Chương 90: Kết cục
Lạc Thiên Dịch chỉ dùng thời gian một tháng để khôi phục trạng thái cơ thể, từ một chàng béo trì độn thành một chàng béo linh lợi, thật ra lúc này đã không thể dùng từ béo để miêu tả nữa, không phải mập mạp mà là cường tráng.
Mỗi sáng sớm tinh mơ cậu kiên trì chạy bộ, sáng thì đến phòng tập thể thao để tập các bài tập kỵ khí*, rèn luyện cơ bắp các loại, buổi chiều đến bể bơi đúng giờ để bơi lội, mỗi ngày đi ngủ đúng giờ, ăn nhiều bữa ít thức ăn, kiểm soát chặt chẽ lượng chất béo.
*Bài tập kỵ khí là các bài tập bộ phận, tác động lên một số nhóm cơ, nhịp tim, nhịp thở không đều, lúc tập sẽ nhịn thở nhưng lúc nghỉ tập sẽ tăng bù trừ nên có tên là bài tập kỵ khí. Mặc dù cũng làm tăng nhịp tim và nhịp thở nhưng bài tập kỵ khí không có tác dụng nhiều trên chuyển hóa chất béo nên ít làm bạn giảm cân. Các bài tập kỵ khí có thể kể ra như: tập cơ tay, tập nâng tạ, tập kéo xà, tập chống đẩy, tập kéo giãn lò xo, tập kéo tạ nặng.
Cổ Kì hỏi cậu có thấy vất vả không, cậu chỉ cười nói không, bởi vì hoàn thành nhiệm vụ mỗi ngày là tiến gần hơn một bước đến phần thưởng mục tiêu, điều cậu cảm thấy là cảm giác thành tựu và hạnh phúc.
Thật ra Lạc Thiên Dịch đã ngừng dùng thuốc, lúc đầu cậu cảm thấy khó chịu và thường xuyên không ngủ được, sau đó cậu dần thích nghi và không còn triệu chứng trầm cảm, cậu đã đọc rất nhiều thông tin và tìm hiểu rất nhiều về bệnh trầm cảm. Cậu cảm thấy mình thuộc loại trầm cảm không điển hình, loại trầm cảm này nghiêng về bệnh tương tư hơn và Cổ Kì là thuốc của cậu.
* Trầm cảm không điển hình (Atypical Depression) có thể làm trạng thái trầm cảm của bạn có xu hướng tích cực hơn với các triệu chứng như ăn nhiều, ngủ nhiều, cảm giác như tay và chân của bạn rất nặng hay cảm thấy bị bỏ rơi. Nó làm ảnh hưởng đến cách bạn suy nghĩ, cảm xúc hay các vấn đề sức khỏe của bạn. Sinh hoạt thường ngày, và cả suy nghĩ rằng bạn không cần thiết phải tồn tại nữa. Điều trị cho loại trầm cảm không điển hình bao gồm thuốc, liệu pháp tâm lý và thay đổi lối sống.
Chỉ cần Cổ Kì ở bên cạnh, mỗi ngày cậu đều đang hồi phục nhanh chóng.
Một ngày nọ, Cổ Kì đang đọc sách trong quán trà, Lạc Thiên Dịch đến bể bơi một mình.
Trước đây khi đi bơi cậu kiên quyết không cho Cổ Kì đi theo, dù sao mặc đồ bơi sẽ lộ thân hình, cậu không muốn để cô nhìn thấy khía cạnh không hoàn hảo của mình, sau đó cậu giảm cân hiệu quả nên muốn mời Cổ Kì đến xem mình bơi nhưng Cổ Kì lại không muốn đi.
Vậy nên hằng ngày lúc cậu đi bơi Cổ Kì thường ở quán trà.
Chạng vạng, mặt trời lặn nhuộm đỏ những áng mây nửa bầu trời.
Cổ Kì mở cửa sổ gỗ của quán trà và nhìn ra ngoài cửa sổ, một đàn chim bay qua tòa nhà cổ kính, cuối cùng để lại bầu trời trong xanh.
Ngay khi Cổ Kì đang nghĩ rằng Lạc Thiên Dịch hẳn đã về từ bể bơi thì nghe được giọng nói của cậu phát ra từ con đường đến quán trà, Cổ Kì chỉ cần thò đầu ra là đã có thể nhìn thấy cậu trai.
"Chị xuống đi—"
"Chị gái–"
Giống như trước đây, Cổ Kì nhìn xuống cửa sổ và thấy Lạc Thiên Dịch đang trên một chiếc xe đạp đậu ở tầng dưới, cậu đang ngồi trên chiếc xe đạp với một chân dài chống trên mặt đất, một chân đặt trên bàn đạp và hai tay đặt trên tay cầm phía trước của chiếc xe đạp. Rất phóng khoáng và đẹp trai.
Hôm nay cậu trông đẹp trai và trẻ trung, ừm, bản thân cậu cũng rất trẻ.
Cậu mặc một chiếc áo phông trắng với áo sơ mi xanh nhạt, sau lưng đeo một chiếc ba lô màu đỏ trông như một thiếu niên, vẻ đẹp trai của cậu khác hẳn với học sinh cấp 3. Vẻ đẹp trai của cậu gợi cảm hơn, khiến mọi người không nhịn được mà muốn nhìn trộm một số đặc điểm nam tính của cậu, chẳng hạn như yết hầu, mái tóc ngắn đẹp trai, thân hình ẩn dưới lớp quần áo và đôi chân khỏe khoắn mạnh mẽ trên xe đạp.
Đương nhiên vì tránh cho người qua đường nhận ra mình, cậu đội mũ lưỡi trai, đeo khẩu trang màu đen, chỉ lộ ra một đôi mắt hạnh nhân ôn nhu, ngẩng đầu nhìn lên lầu hai quán trà, đường chân mi hiện ra trong đôi mắt hạnh.
Cổ Kì gấp sách lại, đi xuống khỏi tòa nhà cổ kính đến bên cạnh cậu.
"Có đói bụng không?" Cậu cười hỏi.
Cổ Kì: "Không."
"Hôm nay chúng ta sẽ không về nhà ăn cơm."
Vừa nói cậu vừa vỗ vào yên sau xe đạp, ra hiệu cho Cổ Kì ngồi lên.
Cổ Kì ngồi lên và hỏi, "Em dẫn chị đi đâu?"
"Lên núi." Cậu nói.
Nói xong liền đạp xe, Cổ Kì theo bản năng ôm lấy eo của cậu, phát hiện eo của cậu lại gầy thêm một xíu.
"Trên núi có gì ăn?"
Cậu cười bảo: "Gió Tây Bắc".
Cổ Kì: "......"
Đi ngang qua một cửa hàng bán lẻ, Lạc Thiên Dịch dùng đôi chân dài chống xuống đất, xuống xe, quay lại nói với Cổ Kì: "Chị vịn xe nha, em vào trong mua đồ ăn, chị có đặc biệt muốn mua gì lên núi ăn không?"
"Không, chị ăn gì cũng được."
"Ừm."
Đáp lại, Lạc Thiên Dịch bước lên vài bước và bước vào cửa hàng bán lẻ.
Cổ Kì phát hiện tư thế đi đứng của cậu nhanh nhẹn và tràn đầy sức sống, theo những bước đi nhanh nhẹn của cậu, góc áo sơ mi xanh bay sang hai bên, khiến cậu trở nên cực kỳ đẹp trai.
Vài phút sau khi Lạc Thiên Dịch bước vào, khi cậu đang đứng ở quầy tính tiền và chuẩn bị thanh toán, một người đàn ông mặc áo sơ mi trắng sơ vin vào quần tây đen vừa tan sở trở về đi đến Cổ Kì, ngượng ngùng hỏi nick WeChat của Cổ Kì.
Cổ Kì chưa kịp từ chối Lạc Thiên Dịch đã bước tới, chặn vai Cổ Kì lại và ôm cô vào lòng.
"Cô ấy là bạn gái của tôi, có chuyện gì không?"
Chàng trai trẻ hơi ngượng ngùng, gật đầu xin lỗi, vội vàng rời đi.
Thật ra bản thân đã lấy rất nhiều can đảm mới dám bắt chuyện với Cổ Kì.
Hầu hết đàn ông chỉ dám nhìn trộm Cổ Kì mà không dám đến gần, họ biết mình không xứng, đàn ông đẹp trai và có năng lực một chút cũng không dám đến gần, chỉ có một vài đàn ông tương đối tự tin mới dám chủ động tiến tới bắt chuyện, mà đấng mày râu có thể giữ được sự tự tin trước người đẹp có làn da trắng nõn nà, dung mạo xinh đẹp, vẻ ngoài quyến rũ và khí chất phi phàm của Cổ Kì cũng không nhiều.
Sau khi cậu trai trẻ rời đi rời đi, Lạc Thiên Dịch nhéo mặt Cổ Kì, nói đầy tức giận: "Không chú ý một chút là chị đã thu hút ong bướm rồi."
"Trách chị được à?"
Mỹ nhân họ Cổ nhún vai.
Nam vương họ Lạc: "..."
Trở lại cửa hàng bán lẻ, Lạc Thiên Dịch tiếp tục tính tiền.
Sau khi mua nước và đồ ăn, Lạc Thiên Dịch nhớ Cổ Kì thích ăn sầu riêng nên hỏi cô có muốn mang sầu riêng lên núi không, Cổ Kì nói có.
Vì vậy, họ dắt xe đạp đến một quầy bán trái cây, mua một quả sầu riêng và nhờ chủ cửa hàng bổ quả sầu riêng lấy múi sầu riêng ra..
Khi Lạc Thiên Dịch ngồi xuống giúp chủ cửa hàng lấy múi sầu riêng ra, một chàng trai ăn mặt thời thượng nổi tiếng trên mạng đến trước mặt Cổ Kì, nói anh ngẫu hứng biểu diễn một màn khiêu vũ đường phố trước mặt cô, có thể thêm WeChat hay không.
Đằng sau người đàn ông là một nhiếp ảnh gia đang giơ điện thoại di động để quay video.
Lạc Thiên Dịch thấy múi sầu riêng trong tay đã hết liền nhét hết cho chủ cửa hàng, cậu bước đến bên Cổ Kì và ôm cô vào lòng.
"Tôi diễn cho anh cách để hôn bạn gái xong rồi anh có thể cút đi không?"
Nói xong em trai nào đó kéo khẩu trang xuống, hôn thật mạnh lên đôi môi đỏ tươi của Cổ Kì.
Chàng trai nào đó nổi tiếng trên mạng: "..."
Lời nói và thái độ của Lạc Thiên Dịch không mấy thân thiện, chàng trai nổi tiếng trên mạng không dám chọc giận cậu nên tức giận bỏ đi cùng với nhiếp ảnh gia, cho đến lúc đó anh ta vẫn chưa nhận ra hai người đang đứng trước mặt mình là cặp đôi đã nổi tiếng trên mạng một thời gian trước đây.
Sau khi chàng trai nổi tiếng trên mạng rời đi, Lạc Thiên Dịch cúi đầu cắn môi Cổ Kì, cậu không dám dùng vũ lực, cũng không muốn dễ dàng buông tha cho Cổ Kì nên chỉ có thể dùng ánh mắt trừng trừng nhìn cô.
Cắn một hồi, cậu buông cô ra, sau đó cởi chiếc áo sơ mi xanh nhạt trùm đầu Cổ Kì, dùng hai ống tay áo thắt nút ở cằm Cổ Kì, chỉ để lộ chiếc mũi và đôi mắt đẹp của cô
Vậy được rồi, mỹ nhân họ Cổ lập tức có dáng dấp thôn nữ.
"Em đang hủy hoại hình tượng của chị."
Cổ Kì đang muốn giật áo của cậu xuống thì cậu cúi đầu tới gần uy hϊế͙p͙: "Chị còn muốn bị em cắn?"
Cổ Kì do dự một lúc, cuối cùng quyết định từ bỏ.
Bị cậu cắn trên đường thật xấu hổ, nghĩ đến cảnh mình bị cậu kéo môi dưới, haizzz, đúng là một tên khốn.
Mua sầu riêng xong cả hai tiếp tục lên đường.
Trên đường, một chiếc Bentley giảm tốc độ, song song với xe đạp của Lạc Thiên Dịch, một người đàn ông trung niên ngồi ở hàng ghế sau chậm rãi hạ kính xe xuống, ánh mắt rực lửa nhìn chằm chằm Cổ Kì.
Lạc Thiên Dịch nhìn thấy lại có người nhớ thương chị gái của cậu.
Cậu dậm chân xuống đất, phanh gấp.
Chiếc Bentley vẫn giữ nguyên tốc độ vừa rồi chậm rãi đi về phía trước, sau khi xe đi được một đoạn ngắn, Lạc Thiên Dịch giơ tay trái lên, chỉ ngón giữa vào người đàn ông trung niên mặc vest đi giày da.
Cổ Kì khẽ cười, cảm thấy Lạc Thiên Dịch của ngày hôm nay thật trẻ con và đáng yêu.
Cô đang cười thì cậu lại ném cho cô một ánh mắt hung ác, rồi rẽ xe, đạp xe sang một con đường khác.
Nửa giờ sau, hai người đến lưng chừng núi, có thể nhìn thấy toàn bộ thành phố Ô Thủy, tìm được một mảnh đất bằng phẳng, dự định ở chỗ này trải qua một đêm tuyệt vời.
Lúc này đã 6:43 tối, mặt trời đã lặn, trời dần tối, con đường có những tòa nhà cổ ở thành phố Ô Thủy từ từ thắp lên những ánh đèn vàng ấm áp.
Khi trời tối dần, ánh đèn của hàng nghìn gia đình trong thị trấn nhỏ dần hòa làm một.
Lạc Thiên Dịch lấy một chiếc đệm hơi từ trong chiếc túi màu đen ra, sau khi dùng một chiếc máy bơm nhỏ bơm phồng nó lên, hai người cùng nhau nằm trên đệm hơi, sau đó đắp một chiếc chăn nhỏ, lấy trời làm chăn lấy đất làm chiếu, họ ngả người trên chiếc đệm hơi, cùng nhau ngắm cảnh thành phố về đêm.
Gió đêm rất mát mẻ, Cổ Kì thu mình vào trong lòng Lạc Thiên Dịch, sau đó vừa ăn sầu riêng vừa ngắm sao.
"Chị gái."
"Ừm?"
"Chị có yêu em không?"
"Yêu."
"Ừm, em muốn làm chuyện xấu."
Cậu nhìn sang với vẻ mặt nghiêm túc.
Cổ Kì dừng lại, hơi bối rối.
Đúng lúc đó, một chiếc ô tô màu trắng chạy ngang qua một con đường núi, vượt qua họ ở khoảng cách 30 mét với hai chùm ánh sáng trắng chói mắt.
Cổ Kì nuốt một ngụm nước bọt: "Có cần chơi lớn như vậy không?"
Cậu thu tay về, giọng nói lười biếng: "Đương nhiên."
"Em chắc chứ?"
"Chắc chắn."
"Nghĩ lại đi."
"Em đã nghĩ rất lâu rồi."
Cổ Kì: "......"
Năm phút sau, Cổ Kì nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đẹp trai của ai đó, đôi mắt cậu như đang phun lửa.
Lúc này một tay bạn học Lạc cầm bút màu, tay kia ấn vào cằm Cổ Kì để buộc cô không được cử động, rồi dùng bút màu vẽ bậy lên khuôn mặt trắng trẻo của cô.
Cổ Kì không biết cậu đang vẽ gì, nhưng dù sao thì cậu cũng đã vẽ nghiêm túc gần một phút rồi.
Cổ Kì: "......"
Cô cứ tưởng trong đầu cậu toàn là phim khiêu ɖâʍ rác rưởi, không ngờ tên hề lại là cô, còn người nào đó lúc này ngây thơ vô hại như một cậu học sinh tiểu học.
"Em vẽ xong chưa? Đến lượt chị chưa?" Cổ Kì hỏi.
Lạc Thiên Dịch: "Chưa xong."
"Em định vẽ hết cả mặt chị hả?"
"Không đâu."
Cậu trả lời và tiếp tục cầm bút vẽ nguệch ngoạc.
Một lúc sau cậu cất bút, nói với vẻ hài lòng: "Xong rồi."
"Em vẽ cái gì vậy?"
"Em không nói cho chị đâu."
Cậu cố nén cười, đôi mắt hạnh nhân thật dịu dàng.
Cổ Kì không định hỏi thêm nữa, cô lấy điện thoại di động ra, bật camera trước, sau đó nhìn thấy trên mặt cô hiện lên vài ký tự lớn màu đen.
——Là, vợ, của, tôi!
Ngoài chữ viết, cậu còn vẽ cô thành một con mèo xấu xí, hai bên má có ba sợi râu, trên mặt có nhiều đốm đen, trông giống như một con mèo đốm bị người đóng dấu.
"Lạc Thiên..."
Ngay lúc Cổ Kì sắp mất bình tĩnh, cậu vứt bút màu trong tay xuống, đè Cổ Kì xuống nệm, cúi đầu hôn một cái mãnh liệt.
Cậu hôn rất mạnh, giống như giác hơi, Cổ Kì muốn hít một hơi thật sâu nhưng cậu bịt chặt môi cô, Cổ Kì nghi ngờ cậu muốn giết người.
Tay cậu rất bất lương, nhân cơ hội hôn cô làm đủ thứ chuyện xấu xa.
Cổ Kì không chịu chịu thiệt, làm bậy với cậu.
Một chiếc ô tô màu đen chạy ngang qua con đường núi phía trên đầu bọn họ, chùm đèn trắng phía trước sáng lên trong chốc lát rồi chậm rãi biến mất ở con đường phía trước.
Để tiếp tục làm điều xấu, họ trùm chăn lên đầu, rồi như hai con sâu luồn lách, họ hôn nhau trong chăn.
Hai người náo loạn một hồi, Lạc Thiên Dịch đè lên người cô, vùi đầu vào hõm vai cô nói: "Còn 47 ngày thôi chị."
"Hửm?"
Cổ Kì thở hổn hển nặng nề.
"47 ngày nữa, Cổ Kì sẽ là vợ của em."
"Chị nói đính hôn chứ không phải kết hôn."
"Đính hôn không phải sẽ kết hôn sao? Chị gái muốn lừa trai nhà lành à?"
Cổ Kì: "......"
"Dù sao sau khi đính hôn chị sẽ là vợ của em."
"Khụ......"
"Chị đã tính đính hôn ở đâu chưa? Chúng ta bắt đầu chuẩn bị đi."
Cậu ngẩng đầu lên và nhìn cô bằng đôi mắt hạnh nhân dịu dàng, đôi mắt tỏa sáng lấp lánh.
Cổ Kì không muốn để ánh sáng trong mắt cậu vụt tắt, nói: "Đến Maldives đi, bên đó có trời xanh biển xanh."
Cậu nhìn cô cười nói: "Được, nghe lời vợ."
Sau đó hai người nằm thẳng trên nệm ngủ, cậu giang hai tay, Cổ Kì ngủ say trong lòng cậu, sau đó ôm lấy hai cánh tay cậu, hai người dính chặt vào nhau.
"Cổ Kì."
"Ừm?"
"Đừng bao giờ rời xa em được không?"
"Uh, để chị nghĩ lại đã."
"Có ý gì hả?!"
"Được rồi ~ sẽ không rời xa em."
"Em sẽ là một người chồng tốt của chị, không bao giờ làm chị buồn."
"Thật à?"
"Thật."
【Kết thúc】
_____________________
Tác giả có chuyện muốn nói:
Đến đây là kết thúc câu chuyện, chị Cổ và em Lạc đã làm tan nát trái tim của các bạn.
Cảm ơn các cục cưng đã dõi theo đến đây, cuốn tiểu thuyết này đã được hoàn thành bởi vì bạn, cảm ơn bạn.
Hãy để lại một dấu chân trong chương cuối cùng, tất cả các bình luận sẽ có bao lì xì, và cuối cùng tôi muốn nói lời cảm ơn mọi người! Cúi đầu!
Sau khi viết phần cuối, Dạ Điểu tự sờ đỉnh đầu của mình, khụ, hói rồi...
Vì vậy hãy ủng hộ chính chủ để tác giả tiếp tục hói đầu.
______________________
Đôi lời của em Khế:
Chính thức edit xong chính truyện vào ngày 19/04/2023 (tuy lúc này chưa up), tính ra vẫn sớm hơn dự kiến, mừng xỉu huhu.
Tốc độ em Khế edit chậm nhưng cảm ơn mọi người vẫn đồng hành cùng em để được thấy kết thúc của chị Cổ và em trai Lạc qua bàn tay gõ phím của em. Cảm ơn mọi người rất nhiều và chúc mọi người một mùa nghỉ lễ vui vẻ ❤