Chương 2
Triều Đường, Công Nguyên năm 903.
"Nguyệt nhi! Nguyệt nhi! Chớ giục ngựa chạy nhanh như vậy! Rất nguy hiểm!" Nam tử cưỡi trên con ngựa nâu đen dặn dò.
Nữ tử mặc hồng y cưỡi trên con tuấn mã màu trắng quay về đằng sau nhìn một chút, cười nói: "Biểu ca! Nhanh lên một chút a! Đường đường là một nam nhi đầu đội trời chân đạp đất, lá gan lại không lớn bằng một tiểu cô nương ta đây, chuyện này, nói ra người ta nghe được sẽ cười bể bụng a!" Sau đó, một chuỗi tiếng cười như chuông bạc vang lên.
"Tỷ tỷ, ngươi chậm một chút a! Ta cùng "tỷ phu" (phu quân của tỷ) đuổi không có kịp!" Cưỡi trên một con tuấn mã màu đen, một vị nam đồng giục ngựa đuổi ở giữa, thiếu nữ chạy đằng trước nghe thấy quay đầu ngựa chạy lại, cười duyên nói: "Ngươi còn ở đây nói lung tung, coi chừng ta gõ cho u đầu nha!" Khi nhìn thấy biểu ca chạy vượt xa, mặt đã đỏ bừng.
Sắc trời đã tối, ba người trú lại tại một khách điếm, thuê lấy hai căn phòng hảo hạng, sau khi ăn tối xong mỗi người trở về phòng của mình, bước vào liền ngủ say, vậy nhưng, Ngô Mộng Nguyệt lại đang rất hăng hái vui vẻ, dựa bên cửa sổ phòng thưởng thức ánh trăng tuyệt diễm. Nàng, Ngô Mộng Nguyệt, cũng chính là chủ nhân con tuấn mã màu trắng kia, cũng là vị nữ tử mặc hồng y vừa nãy, đặc biệt nàng kỳ thực không phải thê tử của người mà nàng gọi biểu ca kia, chính là vì từ nhỏ cùng nhau lớn, phụ mẫu hai nhà kết giao thân cận, cho nên cố ý kết thành thông gia, hôn ước này chỉ là phụ mẫu có ý định.
Lần này, biểu ca nàng muốn đi Tây Vực bàn chuyện làm ăn, phụ mẫu hai nhà muốn để bọn họ ở chung một chỗ bồi dưỡng tình cảm, thêm nữa, đệ đệ ham chơi cố ý đi theo, nói là học hỏi kiến thức. Phụ mẫu Mộng Nguyệt lúc ấy vừa lo lắng nữ nhi ra ngoài vậy chẳng may gặp chuyện ngoài ý muốn gì, lại muốn nữ nhi cùng biểu ca của nàng bồi dưỡng tình cảm, có chút mâu thuẫn, song, Mộng Nguyệt vốn không sợ trời không sợ đất mới không thèm quan tâm, "Ta đã có biểu ca bảo vệ, khẳng định sẽ không gặp chuyện gì, lại thêm có đệ đệ đi cùng nữa." (nói trước bước không qua a~~ vì chuyện của Yuu mà ta vô cùng thấm thía câu này) Vì để có thể ra ngoài du ngoạn dạo chơi, nói thế nào cũng sẵn sàng nói, ngay cả tên tiểu tử trẻ măng đệ đệ cũng lôi ra nói.
Cũng may biểu ca cùng hùa theo nàng, "Bá phụ, bá mẫu, xin hai người yên tâm, ta sẽ chăm lo cho biểu muội thật tốt." Vừa nói vừa chào một cái, sau dó đưa ánh mắt tràn ngập cưng chiều hướng về phía biểu muội. Cha mẹ Mộng Nguyệt nhìn nhau một cái, mỉm cười gật gật đầu. Một lời tiếp một lời kia là để cho mấy vị phụ huynh yên tâm, nhưng là Mộng Nguyệt thực có chút xin lỗi, trong lòng đối với biểu ca mặc dù không có bất kì tư tình nhi nữ nào cả, nhưng sẽ rất nhanh thôi nàng phải gả cho hắn, có một phu quân giống như đại ca tốt với mình đến vậy, trong lòng cũng biết đã đủ đi.
"Ai…." Một tiếng thở dài kéo Mộng Nguyệt trở về thực tại. "Di? Tiểu tử ch.ết tiệt, đệ tiến vào từ lúc nào? Bước đi cũng không nghe thấy, vào cũng không gõ cửa, muốn hù ch.ết người a!" Mộng Nguyệt giả làm bộ tức giận.
"Ai u! Tỷ tỷ đại nhân của ta, ta không phải là than thở thay ngươi sao? Ta bước vào cũng đã lâu rồi, xem tỷ ngồi ngẩn người chả biết gì đến xung quanh, đừng nói đến thanh âm gõ cửa, ngay cả tiếng sấm ầm ầm đánh bên ngoài ta cũng dám cam đoan tỷ không nghe thấy, xem tỷ tương tư ai kìa, khẳng định là lại đang phiền não sau này phải làm thê tử của tỷ phu như thế nào đi? Cho nên mới thay tỷ thở dài a…….."
Lời còn chưa nói hết, Mộng Nguyệt đã bắt lấy vạt áo Mộng Hạo, điểm một cái lên mũi hắn rồi nói: "Ngươi mới vừa nói cái gì? Dám nói một lần nữa cho ta nghe?! Hừ! Hừ!"
"Tỷ tỷ, không nên tức giận nha, nếu tỷ thích nghe ta sẽ nói một ngàn một vạn lần, nếu tỷ không phiền, không phải là tỷ phu….."
"Đừng nói nữa, ngươi không nên hủy danh tiết của tỷ tỷ ngươi a!" Mộng Nguyệt lại chặn lời nói, hơn nữa, tay nhẹ nhàng vỗ vỗ đệ đệ giống như mang ý chuẩn bị trừng phạt, đệ đệ rất biết thời cười trừ le lưỡi.
Sau đó hai tỷ đệ ngồi xuống, gió nhẹ phẩy lướt qua bên ngoài cửa, mang đến một tia lạnh lẽo, "Ngươi sao lại cũng không ngủ?", nàng rót chén trà đưa cho đệ đệ ngồi đối diện.
"Đệ nghe người ta nói, hàng năm vào ngày mười lăm tháng tám này, ở biên giới sa mạc hiện lên một tòa thành bảo, bên trong có ma quỷ trú ngụ ở đó, trong tòa thành có tất cả những gì người ta muốn, song, phàm là người đi vào thì đều một đi không trở lại. Thì ra là bọn họ ở trong đó một ngày bằng một trăm năm của loài người chúng ta, nhưng là không biết vì sao, ma quỷ trong đó sau lại thay đổi tỉ lệ thời gian, cùng một thời gian trôi với chúng ta, ma quỷ bên trong là trường sinh bất tử lại tồn tại bên cạnh chúng ta cùng ngày cùng tháng."
"Truyền thuyết dù sao cũng chỉ là truyền thuyết." Tuy rằng ngoài miệng là nói vậy, nhưng là trong lòng Mộng Nguyệt luôn luôn hiếu kì đã chỉ muốn ngay lập tức đi xem xét.
"Tỷ có biết tại sao chúng ta ở lại khách điếm này không?" Mộng Hạo thần sắc mờ ám nói.
"Tại sao?" Nàng ngây ngốc hỏi.
"Nghe nói khách điếm này là ở gần sa mạc chỗ đó nhất, cho nên sẽ có cơ hội thấy tòa thành cổ kia a!"
"Ngươi nói thật?" Mộng Nguyệt bây giờ đã hoàn toàn tin, hơn nữa trong đôi mắt đen láy lóe ra thần sắc hưng phấn. Mộng Hạo đắc ý nhún nhún vai: "Đương nhiên."
"Thật tốt quá! Hôm nay chính là ngày trăng tròn, chúng ta cùng đến đó dò tìm đến tột cùng là như thế nào đi!" Mộng Nguyệt bám chặt lôi kéo tay đệ đệ, sau đó lại buông xuống, do dự không quyết nói: "Nhưng nếu truyền thuyết là gạt người, dù sao cũng chỉ là truyền thuyết, nếu chẳng may đi gặp đạo tặc, đến lúc đó nói không chừng ngay cả mệnh cũng giữ không xong." Mộng Nguyệt lo lắng trong nhà, có chút băn khoăn.
"Ai nha! Ta nói tỷ tỷ a! Chúng ta không phải là muốn chứng thật truyền thuyết sao? Nếu có thì đây không còn là truyền thuyết nữa, còn không thì coi như xong, chúng ta đi qua nơi này đúng dịp trung thu cũng chỉ có lần này, lại nói, ta cũng có một chút công phu, nếu chẳng may thật sự gặp đạo tặc, ta có thể bảo vệ tỷ a! Có khi chúng ta giết cả đạo tặc, vậy lại thêm chuyện tốt, vì dân trừ hại, nói không chừng còn được quan phủ thưởng ấy." Cứ như vậy, không biết giang hồ hiểm ác bao nhiêu, cũng không biết tự lượng sức mình, hai tỷ đệ lén lút mang ngựa giục đi, cũng không ngờ đến đây là cái mốc thay đổi hoàn toàn cuộc đời Mộng Nguyệt.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Thong thả giục ngựa đi, biên giới sa mạc dần hiện ra trước mắt, lúc này ánh trăng chiếu sáng không tầm thường, không phải là rất sáng, có chút tối, một mình giữa bầu trời đêm phá lệ cô đơn. Hai người cưỡi ngựa chậm rãi đi, vừa nhìn bốn phía xung quanh sa mạc vô tận, vừa lục lọi tiến tới.
Đang lúc bọn họ nản chí chuẩn bị quay về, bão cát bỗng dưng nổi lên bốn phía, Mộng Nguyệt nghe thấy có rất nhiều tiếng vó ngựa đang tràn tới sát gần, bốn phương tám hướng vây xung quanh bọn họ, mượn khoảng cách cùng ánh trăng nhu nhược, nhìn thấy được trên lưng ngựa đều là những khuôn mặt dữ tợn nanh ác. ch.ết tiệt! Là đạo tặc! Nhiều còn hơn cả số sao trên trời, chuyện Mộng Nguyệt lo lắng nhất đã xảy ra, chính là một hai tên không thành vấn đề, ba bốn tên cũng chỉ là chuyện nhỏ, nhưng là trong cùng một lúc hiện ra nhiều tên như thế, tỷ lệ thắng của tỷ đệ hai người thấp tời gần bằng không.
"Đệ đệ, chạy mau! Bọn chúng là cường đạo!" Mộng Nguyệt nữ giả nam trang hồi thần đầu tiên, nhưng là, đã không còn kịp, cường đạo đã vây hết hai người bọn họ vào giữa, Mộng Hạo nắm chặt chuôi kiếm trong tay, tùy thời có thể rút ra đánh chém.
"U ~~ Nam hài hảo nộn nga! Nhìn một chút! Nhìn một chút! Nhất định là chủ nhân sẽ vô cùng thích thú, các huynh đệ! Trước bắt lấy bọn chúng, sau đó sẽ có thể thống khoái chiếm khách điếm đằng kia!" Một người khôi ngô cao lớn lên tiếng, nghe khẩu khí có vẻ là kẻ cầm đầu bọn này. "Ha ha! Ha ha!………." Tặc phỉ nghe xong cười gằn hướng tới hai người bọn họ tiến công, chỉ thấy một đạo bạch quang, Mộng Hạo rút kiếm, ở trong bóng tối tấn công trả lại chủ yếu dựa vào thanh âm, đem mấy tên xông lên trước hai người chém thành hai đoạn, thân thủ không tồi, hành động này chọc giận tên thủ lĩnh.
"Các huynh đệ! Trước giết tiểu tử thối này! Báo thù cho các huynh đệ!" Tên cầm đầu ở trên ngựa gào thét, bọn chúng cùng lúc xông lên, Mộng Hạo rút cục địch không lại, bởi vì hắn muốn toàn lực bảo vệ tỷ tỷ, rất nhanh liền bị dính một nhát đao.
Mộng Nguyệt cũng cùng đệ đệ huy kiếm. Vào lúc này dưới ánh trăng mờ tối, đao quang kiếm ảnh, một mảnh chém giết, đáo kiếm không có mắt vô tình, đúng lúc ấy, không biết kẻ nào huy tới một đao, đem cột tóc trên đầu Mộng Nguyệt đánh rớt, mái tóc dài mềm mại như thác tuôn ra, giờ khắc này thời gian phảng phất như ngưng lại, xuất hiện một đoạn tĩnh lặng ngăn ngắn.
"Oa! Nguyên lai là nữ nhân nga! Ha ha…… Tới, tới, tới, để cho các huynh đệ cùng chiêm ngưỡng hưởng thụ! Ha ha!"
Mộng Hạo vẫn như cũ toàn lực chống lại bảo vệ tỷ tỷ, "Ai dám xông lên? Ta nhất định không tha kẻ đó!"
Tên cầm đầu cười như điên nói: "Khẩu khí thật lớn! Tiểu tử miệng còn hôi sữa, để lão tử xem ngươi còn mạnh miệng được đến đâu? Cùng lên cho ta!" Bọn lâu la theo âm thanh gào thét của tên cầm đầu, một đám xông lên, lại là một mảnh đao kiếm chém nhau vang trời, đệ đệ vì bảo vệ tỷ tỷ, trên người đã trúng phải nhiều đao, bị đánh ngã xuống ngựa, mắt thấy sắp không xong, ngựa của Mộng Nguyệt cũng đã bị chém ch.ết, mà tỷ tỷ lúc này cũng đang một người cố chống cự sắp thất thủ……..
Chợt, bọn họ thấy một tòa thành băng màu xanh nhạt từ đâu hiện ra, Mộng Nguyệt liều mạng hướng thành bảo chạy tới. "Mở cửa! Mở cửa nhanh nha! Xin hãy cứu ta cùng đệ đệ, cứu chúng ta…..", bởi vì bị thương, sợ hãi tức giận, chảy máu quá nhiều, ngã xuống bất tỉnh. Ngay sau đó, một đạo ánh sáng màu lam từ cửa bắn ra, còn chưa biết đã xảy ra chuyện gì, bọn thổ phỉ từng người ngã xuống, tên cầm đầu thấy tình huống không ổn, mang theo những kẻ còn lại hoảng hốt chạy đi.
"Không… Không……. Mau…… Cứu đệ đệ ta!!" Mộng Nguyệt thất kinh bật dậy.
"Oa! Thật là đau!" Vết thương trên tay cùng trên lưng mới khép lại, bởi vì đột nhiên ngồi dậy mà nứt ra khiến Mộng Nguyệt đau nhăn mày. "Di? Đây là đâu? Ta sao lại ở nơi này?" Nàng lúc này đang ở trong một thế giới toàn màu lam sang quý mà không hề tục tằng. Theo ánh mắt của nàng lướt đi, chợt bắt gặp một thân ảnh ngồi bên cạnh mình, một vẻ mặt lãnh ngạo cô độc, toàn thân khoác trên mình một màu xanh lam, một mĩ nam tử mặc trang phục dị kì. "Ngươi đã tỉnh." Lời nói nam tử lạnh như băng, không mang theo một tia độ ấm, giống như việc cứu Mộng Nguyệt thường như cơm bữa hàng ngày.
Con người xinh đẹp không thể tả này chính là quỷ vương, cuộc sống của hắn đã trôi qua ngàn năm cô độc. Cứu loài người về, đối với hắn cũng đã không dưới trăm ngàn lần. "Ta đang ở đâu? Xin ngươi nói cho ta biết………. A! Ta nhớ ra rồi, ta là bị đạo tặc đuổi giết, vạn bất đắc dĩ mới chạy tới đây, đệ đệ ta đâu? Đệ đệ! Ta muốn đi tìm hắn!" Mộng Nguyệt nhớ lại hết thảy, lật người vội vã định xuống giường.