Chương 87: Kết thúc (1)
Tháng ba ở thành phố Ô Thủy là mùa mưa.
Nước sông dâng cao, đường thủy ngày càng mở rộng, nước sông Ô Thủy trong xanh như ngọc, thuyền gỗ chở khách qua lại, mặt nước gợn sóng, muôn màu muôn vẻ.
Một đàn vịt trắng như tuyết đang chơi đùa trên sông, chúng không hề sợ người lạ, thậm chí còn "cạc cạc" khi có thuyền đến gần.
Mấy cây đào bên bờ đã nở hoa, cánh hoa phớt hồng, cành cây điểm tô điểm sắc hồng, tất cả gợi cho du khách trên thuyền nhớ đến bài thơ cổ mà họ đã thuộc lòng thời thơ ấu.
Ngoài bụi hoa đào đôi nhánh nở,sông xuân nước ấm vịt hay liền.*
*Hai câu thơ trong "Cảnh chiều ở sông xuân" () của Huệ Sùng, bản dịch thơ của.
Người lái đò già dùng sào tre chống xuống đáy sông để thuyền gỗ nhỏ xuôi theo dòng nước, ông lão nhìn những cây đào trước bờ sông, không khỏi ngâm nga một bài hát nhỏ của Đặng Lệ Quân.
"Thành nhỏ có thật nhiều câu chuyện
Trong đó chứa bao chuyện tốt lành
Nếu như bạn có ghé qua thành này
Hẳn sẽ thu được nhiều điều mới lạ
Nhìn tưởng rằng là một bức tranh
Nghe lại ngỡ là một bài hát
Cảnh giới nhân sinh chân thiện mỹ
Tất cả đã có ở nơi đây..."
*Bài hát trên là Tiểu Thành Cố Sự () của Đặng Lê Quân, bản dịch từ video sau:)
Phía trước là một cây cầu vòm bằng đá, ông lái đò quay đầu nói với thiếu nữ xinh đẹp phía sau: "Cô gái, chúng ta đã đến cầu vòm đá ở phía nam thành phố, có muốn xuống thuyền ở đây không?"
Cổ Kì tháo kính râm xuống, lộ ra một đôi mắt đẹp: "Được."
Thuyền còn chưa đến bờ, ông lái đò vừa chống sào tre vừa cười hỏi: "Con đến thành phố Ô Thủy của chúng ta du lịch à?"
Cổ Kì cười nhẹ, lắc đầu: "Không, con đến tìm một cậu bé."
"Ồ, nam sinh ở thành phố Ô Thủy chúng ta đều đẹp trai, cao ráo, da dẻ mịn màng, tính tình dịu dàng như nước, nếu như lấy một người đàn ông tốt ở thành phố Ô Thủy thì cả đời này con sẽ không hối hận."
Cổ Kì mỉm cười nhưng không đáp lại.
Khi thuyền cập bến, người lái đò kỳ cựu đã giúp Cổ Kì xách hành lý xuống thuyền, Cổ Kì cảm ơn và kéo hành lý chậm rãi bước đi.
Đi dạo trong dãy nhà cổ xưa quen thuộc, Cổ Kì bước trên con đường đá hoa cương nhẵn nhụi màu vàng xám, xuyên qua một con ngõ sạch sẽ, tìm đến tòa nhà tự xây của nhà họ Lạc.
Đẩy cánh cổng sắt ra, Cổ Kì kéo hành lý vào sân nhỏ lát đá cuội, cô gặp Dương Vân đang thu dọn quần áo trước sân.
Lúc này, mặt trời đã lặn và trời đã gần chạng vạng tối.
Hương hoa thoang thoảng trong sân của nhà họ Lạc bị mùi nấu nướng của hàng xóm làm loãng đi khiến cho trong viện tràn đầy sức sống.
"Dì Dương, đã lâu không gặp." Cổ Kì nói.
Dương Vân nhìn sang, động tác trên tay dừng lại.
Đúng lúc đó, Lạc Chiêu Niên cũng bước ra khỏi nhà, trên tay cầm một chiếc bình sứ xanh trắng cần được cọ rửa, khi nhìn thấy Cổ Kì ông cũng đứng hình.
Ánh mắt hai vợ chồng nhìn cô rất kỳ lạ, Cổ Kì không nghĩ nhiều liền hỏi: "Thiên có ở nhà không ạ?"
Dương Vân nhìn khuôn mặt của Cổ Kì, một lúc lâu chưa hồi thần.
Lạc Chiêu Niên im lặng một lúc, sau đó bình tĩnh nói: "Cu Thiên không có ở nhà."
Cổ Kì nghe xong đột nhiên cảm thấy mất mát.
Cô cho rằng Lạc Thiên Dịch không ở thành phố Ô Thủy, nhưng Lạc Chiêu Niên lại nói: "Thằng bé bị ông nội đuổi ra ngoài, có thể đang ở trong quán trà."
Cổ Kì vui mừng khôn xiết, cô đặt hành lý vào sân nhà hộ Lạc, lập tức quay người rời đi: "Con đi tìm cậu ấy."
Cô đi xuyên qua dãy nhà cổ kính, nhớ lại lần đầu tiên nhìn thấy Lạc Thiên Dịch, cậu ngồi trên lầu hai của quán trà, mở một cánh cửa sổ gỗ chạm khắc.
Phía trước là "Quán trà Thượng Đạo", cậu có ở trong quán trà không nhỉ?
Đến gần quán trà, một đám trẻ con đứng trước quán trà, trên tay mỗi đứa đều cầm một phần bỏng ngô, bàn tay nhỏ bé lấm lem đang khuấy phần bỏng ngô, vừa ăn vừa chơi.
Sau đó, một đứa trẻ nhìn lên tầng hai của quán trà và hét lên: "Anh Lạc ơi! Tụi em mời anh ăn bỏng ngô! Anh xuống chơi với chúng em đi!"
Khi nghe thấy hai chữ "Anh Lạc", trái tim Cổ Kì đột nhiên nhảy lên tựa như một cơn gió điên cuồng làm dòng nước trong lòng cô lăn tăn.
Đứng bên cạnh một đám trẻ con, cô nhìn lên tầng hai của quán trà, hy vọng chàng trai trong lòng sẽ lại mở cửa sổ cho cô một lần nữa.
Nhưng cửa sổ bằng gỗ trên tầng hai không hề di chuyển.
"Anh Lạc ơi! Chúng ta qua bên hồ chứa nước chơi đi! Bên đó có nhiều cá lắm!"
Trên lầu không có động tĩnh gì, dưới lầu đột nhiên có mấy đứa trẻ cãi nhau, nguyên nhân là do một cậu bé ăn vụng bỏng ngô của một cô bé mũm mĩm, bốc một nắm lớn nhét hết vào miệng nên cô bé mũm mĩm thiếu hai chiếc răng cửa ngồi bệt xuống khóc ngay tại chỗ, đôi chân ngắn cũn cỡn quẫy đạp loạn xạ.
"Hu hu–"
"Tại cậu hết! Tự mình cũng có bỏng cô sao không ăn đi còn giành của người ta!"
"Tại cậu ấy ăn chậm mà."
"Đó là do cậu ấy không nỡ ăn!"
Nghe thấy tiếng khóc chói tai cùng tiếng cãi vã ồn ào, Cổ Kì khẽ cau mày, đang băn khoăn không biết có nên cho cô bé mũm mĩm tiền để cô bé mua thêm một phần bỏng ngô hay không thì cửa sổ gỗ trên lầu hai của quán trà cứ như vậy mở ra.
Sau đó, Cổ Kì nhìn thấy Lạc Thiên Dịch.
Cậu đứng trên lầu hai với một cuốn sách trên tay, lông mày cau lại thật sâu, ánh mắt u ám.
Khi nhìn thấy Cổ Kì, đôi mắt cậu đờ ra, cả người ngơ ngác.
Nhìn nhau, im lặng.
Ánh mắt cậu như chứa ngàn lời nói nhưng cũng như trống rỗng, tê tái, thẫn thờ.
Giây tiếp theo, cậu đóng cửa sổ bằng gỗ được chạm khắc lại, hình bóng đó biến mất.
Cổ Kì không quan tâm đ ến những đứa trẻ đang khóc bên cạnh, bước vào quán trà, mặc kệ ông chủ cửa hàng nhiệt tình đang đi về phía mình mà đi thẳng lên tầng hai.
Lầu hai của quán trà không lớn, vừa nhìn đã có thể nhìn thấy phần cuối, lúc này lầu hai không có người.
Cô nhìn nhầm à? Hay cậu đang trốn tránh?
Cổ Kì nhìn xung quanh, chậm rãi đi tới nhà vệ sinh, mặc kệ trong đó có người hay không, trực tiếp mở cửa đi vào.
May mắn làm sao.
Chàng trai của cô đang trốn trong nhà vệ sinh.
Cậu dựa vào bồn rửa tây nhìn cô chằm chằm, hoàn toàn bàng hoàng và bối rối.
Chà, cậu mập lên rồi.
Đó là loại mập bất thường và không lành mạnh, khuôn mặt góc cạnh ban đầu đã trở nên tròn trịa hơn rất nhiều, dáng người cao lớn trông cường tráng và uy nghiêm.
Mặc dù cậu đã mập lên nhưng vẫn là người đàn ông mập đẹp trai với những đường nét và khí chất đặc biệt.
"Sao lại trốn?" Cổ Kì hỏi.
Có phải vì sợ cô sẽ nhìn thấy bộ dạng này của cậu không?
Lạc Thiên Dịch vẫn yên lặng nhìn cô không nói.
Cổ Kì chủ động nắm tay cậu, tay cậu hơi sưng lên, may mà không xấu chút nào, thậm chí còn rất đáng yêu.
Lòng bàn tay đổ mồ hôi, trái tim Cổ Kì run lên.
Cô tiến lên, ôm lấy eo cậu, vùi mặt vào vai cậu: "Xin lỗi, bây giờ mới tìm được em."
Cậu hít hà mùi tóc của cô, vươn tay ôm chặt lấy cô, thấp giọng hỏi: "Chị... đến thăm em sao?"
Cổ Kì: "Ừm, đúng."
"......Vì sao?"
"Vì chị còn rất yêu Lạc Thiên Dịch."
Cô ngẩng đầu nhìn cậu, hốc mắt cậu hơi đỏ, Cổ Kì ôm lấy cổ cậu, để cậu dựa vào người mình.
"Ngoại trừ em còn ai nguyện ý ngửi mùi quần áo bẩn của chị? Còn có ai cam tâm tình nguyện nấu cơm cho chị? Còn có ai thúc giục chị ngủ sớm dậy sớm? Còn có ai tặng chị một chiếc váy cưới? Chỉ có Lạc Thiên Dịch thôi mà phải không?"
Cậu vòng tay quanh eo cô, ôm cô thật chặt.
Cổ Kì tiếp tục nói đầy nhẹ nhàng: "Đồ ngốc, em hiểu lầm gì sao? Chị và Ma Trạch không như em nghĩ đâu, bọn chị không phải một cặp, chỉ là tình cờ gặp nhau ở Nhật thôi."
"Lạc Thiên Dịch, chị nào dễ dàng yêu người khác đâu? Em đã theo đuổi chị lâu như vậy mà phải không? Em là duy nhất, không ai có thể thay thế em được cả."
Cậu do dự một chút, sau đó gật đầu: "Ừm."
"Những chuyện trên mạng chị đã giải thích giúp em rồi, bây giờ cả thế giới đều biết chị là bạn gái của em."
Cậu sững người một lúc, rồi lại gật đầu.
Cổ Kì buông cậu ra, nhìn khuôn mặt tuấn tú mũm mĩm của cậu rồi hỏi: "Nói cho chị biết sao em lại biến thành như vậy rồi?"
Cậu cầm tay cô, đưa lên môi, cúi đầu hôn lòng bàn tay cô hết lần này đến lần khác.
Khi cậu hôn tay cô, nước mắt nóng bỏng rơi xuống da tay cô, trái tim của Cổ Kì như xoắn lại.
Cô lại ôm chặt lấy cậu, không ngừng xin lỗi: "Rất xin lỗi, rất xin lỗi, rất xin lỗi..."
Sau đó cậu vòng qua người cô, dựa vào bức tường phía sau, cúi đầu hôn lên đ ỉnh đầu cô, nói bằng giọng khàn khàn: "Sau này đừng rời xa em."
Cổ Kì gật đầu và nói, "Được."
——
Vì trầm cảm, Lạc Thiên Dịch đã uống một số loại thuốc chống trầm cảm khiến cơ thể tăng cân, may mắn thay, sự béo phì này chỉ là tạm thời, dù sao nhà họ Lạc cũng không có gen béo phì.
Đối với Lạc Thiên Dịch, mỗi lần đối mặt với một cuộc tình tan vỡ cậu đều phải lột bỏ một lớp da từ trái tim cho đến cơ thể mình, người khác thất tình có thể chỉ là buồn bã nhất thời, nhưng cậu thất tình giống như đã ch.ết, giống như đau khổ từ một căn bệnh nghiêm trọng, giống như thời điểm này.
Vào buổi tối, Cổ Kì và Lạc Thiên Dịch cùng nhau ăn tối tại nhà họ Lạc, bầu không khí trên bàn ăn có chút kỳ lạ.
Cụ bà nhà họ Lạc đã biết mối quan hệ giữa Cổ Kì và Lạc Thiên Dịch qua Internet, bà đã xem được video hôn nhau của hai đứa trẻ, ôi chao, lúc đó bà suýt nữa làm rơi điện thoại.
Hai năm qua cụ bà nhà họ Lạc đã sử dụng điện thoại thông minh, trước kia bà ghét nó phiền, không muốn học cách sử dụng chiếc điện thoại đời mới này, sau này cu Thiên nổi tiếng, bà đã nhờ dì Giang dạy cho bà cách dùng, như thế thì có thể thấy cu Thiên trên mạng, kết quả trước đây không lâu lại xem được video hai người hôn nhau.
Khi đó cư dân mạng không biết cô gái trong video là ai nhưng cụ bà nhà họ Lạc đeo kính lão nhìn kỹ lại thì thấy đây không phải là bé Kì sao? Cu Thiên thế mà lại yêu đương với bé Kì.
Dương Vân nhìn Lạc Thiên Dịch đang nghiêm túc ăn cơm, rồi nhìn Cổ Kì đang im lặng ăn súp, sau cùng thì cô cũng không nói gì, chỉ có cụ ông nhà họ Lạc thỉnh thoảng mắng Lạc Thiên Dịch, mắng cậu là đồ đểu cáng, không chăm lo học hành mà lại bỏ học.
Rốt cuộc, cụ ông cũng không nỡ nói nặng lời, dù sao thì trạng thái tinh thần của Lạc Thiên Dịch cũng không tốt, bác sĩ tâm lý cũng nói rằng nên khuyến khích cậu sống tích cực, kiên nhẫn và đừng chỉ trích cậu.
Mười giờ tối, Dương Vân và Cổ Kì dọn giường và thay ga trải giường trong phòng dành cho khách ở tầng một, Dương Vân vẫn còn một số lo lắng về Cổ Kì và Cổ Như Tâm, bản thân không thể buông bỏ tâm sự khi trò chuyện với Cổ Kì, còn Cổ Kì thì không giỏi trò chuyện lắm, đến nỗi cả hai xấu hổ gần nửa tiếng.
Dọn dẹp phòng khách xong, Dương Vân đi ra ngoài, ngồi trên sô pha uống trà cùng chồng xem bóng đá, hơi thất thần.
Một lúc sau, Lạc Thiên Dịch đi xuống nhà, mặc một bộ đồ ngủ màu xám, ôm một chiếc gối trong tay, giống như một người mộng du, đi qua phòng khách với vẻ mặt thất thần, đi về phía phòng dành cho khách với vẻ mặt trống rỗng rồi không cảm xúc bước vào phòng Cổ Kì.
Dương Vân vỗ vỗ Lạc Chiêu Niên bên cạnh, ra hiệu cho Lạc Chiêu Niên nhìn con trai mình, nói: "Cu Thiên mang gối vào phòng bé Kì có ổn không vậy?"
Lạc Chiêu Niên im lặng một lúc rồi nói: "Con của mình cũng đã bệnh đến thế rồi, để nó tùy theo ý bản thân được không?"
Cuối cùng Dương Vân khẽ thở dài và gật đầu.
Vì Cổ Kì mà cu Thiên biến thành bộ dạng quái đản, nếu mình lại ngăn cản chẳng phải con trai sẽ phát lên sao?
Thôi đi, Dương Vân nghĩ, tùy ý chúng nó thôi.