Chương 47: Sự đề nghị của Úy Ninh
Sau khi Miura Tsubasa đi ra cũng không có tâm tình tiếp tục cái loại “luận bàn” này nữa, giờ ông ta có thể đứng vững đã là cực hạn, thương thế trên người dù đã tốt lên nhưng cảm giác đau đớn vẫn chưa giảm bớt, ông ta cảm giác trên người vẫn đau đớn như khi máu chảy đầm đìa, da thịt không còn chỗ nào hoàn hảo lúc trước.
“Đi!” Ông ta mặt âm trầm nói với Abe Kana.
Abe Kana cũng nhìn ra có điều không ổn, nhìn thì có vẻ Miura Tsubasa không thua, nhưng dựa vào sự hiểu biết của hắn với Miura Tsubasa thì rõ ràng có điều không ổn, bàn tay cầm thanh Kiku-nohana Katana khớp xương trắng bệch, nhìn kĩ thậm chí còn hơi run rẩy, hiển nhiên cảm xúc đang rất không ổn định.
Vì thế, hắn vung tay lên, những binh lính kia lại tiếp tục ở trong sân huấn luyện luyện tập bắn bia. Những binh lính này tuy chỉ là binh lính thường, ngắm bắn lại rất chuẩn, không thể nghi ngờ đây cũng là một loại đáng sợ. Abe Kana vẫn như cũ bảo trì phong độ, “Thẩm tiên sinh quả nhiên lợi hại, còn hai ngày nữa, xin hãy suy nghĩ thật kỹ.”
Thẩm Trì mỉm cười, “Ồ, đó là điều tất nhiên.” Cũng không lộ thần sắc nào.
Hạt mưa to như hạt đậu rơi xuống, tiếng sấm vang rền, cuồng phong gào thét, đang đi tới kho hàng bỏ không ánh mắt Thẩm Trì đảo qua nhóm binh lính trong mưa gió vẫn tiếp tục ngắm bắn, tâm trạng có chút nặng trĩu.
Nếu như Kỷ Gia không sai, Miura Tsubasa xuất thân từ hoàng thất Nhật Bản, vậy nhóm binh lính của đội tự vệ này chỉ sợ còn tinh nhuệ hơn hắn nghĩ.
Không để Thẩm Trì đợi lâu, đến đêm cùng ngày, Thẩm Trì đã phát hiện toàn bộ nơi đóng quân có biến động.
“Đi!”
Cửa hông của kho hàng bị khóa kín từ bên ngoài, rối gỗ nhỏ nhắn của Kỷ Gia lại một lần nữa phát huy tác dụng thần kỳ, “Lạch cạch” một tiếng, cửa mở.
“Được rồi!” Kỷ Gia híp mắt, “Vẫn chưa tới thời điểm đổi gác, trên trạm gác tổng cộng có bốn người.”
Thẩm Trì gật đầu, nhẹ nhàng đẩy cửa ra.
Thiên Nữ Tán Hoa.
Binh lính trên trạm gác vừa định báo hiệu, đã bị ám khí phóng lên cướp đi sinh mệnh.
Nơi này ở sâu bên trong quân doanh Nhật Bản, bên trên chính là rừng núi, đại bộ phận binh lính đều ẩn sâu trong rừng, Abe Kana an bài bốn người ở trong này vốn có ý định vây khốn bọn họ trong này, có điều Thẩm Trì bọn họ không hề có ý đồ chạy trốn, bọn hắn muốn vào sâu trong núi.
Nhưng trước khi vào núi, bọn hắn lặng lẽ đi vòng qua bên kia, giết ch.ết mấy tên thủ vệ thưa thớt, quả nhiên nhìn thấy căn nhà gỗ nhỏ của Kỷ Oánh.
Nơi này không phải là khu vực trọng điểm nên phòng vệ cũng không có nhiều người, có vậy bọn hắn mới có thể dễ dàng lẻn vào đây như vậy.
“Chị họ!”
Kỷ Oánh khoác lên áo tắm rộng, khóe mắt Kỷ Gia lướt qua liền phát hiện mấy vết thương xanh xanh tím tím trên người cô.
Sau khi mặc vào áo tắm, ít nhất nhìn bề ngoài Kỷ Oánh hoàn toàn không có nửa điểm khác thường, những vết thương Miura Tsubasa lưu lại trên người cô đều ở chỗ không nhìn thấy được.
Phẫn nộ trong mắt Kỷ Gia chợt lóe rồi biến mất, tên này thật cặn bã!
“Các người sao lại đến đây!” Kỷ Oánh nhìn thoáng ra ngoài, bóng đêm đen kịt không nhìn rõ cái gì.
Thẩm Trì nói thẳng: “Người Bắc Kinh đến, nơi này sắp gặp biến cố, cô hãy mau theo chúng tôi rời đi.”
Kỷ Oánh sửng sốt, “Bắc Kinh?” Sau đó nhíu mày, “Anh đã đưa tin!”
“Ừ.” Thẩm Trì thừa nhận.
Kỷ Oánh có thể sống đến bây giờ, bản thân cũng không phải là loại nữ nhân do dự không quyết đoán, lập tức nói, “Đi!”
Kỷ Gia nhìn cô, “Chị họ, chị không muốn mang gì theo sao?”
“Có gì tốt mà mang.” Kỷ Oánh cười trào phúng, “Ngoài mạng của chính mình thì làm gì còn gì chứ.”
Cô thậm chí còn ném đi đôi guốc gỗ trang nhã mang nặng nề, muốn dùng khăn trải giường bọc chân vào —— hiển nhiên Miura Tsubasa không chuẩn bị giày cho cô.
Kỷ Gia nhìn Thẩm Trì, “Chú Thẩm…” Sau đó liếc mắt nhìn Minh Nguyệt một cái.
“Đi cái này đi.” Thẩm Trì lấy ra một đôi giày, chân Kỷ Gia nhỏ hơn Kỷ Oánh, giày cô không thể đi được, thứ Thẩm Trì lấy ra chính là ủng da chuẩn bị cho Minh Nguyệt, trong bốn người ngoài Kỷ Gia thì chỉ có giày của Minh Nguyệt là có size nhỏ nhất, dù Kỷ Oánh đi vào vẫn còn hơi rộng, có điều, so với không đi gì thì vẫn tốt hơn.
Có bốn người Thẩm Trì bảo hộ, một đường Kỷ Oánh lặng lẽ không lên tiếng, cô dù có tâm kế, nhưng cũng không phải là không chịu được khổ. Ở tận thế, làm một người bình thường, có khó khăn gì mà cô không phải trải qua, ích kỷ thì ích kỷ, trong lòng cô mình là quan trọng nhất, nhưng muốn tiếp tục sống sót, cô đối với người khác lạnh bạc, đối với mình cũng rất ngoan độc, như vậy mới có thể chịu đựng cuộc sống nhục nhã, sống sót đến bây giờ.
“Có tín hiệu.” Thẩm Trì đứng trên ngọn cây, bọn hắn cộng thêm cả Kỷ Oánh cũng chỉ có năm người, mục tiêu quá nhỏ, ở trong rừng rất dễ dàng ẩn giấu, hơn nữa còn có Thẩm Lưu Mộc là dị năng giả hệ Mộc che giấu, dù binh lính trong núi có nhiều hơn nữa thì muốn tìm bọn hắn cũng không phải là chuyện dễ dàng. Phải nói rằng, lúc Abe Kana an bài chỗ ở cho bọn hắn căn bản không hề tính đến khả năng trong số bọn hắn có dị năng giả hệ Mộc, sau khi luận bài lại bị trạng thái của Miura Tsubasa quấy nhiễu tâm thần nên không thể sắp xếp ổn thỏa hơn.
Đối với dị năng giả hệ Mộc, rừng núi chính là chiến trường tốt nhất.
Cả doanh trại đều bị che chắn khỏi tín hiệu di động đặc thù của tận thế, đến khi bọn Thẩm Trì chạy sâu vào trong núi thì hiệu quả che chắn đã bị giảm bớt, loại di động này là loại đặc chế, dù ở biển sâu hoặc trong rừng rậm cũng có thể ngoan cường tiếp thu được tín hiệu. Vừa có tín hiệu Thẩm Trì lập tức nhìn ra trong thời gian ngắn ngủi hắn ở đây đã nhận được hơn mười tin nhắn.
Niếp Bình đích thân đến, Thẩm Trì đảo qua tin nhắn kia, ánh mắt dừng ở hai chữ “Lôi Đình”.
Trong Bắc Kinh cũng là tiểu đội cường đại bậc nhất, Lôi Đình quả nhiên tiếp nhận nhiệm vụ lần này, còn có mấy cái tên quen thuộc, đại đa số tiểu đội dị năng Thẩm Trì đời trước ít nhiều đều đã nghe qua, cơ hồ đều là những tiểu đội dị năng xuất sắc nhất Bắc Kinh. Quân đội do Niếp Bình đích thân dẫn đội, mang theo cũng là lực lượng tinh nhuệ.
Thẩm Trì biết, nếu không phải hắn gửi tin tức này tới Niếp Bình, chuyện lần này chưa chắc đã được Bắc Kinh coi trọng như vậy. Niếp Bình là một người khá có tầm nhìn đại cục, hắn ta nhất định có thể phát hiện ra tính nghiêm trọng của chuyện này.
“Đội trưởng của đội tự vệ Miura Tsubasa chính là hoàng thất Nhật Bản.”
Sau khi gửi đi tin nhắn, trong tầm mắt Thẩm Trì hiện ra binh lính tuần tr.a Nhật Bản, bọn họ trong tiết trời nóng như vậy lại vẫn ăn mặc ngụy trang, cơ hồ hoàn toàn bị che lấp trong núi rừng, giống như là đang tiến hành huấn luyện thông thường, lưng mang vác phụ trọng không tính là nhẹ, tư thế cầm súng chỉnh tề, quần áo dù ướt đẫm mồ hôi nhưng ánh mắt vẫn như dao găm nhìn thẳng phía trước.
Không bao lâu Thẩm Trì liền nhận được tin nhắn trả lời của Niếp Bình.
“Tên hắn không phải là Miura, trong hoàng thất Nhật Bản không có họ, hắn chắc là Tam Phổ Cung Thân vương Tsubasahito.”(*)
Chậc, quả nhiên hiểu biết nhiều với dốt đặc cán mai khác hẳn nhau mà, đổi thành Thẩm Trì chắc chắn sẽ không biết hoàng thất là như thế nào, có điều, thanh Kiku-nohana Katana trong tay Miura Tsubasa đã tỏ rõ địa vị của ông ta, cũng bại lộ luôn thân phận.
Thân vương và vân vân…
Kỷ Oánh nghe thấy tin này, chỉ cười châm biếm, cũng không nói gì, thời gian cô ở bên Miura Tsubasa không tính là ngắn, ban đầu không phải chỉ có một nữ nhân như cô, dần dần, đến cuối cũng chỉ còn lại một mình cô, những nữ nhân kia không phải đã ch.ết thì cũng là bị ông ta ném cho đám binh lính Nhật Bản cầm thú, chỉ còn một mình cô trụ lại.
Mấy ngày đầu, cô lúc nào cũng nơm nớp lo sợ tìm ra thứ ông ta yêu thích, đem mình biến thành cái loại đàn bà ông ta thích nhất, ngoan ngoãn, ngọt ngào, tri kỷ, còn phải giả bộ thành mình thật lòng yêu thương ông ta, dù vừa nhìn đã thấy buồn nôn mà lúc nào cũng như phải như đang cần ông ta “yêu”.
Dù trong lúc ông ta ngược đãi mình cũng phải dùng ánh mắt sùng bái kính yêu nhìn ông ta, ngẫm lại cũng tự mình thấy ghê tởm, cô cũng không phải là loại cuồng tự ngược! Thằng đàn ông giống ông ta, chỉ có cái dạng đàn bà thần kinh mới thèm!
Vừa nghĩ tới đó, sắc mặt cô bỗng biến đổi, tay che ngực, cước bộ lảo đảo, sau đó hoảng sợ nhìn thấy trên tay mình bỗng nở ra một đóa hoa cúc rực rỡ diễm lệ.
“Chị họ!” Kỷ Gia đỡ cô.
Minh Nguyệt tiến lên hai bước, trầm mặt nói, “Cô ấy đã bị động tay động chân!”
Thẩm Lưu Mộc bắt lấy tay cô, nhíu mày, “Em không làm gì được.”
“Em đương nhiên là không làm gì được.” Minh Nguyệt lấy một lá bùa dán vào lưng Kỷ Oánh, “Không được rồi, tên âm dương sư khỉ gió kia đã gieo thứ gì đó trong cơ thể cô ấy.”
Kỷ Oánh tỉnh táo lại, rất nhanh đem giày dưới chân cởi ra, “Tôi trở về.”
Kỷ Gia lặng lẽ nhìn cô, vành mắt ửng đỏ.
Kỷ Oánh cười lạnh, “Tôi biết mà, mấy tên Nhật Bản thủ đoạn âm hiểm quả thật rất nhiều.” Chính cô cũng biết chắc mình sẽ bị động tay động chân, “Giày trả lại cho các người.” Sau đó lấy gương trong túi ra, tỉ mỉ chải đầu, tới bây giờ cũng không thèm chú ý gì nữa, mồ hôi bụi bẩn trên mặt làm cô trông có chút chật vật, cô liền dùng một chiếc khăn tay lau sạch bẩn thỉu trên mặt, cứ như vậy chân trần đi về.
“Chị họ, chân của chị!”
Chân cô trắng nõn, bị cành cây bén nhọn rạch qua một đường, máu tươi chảy giữa làn da oánh bạch, rực rỡ đối lập.
“Tao biết.” Kỷ Oánh bình tĩnh nói, ngoái đầu lại cười quyến rũ, “Dù sao cũng đã phải trả giá rất nhiều mới có thể làm cho ông ta không đành lòng giết tao, yên tâm đi, tao hiểu ông ta, tự biết cách để bảo vệ mình.”
Thẩm Trì thở dài, nếu bàn về tình trường thì hắn chưa từng thấy qua ai cao thủ hơn Kỷ Oánh, năm đó cô mới mười mấy tuổi đầu có lẽ thủ đoạn còn ngây ngô, không được hoàn hảo, tận thế năm thứ tám, cô đã trở thành một nữ nhân biết tận dụng tất cả những ưu thế của mình, đây không phải việc chỉ đơn giản diễn trò là có thể làm được.
“Có điều, xem như các người trốn đi có lòng muốn mang theo tôi, tôi nhắc nhở trước cho các người một điều.” Kỷ Oánh nhẹ nhàng nói, “Xin hãy chuẩn bị sẵn sàng, tôi vừa trở về sẽ bán đứng các người.” [Cool quá chị ơi T.T]
Nói xong, không quay đầu lại rời đi.
Mặc kệ cô ta muốn dùng phương thức nào lấy lại tín nhiệm từ Miura Tsubasa, Thẩm Trì biết, cô nói bán đứng, thì đó nhất định là sự thực, “Đi nhanh đi.”
Nơi này đã không còn an toàn, rất nhanh đám người Miura Tsubasa đã biết bốn người bọn hắn đang trốn ở trong rừng, trong cánh rừng này có đến ba vạn người, nếu bọn họ thực sự muốn vây quét, đối với bốn người Thẩm Trì cũng là một chuyện phiền toái.
“Người tiếp ứng ở hướng này.” Đến lúc trời tờ mờ sáng, dựa vào công năng bản đồ vĩnh viễn không bao giờ lạc đường của Thẩm Trì, bọn hắn đã thấy được bóng người mơ hồ ở phía dưới.
Nhưng đến khi nhìn rõ người tới, cước bộ Thẩm Trì chững lại một chút.
Một người dẫn đầu, tóc ngắn hơn rất nhiều so với ba năm trước đây, mang theo gương mặt baby mỉm cười, đôi mắt thâm thúy sáng ngời.
Hoàn toàn không giống với ba năm trước, gã hiện tại chính là bộ dáng trong trí nhớ của Thẩm Trì, ngay trước khi hắn bị đưa vào sở nghiên cứu một năm, gã ta chính là có bộ dáng như thế này.
Úy Ninh.
Thẩm Trì không biết gã ta khác ở đâu, nhưng chính là cái cảm giác lông tơ dựng ngược, hoàn toàn khác biệt với lúc trước.
Sau đó, gã nở nụ cười.
Thật giống với Úy Ninh mà Thẩm Trì đã quen biết, Thẩm Trì ở một trình độ nào đó cũng được coi là hiểu Úy Ninh, dù hắn đến ch.ết cũng không rõ lý do Úy Ninh làm như vậy, nhưng độ quen thuộc với Úy Ninh vẫn cực cao, chỉ là một nụ cười, với người khác thì không có khác biệt gì, vẫn giống như bình thường, thoạt nhìn thậm chí có chút ngại ngùng, xấu hổ.
Thẩm Trì lại như bị sét đánh.
Gã —— không phải Úy Ninh của hiện tại, gã đã biến thành Úy Ninh của kiếp trước!
Trong mắt Úy Ninh ẩn chứa rất nhiều thứ, làm cho trái tim của Thẩm Trì đập càng lúc càng nhanh, nhưng rất nhanh sau hắn liền trấn định lại, có gì mà hoảng, đời này và đời trước căn bản không giống nhau, không nói đến việc mình ở Bắc Kinh vẫn luôn làm việc khiêm tốn, thậm chí còn không được xếp số, hơn nữa những đầu lĩnh của phòng thí nghiệm cơ thể sống đều bị giảm bớt, dù muốn phát triển phòng thí nghiệm cơ thể sống thì cũng không phải chuyện một sớm một chiều, càng không nói đến việc mình sẽ không bao giờ tín nhiệm gã như lúc trước, mình bây giờ, ai có thể tính kế được? Úy Ninh muốn lặp lại chuyện đời trước, một chút cơ hội cũng không có.
“Thẩm Trì.” Gã gọi, giống như thật lâu thật lâu trước kia.
Thẩm Lưu Mộc phản xạ cầm tay Thẩm Trì, Thẩm Trì trấn an vỗ vỗ lưng y.
Ánh mắt Úy Ninh trầm xuống, sau đó cười, “Tôi có chuyện muốn nói một mình với anh.”
Những dị năng giả gã mang đến cũng không nghi ngờ, Úy Ninh là lão đại của bọn họ, bọn họ chỉ cho rằng gã muốn tìm Thẩm Trì tỉm hiểu một chút tình huống trong doanh trại đóng quân của Nhật Bản kia, dù sao vừa nhìn cũng biết Thẩm Trì là người đứng đầu trong bốn người.
“Không nên đi.” Thẩm Lưu Mộc cảnh giác nhìn chằm chằm Úy Ninh.
Úy Ninh khẽ mỉm cười, “Yên tâm đi em trai, anh không phải người xấu đâu.”
Hai chữ em trai kia được nhấn cực kỳ mạnh, Thẩm Lưu Mộc đương trường trầm mặt.
Trái lại Thẩm Trì nhìn về phía Thẩm Lưu Mộc, “Lưu Mộc, con mang Kỷ Gia và Minh Nguyệt ở đây chờ một lát.”
Thẩm Lưu Mộc trừng hai mắt nhìn hắn, mím chặt môi không nói lời nào.
“Ba cũng có điều muốn nói với gã.” Một khi Thẩm Trì đã hạ quyết định, cho dù là Thẩm Lưu Mộc cũng không có cách nào phản đối, chỉ có thể trơ mắt nhìn Úy Ninh và Thẩm Trì đi cùng nhau, nhưng ánh mắt của y luôn gắt gao nhìn chằm chằm, y cũng không biết vì sao, trong lòng luôn có cảm giác bất an.
Sắc trời đã sáng, bởi vì đêm qua mưa lớn một trận nên không khí lúc này phá lệ tươi mát, dường như hôm nay là thời tiết tốt hiếm thấy ở tận thế, gió nhẹ man mác, cuốn đi một ít khô nóng.
“Thẩm Trì.” Úy Ninh lại gọi hắn.
Thẩm Trì thần sắc lạnh như băng, chỉ là đơn giản nhìn gã, “Vì sao.”
Những lời này kiếp trước hắn vô số lần muốn hỏi, nhưng không có cơ hội, đời này hắn vốn cho là rốt cuộc không có cách nào hỏi được, cũng không cần hỏi, nào biết được rằng Úy Ninh này còn có thể biến thành Úy Ninh kia.
Úy Ninh lại không trả lời vấn đề này, “Thẩm Trì, có phải anh rất hận tôi không?”
Loại vấn đề này cũng cần trả lời sao? Thẩm Trì giễu cợt.
Úy Ninh thở dài, “Hận đến muốn giết tôi sao?”
“Đúng.” Một chữ này lại có thể trả lời rất rõ ràng.
Úy Ninh lại ý vị thâm trường cười, “Cứ như vậy giết tôi, không phải là rất đáng tiếc, không thể giải hận, không phải sao?”
Thẩm Trì nhíu mày, người này có ý gì?
“Muốn làm nhục một người, phương pháp tốt nhất là gì anh biết không?” Úy Ninh nhẹ nhàng nói.
Thẩm Trì nhìn gã, cảm thấy càng ngày càng không thể hiểu được người này, vốn cứ tưởng đã quen biết gã mười lăm năm, ngay cả gã có bao nhiêu sợi tóc cũng có thể đếm ra, kết quả là, rốt cuộc cái gì không hiểu.
“Vũ nhục một người đàn ông, biện pháp tốt nhất chính là tr.a tấn hắn ta trên giường, lấy thân phận một người đàn ông, khiến cho hắn ta phải thần phục ——” Úy Ninh liếc mắt nhìn bụng dưới Thẩm Trì.
Thẩm Trì ngay cả mắt cũng muốn lồi ra, con bà nó, sao lại phát triển một cách thần kỳ thế này được!
“Thẩm Trì, chẳng lẽ anh không muốn đem tôi trói lại, tùy ý tr.a tấn vũ nhục tôi sao?” Úy Ninh mặt phớt hồng, giả làm biểu tình sám hối đủ để lừa người, “Tôi lúc nào cũng đợi anh.”
Gã sáp lại gần Thẩm Trì, Thẩm Trì bị trái bom này nổ cho làm cả người cứng còng, hô hấp của Úy Ninh phả vào tai hắn, “Tôi lúc nào cũng có thể trở thành nô lệ của anh, dù anh muốn làm gì với tôi cũng được, dù hành hạ tôi trên giường đến ch.ết cũng được, anh thấy đề nghị này thế nào?” [no comment =.=]
Đề nghị này thế nào sao?
Thẩm Trì chỉ thấy rằng, tên Úy Ninh này hẳn là điên rồi…
Mà con chim gỗ trên đỉnh đầu bọn hắn cũng hoàn toàn cứng ngắc thành một khối gỗ thật sự, Kỷ Gia cách đó không xa khuôn mặt trắng noãn cũng trở nên đỏ rực, bụm mặt nghĩ thầm, “Xong đời rồi, cảm giác đã nghe phải điều không nên nghe!”
Thẩm Lưu Mộc như hổ rình mồi nhìn cô bé, “Bọn họ rốt cuộc đang nói cái gì?!”
Kỷ Gia nghẹn khuất không nói được gì, cậu muốn tôi nói thế nào a a a a a!!
(*) Tam Phổ Cung Thân vương Tsubasahito: (三浦宫翼仁亲王 – Miuranomiya Tsubasahito Shinno:
-Tam Phổ Cung (Miuranomiya) là một cung của Hoàng gia Nhật Bản ( nhưng mà thực tế hình như không có cung này).
-Hoàng thất Nhật Bản không có họ, lấy danh xưng là Thân Vương (Shinno).
-Tsubasahito (Dực Nhân): tên của Hoàng tử Nhật Bản đều có chữ Hito (仁-Nhân: nghĩa là ‘đạo đức tốt’)
(Kozue: Phục tôi chưa há há há. Trình độ khai thác của mình càng ngày càng tăng).