Chương 84 : Vì sao ta phải nói cho ngươi?

Khi đó nóng đầu hô lên.
Không ngờ được học viện Bách Võ tiếp thu, trông thế này chắc trong thời gian ngắn sẽ không đổi!
Học viện Bách Võ ở ngoại thành, diện tích cực lớn.
Bên trong phục vụ đầy đủ các loại sinh hoạt, quản lý kiểu khép kín.


Người ngoài rất khó vào, thỉnh thoảng có người đến xung quanh chiêm ngưỡng phong quang.
Thẩm Bối Bối dừng xe ở bãi đỗ, sau đó gọi điện thoại.
Không lâu sau, một nữ nhân cao khoảng 1m6 vội vã chạy đến.


Thẩm Bối Bối cười giới thiệu: "Bạch giáo viên, đây là Lâm Dịch – anh trai của Tống Bảo Nhi, hắn đến hỏi thăm tình hình."
Bạch giáo viên nghi hoặc nhìn Lâm Dịch.
Ừm...... Rất đẹp trai.
Bảo Nhi cũng đẹp, xem ra là di truyền.
Nhưng mà......
Lâm, Tống?
Quan hệ của gia đình này khá phức tạp a.


Nàng cũng không hỏi nhiều.
Ngộ nhỡ là câu chuyện máu chó thì sao.
Lâm Dịch thì khá kinh hỉ, hỏi vội: "Ngươi là Bạch giáo viên dẫn yêu thú?"
Bạch giáo viên vội nói: "Khi đó ta chỉ có thể miễn cưỡng dẫn yêu thú đi, nhờ có ngươi chạy tới, nếu không Bảo Nhi đã nguy hiểm."


"Nào có, nhờ Bạch giáo viên dẫn yêu thú đi, ta mới tới kịp." Lâm Dịch nói gấp.
Khách sáo một phen, Lâm Dịch vẫy gọi Thẩm Bối Bối: "Thư Ký, đến...... Ngươi đến đây."
Thẩm Bối Bối nghi hoặc nhìn hắn, chợt cười nói: "Bạch giáo viên chờ một lát."


Bạch giáo viên nào dám nói không, đây là quý nhân a!
Thẩm Bối Bối mới cùng Lâm Dịch đi một một đoạn, cạn lời: "Sao thế, không làm chính sự à?"
Lâm Dịch xoa tay nói: "Thư Ký, ngươi còn Huyết Khí hoàn của Võ Sư không?"


available on google playdownload on app store


Trước đó giao đan dược cho Đường Tư, nàng lấy Huyết Khí hoàn ra so sánh, cho nên Lâm Dịch phát hiện Thẩm Bối Bối có không ít đan dược.
Thẩm Bối Bối cảnh giác nói: "Ngươi định làm gì?"


"Bạch giáo viên cứu em gái ta, ngươi cũng không nói sớm. Ta không chuẩn bị gì cả, xấu hổ lắm! Cho ta mượn chút đan dược, lát nữa trả lại." Lâm Dịch nói gấp.
Chính hắn có mấy viên đan dược, nhưng làm bằng thủ đoạn luyện đan, không tiện đem ra.


Thẩm Bối Bối ghét bỏ nhìn hắn: "Mới nói phối hợp, ngươi đã không coi mình là người ngoài!"
"Tính kỹ thì chúng ta cũng không phải người ngoài a!" Lâm Dịch quỷ biện.
"Học viện có ban thưởng, người ta cũng không quan tâm chút này." Thẩm Bối Bối co quắp khóe miệng.


Lâm Dịch phiền muộn nói: "Ta chỉ muốn biểu đạt tâm ý của mình, đây là đút lót sao?"
Thẩm Bối Bối cạn lời: "Không phải."
"Vậy còn vấn đề gì!"
Thẩm Bối Bối giãy dụa trong lòng, không khách khí nói: "Có thể mượn, nhưng ngươi phải trả ta bằng đan dược tốt."


Huyết Khí hoàn sớm muộn bị đào thải, không...... Không thể nói là đào thải, nhưng có thể đoán được, sau khi đan dược của Lâm Dịch mở rộng, giá thị trường của nó sẽ giảm sâu.
Đường Tư đã nghiệm chứng hiệu quả.
Mời người của Tôn gia đến, nói rõ nàng có lòng tin.


Lâm Dịch liếc nàng: "Đan phương ta đều cho các ngươi, ngươi muốn luyện thì luyện, chi phí cũng không cao."
Thẩm Bối Bối chững chạc đàng hoàng: "Đan phương của ngươi, cho dù được đồng ý, ta cũng không thể lén lút luyện chế, đây là nguyên tắc."


Lâm Dịch cạn lời: "Kiên trì quái lạ, được rồi, lát nữa ta nấu thuốc trả ngươi."
Thẩm Bối Bối cười một tiếng, mới móc ra bình nhỏ, đưa cho Lâm Dịch.
Buôn bán này không lỗ, còn lời nhỏ.


Lâm Dịch cầm đan dược, vội vàng tới chỗ Bạch giáo viên, trực tiếp nhét vào tay nàng: "Lần trước đa tạ Bạch giáo viên, sau này nhờ ngươi chăm sóc Bảo Nhi."
Bạch giáo viên nghiêm nghị nói: "Thân là giáo viên, bảo hộ học sinh là chuyện phải làm."


Thẩm Bối Bối ho khan một tiếng: "Đều là người mình, không cần xa lạ."
"A!" Bạch giáo viên sững sờ, vội vàng thu đan dược: "Vậy ta không khách khí, hai vị đi theo ta, nhưng phải thay quần áo của học viện."
Học viện không cho người ngoài vào, tuy phía trên cho phép, nhưng vẫn còn quy củ.


Lâm Dịch mới 16 tuổi, nói là học sinh cũng không ai hoài nghi.
Thẩm Bối Bối tuy 18 tuổi, nhưng nàng có mặt em bé, trông trắng nõn nà. Nếu không phải cả ngày mặc đồ công sở già dặn, rất dễ khiến người ta xem nhẹ tuổi tác.


Nhập gia tùy tục, hai người vào học viện, thay quần áo giày tất mới, tìm chỗ yên lặng trao đổi với Bạch giáo viên.
"Do chúng ta làm không tốt." Chuyện Bảo Nhi khiến Bạch giáo viên hơi áy náy.
Lâm Dịch lắc đầu nói: "Không sao, ta rõ ràng nỗi khổ tâm của mọi người."


Đến cùng là hỏi không ra, hay là không tiện hỏi, Lâm Dịch cũng nắm chắc.
Nếu các nàng dùng sức, có lẽ cũng hỏi ra kết quả.
Nhưng chuyện sẽ biến thành phức tạp.
Chí ít sẽ gây phiền toái cho các nàng.


Bạch giáo viên thở phào nhẹ nhõm: "Gần đây, người cùng lớp với Bảo Nhi đều cô lập nàng, cũng có không ít người đồng cấp nhằm vào nàng. Ta hỏi mấy người không nhúng tay, các nàng đều khó xử, không chịu mở miệng. Ta cũng lo lắng mình không giấu nổi chuyện này, hại ngược các nàng nên không dám truy vấn tiếp."


Có thể vào học viện Bách Võ, đều không phải người đơn giản.
Học viện tuy quy định không cho học sinh so đấu bối cảnh trong nhà, nhưng loại chuyện này, không phải cấm chỉ ngoài miệng là xong.
Tỉ như ngươi ở học viện đánh người một trận.


Người ta tuy không phục, nhưng trở ngại quy củ cho nên không nhằm vào ngươi, nhờ người nhà nhằm vào nhà ngươi, hủy hoại nhà ngươi, ngươi có thể làm gì?


Tỉ như công ty của cha mẹ ngươi đột nhiên kinh doanh kém nên giảm biên chế, vừa vặn sa thải cha mẹ ngươi. Mặt ngoài làm tuyệt đối sạch sẽ, khiến ngươi không tìm thấy chứng cứ.
Lâm Dịch cũng rõ ràng điểm này, suy nghĩ một lát hỏi: "Điểm đột phá có phải điều kiện tốt, không sợ trả thù?"


Bạch giáo viên gật đầu nói: "Không sai, trong lớp Bảo Nhi có tiểu cô nương tên là Xà Huệ, thân phận bối cảnh không đơn giản. Lúc ta hỏi, hình như nàng hiểu rõ tình hình, nhưng không hứng thú nhúng tay."
Lâm Dịch sờ cằm, lẩm bẩm: "Xà Huệ, cái tên khá thú vị, có thể mời nàng đến không?"


Bạch giáo viên gật đầu nói: "Đương nhiên có thể, chẳng qua các ngươi hỏi gì thì hỏi, đừng sử dụng bạo lực a!"
"Yên tâm, ta cũng phân rõ phải trái." Lâm Dịch nói gấp.
Không lâu sau, Bạch giáo viên dẫn một cô gái đến.


Đối phương tầm tuổi Bảo Nhi, trông cũng khá đẹp, tóc dài thanh thuần, chỉ là biểu cảm rất muốn ăn đòn, dáng vẻ mũi vểnh lên trời.
Bạch giáo viên vội vàng giới thiệu: "Đây là Lâm Dịch, anh trai của Tống Bảo Nhi."


"Nhé, anh trai của Tống Bảo Nhi à, trông rất đẹp trai, làm sao? Ta không ức hϊế͙p͙ nàng, gọi ta đến làm gì?" Xà Huệ rất phách lối, nhưng không thể không thừa nhận, người ta nói rất có đạo lý.
Lâm Dịch tâm bình khí hòa nói: "Ta cũng rõ ràng không liên quan đến ngươi, chỉ muốn hỏi xem ai gây sự."


Xà Huệ cười nói: "Ta từng nói với Tống Bảo Nhi, chỉ cần theo ta, ta sẽ giúp nàng giải quyết. Nhưng nàng không vui lòng, ta có thể làm gì. Lâm ca ca muốn biết ai gây sự, vì sao ta phải nói cho ngươi?"






Truyện liên quan