Chương 6 : Con gà quẩy khắp nơi
Trúc Mộng kinh sau khi đại thành mạnh bao nhiêu, Lâm Dịch không rõ ràng.
Chẳng qua, chí ít cũng là cảnh giới độ kiếp phi thăng đi! Có thực lực này, đi trong mộng cảnh của người khác ức hϊế͙p͙ con gà, quả thật thoải mái.
Thực lực của mình bây giờ, rảnh rỗi là chạy đến trong mộng của người khác quẩy, sợ rằng lo mình ch.ết quá chậm.
Phiền toái nhất chính là năng lực này không thể khống chế, càng không có hệ thống tri kỷ, giảng giải nên sinh tồn thế nào, tiện thể phát gói quà tân thủ cho mình.
Người không thể không ngủ.
Nhưng vừa ngủ là liều mạng, rất khó chịu.
Nghe nói tu sĩ có thể không ngủ, nhưng cũng phải có cảnh giới nhất định, Trúc Cơ? Kim Đan hay là Nguyên Anh?
Lâm Dịch không nghĩ tới mình thiên tư trác tuyệt, một ngày Luyện Khí, hai ngày Trúc Cơ, ba ngày Kim Đan gì đó, phỏng đoán mình cần một năm, chắc có thể làm được không ngủ.
Nhưng trong một năm này vẫn phải ngủ.
Một năm có 365 ngày, đại biểu mình rất có thể sẽ nhập mộng 365 lần, nghĩ đã thấy đáng sợ.
Trước mắt đã biết mộng cảnh của Cổ Lan là an toàn, nàng khá có nghiên cứu với mặt này, còn có thể cho mình trợ giúp. Nhưng vấn đề là không khống chế được mộng cảnh, không thể chỉ định tiến vào mộng cảnh của nàng.
Lâm Dịch thấy mình đã không tính là nằm mơ, nhiều lắm là tiến vào mộng cảnh của người khác.
Thần du thái hư, hẳn tương tự linh hồn xuất khiếu.
Khác nhau ở chỗ, người khác thực lực mạnh mẽ, mới có năng lực này, cũng có thể tự khống chế, sẽ không giống mình, con gà quẩy khắp nơi.
Tiến vào mộng cảnh, sẽ liên tục tiêu hao lực lượng của mình, rất có thể là linh hồn chi lực, mà đó là không làm gì cả.
Lần thứ hai nhập mộng tuy hung hiểm, nhưng cũng mang đến nhiều tin tức cho Lâm Dịch.
Nếu như mình không làm gì cả, đại khái có thể kiên trì 10 phút trong mộng cảnh, nhưng nếu chiến đấu, thời gian này sẽ rút ngắn, sợ rằng chỉ còn một phút.
Mộng thứ hai là ác mộng điển hình.
Mộng cảnh chi chủ bị ẩu đả, dưới tiền đề này, Lâm Dịch nghĩ mình cũng không thể đi qua, tâm bình khí hòa nói ngươi đưa ta ra ngoài rồi tiếp tục đánh.
Một trận chiến ắt không thể thiếu, không giải phóng mộng cảnh chi chủ, mình đừng hòng rời khỏi.
Nhưng...... Sức chiến đấu của mình, có thể làm cái gì?
Cô bé kia thoạt nhìn chỉ 13 14 tuổi, còn trải qua chuyện tương tự, tất nhiên không có thực lực gì, nhiều nhất chỉ có thể coi như người bình thường.
Nhưng mình suýt nữa ch.ết trong mộng của người thường.
Nếu đổi người có chút bản sự, sợ rằng mộng cảnh sẽ không đơn giản như thế!
Lâm Dịch càng suy nghĩ vấn đề này, càng thấy tình huống không thể lạc quan.
Coi như thực lực bây giờ tiến bộ, sợ rằng cũng không mạnh hơn bao nhiêu, thêm mấy mộng cảnh như vậy, mình nhất định phải mất mạng.
Còn có......
Mình tuy có công pháp tu luyện, nhưng phương diện khác không được a.
Tuy từ nhỏ học tập Bách Võ quyền pháp.
Nhưng loại quyền pháp này chỉ để cường thân kiện thể, do Bách Võ thành cung cấp cho người thường tu luyện, làm sao có thủ đoạn sát thương lớn?
Phải nghĩ biện pháp, học thủ đoạn tiến công.
Thế giới bây giờ rất khác, tuy khoa học kỹ thuật trình độ cũng được, nhưng thiên về võ đạo.
Trường học cũng có hai loại hình, một loại là trường học bình thường, sau khi học thành, làm hậu cần, phát triển kinh tế, trải qua cuộc sống của người bình thường, một loại khác là học viện võ giả.
Học viện cường điệu bồi dưỡng võ giả, vì các thành chuyển vận chiến sĩ mới.
Suy nghĩ một lát, Lâm Dịch móc ra điện thoại.
Trong điện thoại có mấy cuộc gọi nhỡ, trong QQ cũng có trên trăm tin nhắn, mở ra xem, đều là Tống Bảo Nhi gửi.
Lần trước hai người nói chuyện điện thoại, mình liền mơ tới Cổ Lan. Sau khi tỉnh lại, lại bận bịu tu luyện, tiếp theo lại mơ một giấc.
Thoáng cái qua hai ngày, nàng không liên lạc được mình, chắc cho rằng mình xảy ra chuyện.
Bận bịu reply, không trả lời, hơn phân nửa là đang bận chuyện khác.
Lâm Dịch nhìn điện thoại của Tống Tình.
Ừm......
Mấy ngày trước mới tỏ tình, có chút lúng túng, không quá phù hợp gọi điện.
Hắn gửi tin nhắn.
"Tỷ, ta thành võ giả."
Tin tức gửi tới không bao lâu, đại khái là năm phút đồng hồ, Tống Tình nhắn về.
"Ngày mai có người đi tìm ngươi."
Rất ngắn gọn, ngoài ra liền không có gì khác.
Nàng từ nhỏ đã thế, Lâm Dịch cũng quen thuộc.
"Ngày mai có người tới sao? Cũng không biết sắp xếp thế nào." Lâm Dịch thì thào nói.
Vừa trò chuyện xong, Tống Bảo Nhi gửi tin.
"Ngươi còn hồi âm, ta kém chút cho rằng ngươi nghĩ quẩn, đã chuẩn bị xin phép nghỉ về thăm ngươi."
Lâm Dịch trợn trắng mắt, đừng không hợp thói thường như thế.
"Đừng, ngươi tu luyện thật tốt là được, ta không yếu ớt như vậy, không cẩn thận để chế độ yên lặng mà thôi, về sau sẽ không."
Trò chuyện vài câu với Tống Bảo Nhi, Lâm Dịch mới để điện thoại xuống.
Dược liệu của Phá Cảnh đan chắc còn chút dược hiệu, ném đi quá lãng phí, dứt khoát nấu thêm một lần, tiện thể uống lấp bụng, mới tách cặn thuốc bỏ vào túi, ném trong đống rác, sau đó về nhà bật máy tính lên chơi game.
Chỉ một lát, một con chó thoáng hiện, bới đống rác, tiếp theo lại nhìn về phía Lâm Dịch rời khỏi, mới ngậm cái túi đi, biến mất trong màn đêm.
"Ngủ ít một ngày, liền có thể vào ít một lần. Không ngủ không được, chẳng qua ta có thể linh hoạt một chút, cách một ngày ngủ một giấc, dù sao còn trẻ tuổi, hơn phân nửa chịu được." Lâm Dịch cười híp mắt tính toán.
Nhưng chơi một lát, liền cảm thấy váng đầu, tuy giãy dụa nhiều lần, kết quả vẫn không thể chống chọi, nằm xuống liền ngủ.
Lúc tỉnh lại, đã xuất hiện trong mộng cảnh.
Lần này......
Lâm Dịch không nhịn được thở phào nhẹ nhõm.
Một màn quen thuộc, là mộng cảnh của Cổ Lan, chung quy tốt hơn không hiểu ra sao chạy đến trong mộng của người khác.
Hắn nhìn bốn phía, không phát hiện Cổ Lan.
Vội vàng đứng dậy tìm.
Không lâu sau, liền phát hiện Cổ Lan trên một tòa nhà cao tầng.
Nàng như lúc mới gặp, lúc này để chân trần, nhẹ nhàng lắc lư.
"Ngươi đến!"
Thấy nàng, Lâm Dịch chỉ thấy một bụng nước đắng có chỗ để kể, mặt ủ mày chau nói: "Miễn bàn, trước khi đến, ta lại chạy đến trong mộng của người khác, kém chút mất mạng."
"Ngươi có thể xông vào mộng cảnh của người khác a!" Cổ Lan lập tức hứng thú, từ trên nhà cao tầng nhảy xuống, thân thể nhẹ nhàng nổi giữa không trung, từ từ rơi xuống, nhìn Lâm Dịch nói: "Đến cùng xảy ra chuyện gì, mau nói cho ta!"
Lâm Dịch vội vàng nói hết cho Cổ Lan, thời điểm này, hắn chỉ có thể dựa vào nàng.
"Đây là ác mộng điển hình, mộng cảnh mà! Vốn đã cổ quái kỳ lạ, ngươi đã coi là tốt, có chút mộng cảnh, thậm chí ngươi không phân biệt được ai là mộng cảnh chi chủ!"
Lâm Dịch trợn tròn mắt: "A! Không đến mức chứ!"
Cổ Lan lườm hắn nói: "Làm sao không đến mức? Ngươi gặp được là rõ, lần này coi như ngươi may, vậy mà đã Luyện Khí."