Chương 48 : Mục tiêu của bọn hắn không phải chúng ta

Bên này rời xa đại bộ đội, song phương đi con đường khác nhau.
Đại bộ đội quy hoạch lộ tuyến, chuyên gia từng nghiên cứu người mất liên lạc có thể xuất hiện ở đâu, Lâm Dịch thì nắm lấy khả năng còn lại.
Chỉ tiếc tìm ngoài lộ tuyến được quy hoạch gần 30 km cũng không có phát hiện gì.


Giày vò một hồi, hoàng hôn sắp tới.
Lâm Dịch chuẩn bị đồ ăn ở gần cửa thành, vốn không mong tìm được Tống Bảo Nhi ngay, sớm đã tính toán trường kỳ tác chiến.
Hắn ăn chút lương khô, uống mấy ngụm nước.


"Đã chệch hướng xa như thế, thực lực của yêu thú xung quanh đây không mạnh mẽ, nếu có giáo viên theo thì hoàn toàn có thể về thành, cho nên...... Chỉ có thể đi sâu."
Lâm Dịch cắn răng, cho dù khu vực yêu thú cấp 2 vô cùng hung hiểm, hắn cũng chỉ có mạo hiểm thử.


Mấy ngụm ăn hết lương khô, Lâm Dịch lần nữa đứng lên.
Lần này hắn càng cẩn thận.
Yêu thú cấp 2 có thể so với Võ Đồ đỉnh phong, nếu là loại yếu còn tốt, Lâm Dịch có thể đối kháng. Nếu là lợi hại, đoán chừng phải lạnh.


Nếu không dựa vào Vọng Khí thuật, sắc trời cũng dần dần tối, sợ rằng Lâm Dịch cũng không dám xông vào.
Khu vực này ngoài lộ tuyến quy hoạch.
Nếu cao thủ Đến Ngay Đây không tìm thấy người trong lộ tuyến quy hoạch, có lẽ lúc rút lui sẽ lục soát phương hướng này.


Nhưng ít nhất cũng một hai ngày, thậm chí lâu hơn, khả năng xảy ra bất trắc quá lớn.
Sau khi Luyện Khí trung kỳ, Vọng Khí thuật cũng nâng cao nhưng không nhiều, vẫn chỉ hơn 300 mét, tăng được mười mấy mét, không rõ ràng lắm.
Nhưng cũng đã đủ.


available on google playdownload on app store


Có ưu thế hơn 300 mét, phát hiện địch nhân từ sớm, đã là thủ đoạn mà người thường không thể tưởng tượng.
Từng bước một tìm tòi.
Khu vực cấp 2, số lượng yêu thú tăng rõ ràng, nhưng bởi vì thực lực mạnh mẽ cho nên địa bàn thực tế rộng hơn, không đến mức không thể tiến lên.


Nhất là Lâm Dịch nắm giữ Vọng Khí thuật, làm ít công to.
Chẳng qua yêu thú cấp 2 cũng mạnh mẽ hơn, cho dù sử dụng pháo Chân Khí cũng rất khó đánh ch.ết.
Mấu chốt nhất là phải toàn lực triển khai, tiêu hao phần lớn chân khí. Tuy có thể nhanh chóng hồi phục, nhưng trong lúc hồi phục rất dễ gặp chuyện.


Đến nửa đêm, Lâm Dịch mới khó khăn lắm đi hơn 10 km.
Rốt cuộc...... Ngửi thấy mùi máu tanh nồng nặc.
Lâm Dịch không dám chủ quan, cẩn thận từng li tiến lên.


Trong phạm vi của Vọng Khí thuật cũng xuất hiện mấy chục mục tiêu. Từ hình dáng chắc cũng là yêu thú, thực lực có mạnh có yếu, trong đó có ba con yêu thú cấp 2, còn lại là mười mấy con yêu thú cấp 1.
Khu vực cấp 2 không phải toàn là yêu thú cấp 2.


Mà là số lượng yêu thú cấp 2 nhiều lên, hơn nữa yêu thú cũng sinh sôi hậu đại, cho nên đương nhiên có yêu thú cấp 1.
Lâm Dịch phủ phục trên mặt đất, cách đối phương đại khái 200 300 mét, thở mạnh cũng không dám.
Nếu bị thế lực này bao vây, gần như không thể thoát thân.


Thoạt nhìn bọn hắn đang hưởng dụng yêu thú khác.
Gần nửa giờ sau, đám yêu thú mới từ từ tán đi.
Lâm Dịch từng bước tới gần, xác định yêu thú đã rời khỏi nơi này, mới đến kiểm tr.a hiện trường.
Một màn tàn khốc huyết tinh, chỉ là một ngày bình thường trong thế giới yêu thú.


Yêu thú chiến bại bị kẻ thắng ăn, loại chuyện này xảy ra mỗi ngày. Lâm Dịch không chú ý đến yêu thú, mà là thanh đại đao gần thi thể.
Không ít võ giả sử dụng vũ khí, như vậy đối đầu yêu thú sẽ có ưu thế rất lớn.
Lâm Dịch nhìn bốn phía, không phát hiện thi thể của võ giả.


Rất có thể là võ giả chạy trốn, trong lúc bối rối không kịp mang vũ khí.
Hắn kiểm tr.a xung quanh, thi thể của yêu thú đã bị ăn quá nửa, hình như là một con Hùng yêu bị nhất đao lưỡng đoạn, khẳng định yêu thú bình thường không làm được vậy.


"Có võ giả khác săn giết yêu thú, hay là đội ngũ lịch luyện của học viện?"
Lâm Dịch không thể nào phán đoán, nhưng có thể tìm được chu ti mã tích từ hiện trường.


Sắc trời đã tối, có ảnh hưởng nhất định với thị lực, Lâm Dịch chỉ có thể tìm vết tích đánh nhau, mò mẫm tiến lên, đi được gần 2 km.
Chậm rãi, trong phạm vi của Vọng Khí thuật xuất hiện chấn động hình người.


Đối phương không xa, Lâm Dịch không nhịn được kích động, từ Vọng Khí thuật không phán đoán ra nam nữ, cũng không biết là ai, nhưng trong lòng hắn tự nhiên nổi hi vọng.
"Bảo Nhi, là Bảo Nhi sao?"


Lâm Dịch từng bước một tới gần, cũng không dám gây ra động tĩnh quá lớn, lo lắng kinh động đối phương. Một khi hai người ra tay, không chừng sẽ dẫn tới yêu thú phụ cận.
"Ca!"
Âm thanh quen thuộc truyền đến, Lâm Dịch kích động suýt nữa kêu to.
Hắn sao có thể kiềm chế cảm xúc, cuống quít nhanh chân vọt tới.


Trên cái khe giữa một đống đá lớn có trải cành cây, sau khi Lâm Dịch tới gần, một bóng hình nhỏ bé đột nhiên bổ nhào ra.
"Ca!"
Lại một tiếng hô, trong âm thanh có hoảng loạn và kích động.
Tống Bảo Nhi không phải mình, nàng mới 13 tuổi mà thôi, cũng không biết trải qua chuyện gì, e rằng đã hoảng sợ.


Tiểu cô nương không cao, co người trong ngực Lâm Dịch, không ngừng run rẩy, trên quần áo có vết máu khô, nhưng không có ngoại thương rõ ràng. Lúc ngẩng đầu nhìn Lâm Dịch, đôi mắt điềm đạm đáng yêu, khuôn mặt nhỏ tái nhợt.
Lâm Dịch vội vàng dùng sức ôm nàng: "Không sao, ca đến."


"Hu hu hu...... Có người công kích chúng ta, chiến đấu dẫn tới rất nhiều yêu thú, mọi người đều chạy tán loạn. Bạch giáo viên chỉ có thể mạo hiểm dẫn yêu thú phụ cận đi, tìm cơ hội cầu viện, cũng không biết thế nào." Tống Bảo Nhi vốn nói nhiều, một mình nấp ở đây sợ đến run cả người. Thấy Lâm Dịch tìm đến, làm sao kiềm chế được.


Nàng chỉ là Võ Đồ sơ kỳ, còn không bằng Lâm Dịch, kinh lịch chiến trận như vậy, sớm đã vỡ mật.
"Bạch giáo viên dùng đao sao?" Lâm Dịch hỏi vội.
Tống Bảo Nhi giật mình: "Ngươi từng thấy nàng? Nàng không sao chứ?"


Lâm Dịch còn sợ hãi nói: "Ta phát hiện một thanh đao ở phụ cận, cũng có vết tích chiến đấu, chẳng qua không phát hiện người khác. Cũng vì thế, ta mới có thể thuận theo vết tích đánh nhau tìm đến."
"Vậy phải làm sao, ngay cả vũ khí cũng mất, nàng có gặp nguy hiểm không!" Tống Bảo Nhi hơi lo lắng.


Nếu Bạch giáo viên từ bỏ mình, với năng lực của nàng có thể chạy khỏi nơi này. Nhưng mang gánh nặng là mình, nếu ẩn thân thì bị phát hiện là chuyện sớm muộn, nàng chỉ có thể dẫn yêu thú đi.
"Có lẽ nàng cố ý vứt vũ khí, để lại đầu mối cho chúng ta, nhưng như vậy có phong hiểm rất lớn."


Lâm Dịch móc điện thoại ra xem, quả nhiên không có tín hiệu.
Trên đường tới, hắn đã thử rất nhiều lần, lẽ ra nơi này nên có tín hiệu mới đúng.


Tống Bảo Nhi thấy hắn cầm điện thoại di động, nói gấp: "Bạch giáo viên nói, đám người này cố ý chờ chúng ta phát tin tức cầu viện mới dùng dụng cụ phá sóng! Mục tiêu của bọn hắn có lẽ không phải chúng ta!"






Truyện liên quan