Chương 43 : Hu hu hu, thật muốn học a!
Lâm Dịch mở mắt ra liền rõ ràng mình lại nhập mộng.
Nhưng lần này mục tiêu rất xa, qua hồi lâu, phía trước mới xuất hiện một lục địa.
Nhìn từ xa, diện tích với Cổ Lan khác như trời đất, nhưng so với mộng cảnh của mình, đương nhiên lớn hơn nhiều.
Tiếp cận mộng cảnh.
Lâm Dịch phát hiện mộng cảnh này đen kịt, chân trời có sao. Trong mộng cảnh có một bóng hình to lớn, cho dù cách rất xa vẫn có thể cảm nhận được lực lượng mạnh mẽ.
Lâm Dịch biến sắc.
Lực lượng này hình như quá mạnh, mình bây giờ tuyệt đối không địch nổi, sao có thể đi tới nơi này?
Ngay khi hắn hoảng sợ, đột nhiên cảm thấy phía trước như có bình chướng vô hình, ngăn cản con đường phía trước, đẩy mình bay từ mộng cảnh ra ngoài.
"Thế này là thế nào!"
Lâm Dịch kinh hô một tiếng, rơi từ một mẫu ba tấc đất của mình xuống, ai biết sẽ có hậu quả gì. Lâm Dịch cũng thấp thỏm, nhưng hắn không thể ngự không phi hành, tuyệt đối không thể ổn định hạ xuống.
Theo thân thể Lâm Dịch hạ xuống, phía dưới lại xuất hiện sa mạc không có tận cùng.
Lần này bởi vì rơi từ trên xuống, nhìn thấy rõ ràng hơn một chút.
Lâm Dịch thậm chí phát hiện một phương hướng như có bóng người đông nghịt. Nơi này kỳ kỳ quái quái, ngay cả Cổ Lan cũng không rõ ràng, bởi vì tốc độ hạ xuống quá nhanh, hắn cũng không thể nhìn rõ.
Tiếp theo mắt tối sầm lại, lúc mở ra đã xuất hiện trong mộng cảnh của Cổ Lan.
Lâm Dịch lật người lên, cảm giác chạm đất an toàn khiến hắn rất quý trọng.
"Ngươi...... Sao vậy?" Giọng Cổ Lan truyền đến.
Lâm Dịch còn sợ hãi nói: "Miễn bàn, lần này ta bị mộng cảnh đẩy ra, tiếp theo lại thấy sa mạc vô biên vô hạn kia, hình như bên trong còn có vô số bóng người."
Nói xong lời này, Lâm Dịch ngẩng đầu nhìn.
Trang phục của Cổ Lan khiến hắn thấy rất mới mẻ.
Ăn mặc như tiểu thư khuê phòng, trang điểm nhạt, cầm quạt lụa tròn, khá có thần vận.
Cổ Lan cố ý ra vẻ, vầng trán nhăn lại ưu sầu, nhẹ nhàng nói: "Sợ rằng mộng cảnh chi chủ kia quá mạnh nên ngươi không vào được, còn sa mạc thì ta cũng không rõ."
Thần vận xinh xắn đó khiến Lâm Dịch không nhịn được ngây người.
Cổ Lan nhẹ nhàng vung vẩy quạt tròn, e lệ nói: "Ngốc tử, nhìn gì vậy?"
"Tiểu tỷ tỷ, như vậy ta không quen a!" Lâm Dịch muốn khóc không được.
Cổ Lan lườm hắn, hừ nhẹ: "Ta đùa ngươi thôi."
Thấy nàng huyễn hóa về quần áo lúc đầu, Lâm Dịch gật đầu: "Đúng đúng đúng, bộ này đẹp nhất. Không phải bộ kia xấu, chỉ là không quen."
Đột nhiên được khích lệ, Cổ Lan cũng hưởng thụ nên không truy cứu hắn.
Bây giờ Lâm Dịch mới để ý, không biết từ khi nào, bên cạnh nàng có một cô gái xinh đẹp, thoạt nhìn 13 14 tuổi, để tóc nha hoàn, cực giống tiểu nha hoàn trong Tây Sương Ký. Dáng vẻ xinh xắn không nói, thần vận cũng rất sống động.
Rất sống động!
Lâm Dịch phát hiện đối phương đang quan sát mình, lập tức như gặp quỷ, kinh ngạc nói: "Nàng...... Nàng là ai?"
"Tiểu nha hoàn của ta nhé." Cổ Lan đương nhiên nói.
Lâm Dịch nuốt nước bọt: "Hình như nàng không phải huyễn hóa ra, vì sao ở đây?"
Cổ Lan cười nói: "Ta lôi nàng từ trong mộng đến, dù sao cũng nằm mơ, ở chỗ ta cũng không khác gì ở chỗ nàng."
Lâm Dịch sáng mắt lên, đây là nằm mơ online chân chính.
Hu hu hu, thật muốn học a!
Nếu đánh không lại, không chừng còn có thể từ mộng cảnh khác bắt cao thủ qua hỗ trợ!
Cổ Lan cảm giác ánh mắt của hắn như sói, vội lui về phía sau nửa bước: "Ngươi muốn học? Ta cũng muốn dạy ngươi, nhưng thực lực của ngươi quá yếu, căn bản không làm được."
Lời này khiến Lâm Dịch thấy rất rất lạnh.
"Vậy cảnh giới gì mới được?"
"Tối thiểu cũng phải Nguyên Anh trở lên, hạn chế còn rất lớn." Cổ Lan giải thích.
Được, vừa nghe đã biết không có hi vọng.
Lâm Dịch lại hỏi: "Tây Sương Ký xem hết chưa?"
"Xem hết, ta đã đọc nhiều lần." Cổ Lan vội vàng đáp.
Thời gian trong mộng cảnh, Lâm Dịch cũng không rõ lắm. Chẳng qua thực lực càng mạnh, thời gian ở lại càng nhiều. Tuy với mình là một ngày, nhưng với Cổ Lan có lẽ chỉ là một lát.
"Vậy ta lại cho ngươi một bản."
Lâm Dịch vui mừng vì ban đầu cho nàng tiểu thuyết chứ không phải lịch sử Đại Hạ. Nếu không chút ít hàng tồn của mình đã bị nàng móc sạch.
Suy nghĩ một lát, lần này Lâm Dịch viết Bạch Xà truyện.
Không thể không nói, mộng cảnh tiện lợi hơn xa tưởng tượng, nếu thật sự ngồi viết từng chữ, sợ rằng Lâm Dịch khỏi cần làm việc khác.
Mà trong mộng cảnh có thể chỉnh ký ức thành sách, đâu chỉ nhanh hơn ngàn lần vạn lần.
Sau khi thực lực nâng cao, Lâm Dịch cảm giác thời gian mình ở lại mộng cảnh dài hơn một chút. Lúc trước là hai tiếng, bây giờ đại khái là ba tiếng.
Cổ Lan hưng phấn nhận lấy truyện, say sưa đọc.
Lâm Dịch thấy nàng vô cùng vui vẻ, có lẽ rất hài lòng với nội dung, vội rèn sắt khi còn nóng: "Liên quan đến luyện đan, có chút vấn đề muốn thỉnh giáo."
Nhận được Bạch Xà truyện, tâm tình Cổ Lan tốt hơn nhiều, đương nhiên chỉ điểm rất cẩn thận.
Sau đó Lâm Dịch lại thỉnh giáo: "Ta đã là tu sĩ Luyện Khí trung kỳ, chân khí có thể ngoại phóng, hình như cũng có thể sử dụng cách không ngự vật, nhưng hiệu quả không tốt lắm."
Cổ Lan say sưa đọc, thuận miệng nói: "Ngươi không biết thuật pháp đối ứng, khẳng định tiêu hao rất lớn."
Lâm Dịch động lòng: "Vậy làm sao để có uy lực lớn hơn?"
Cổ Lan lườm Lâm Dịch: "Thực lực cảnh giới của ngươi không cao, cho dù học thủ đoạn cũng không phát huy được bao nhiêu uy lực. Không bằng chờ đến cảnh giới Trúc Cơ, chân khí lột xác thành chân nguyên hãy cân nhắc."
Lâm Dịch xoa tay: "Vậy bây giờ ta không dùng được?"
"Cũng không phải." Cổ Lan suy nghĩ một lát, hai tay bấm pháp quyết, trước người ngưng tụ ra một đám huỳnh quang, đánh về mặt đất nơi xa, động tĩnh không nhỏ.
Lâm Dịch kích động nói: "Ta có thể học không?"
"Có thể, trẻ con ba tuổi cũng biết." Cổ Lan rất khẳng định.
Đại khái vì an tâm đọc Bạch Xà truyện, cho nên nàng rất dứt khoát truyền pháp quyết cho Lâm Dịch, sau đó bảo hắn đi luyện tập, đừng quấy rối mình đọc sách.
Pháp quyết này gọi là Ngự Khí thuật, là pháp môn chân khí ngoại phóng.
Một mực truy cầu uy lực, bản thân Lâm Dịch cũng có thể làm được, nhưng chắc chắn tiêu hao to lớn. Pháp môn Ngự Khí thuật không chỉ tăng tốc thi triển, mà còn giảm tiêu hao.
Sau khi nắm giữ, Lâm Dịch hai tay bấm pháp quyết, ngón cái ngón trỏ và ngón giữa chập lại, song chưởng ngưng tụ ra chân khí mạnh mẽ, ầm một tiếng bắn về phía xa.
Tính sơ qua, khoảng cách xa nhất là 30 mét, uy lực có thể phá phòng ngự chân khí của Võ Đồ trung kỳ, nhưng có lẽ đánh không ch.ết đối phương.
Tiêu hao cũng không quá đáng, nói chung dùng hết chân khí có thể thi triển mười lần.
Nếu dốc hết sức lực dùng một lần, đánh bất ngờ thì ngay cả Võ Đồ hậu kỳ cũng phải gặp nạn.
Mà đây chỉ là một thủ đoạn, trong đó có cả pháp môn cách không ngự vật.