Chương 55 : Husky Thiên Lang Tinh

Đám tiểu đồng bọn vốn thông minh, có thể đọc hiểu ý nàng, thấy Uông Tiểu Ngư cẩn thận từng li, các nàng cũng biết không thể làm ra động tĩnh.
Chỉ là......
Uông Tiểu Ngư làm sao rõ ràng đại viện Uông gia.


Cho dù cẩn thận từng li, nàng muốn mang một đám yêu thú ra ngoài, cũng sẽ có người bẩm báo lên trên.
Địa bàn của Uông gia không phải tứ hợp viện.
Mà xây một khu biệt thự, mỗi biệt thự là một gia đình.


Phần lớn người Uông gia đều trong quân đội, thời gian này rất nhiều người vắng mặt, tạo cơ hội tốt cho Uông Tiểu Ngư.
Lén lén lút lút, lén lén lút lút.
Đi tới cửa lớn, nàng xoay tròn mắt to.
Đến lúc đó nói là ra ngoài huấn luyện yêu thú, lừa ca ca gác cổng.


Không ngờ vừa tới gần phòng gác, Uông Tiểu Ngư liền trợn tròn mắt.
"Ông!"
Ca ca gác cổng và Lưu Quân chững chạc đàng hoàng đứng bên trong, Uông lão gia tử ngồi trên ghế, nghiêm túc nhìn Uông Tiểu Ngư.
Nàng biết ngay có người mật báo.


Thiên tuyển chi nhân Uông Quốc Phong 50 tuổi mới có con Uông Thế Khang, 75 tuổi qua đời.
Bây giờ Uông Thế Khang lão gia tử sắp đại thọ 80, nhưng bởi vì tu vi võ đạo cao thâm, trông rất tinh khí thần, nhiều nhất là 50.


Uông lão gia tử vẻ mặt nghiêm túc, nhìn vẻ đáng thương do bị phát hiện làm chuyện xấu của tiểu gia hỏa, một chút tức giận lúc đầu cũng biến mất vô ảnh vô tung.


available on google playdownload on app store


"Càn quấy, yêu thú tuy có trợ giúp cực lớn với Đại Hạ, nhưng quá bất ổn, dễ khiến dân chúng hoảng loạn, sao có thể tùy tiện mang ra ngoài!" Uông lão gia tử giả vờ cả giận.


Uông Tiểu Ngư tủi thân: "Thế nhưng...... Thế nhưng em gái của Dịch ca ca xảy ra chuyện, hắn còn một mình chạy ra ngoài thành, đã một ngày chưa về, ta lo cho hắn mà!"
Chuyện Lâm Dịch sớm đã được người của Uông gia truyền về.


Tiểu công chúa được sủng ái nhất Uông gia, nếu vô thanh vô tức bị con heo ủi đi thì to chuyện rồi.
Uông Thế Khang nhíu mày: "Ngươi lấy được tin tức từ đâu?"
"Người của Đến Ngay Đây nói cho ta." Uông Tiểu Ngư không dám làm ẩu, chỉ có thể nói thật.


Uông Thế Khang suy nghĩ một lát: "Tối hôm qua yêu thú ngoài thành rối loạn, sáng sớm Thành Vệ quân đã cử mấy đội ngũ đi, ngươi dính vào làm gì."
"Nhưng bọn hắn không cử nhiều người." Uông Tiểu Ngư tủi thân nói.


Uông Thế Khang thấy nàng như vậy, khá là cạn lời: "Đại Hạ nhìn như cường thịnh, kỳ thực bấp bênh, không gian dị thứ nguyên phải có rất đông quân đội trấn giữ, Thành Vệ quân đảm bảo an toàn của Bách Võ thành, còn phải chiếu cố yêu thú ngoài thành, có thể cử một số người là tốt lắm rồi."


"Thế nhưng...... Thế nhưng ta lo!" Uông Tiểu Ngư cũng rõ ràng đạo lý này, nhưng nhất thời không biết nên thuyết phục ông thế nào.
Chung quy không thể nói đối tượng của ta và cô em xảy ra chuyện, ta vội đến cày thiện cảm đi!


Lão gia tử sủng gì thì sủng, có mấy lời nàng lén lút ồn ào, 12 tuổi thì cùng lắm mọi người xem là trẻ con nói đùa. Nếu hô lên trước mặt thì không thích hợp.


Uông lão gia tử thấy thế, thở dài: "Ta cho người nói với cha ngươi, Thiên Lang Tinh đã thuần hóa gần được. Bảo hắn phái đi một chuyến, tạm coi như luyện binh."
Uông Tiểu Ngư vừa nghe, quả thật khó tin.
Thiên Lang Tinh là bảo bối của ông, sợ gặp phải bất trắc, không ngờ hắn sẽ đồng ý để nó đi hỗ trợ.


"Sững sờ làm gì, cứu người như cứu hỏa!" Uông lão gia tử quát lớn.
Uông Tiểu Ngư mới hoàn hồn, nói: "Cảm ơn ông, vậy ta đi đây!"
Uông lão gia tử nhìn nàng, không nhịn được cười.


Bán nhân tình cũng được, dù sao thân phận thực lực của Tống nha đầu không kém. Nếu như không vẫn lạc, mấy chục năm sau tất nhiên là người khiêng đỉnh của Bách Võ thành.


Võ Tôn 20 tuổi, quan hệ cực tốt với vị nhà Đường gia, nếu Thẩm Thiến có thể vượt qua, chính là ba Võ Tôn a! Hơn nữa là Võ Tôn rất có hi vọng vấn đỉnh Thiên Nhân, đầu tư này không lỗ.
Cùng lúc đó.


Trong quân doanh ở khu nam Bách Võ thành, mười mấy chiếc container quân dụng từ từ đi ra, lái về phía cửa thành.
Không lâu sau đã dừng ngoài thành.
Tiếp theo cửa xe mở ra, khoảng 900 con Lang yêu lục tục nhảy xuống.


"Thiên Lang Tinh!" Uông Tiểu Ngư chạy tới, từ xa vung tay nhỏ. Một con Husky to lớn thở hồng hộc lao về phía nàng, tiếp theo đụng ngã tiểu cô nương, dùng sức ɭϊếʍƈ mặt.
Tiểu cô nương hai tay ôm đầu chó, đùa bỡn một lát, mới thuận thế cưỡi trên người Thiên Lang Tinh.


Nàng nhỏ giọng bên tai nó: "Thiên Lang Tinh, chồng tương lai và cô em chồng của ta xảy ra chuyện, ngươi phải giúp ta tìm được bọn hắn a!"
Hú hú!
Thiên Lang Tinh kêu lên, không giống chó sủa, như bắt chước tiếng sói tru, nhưng vẫn hơi khác.
Tiếp theo đàn sói tụ tập lại.


Chợt nhìn, khoảng 900 con Lang yêu, tối thiểu hơn 30 con cấp 2, thậm chí còn có 2 con cấp 3. Bây giờ có tổ chức tập hợp, tình cảnh quá tráng lệ.
Thành Vệ quân đóng ở cửa thành, cho dù quen nhìn cảnh yêu thú tập hợp, lúc này cũng há to miệng.


"Đó chính là Husky Thiên Lang Tinh trong truyền thuyết, yêu thú cấp 4 có thể so với Võ Sư đỉnh phong?"
"Còn phải hỏi sao. Lang yêu dã tính khó thuần, nhưng nếu thuần phục được Lang vương, đám còn lại chỉ là của hồi môn."
"Vấn đề làm sao Husky thành Lang vương?"


"Nghe nói thú con bị lạc rồi được sói nuôi lớn, lúc Uông gia tìm được đã như vậy. Lúc ấy Thiên Lang Tinh còn đang nằm trong ổ sói làm Lang vương, ngủ sói cái! Cũng nhờ có người thân của con Husky này, nếu không đừng hòng thuần phục nó!"
......


Mọi người nghị luận ầm ĩ, Uông Tiểu Ngư không hề để ý, nàng một lòng muốn đi cứu người.
Trong quân còn có hơn 30 võ giả đi theo, đều là người phụ trách thuần hóa đám yêu thú này. Với bọn hắn, lần này điều động tộc đàn của Thiên Lang Tinh, cũng là một trận luyện binh.


Theo Uông Tiểu Ngư ra lệnh, Thiên Lang Tinh hú hai tiếng, đàn yêu thú xuất phát.


Trong núi rừng ngoài thành, một nữ nhân 25 26 tuổi, cánh tay phải bị thủng một lỗ, trên lưng cũng có mấy vết rách, bởi vì mất quá nhiều máu, sắc mặt vô cùng tái nhợt. Bên cạnh đang có người giúp chữa thương băng bó, nàng lo lắng nói: "Lúc ấy chúng ta bị đàn yêu thú bao vây, ta chỉ có thể phá vây dẫn yêu thú đi, cũng không biết Tống Bảo Nhi thế nào, mau đi cứu người a!"


"Bạch giáo viên yên tâm, hướng kia đã có người đi. Thương thế của ngươi rất nặng, đừng kích động, chúng ta giết ra ngoài rồi sẽ chạy tới."
Mấy cao thủ của Thành Vệ quân vẻ mặt nặng nề.


Bọn hắn cũng muốn lập tức phá vây cứu người, nhưng xung quanh đây lộn xộn, yêu thú tụ tập lại chém giết lẫn nhau. Bọn hắn xông vào nơi này cứu người, đương nhiên cũng bị coi như mục tiêu.
Số lượng võ giả kém quá xa yêu thú.


Phá vây cũng không thể tùy tiện, mà phải chọn đúng thời cơ và phương hướng. Nếu không, ngươi xông vào địa bàn của yêu thú cấp cao thì đúng là tự tìm đường ch.ết.






Truyện liên quan