Chương 60
Bác sĩ Tần nói là hôm nay Phương tiên sinh đã phải chịu kích động quá lớn, nếu như vẫn còn nhớ rõ về chuyện ngày hôm nay thì nhất định là sẽ không thể nào ngừng khóc được, thế nên ông ấy đã dứt khoát làm thôi miên cho Phương tiên sinh, để anh ấy quên đi hết toàn bộ mọi chuyện xảy ra trong ngày hôm nay, biến nó thành một giấc mơ.
Tôi khiếp sợ nhìn ông ấy, còn có kiểu này nữa sao???
Bố Phương nói: “Không có việc gì cả, chuyện này cũng rất bình thường thôi, đợi đến khi Phương Phương tỉnh lại là ổn rồi. Lão Tần, chúng ta đi thôi.”
Bác sĩ Tần thở phì phò: “Lão Phương ông chẳng có lòng gì cả tôi phải bỏ bệnh viện để tới đây khám giúp cho con trai của ông bây giờ con trai của ông đã ổn rồi mà ngay đến cả một chén nước ông cũng không cho tôi uống đã thế lại còn bảo tôi phải đi ngay ông có còn là anh em của tôi nữa không đấy hả ông có còn có lương tâm không đấy hả?”
Tôi đứng hình, thì ra cái tật xấu không ngắt không nghỉ khi nói chuyện này của Phương tiên sinh là học từ ông ấy mà ra đấy hử?
“Nào có nào có, tối nay tôi sẽ mời ông một bữa lớn mà! Đi thôi nào!” Bố Phương nói.
“Thế còn tạm được.” Bác sĩ Tần cười tủm tỉm, thuận tiện đưa cho tôi một tấm danh thiếp: “Đây là cách thức liên hệ với tôi, Phương Phương mà có chuyện gì thì cứ gọi điện thoại cho tôi.”
Tôi nhận lấy tấm danh thiếp, thành tâm thành ý nói: “Cháu cảm ơn bác sĩ ạ.”
Bố Phương khoát tay nói: “Lạp Sênh, đừng tiễn nữa, mệt cả ngày rồi đi ăn chút gì đó rồi nghỉ ngơi đi. Chuyện của La Bân con không cần phải lo đâu, bố với mẹ của Phương Phương sẽ đứng ra giải quyết.”
Tôi gật gật đầu, đóng cửa đi vào nhà xem Phương tiên sinh. Anh ấy đang ngủ rất say, vẻ mặt yên bình. Tôi bước tới cúi lưng xuống nhẹ nhàng trao cho anh ấy một nụ hôn chúc ngủ ngon. Giống như mỗi lần anh ấy nhân lúc tôi ngủ mà hôn trộm tôi vậy.
Phương tiên sinh ngủ thẳng tới tận sáng ngày hôm sau mới tỉnh dậy. Tôi ngủ không được sâu giấc cho lắm, anh ấy chỉ vừa mới động là tôi đã lập tức tỉnh dậy luôn.
Anh ấy ngơ ngác nhìn tôi, đột nhiên trợn tròn hai mắt rồi hỏi tôi: “Vợ ơi, mặt của em bị làm sao vậy?”
Tôi sờ sờ hai má, vẫn còn thấy hơi đau: “Tối qua lúc về nhà em không để ý nên đã bị va vào cửa.”
Phương tiên sinh áp lại gần rồi nhẹ nhàng chạm lên má của tôi, đau lòng nói: “Là cửa ở phòng nào vậy? Hôm nay anh sẽ đổi thành cánh cửa khác.”
“Aiz, là do em bất cẩn thôi, cửa không có vấn đề gì cả.” Tôi xuống giường, hỏi anh ấy: “Anh đã đói bụng chưa?
Em làm mì cho anh ăn nhé(*)
.”
Ây dà, mấy lời này nghe vào tai sao lại có vẻ đen tối thế nhỉ?
(*) Nguyên văn là “我下面给你吃”, nghĩa đen của “下面” là “ở phía dưới”, nghĩa đen của câu này là “Em ăn ở bên dưới cho anh” (a.k.a “em bl*wjob cho anh” AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA tôi đang viết chú thích cái mẹ gì thế này =]]]]]]).Thực ra câu này nó cũng rất là trong sáng thôi, chẳng qua là con dân mạng bên TQ nó lái ra thành nghĩa như vậy ấy =]]]
Tôi còn chưa kịp suy nghĩ được thêm gì thì bụng của Phương tiên sinh đã kêu “òng ọc”, anh ấy ngơ ngác xoa xoa bụng, nói: “Trong này đang bị trống rỗng nè~”
Tôi buồn cười, mẩm nghĩ, từ qua đến giờ anh đã ăn được hạt cơm nào đâu không trống rỗng mới là lạ ấy.
“Được rồi, để em đi nấu mì cho anh, anh rửa mặt xong là có thể ăn được rồi.” Tôi nói.
“Ừm.” Phương tiên sinh ngoan ngoan đáp lại một câu rồi đi vào trong phòng vệ sinh.
Hôm qua làm cho anh canh xương hầm mà anh ấy cũng chưa uống, hôm nay vừa khéo có thể dùng món đó để sắc thuốc.
Nói thật suốt hơn nửa ngày hôm qua tôi cứ thấp tha thấp thỏm mãi cho nên cũng chưa ăn được bữa nào ra hồn cả, tôi cũng đang rất đói bụng, thế nên lúc ăn mì tôi đã không cẩn thận mà tạo ra tiếng hút “xồn xột”.
Phương tiên sinh ngơ ngác nhìn tôi một cái, sau đó cúi đầu cũng bắt đầu hút “xồn xột” theo.
Bữa ăn mì liên tục diễn ra trong tiếng hút “xồn xột”, cuối cùng cả hai chúng tôi đều phì cười.
Mây đen của ngày hôm qua rốt cuộc cũng bị tiêu tan hết rồi.
————
Thứ 4 ngày 18 tháng 7 năm 2019, trời quang.
Sáng nay lúc ăn cơm rửa bát xong thì đồng hồ cũng đã chỉ đến tám rưỡi, thế nhưng vợ của tôi vẫn chậm rì rì nằm trên ghế sofa xem tạp chí.
Tôi hỏi em ấy sao hôm nay lại không đi làm, em ấy nói là hai ngày tới sẽ không đi làm mà sẽ ở nhà với tôi.
Tôi vừa mừng vừa sợ, nhịn không được lại cười khà khà, tôi đem tấm ván vò quần áo quý báu mà tôi đã làm vào ngày hôm qua ra đưa cho em ấy.
Vợ tôi hỏi
có phải máy giặt của nhà mình bị hỏng hay không.
Tôi nói
không phải tấm ván vò quần áo này là dùng để quỳ đấy về sau nếu như anh còn làm cho em tức giận nữa thì em có thể lấy nó ra rồi bắt anh ngồi quỳ lên đó.
Vợ tôi hỏi có phải là tôi bị ngốc hay không.
Tôi oan ức nói
anh không có ngốc lúc ở nhà hễ bố mà chọc giận mẹ thì mẹ sẽ bắt bố ngồi quỳ trên tấm ván vò quần áo sau khi bố quỳ xong thì mẹ sẽ hết giận anh cảm thấy cách này rất hay cho nên chúng ta cũng có thể thử xem sao.
Vợ tôi không nói gì, cầm lấy tấm ván rồi lật qua lật lại.
Tôi kiêu hãnh mà ưỡn ngực ra chuẩn bị nghênh đón những lời khen ngợi của em ấy thế nhưng vợ tôi chẳng những không khen tôi mà trái lại còn hỏi tôi một câu dọa cho tôi tí thì khóc.
Em ấy hỏi em muốn vào
căn phòng nhỏ tối đen (*)
anh có muốn vào cùng với em không?
(*) “Căn phòng nhỏ tối đen” đã được nhắc tới trong chương 12.
Ban đầu tôi đã định nói là không muốn vì bên trong đó tối đen như mực vậy mà tôi thì lại rất sợ bóng tối thế nhưng khi trông thấy được ánh mắt đầy mong chờ của em ấy thì tôi đã gật đầu.
Sau đó vợ tôi lấy chìa khóa mở cánh của của căn phòng nhỏ tối đen ra.
Ánh sáng từ bên trong rọi chiếu ra bên ngoài.
Tôi chậm rãi đẩy cửa ra, ký ức ngọt ngào mà ấm áp chợt ùa về.
Đây đều là những lẵng hoa mà năm đó tôi đã bện cho vợ tôi, những bông hoa giả, những bức tranh tôi đã vẽ, pho tượng mà tôi đã khắc, đủ các thứ đồ nho nhỏ mà tôi đã làm đều nằm hết ở trong căn phòng này.
Tôi ngơ ngác đứng ở cửa, mãi cho đến khi vợ của tôi ôm lấy tôi thì tôi mới sực tỉnh, hai tay theo bản năng ôm lấy tay em ấy.
Em xin lỗi vì đã không nói cho anh biết căn phòng này từ trước đến giờ không phải là căn phòng tối.
Tôi lắc đầu, muốn nói
không sao cả hôm nay anh đã biết là được rồi
thế nhưng tôi lại chẳng thể nói ra được một lời nào cả tràn ngập trong đầu chỉ có ý nghĩ muốn hôn môi em ấy.
Thế nhưng tôi còn chưa kịp hành động gì thì vợ tôi đã nâng mặt tôi lên rồi hôn lên mặt của tôi.
Cảm giác quấn quýt giao đầy ngọt ngào, lúc tách ra còn có cả sợi bọt. Chúng tôi chăm chú nhìn đối phương, đều thấy được hình ảnh của mình ở trong mắt của nhau.
Thời gian yên tĩnh mà tươi đẹp. Đầu ngón tay của em ấy chậm rãi vuốt qua mí mắt của tôi, em ấy nói:
Anh có biết không? Kỳ thật mỗi khi chúng ta hôn nhau điều khiến cho em cảm thấy mê muội nhất không phải là cảm giác quấn quýt giao triền, mà chính là cái cách anh nhìn chăm chú vào đôi mắt của em…
Nó làm cho em có cảm giác giống như em đã có được cả đại dương ở trong tay.
Em yêu anh, Phương tiên sinh.
– Hoàn chính văn –