Chương 82 : Có người nhằm vào Bảo Nhi
Buổi chiều là thời gian về trường.
Tống Bảo Nhi không mua nhiều, một phần là đồ ăn vặt. Nàng vốn rất tham ăn, võ giả cũng vận động nhiều, không lo lắng béo phì.
Cầm quần áo mới mua và đồ ăn vặt, Tống Bảo Nhi ngồi phía sau xe máy điện của Lâm Dịch, ôm eo hắn, thỉnh thoảng dùng khuôn mặt nhỏ cọ lưng hắn.
Cọ một lát thì rút điện thoại, châu đầu nói chuyện phiếm với đám tiểu tỷ muội.
Đột nhiên, nàng kinh hô một tiếng.
"Ca, ca...... Quan phương phát thông cáo, trên mạng toàn là tin tức về đồ đằng!"
Đại Hạ Long Hồn, tuyệt đối là chuyện lớn trong những năm gần đây.
Võ Sư sơ kỳ có thể chân khí ngoại phóng, có thể nắm giữ. Chẳng qua với năng lực của bọn hắn, chân khí phóng thích và khống chế không nhanh, dẫn đến thi triển khá chậm.
Tuy nói không hoàn mỹ, nhưng thực lực đúng là nâng cao.
Đáng sợ nhất là Đại Hạ Long Hồn được Tông Sư nghiệm chứng, có thể phát huy ra lực lượng gấp ba trở lên.
Thiên Nhân không có tin tức.
Ở Đại Hạ, cao thủ Thiên Nhân Hợp Nhất cảnh quá thần bí.
Chỉ đến lúc cần thiết, bọn hắn mới ra tay.
Vừa nghĩ tới Đại Hạ Long Hồn do ca ca của mình làm ra, Tống Bảo Nhi vô cùng hưng phấn, cười lên đắc ý.
Chờ mình...... Đến cảnh giới Võ Sư, cũng có thể sử dụng!
Lâm Dịch không kích động lắm.
Đại Hạ có lợi ích, tiện nghi hắn cũng chiếm. Võ Sư sơ kỳ mới có thể sử dụng Đại Hạ Long Hồn, hắn Luyện Khí đã có thể dùng, chuyện này liên quan đến phương diện chân khí.
Thân thể của võ giả tự thành tiểu vũ trụ, hình thành vòng kín, vận dụng linh khí không bằng tu sĩ.
Cho nên tu sĩ Luyện Khí cảnh đã có thể chân khí ngoại phóng.
Mặt này Lâm Dịch tạm thời không muốn thay đổi, cũng bất lực thay đổi.
Còn Đại Hạ Long Hồn có thể mang đến bao nhiêu lợi ích cho mình, Lâm Dịch cũng không rõ ràng, phải chậm rãi nghiệm chứng mới được.
"Nhớ đừng nói cho người khác." Lâm Dịch dặn dò.
Tống Bảo Nhi trợn trắng mắt: "Biết rồi, ta không phải đồ đần. Bây giờ các quốc gia đều nhìn chằm chằm vào Đại Hạ Long Hồn, bị phát hiện sẽ rất nguy hiểm."
Thứ mạnh mẽ như thế, phần lớn người Đại Hạ có thể dùng, thực lực nâng cao nhiều như thế, ai có thể coi như không thấy?
Tống Bảo Nhi kéo hot search, mừng rỡ nói: "Alice! Alice sắp đến Bách Võ thành!"
Tin tức này Lâm Dịch đã biết, trong nhóm từng tán gẫu.
Manh Tân tiền bối nói là ngôi sao ca nhạc, thoạt nhìn rất nổi tiếng với lũ tiểu gia hỏa. Uông Tiểu Ngư thích, em gái của mình cũng thích.
"Ngươi cũng thích nàng?" Lâm Dịch hiếu kỳ nói.
Tống Bảo Nhi vui vẻ nói: "Đương nhiên, giọng nàng rất êm tai, rất có sức cuốn hút, chỉ cần nghe một lượt là không thể tự thoát khỏi."
Giọng của Alice được xưng là tiếng trời, rất cuốn hút.
Lâm Dịch cũng hơi kinh ngạc: "Lợi hại như thế, lát nữa ta cũng nghe."
Tống Bảo Nhi thấy thế, nói gấp: "Bây giờ ta cho ca nghe."
Nói xong, nàng lấy tai nghe ra nối với điện thoại. Cho Lâm Dịch một đầu, mình một đầu, bật nhạc lên.
Khúc nhạc dạo ưu mỹ, sau đó là âm thanh như tiếng trời.
Giọng rất hay.
Chỉ là......
Hắn có cảm giác lạ, nhưng không thể nói lạ ở đâu.
"Rất êm tai." Lâm Dịch tán thưởng từ đáy lòng.
Tống Bảo Nhi thấy Lâm Dịch khích lệ thần tượng của mình, vui vẻ nói: "Đương nhiên, đáng tiếc bây giờ giao thông bất tiện, nếu không trong nước sớm đã hot."
Chuyện yêu thú còn chưa giải quyết triệt để, không ít địa phương có yêu thú mạnh mẽ trấn giữ, giao thông giữa thành và thành có thể đi thông đạo dưới đất.
Giữa các nước thì cần cao thủ hộ vệ, không có Tông Sư bảo hộ thì không dám mạo hiểm xuyên qua biển cả.
Còn dùng Tông Sư bảo hộ một ngôi sao ca nhạc, nàng tin tưởng liên minh phương tây sẽ không xa xỉ đến thế. Cho nên thấy Alice sắp đến Bách Võ thành bắt đầu buổi hòa nhạc, mới có thể kích động đến vậy.
Ga tàu cao tốc.
Lâm Dịch đỗ xe, theo Tống Bảo Nhi tới cửa vào.
"Thật sự không cần tiễn?" Lâm Dịch hỏi.
Tống Bảo Nhi lắc đầu nói: "Đến đây là được rồi! Ngươi đi tới đi lui rất phiền phức!"
Bao tuổi rồi, đi học còn cần người nhà đưa đến cổng trường sao!
Đưa đón ở ga tàu cao tốc, nàng nói mãi mới được đó.
Lâm Dịch cũng không cưỡng cầu, dặn dò: "Chuyển cho ngươi 50.000, đừng lo lắng chuyện tiền bạc, chăm sóc tốt bản thân. Nhớ cất kỹ đan dược, đừng để bị phát hiện, nên dùng thì dùng, dùng xong lại cho ngươi."
Hai loại đan dược, Lâm Dịch cho nàng mỗi loại năm viên, trước mắt cũng đủ.
Tống Bảo Nhi dở khóc dở cười nói: "Dài dòng văn tự! Ta sẽ chăm sóc tốt bản thân, nghỉ gặp lại!"
Tống Bảo Nhi cảm động, hai tay dùng sức kéo Lâm Dịch ngồi xuống, nhón chân lên hôn mặt hắn, mới vui vẻ quay người, thỉnh thoảng còn vẫy tay từ biệt.
Lâm Dịch chờ đến khi không thấy Tống Bảo Nhi, mới lấy điện thoại gọi cho Uông Tiểu Ngư, nhờ nàng điều tr.a lão nhân bán lò đan.
Nhanh chóng được Tiểu Ngư trả lời.
"Người trong nhà sợ bại hoại kia trả thù, phái người chăm sóc, nhưng thân thể của lão nhân gia không tốt lắm."
Mẹ dạy nàng từ nhỏ, có thể giúp người, nhưng phải giúp đến cùng.
Lúc ngươi giúp người, giáo huấn ác nhân, tự cho là làm chuyện tốt, đối phương không dám trả thù ngươi, nhưng có thể nhằm vào người được cứu.
Cho nên rất nhiều lúc, lòng tốt cũng làm chuyện xấu.
Lâm Dịch vừa nghe, nói gấp: "Có thể cho ta địa chỉ không, ta muốn đi xem."
Uông Tiểu Ngư xoay chuyển mắt to, cười khà khà nói: "Có thể, nhưng ngươi phải dẫn ta đi!"
"Ngươi không phải đi học sao?" Lâm Dịch nghi hoặc nói.
Uông Tiểu Ngư đắc ý nói: "Đúng là ta phải học, nhưng Dịch ca ca nói không giải quyết được nhiệm vụ, mời ta hỗ trợ!"
Lâm Dịch khó xử: "Chậm trễ việc học của ngươi thì sao?"
"Thành tích học tập của ta luôn là thứ nhất a." Uông Tiểu Ngư khoe khoang.
Lâm Dịch suy nghĩ một lát: "Nếu người nhà ngươi cho phép thì không có vấn đề."
Uông Tiểu Ngư vui vẻ nói: "Vậy ta hỏi giúp ngươi, đến lúc đó liên hệ."
"Được."
Cúp điện thoại, Lâm Dịch lái xe đến khách sạn Triêu Dương, xem có tìm được Công Cụ Dương không.
Hình như hắn vắng mặt, gần đây hay bị sai đi làm nhiệm vụ, mỗi ngày rất vội vàng. Lâm Dịch cũng đành thôi, mua chút dược liệu rồi tiện đường về nhà.
Không nhiều thời gian, Lâm Dịch không định luyện chế, tạm thời thu dược liệu vào, liên lạc Đường Tư rồi bắt đầu làm cơm tối.
Hôm nay Thẩm Bối Bối về trước.
Đường Tư phải xử lý chuyện đồ đằng nên về muộn hơn một chút.
Ba người cơm nước xong xuôi, Thẩm Bối Bối mới phiền muộn nói: "Học viện hình như có người nhằm vào Bảo Nhi."
Lâm Dịch và Đường Tư đồng thời hỏi: "Ai?"
"Chỉ có một ít manh mối nhỏ, hình như các giáo viên không hiểu rõ tình hình, chắc là học sinh làm."