Chương 83: Thăng trầm (19)

Sau này Cổ Kì nghe nói Lạc Thiên Dịch đã nhận được kịch bản của bộ phim "Trực giác của Maddy".
Địa điểm quay phim không phải ở thành phố Giang, đã lâu Cổ Kì không gặp cậu.


Ngày ấy cô đã nói với cậu những lời cay nghiệt, mối quan hệ giữa hai người trở nên khó xử, cậu vẫn gửi tin nhắn cho cô mỗi ngày như một lời thăm hỏi theo thói quen, thậm chí Cổ Kì còn tự hỏi liệu người ấy có phải là người máy hay không.


Tết đến gần, Cổ Kì đã cùng Cổ Như Tâm ăn Tết và ở trong biệt thự suốt thời gian qua.


Cổ Như Tâm có rất nhiều bạn bè, mỗi ngày đều sẽ có bạn mang quà đắt tiền đến thăm, chẳng hạn như trang sức đắt tiền, túi xách của một thương hiệu lớn nước ngoài, đầm váy đắt tiền và nước hoa không rõ tên tuổi nhưng rất độc đáo.


Đợi bạn bè của mẹ rời đi, kiểu gì Cổ Như Tâm cũng ném nhũng thứ đó cho Cổ Kì, bảo cô thích gì thì lấy.


Trong hai năm qua, mối quan hệ mẹ con giữa Cổ Như Tâm và Cổ Kì đã dịu đi rất nhiều, thật ra Cổ Kì chẳng thay đổi gì cả, chính Cổ Như Tâm đã thay đổi, mẹ không còn bận rộn nữa, thường hẹn Cổ Kì ăn cơm, hoặc tự tìm đến nhà Cổ Kì, hai người ngồi xuống nói chuyện và uống rượu.


available on google playdownload on app store


Mùng 5 Tết, Cố Như Tâm sai bảo mẫu chuẩn bị một bàn thức ăn ngon, mở hai chai rượu đã cất giữ nhiều năm, hai người bày một bàn thịnh soạn cùng nhau ăn.
Mấy ngày trước, buổi tối nào cũng có khách đến nhà, phòng ăn luôn náo nhiệt, hôm nay trong nhà rốt cục cũng được yên tĩnh.


Rót một ly rượu vang đỏ cho Cổ Kì, Cổ Như Tâm cũng rót cho mình một ly, nói: "Một bàn đồ ăn như vậy hai chúng ta có thể ăn bao nhiêu đâu chứ? Lát nữa để bảo mẫu đóng gói đem về cho đỡ phí."
Cổ Kì dùng đũa gắp một con tôm nhỏ, lên tiếng.


"Đã lâu rồi tôi không gặp cu Thiên, đã bao lâu rồi hai đứa không gặp nhau?" Sau khi Cổ Như Tâm nhấp một ngụm rượu đỏ, thản nhiên hỏi.
Cổ Kì: "Không nhớ rõ."


"Thằng bé đang bận bịu, con thông cảm một chút, bây giờ nó là cây rụng tiền của truyền thông Kì Nhạc, dẫu là độ nổi tiếng hay danh tiếng đều vượt xa Lục Nhạc Thánh."
Cổ Kì không nói gì, lặng lẽ ăn.
"Nhất định là con đang trách mẹ để thằng bé tiến vào giới giải trí."


Cổ Kì ngước mắt lên, không phủ nhận.
Cổ Như Tâm phải chịu một nửa trách nhiệm về tình hình hiện tại.


"Mẹ lại cảm thấy chuyện này cũng không có vấn đề gì, dù gì cũng không thể để thằng bé luôn phụ thuộc vào con mà sống, cái này thì khác gì những bạn trai lúc nào cũng có thể bỏ đi bên cạnh mẹ đâu? Bọn họ đến với mẹ, cẩn thận lấy lòng mẹ từng li từng tí, mẹ vui thì cho tiền, mẹ thành một người từ thiện, bọn họ thành kẻ ăn mày, mẹ không hi vọng con và cu Thiên cũng như thế."


Cổ Kì cười châm chọc: "Con không phải mẹ, con sẽ không coi cậu ấy là ăn mày."
"Tất nhiên là không rồi."
Cổ Như Tâm mỉm cười, nhấp một ngụm rượu vang đỏ: "Thằng bé không giống những người khác, thứ nó muốn ở con không phải là tiền, thứ nó muốn là tình yêu."
Cổ Kì không trả lời, tiếp tục ăn.


"Không thể không nói, cu Thiên rất có đầu óc kinh doanh."


Bất kể Cổ Kì có thích nghe những lời này hay không, Cổ Như Tâm tiếp tục chậm rãi nói: "Có thể con chưa biết, bộ phim "Tình yêu của chúng ta" do cu Thiên đầu tư đã trở nên nổi tiếng trong mùa xuân này. Phim ra rạp ngày đầu tiên, doanh thu phòng vé đã đột phá 100 triệu, cho đến hôm nay doanh thu phòng vé đã vượt qua 800 triệu, hơn nữa đây mới là ngày thứ năm, mẹ tính kỹ thì doanh thu phòng vé bộ phim này cũng phải ít nhất 2 tỷ."


Nghe thấy từ "tỷ" từ miệng Cổ Như Tâm, Cổ Kì cũng không lạ gì, nhưng cô hơi ngạc nhiên khi biết rằng "tỷ" có liên quan đến Lạc Thiên Dịch.


"Không ai ngờ một bộ phim có vốn đầu tư nhỏ và kinh phí nhỏ, một bộ phim ngay cả đạo diễn cũng là người mới thế mà lại có thể kiếm được rất nhiều tiền, con có biết cu Thiên đã kiếm được bao nhiêu tiền không?" Cổ Như Tâm hỏi.
Cổ Kì tiếp tục ăn, tỏ ý không quan tâm.


Cổ Như Tâm không thèm để ý, tự mình nói ra: "Ít nhất con số này."
Mẹ đưa tay ra hiệu một con số, nhưng Cổ Kì không nhìn.
"Kì à, mới chưa đầy một năm mà thằng bé đã vượt ra khỏi tầm kiểm soát của mẹ." Cổ Như Tâm cười bất đắc dĩ, "Con nói xem thằng bé quá may mắn hay là quá thông minh?"


Cổ Như Tâm thậm chí có thể đoán trước trong tương lai cậu bé đó sẽ không còn ngoan ngoãn nghe theo mệnh lệnh của công ty nữa vì tiền nữa.


Điều đáng sợ nhất là Lạc Thiên Dịch năm nay mới hai mươi tuổi, nếu cuộc đời của Cổ Như Tâm là một truyền thuyết thì cuộc đời của cậu bé này có thể được mô tả là "thần kỳ".
Cho dù có khó tin đến mức nào thì đây là chuyện cũng đã xảy ra.


Trong ngành công nghiệp điện ảnh, đầu tư vào một bộ phim thường là một canh bạc lớn, có người mất đến chẳng còn gì, có người giàu lên chỉ sau một đêm.
Gắp một miếng sashimi chấm vào nước sốt, Cổ Như Tâm từ từ ăn một miếng cá.


Thật lâu sau, mẹ khẽ thở dài: "Kì à, gần đây mẹ luôn nghĩ, nếu lúc trước mẹ cho người ấy một cơ hội, nói cho người ấy biết mẹ muốn cuộc sống như thế nào thì liệu người ấy có nghĩ trăm phương ngàn kế để tiến lên phía trước và cho mẹ một cuộc sống xa hoa không."


Cổ Kì nhìn lên, nhưng không hiểu mẹ mình đang nói gì.
Cổ Như Tâm mỉm cười và giải thích: "À, mẹ đang nói về Lạc Chiêu Niên."
Cổ Kì: "......"


"Mẹ biết con muốn nói người ấy đã có một cuộc sống mới, mẹ cũng đã chúc phúc cho người ấy, nhưng ở tuổi của mẹ khó tránh khỏi nhớ lại quá khứ."
"Ừm."
Nhấp một ngụm rượu vang đỏ, Cổ Như Tâm nói: "Nhìn thấy cu Thiên, mẹ ngày càng chắc chắn về câu trả lời."


Cổ Như Tâm không nói câu trả lời là gì nhưng Cổ Kì biết câu trả lời ấy từ ánh mắt của mẹ.
Câu trả lời là có, Lạc Chiêu Niên sẽ, nhưng mẹ lại không hề cho người ấy một cơ hội nào đã vứt bỏ người ấy tại thành phố Ô Thủy nhỏ bé đó.


Phòng ăn rất yên tĩnh, bữa tối cho hai người quả thực quá yên tĩnh.
Đồ ăn thịnh soạn, bộ đồ ăn tinh xảo, phòng ăn xa hoa, đèn chùm pha lê chói mắt cũng không thể khiến hai người trong phòng ăn hài lòng.


Vậy tại sao con người trên đời lại phải có thất tình lục dục? Tại sao đàn ông yêu phụ nữ, tại sao phụ nữ yêu đàn ông?
Một lúc sau, Cổ Như Tâm lại hỏi: "Kế hoạch năm sau của con là gì?"
Cổ Kì ăn một muỗng súp gà đen nhân sâm và nói: "Có lẽ con sẽ đi du lịch Nhật Bản trong một hoặc hai tuần."


"Ừm."
Hai người lại trò chuyện vài việc thường ngày, bữa ăn dành cho hai người kết thúc trong im lặng.
——
Thời điểm Cổ Kì sang Nhật đã được xác nhận là vào ngày 25/2, vì vào mùa này cô có thể ngắm nhìn những cây hoa anh đào nở rộ.


Lúc đó cô vừa viết xong một cuốn sách nhưng không định xuất bản dưới tên Cổ Kì mà đổi bút danh, cuốn sách này không phải tiểu thuyết mà là một số tản văn cuộc đời, ghi lại một số mẩu chuyện vụn vặt của cuộc đời.


Tỉ như mặt trời lặn, đóa hồng trong góc phố, chiếc xe đạp cũ rỉ sét, con ngõ vắng lặng, bà lão tóc bạc phơ bán cam.
Vào ngày thứ hai sau khi Cổ Kì rời đi, một thanh niên đeo khẩu trang đội mũ xuất hiện trước cửa nhà Cổ Kì, tay cầm một bó hoa hồng, tay phải cầm một túi mua đồ siêu thị.


Người đàn ông cao lớn, thân hình cường tráng, cho dù không nhìn thấy mặt cũng không che giấu được khí chất tuấn tú.
Cậu đứng ở ngoài cửa hồi lâu không nhúc nhích, tựa hồ là ngẩn người, tựa hồ đang suy nghĩ nên nói cái gì với chủ nhân trong nhà.


Khoảng nửa giờ sau, cậu đặt túi đồ trong siêu thị xuống, giấu bó hoa hồng sau lưng rồi bấm chuông cửa.
Cửa trì trệ không mở, cậu nhấn lại lần nữa nhưng cô vẫn không mở cửa.
Do dự một lúc, người đàn ông bắt đầu nhập mật khẩu cửa, nhưng mật khẩu nhập lại sai.


Chủ nhân của ngôi nhà đã đổi mật khẩu, ngôi nhà này không liên quan gì đến cậu...
Người đàn ông đứng trước cửa phòng, nhìn bông hồng trên tay, lần này cậu thật sự ngẩn người.


Cậu dựa vào cửa, trầm mặc gần một tiếng đồng hồ mới đặt hoa và nguyên liệu ở siêu thị trước cửa, sau đó yên lặng rời khỏi nhà Cổ Kì.
Cùng lúc đó, tại Nhà xuất bản Tân Nam.


Ma Trạch mua hơn chục tách cà phê cho nhân viên của nhà xuất bản, sau đó hẹn biên tập viên Đằng An Tường trò chuyện về việc xuất bản cuốn sách mới.
Lúc này, hai người đang ngồi trong phòng biên tập.
"Em thấy bìa sách anh gửi cho em hôm qua không có vấn đề gì, vậy nên em muốn lấy bìa này." Ma Trạch nói.


Đằng An Tường nhấp một ngụm cà phê mà Ma Trạch mua, gật đầu: "Ngon lắm, vẫn là em tốt, Cổ Kì còn chưa mua cà phê cho anh đâu."
Nghĩ đến Cổ Kì, ánh mắt Ma Trạch trở nên nhu hòa: "Cô Cổ Kì...dạo này có khỏe không?"


Kể từ khi gặp bạn trai kỳ lạ của cô Cổ Kì trong hiệu sách, họ đã không gặp lại nhau, cậu đã nghĩ rằng mình sẽ từ từ buông bỏ Cổ Kì, nhưng cậu lại không làm được, trong lòng cậu vẫn thầm thích cô ấy.


"Em ấy viết một tản văn, giao cho anh xong thì đi Nhật Bản luôn, cũng chẳng thèm quan tâm cuối cùng tập tản văn sẽ thế nào." Đằng An Tường phàn nàn.
Ma Trạch cười hỏi: "Cô ấy đi Nhật? Chỗ nào ở Nhật?"
"Hình như là đi thành phố Nago ở Okinawa, nói muốn ngắm hoa anh đào."
"À, chị ấy ở Okinawa Nhật Bản..."


Ma Trạch mỉm cười, lại nói tiếp: "Khi tản văn của cô Cổ Kì xuất bản có thể cho em một quyển được không?"
"Em cũng đâu thiếu tiền đâu Ma Trạch, có thể mua cà phê cho người làm công như bọn anh là không mua nổi tản văn của Cổ Kì à?"


"Không, ý em là anh có thể gửi cho em một bản trong những cuốn sách mới in đầu tiên được không? Tất nhiên em sẵn sàng trả tiền." Ma Trạch cười giải thích.
Đằng An Tường cũng mỉm cười, anh đương nhiên biết Ma Trạch không thực sự muốn một quyển in đầu tiên từ chỗ mình.


"Được, anh cũng có thể để em ấy ký tên cho em."
"Thật sao? Tuyệt quá." Mắt Ma Trạch sáng lên.
"Dĩ nhiên, nếu lần sau em lại mua cho anh một ly cà phê."
Ma Trạch: "..."
Hóa ra người keo kiệt nhất lại chính là biên tập viên.






Truyện liên quan