Chương 10
Đêm đã khuya, Mộng Nguyệt biết rõ quỷ vương sẽ không trở lại, song nàng vẫn chuẩn bị thức ăn cùng rượu nồng bồi quỷ vương, mong đợi hắn trở lại.
Ở trong quỷ bảo, trừ tỷ tỷ kết nghĩa mới vừa bệnh nặng qua đời ra, quỷ vương chính là người thân cận duy nhất của nàng, cũng là hình bóng yêu thương trong lòng Mộng Nguyệt. Hơn nữa nàng không có thói quen bị người khác trước sau phục vụ, tỷ muội Quỷ Mị lại là hai nha đầu rất phân chia thân phận cấp bậc, nói toạc ra là hai nàng cũng không dám vượt quá bổn phận gọi nàng một tiếng tỷ tỷ. Vì vậy nàng liền rất uyển chuyển yêu cầu quỷ vương thu hồi tất cả quỷ nô, quỷ tỳ; quỷ vương biết không phải là bọn họ chiếu cố nàng không tốt, mà là bởi bản tính Mộng Nguyệt, không có thói quen phân biệt đẳng cấp với mọi người, vậy nên đành theo ý nàng đi, cũng không trách phạt những gia quỷ đó.
Mộng Nguyệt nghĩ đến lúc ấy cho quỷ vương biết thế nào là mềm nắn rắn buông, khiến cho hắn biểu lộ bộ dáng bất khả kháng, khóe miệng nàng cong cong lên một nụ cười, mình thật hạnh phúc.
Lúc này, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa. Có thể là ai chứ?
Mộng Nguyệt đi ra mở cửa, nàng cũng không biết mình lúc này đã mở ra kết giới bảo vệ của quỷ vương, kết giới này từ ngoài vào trong cũng không có một ngọn gió thổi qua được, từ trong ra ngoài đều bền chắc không thể gãy, huống chi Mộng Nguyệt còn mang theo trên người Huyễn Chi Liên có thể hóa giải mọi phù phép tà khí, chờ tới khi nàng mở cửa, ánh mắt từ mong đợi mừng rỡ liền biến thành chút ít thất vọng.
"Đêm khuya viếng thăm, đã quấy rầy rồi, Mộng Nguyệt cô nương, xin hỏi quỷ vương có nghỉ ngơi ở đây?" Quỷ Tể tướng biết rõ quỷ vương ở chỗ nào, lại làm bộ như không biết, hư tình (giả dối) hỏi thăm.
"Vương không có ở đây, hắn chưa trở về, vương không phải ở cùng ngươi sao?" Mộng Nguyệt có chút bất an.
"Nga! Nếu vương thượng không có ở đây, lão thần ta cũng không quấy rầy." Quỷ Tể tướng xoay người muốn đi.
Mộng Nguyệt trong lòng bây giờ không còn là có chút bất an, mà là vô cùng thất thượng bát hạ, lo lắng không yên, "Vương thế nào? Có chuyện gì sao?"
*Ho khan* "Vương thượng vốn cùng với thần đàm luận, nhưng là ngài đột nhiên nhớ tới có chuyện khác phải làm, nên đã để cho lão thần quản lý chuyện này, nói là dành cho cô nương một kinh hỉ, bây giờ lão thần đã hoàn thành sứ mạng, nhiệm vụ hoàn tất, muốn mời vương thượng đi kiểm nghiệm lần cuối cùng, vậy nhưng lão thần tìm vương thượng khắp nơi mà không thấy tung tích, cũng không thấy bóng dáng ngài ở đâu cả, bởi vậy lão thần trong lòng thầm nghĩ, có chăng ngài mấy ngày gần đây trăm công nghìn việc, bận bịu quá mức mệt mỏi, sớm đã về tẩm cung nghỉ ngơi, cho nên mới tới hỏi thăm chút. Không ngờ vương thượng lại không ở nơi này, lại còn quấy rầy Mộng Nguyệt cô nương nghỉ ngơi, lão thần thật sự là….. *ho khan*… kính xin Mộng Nguyệt cô nương thứ tội." Giọng điệu vô cùng hối tiếc giống như là đang dưới ánh trăng hướng Mộng Nguyệt quỳ.
Mộng Nguyệt nhất thời chịu không nổi kiểu phép tắc này, vội vàng tiến lên đỡ hắn đứng dậy, "A, ngài ngàn vạn lần đừng như vậy, xin hãy mau mau đứng lên, thế này tiểu nữ tử thật tổn thọ!" Lúc này, tâm tình bất an của Mộng Nguyệt mới tạm thời lắng xuống, đồng thời những lời này cũng câu dẫn lòng hiếu kì của nàng.
"Rốt cuộc là kinh hỉ gì a? Nếu vương không có ở đây, vậy để ta thay mặt hắn đi kiểm nghiệm cũng tốt lắm." Tâm tình nàng lúc này đã bị tình yêu làm cho mê muội, đã sớm quên đi một câu dặn dò trước khi đi của quỷ vương: [Tối nay trăng tròn, nàng không được bước ra khỏi cửa này một bước, kể cả là chuyện liên quan tới ta mà có người gõ cửa, hay là ta gõ cửa cũng không được phép mở ra, đợi tới ngày mai mở cũng không muộn.].
"Cái này….. Cái này sợ là không ổn… Vi thần vừa nãy vô tình tiết lộ đã là không nên, nếu như lại để cho vương thượng biết lão thần cho Mộng Nguyệt cô nương nhìn cái đó trước khi ngài kiểm tr.a sẽ trách tội, dù sao vương thượng đã nói muốn cho cô nương có một bất ngờ…."
"Ai nha, không quan trọng, nếu là thứ đưa cho ta, sớm nhìn hay muộn xem cũng đều như vậy cả, ta sẽ không để vương biết chuyện này đâu, hơn nữa kiểm nghiệm lần cuối cùng là để xem ta có thích hay không mà? Ta muốn tự mình đi kiểm tra, muốn xem xem ta cùng vương có trình độ ăn ý như thế nào, nhìn một chút chuyện vui tốt của ta với vương liệu có giống nhau, như vậy nhất định sẽ rất thú vị, không cần phải băn khoăn, thỉnh ngài liền đáp ứng ta đi! Ta đảm bảo sẽ không gây thêm cho ngài phiền toái! Ta nhất định sẽ làm bộ như chưa từng biết! Có được không……."
"Cái này….. dạ….. cái này….. *ho khan* được rồi! Nếu Mộng Nguyệt cô nương đã nói thế, cũng không phải không có chút đạo lý nào, lão thần cũng không tiện từ chối, vậy lão thần liền dẫn cô nương ra ngoài đi xem cái đó một chút! Mong rằng Mộng Nguyệt cô nương sẽ thích thứ lão thần đã tỉ mỉ bố trí này, nếu chẳng may vương thượng trách móc, mong rằng cô nương sẽ giúp lão nói tốt vài câu, để cho ta đây người vốn toàn xương có thêm chút thịt không phải khổ a! Mộng Nguyệt cô nương, mời….."
Chờ tới khi quỷ Tể tướng lễ độ đưa nàng đi tới một căn nhà gỗ đào tinh xảo tuyệt diệu, hai người dừng bước, Mộng Nguyệt nhớ tới trước đã cùng quỷ vương đi ngang qua nơi này, vốn là thật tò mò, bước chân chuẩn bị tiến vào tìm hiểu thì bị quỷ vương một lời ngăn giữ, hắn nói: [Gian phòng này, nàng đừng đi vào.]. Mộng Nguyệt hỏi qua tại sao, quỷ vương chẳng qua chỉ lắc đầu một cái, cũng không lên tiếng, ánh mắt cực kì phức tạp.
Mộng Nguyệt nào có biết quỷ vương là sợ nói ra sẽ hù dọa nàng, không muốn để cho trong lòng Mộng Nguyệt có một tia bóng ma, hơn nữa quỷ vương tin tưởng, nàng dưới sự bảo hộ của mình sẽ không bị một tia thương tổn.
Mộng Nguyệt nghĩ thầm vương mỗi lần tặng quà cho mình, luôn là để cho mình trước có cảm giác ngoài ý muốn, sau đó là bất ngờ tột độ cùng hạnh phúc ngọt ngào, vương lần này lại đang tạo ra cái đồ chơi gì mới lạ đây?
Đang lúc Mộng Nguyệt còn suy nghĩ do dự, quỷ Tể tướng đã rất nhanh mở ra cánh cửa gỗ, không chút do dự kéo nàng đẩy ngã vào trong! Cũng sớm có chuẩn bị từ trước, ở bên ngoài khóa chặt cánh cửa, Mộng Nguyệt vốn cảm thấy có gì không ổn, nhưng là lúc này đã quá muộn.