Chương 12
Viên đạn găm khá sâu vào phần thịt, nhưng tính nghiêm trọng không cao. Sau khi tiến hành gắp viên đạn ra, bác sĩ yêu cầu Chi Nghiên ở lại bệnh viện thêm hai ngày để theo dõi tình hình vết thương. Chi Nghiên nhíu mày nói không cần thiết, cô rất khỏe. Hoàng Dĩ Khâm đứng cạnh giường bệnh liếc cho cô một ánh mắt, gật đầu đồng ý yêu cầu của bác sĩ.
Liếc như thế có ý gì?
Chi Nghiên bất mãn. Người bị thương không phải anh. Người phải ở lại bệnh viện cũng không phải anh. Nơi này gò bó tù túng muốn ch.ết anh hiểu hay không hả? Bệnh thần kinh mới muốn ở lại!
Tuy nhiên xét về vai vế, Hoàng Dĩ Khâm là Hoàng thái tử, trên đất nước Ryane này, địa vị của anh chỉ đứng sau một mình Đức vua. Còn Chi Nghiên, à, vị hôn thê giả mạo còn chưa được hội đồng thừa nhận, trong mắt người ngoài cùng lắm chỉ là một người nào đó đi theo giúp đỡ công việc cho Hoàng thái tử mà thôi, cao sang một chút thì gọi ‘thư ký’, tóm lại nhân vật này hoàn toàn không có trọng lượng. Ấn theo lẽ thường tình, người có đầu óc hoạt động bình thường chắc chắn sẽ nghe lời của Hoàng thái tử.
Thật không may cho Chi Nghiên, đầu óc của bác sĩ chữa trị cho cô hoạt động vô cùng bình thường.
Cho nên Chi Nghiên tâm không cam lòng không nguyện phải ở lại bệnh viện thêm hai ngày nữa.
Mới đầu, Chi Nghiên suy tính có nên thừa cơ nửa đêm nhảy qua cửa sổ trốn đi hay không. Phòng bệnh của cô nằm ở tầng ba, đối với một cao thủ nhảy lầu như Chi Nghiên thì không phải chuyện khó khăn gì. Đáng tiếc suy nghĩ này bị bóp nát từ trong trứng nước, bởi vì bên cạnh cô vẫn còn một tên Hoàng thái tử kiêm luôn chức vụ bác sĩ tâm lý sử dụng vô cùng thành thạo khả năng nhìn thấu lòng người ch.ết tiệt, chỉ liếc mắt một cái đã phát hiện ra mưu đồ của cô.
Sau khi đoàn bác sĩ và y tá rời khỏi phòng bệnh, anh ta cúi người ghé lại gần tai cô, trong giọng nói mang theo ý cười trầm thấp, “Chỉ còn vài ngày nữa chúng ta về thủ đô rồi. Bây giờ mà cô gây chuyện thì hình tượng tốt đẹp tạo dựng bấy lâu coi như công cốc. Suy nghĩ cho kĩ.”
Gián điệp của hội đồng hoàng gia ẩn nấp ở khắp mọi nơi, được cài vào với mục đích cao cả nhằm đánh giá năng lực và phẩm chất cô gái mà Hoàng thái tử chọn, hành động này được Đức vua ngầm đồng ý, bởi vì đây là cách nhanh nhất để hội đồng thừa nhận Chi Nghiên, vì lẽ đó mặc dù biết bản thân đang bị theo dõi, Chi Nghiên còn phải cố tình giả vờ mắt đui tai điếc. Hơn một tháng đến Violet Phoenix, cô đã cố gắng xây dựng hình ảnh vị hôn thê vừa có tài vừa có đức, bây giờ, chỉ cần Chi Nghiên nhảy qua cửa sổ bệnh viện thì thông tin này lập tức sẽ được truyền tới tai hội đồng, thêm mắm dặm muối với bọn họ rằng cô gái Hoàng thái tử chọn quá vô nguyên tắc, chỉ thích làm theo ý mình, bộ dạng biết chừng biết mực trước đây chắc chắn là giả vờ – mặc dù sự thật đúng như vậy, nhưng nếu như để hội đồng biết thì hình ảnh của cô trong mắt họ sẽ bị hạ thấp, và số lượng người phản đối cô không nghi ngờ ngày càng nhiều lên, đồng thời dẫn tới hệ quả mất lòng tin vào mắt nhìn người của Hoàng Dĩ Khâm. Một Đức vua tương lai lại đi chọn một cô gái tùy hứng không hiểu phép tắc cho vị trí Hoàng hậu, chẳng khác nào đang cố tình bôi nhọ hoàng gia trước mặt người khác. Chà, thế thì việc kế thừa ngai vàng cần phải xem lại đấy.
Đức vua đưa Chi Nghiên tới Ryane để trợ giúp Hoàng Dĩ Khâm lên ngôi vua, không phải nhờ cô kéo anh ta xuống. Trên thực tế, nếu như việc thừa kế ngai vàng của Hoàng Dĩ Khâm bị trì hoãn thì chẳng có lợi gì cho mục đích của Chi Nghiên khi tới đây, điều đó sẽ chỉ tạo lợi thế cho Công tước Kazeilm. Kết quả này không khiến cô hài lòng.
Phán đoán của Hoàng Dĩ Khâm chưa bao giờ sai. Tới Ryane, mục đích của Chi Nghiên chỉ có một, công kích Công tước Kazeilm, tước đoạt mọi thứ ông ta có, tước đoạt cả những thứ ông ta muốn có.
Xét thấy ý tưởng nhảy lầu không thể vẹn toàn đôi đường, Chi Nghiên đành phải đề ra yêu cầu, “Tôi cần laptop.” Bệnh viện buồn chán ghê gớm, cô phải tìm thú vui qua ngày.
Hoàng Dĩ Khâm nhìn cánh tay quấn băng trắng của cô, không trả lời ngay lập tức.
Chi Nghiên nhận ra hướng nhìn của anh, giơ cánh tay không bị thương lên lắc lắc, “Gì? Tôi vẫn còn tay trái mà.”
Hoàng thái tử tiếp tục im lặng, trên gương mặt điển trai chẳng buồn thể hiện cảm xúc. Kể từ lúc đặt chân vào bệnh viện tới giờ, Chi Nghiên cảm thấy thái độ của người đàn ông này khá lạ, nhưng chẳng rõ lạ ở chỗ nào. Một lúc sau anh mới trả lời, “Buổi tối mang cho cô.”
Có laptop, Chi Nghiên hài lòng.
Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa. Được sự cho phép, trợ lý Neil đẩy cửa vào, nói cần Hoàng thái tử xử lý vài vấn đề. Hoàng Dĩ Khâm rời khỏi phòng bệnh. Trước khi đóng cửa lại còn không quên nhìn Chi Nghiên một cái.
Dựa vào cách bọn họ nói chuyện với nhau lúc nãy, và cả cái nhìn của Hoàng Dĩ Khâm, Chi Nghiên tám chín phần đã đoán được vấn đề cần xử lý. Hừm... Cô sờ sờ cằm. Đúng thật. Một số chuyện cần phải giải quyết sớm, tránh phiền phức về sau.
Hoàng Dĩ Khâm rời khỏi phòng bệnh chưa được bao lâu, lại có người gõ cửa.
“Cửa không khóa.” Chi Nghiên nói to.
Người bên ngoài đẩy cửa vào. Jonathan nhìn quanh một vòng, không thấy người anh ta cần tìm.
“Lance?” Anh hỏi Chi Nghiên.
“Đi rồi.”
Jonathan không đứng chắn hết lối ra vào, khoảng trống vừa vặn để Chi Nghiên nhìn thấy còn một người nữa đứng sau lưng anh ta. Người đàn ông đó khoảng chừng ba mươi tuổi. Khi bỏ chiếc kính gọng vàng xuống, anh ta thiếu đi phần nào sắc bén, nhưng vẻ lạnh lùng cùng khí chất giỏi giang hơn người vẫn không hề suy giảm.
Người đi cùng Jonathan – Phó thị trưởng của Violet Phoenix.
Thị trưởng nghi ngờ người này đề phòng kẻ khác, tính trước tính sau, lại tính không ra, kỳ thực kẻ địch đáng sợ nhất đang đứng ngay bên cạnh ông ta. Phó thị trưởng là người do Hoàng thái tử cài vào làm việc dưới trướng Thị trưởng, bao nhiêu năm đi theo Thị trưởng để lấy được lòng tin của ông ta, sau đó thu thập bằng chứng tố cáo Thị trưởng giao cho Hoàng thái tử.
Nhiều năm qua, mặc kệ người đứng đầu gia tộc Tylphann hay Thị trưởng đều cứ tưởng rằng những chuyện thất đức bọn họ làm thần không hay quỷ không biết, thuận lợi che mắt thiên hạ, nhưng sự thật thì hoàn toàn trái ngược. Mọi nhất cử nhất động của bọn họ sớm đã bị Hoàng thái tử nắm chặt trong tay. Chuyện xấu của bọn họ diễn ra suôn sẻ không phải vì bọn họ có thực lực, mà bởi vì Hoàng thái tử cố ý khiến bọn họ tưởng rằng bản thân có đủ thực lực. Làm được một lần thì sẽ nối tiếp lần thứ hai, lần thứ ba, và càng nhiều hơn nữa. Hoàng thái tử chỉ việc im lặng ngồi chờ, chờ cho bọn họ tự chặt đứt mọi đường thoát thân của chính mình, chỉ còn một con đường duy nhất, khi bọn họ không còn lựa chọn nào khác, anh đưa tay đẩy ngã, đường cụt.
Đương nhiên trong quá trình đó không thể không kể đến công lao của Phó thị trưởng, cố ý mà như vô tình bày lợi ích cùng quyền lực ra trước mắt Thị trưởng, thúc đẩy lòng tham trong ông ta thức tỉnh, sau đó bản thân đứng tránh sang một bên, nhường đường cho ông ta tự mình nhảy xuống vực sâu.
Người đứng đầu gia tộc Tylphann vì muốn củng cố quyền lực, dùng nhiều thủ đoạn tồi tệ để đưa em họ của mình lên cái ghế Thị trưởng Violet Phoenix – một trong ba thành phố trọng điểm phát triển kinh tế của Ryane. Ông ta nằm mơ cũng không thể ngờ tới, chiếc ghế Thị trưởng mà ông ta giành được thực chất do Hoàng thái tử cố ý đưa đến tận miệng. Trèo càng cao, ngã càng đau. Ngay từ lúc bắt đầu, bọn họ đã là những con cá béo bở ngu ngốc tự chui đầu vào cái lưới Hoàng thái tử giăng ra, cố gắng giãy dụa thì sẽ kiệt sức mà ch.ết, không giãy dụa thì bị làm thịt mà ch.ết. Mặc kệ lựa chọn con đường nào, kết cục thảm hại cuối cùng đều không thay đổi.
Công tước Tylphann muốn lật đổ gia tộc Grino Wann? Muốn tranh giành ngôi vua sao? Được thôi. Có bản lĩnh thì cứ tới mà lấy.
Kiêu ngạo. Đẹp đẽ. Âm hiểm. Đây chính là Lance Grino Wann, người được chọn để thừa kế ngai vàng. Trong cơ thể anh chảy dòng máu của vua. Dưới vỏ bọc dịu dàng cất giấu âm mưu cùng tàn nhẫn. Tâm của anh sâu thẳm như bầu trời đêm, khuyết thiếu ánh sao, không một ai nhìn thấu được. Đối đầu với anh, chỉ có hai lựa chọn, hoặc là tự sát, hoặc là bị giết.
Sở dĩ Chi Nghiên biết được nhiều chuyện như thế một phần nhờ Hoàng Dĩ Khâm nói cho cô biết. Trong những lần gặp mặt trước đó, Chi Nghiên luôn chú ý đến Phó thị trưởng anh tuấn lạnh lùng ít lời đi theo bên cạnh Thị trưởng. Thực chất biểu hiện của anh ta rất bình thường, cả Hoàng Dĩ Khâm và những người biết thân phận thật sự của anh ta cũng không đưa ra bất cứ ám hiệu nào, lời nói hay hành động đều thản nhiên bình tĩnh. Cần chào hỏi thì chào hỏi, cần bàn chuyện sẽ không lái sang chuyện khác, hoàn toàn không một chút dấu hiệu để nghi ngờ. Phó thị trưởng làm rất đúng, đáng tiếc anh ta gặp trúng Chi Nghiên.
Như lúc trước chúng ta đã đề cập đến vấn đề này. Chi Nghiên là loại người nào? Là loại người bắt đầu từ năm mười tuổi thì khái niệm đến trường trong đầu cô đã trở thành: trốn học, tìm bất kể chuyện xấu gì để làm. Bởi vì thói bất trị level cao, những ngày tháng trong quá trình trưởng thành của Chi Nghiên đã va vấp vô số trường hợp, tiếp xúc vô số kiểu người, dần dần tạo nên kinh nghiệm phong phú, trực giác qua đó so với người thường phát triển tốt hơn một chút.
Kỳ thực vấn đề trực giác thì cũng bất đắc dĩ mà thôi. Khi còn đi học, Chi Nghiên đánh nhau ẩu đả gây thương tích không chừa một ngõ ngách nào, nếu không dựa vào trực giác sắc bén sớm phát hiện kẻ nào muốn gây sự với mình thì làm sao lập kế hoạch chỉnh ch.ết hắn được chứ. Do vậy qua vài lần tiếp xúc với Phó thị trưởng, Chi Nghiên cảm thấy con người này đang che giấu điều gì đó rất bí ẩn, trong đầu cô liên tục vang vọng những từ ngữ: Người này có vấn đề. Người này chắc chắn có vấn đề. Nhất định phải có vấn đề.
... Đây đại khái gọi là bệnh nghề nghiệp.
Sau đó, một ngày đẹp trời nào đó trước khi vụ án tham ô công quỹ của Violet Phoenix bị vạch trần, vừa bước ra khỏi Tòa thị chính, ngồi trên xe trở về khách sạn, hình như không còn chuyện gì khác để làm, Hoàng Dĩ Khâm đột nhiên hỏi cô, “Phó thị trưởng có gì khác thường sao?”
Chi Nghiên nhìn anh ta với ánh mắt không hiểu gì cả.
Anh ta cũng nhìn cô, “Vị hôn thê của mình ngồi kế bên mình luôn đặc biệt chú ý tới một người đàn ông khác. Quý cô, cô thật sự cho rằng tôi không phát hiện?”
Chi Nghiên im lặng mắt đối mắt với vị hôn phu ‘yêu quý’ vài giây. Đây là hậu quả của việc sống chung với một kẻ thông minh, quá thông minh, đáng ghét ở chỗ còn thông minh hơn cả mình.
Khoảng thời gian im lặng ngắn ngủi trôi qua, Chi Nghiên nhún vai, thật ra chẳng việc gì phải giấu. “Ngài Phó thị trưởng này rất kỳ lạ.”
Dứt lời, Chi Nghiên để ý Hoàng Dĩ Khâm không hề bị bất ngờ. Anh ta nhìn cô với ánh mắt đang cười, nụ cười khác xa với vẻ dịu dàng thường ngày, ngược lại, mang theo bí hiểm và thêm cả một chút thích thú.
“Mắt quan sát không tệ.” Hoàng Dĩ Khâm đánh giá. Chi Nghiên nghĩ anh ta đang khen tặng cô. “Đương nhiên không bình thường.”
“Bởi vì anh ta là người của tôi.”
Hai lỗ tai cảm thấy khá lùng bùng. Cô cứ tưởng mình nghe nhầm.
“Tại sao nói cho tôi biết?” Chi Nghiên cảnh giác, “Tôi nhớ chúng ta đâu tin tưởng nhau tới mức đó.”
Hoàng Dĩ Khâm vẫn cười.
“Tôi không tin cô đến mức đó. Nhưng tôi tin vào trực giác của mình.”
Chi Nghiên không đáp lại được.
Người đàn ông này, cô càng dè chừng bao nhiêu thì càng phát hiện anh ta nguy hiểm bấy nhiêu.
Trợ lý Neil Johnson trở lại, dẫn Jonathan và Phó thị trưởng tới chỗ của Hoàng thái tử. Từ lúc đó cho tới cuối ngày, Chi Nghiên không nhìn thấy bóng dáng Hoàng Dĩ Khâm xuất hiện thêm lần nào nữa. Tuy nhiên anh ta vẫn thực hiện hứa hẹn. Khoảng sáu giờ tối, vệ sĩ từ khách sạn GrW tới, chuyển laptop cho cô.
Việc Hoàng Dĩ Khâm tới hay không tới không thuộc phạm vi bận tâm của Chi Nghiên, lấy được laptop, cô lao đầu vào đánh game cho thỏa nỗi buồn chán khi bị ép buộc ở lại cái bệnh viện ch.ết tiệt này.
Mặc dù tay phải bất tiện, chủ yếu đánh game bằng tay trái, Chi Nghiên vẫn chơi vô cùng hăng say. Liên tục ‘bùm chát bùm chát’ trên laptop suốt năm tiếng đồng hồ không biết mệt mỏi, ngay cả một chút xíu buồn ngủ cũng không thấy đâu. Khuya khoắt, mọi vật đã bắt đầu chìm vào mộng đẹp, đã vậy đây còn là bệnh viện, không khí càng đậm vị im lặng hơn bao giờ hết.
Chỉ riêng phòng bệnh của Chi Nghiên.
Bởi vì phòng bệnh được thiết kế tường cách âm, Chi Nghiên vừa đánh game vừa thỏa sức vặn loa hết cỡ nghe tiếng súng đạn sinh động, tạo thuận lợi cho công tác tăng thêm hứng thú.
Giữa làn bom đạn xì xì xèo xèo, tiếng mở cửa rất nhỏ đột ngột vang lên, nếu thính giác không phải rất tốt thì rất khó phát hiện.
Chi Nghiên rút súng giấu dưới gối, chĩa thẳng về phía cửa, động tác hoàn chỉnh trong chớp mắt, không lãng phí một giây.
Nhìn rõ người bước vào phòng bệnh, tay cô cứng lại. Đôi mắt đen sẫm ánh lên tia sáng kinh ngạc hiếm có.
“Bình tĩnh nào.”
Người thanh niên trẻ đứng trước cửa giơ hai tay lên không trung thể hiện sự đầu hàng, giọng nói phương Đông dường như mang theo ý cười cùng ngôn ngữ mẹ đẻ mà Chi Nghiên đã quen thuộc từ lâu.