, cũng không ôm anh ta, lúc đó anh ta sắp ngã mà thôi. Em thông minh như vậy hẳn có thể phân tích tình hình tại thời điểm đó từ những bức ảnh được đăng trên mạng mà đúng không."


Lạc Thiên Dịch từ trên giường ngồi dậy, trên mặt vẫn còn vương nước mắt, cậu không nhìn Cổ Kì mà đá vào chiếc bàn gấp bên cạnh giường. Trên bàn vẫn còn để nồi mì, nồi mì phát ra tiếng còn to hơn âm thanh hai người l@m tình, mì còn sót lại trong nồi cũng văng tung tóe trong phòng, mùi súp mì nồng nặc tràn ngập cả căn phòng nhỏ.


Đá xuống bàn chưa đủ, cậu đứng dậy làm rơi đồ trên bàn khiến Cổ Kì giật mình.


Vào giờ phút này, Cổ Kì ở gần nhất với khía cạnh điên rồ, mất trí và điên cuồng nhất của Lạc Thiên Dịch, cậu đơn giản là một kẻ điên, cậu ném tất cả những thứ có thể ném trong phòng, sau đó quay lại lặng lẽ khóc trên người Cổ Kì, cơ thể vẫn còn đang run rẩy.


Thực ra Cổ Kì đã phát hiện trên người cậu có rất nhiều vết bầm tím nhưng cô chưa kịp hỏi.
Bây giờ cô hối hận, hối hận vì đã lái xe lướt qua cậu và nhắm mắt làm ngơ trước cảnh cậu và Lục Nhạc Thánh đánh nhau.
"Em muốn chị làm gì?" Cổ Kì hỏi.
Cậu lắc đầu, cứ lắc đầu.


Cổ Kì muốn chạm vào mặt cậu nhưng cậu lại hất tay ra.
"Chị về đi......"
Giọng mũi của cậu nặng nề nhưng giọng nói lại rất bình tĩnh.
"Bây giờ?"
"Ừm, em muốn ở một mình..."
Do dự một lúc, Cổ Kì ngồi dậy và chậm rãi mặc quần áo.
Hồi lâu.
Cậu nói: "Đóng cửa lại giúp em."


Cổ Kì: "...ừm."






Truyện liên quan