Chương 100 : Ta thèm đồ của người ta a!
Nếu không tận mắt nhìn thấy, Đường Tư chắc chắn không tin trên đời có chuyện khác thường như thế.
Nhưng gia hỏa trước mắt ngủ như con lợn ch.ết, trông cực giống đang ngủ đột phá.
Ngủ cũng có thể tu luyện?
Hoặc là công pháp đặc thù nào đó, có thể tự vận chuyển, lúc nào cũng tu luyện?
Bởi vì Lâm Dịch, khi nhàn hạ nàng cũng đọc truyện, nên mới có ý nghĩ ly kỳ như thế, nhưng nàng chưa từng nghe nói công pháp này a.
Xem ra, sư phụ của Lâm Dịch mạnh vô cùng.
Lâm Dịch mới tu luyện mấy ngày mà đã Võ Đồ đỉnh phong.
Sợ rằng sư phụ của hắn đã là Thiên Nhân!
Vừa nghĩ đến đây, Đường Tư hơi xoắn xuýt.
Mình vất vất vả vả tu luyện, mấy lần tìm đường sống trong chỗ ch.ết mới có kỳ ngộ, từ đó bước vào cấp độ Võ Tôn. Lâm Dịch thế này, sợ rằng chỉ cần ngủ là không ngừng mạnh lên.
May mà thực lực của nàng không tầm thường, lại coi Lâm Dịch là em trai, đương nhiên không muốn cướp gì cả. Chuyện khó tin như thế, không thể để người ngoài biết.
Nếu biết có công pháp không khổ mà được này, thế nhân sẽ điên cuồng, sinh mệnh của Lâm Dịch cũng bị uy hϊế͙p͙.
Nhưng Lâm Dịch còn có một sư phụ lợi hại, người bình thường cũng không dám có ý xấu với hắn.
Lại nhìn Lâm Dịch, khí tức cường thịnh, vừa đột phá nhưng thực lực đã hơn xa võ giả bình thường, bảo sao Võ Đồ hậu kỳ đã có thể dễ dàng đánh bại Đồng Đại Hữu. Người so với người, thật là tức ch.ết người a!
Nghĩ một hồi, nàng thấy xoắn xuýt cũng không có ý nghĩa gì, dứt khoát nằm xuống ngủ tiếp.
Lâm Dịch không biết Đường Tư nghĩ nhiều như thế, tỉnh dậy thì thấy khỏe lại, cảm giác bất lực đã hoàn toàn biến mất, có lẽ là lợi ích của đột phá.
Thuần thục rời giường rửa mặt nấu cơm.
Giao tiền trong thẻ cho Thẩm Bối Bối, Lâm Dịch lại nhàn rỗi.
Đường Tư có việc của mình, Thẩm Bối Bối giúp Lâm Dịch xử lý chuyện dược liệu. Chỉ là công việc giai đoạn đầu, sau khi tìm được nhân tuyển thích hợp, tất cả có thể đi vào quỹ đạo.
Lâm Dịch tạm không nói mình muốn trồng trọt dược liệu mới, mấu chốt liên quan đến thu mua. Tài chính của mình không nhiều, muốn khiến người ta bất chấp nguy hiểm thu thập, giá không thể quá thấp, lượng ít cũng không có ý nghĩa trồng trọt.
Mọi người tách ra, Lâm Dịch đang nghĩ hôm nay nên làm gì thì Uông Tiểu Ngư gọi điện tới, cảm khái: “Ta...... Uông Tiểu Ngư, rốt cuộc được thả a!”
Lâm Dịch sững sờ: “Ngươi phạm lỗi gì?”
Uông Tiểu Ngư phiền muộn: “Dịch ca ca quá không có lương tâm, ta biết cô em chồng xảy ra chuyện, lúc ấy muốn dẫn yêu thú đi trả thù, kết quả bị giam lại!”
Còn có chuyện này?
Lâm Dịch thật sự không biết, dù sao hắn không có nguồn tin.
Biết Uông Tiểu Ngư trượng nghĩa, Lâm Dịch nói gấp: “Ngươi ngốc thế, không sao chứ!”
“Người trong nhà sẽ không ức hϊế͙p͙ ta! Nhưng Dịch ca ca thâm tàng bất lộ a, vậy mà có đan dược tốt như thế. Lần này nhà ta chiếm không ít tiện nghi, ông còn khen ngợi ngươi đó.” Uông Tiểu Ngư đắc ý nói.
Đại nhân vật như Uông lão gia tử cũng nhắc đến mình?
Lâm Dịch thụ sủng nhược kinh.
Uông Tiểu Ngư nói theo: “Ta đã hỏi rõ địa chỉ của lão nhân gia, hôm nay có đi không?”
Chọn ngày không bằng gặp ngày, bây giờ không có việc, Lâm Dịch nói: “Vậy thì đi thôi.”
“Được nhé! Không phải đi học.” Uông Tiểu Ngư rất vui vẻ.
Có thể nghỉ một ngày ngoài định mức, với đứa bé tuổi nàng thì đúng là chuyện vui.
“Ta chờ ngươi ở đâu?”
“Ta biết nhà ngươi ở đâu, để Lưu thúc thúc lái ô tô đưa chúng ta đi.” Uông Tiểu Ngư nói.
Tuy nàng khá tự do, nhưng Uông gia không thể cho nàng độc thân mạo hiểm, bên người luôn có hộ vệ.
Hẹn thời gian, Lâm Dịch đến cửa tiểu khu, một chiếc xe xa hoa từ từ chạy đến.
Uông Tiểu Ngư vui vẻ mở cửa, ra hiệu Lâm Dịch lên.
Sau khi lên xe, Lâm Dịch hỏi thăm: “Chào Lưu đại ca.”
Lưu Quân cười gật đầu.
Uông lão gia tử rất khen ngợi Lâm Dịch, không phải vì Uông gia kiếm được lợi ích, mà là đan dược có quá nhiều lợi ích với Đại Hạ.
May mà lão nhân gia không biết đồ đằng có quan hệ với Lâm Dịch, nếu không càng thích hắn.
Còn Uông Tiểu Ngư thì lão nhân gia không để ý.
Mọi người đều coi nàng là đứa bé, không hề để ý chuyện này. Vả lại biểu hiện của Lâm Dịch không giống la lỵ khống, còn rất có chừng mực, người Uông gia cũng không lo lắng. Nhưng nếu Lâm Dịch dám đưa tay, Uông gia cũng không ngại chặt hắn.
Mấy ngày không thấy, vừa gặp là Uông Tiểu Ngư líu ra líu ríu trò chuyện, đầy nhiệt tình.
Lưu Quân lái xe đến chỗ ở của lão nhân gia.
Lâm Dịch cũng hàn huyên với Uông Tiểu Ngư.
Không bao lâu, ba người đã đến.
Thôn nhỏ gần núi trong thành.
Trong thôn không còn nhiều người, phần lớn là người già trẻ nhỏ. Người trẻ tuổi hoặc đi làm bên ngoài, hoặc tòng quân nhập ngũ, Lưu Quân cũng giới thiệu tình huống của lão nhân gia.
Con của lão lưỡng khẩu ch.ết yểu, chỉ còn vài thân thích không liên lạc mấy.
Sau khi cao tuổi, sinh hoạt cũng không tốt lắm, may mà lần trước Lâm Dịch cho tiền, cải thiện tình hình sinh hoạt.
Lâm Dịch dò hỏi: “Lão nhân gia mắc bệnh gì?”
Lưu Quân nói: “U bướu, với trình độ y học bây giờ, nếu được trị liệu hợp lý thì có khả năng khôi phục cực lớn, nhưng tốn không ít.”
Lâm Dịch cũng rõ ràng.
Ba người xuống xe nghe ngóng, tìm được vị trí cụ thể.
Nhà đất rất phổ biến ở sơn thôn, hơi cũ nát nhưng không đến mức nguy hiểm. Đại Hạ có kế hoạch giúp đỡ người nghèo, hình như trước đó đã xây sửa.
Bây giờ không nuôi súc vật, chủ yếu là sợ chúng nó đột nhiên bạo loạn đả thương người, bình thường có tập đoàn nuôi dưỡng, có thể khống chế phong hiểm.
Tiếp cận chỗ ở.
Lâm Dịch thi triển Vọng Khí thuật.
Vậy mà còn vật phẩm ẩn chứa linh khí, chỉ không biết là gì.
Sân được quét dọn rất sạch sẽ, lão thái thái đang giặt quần áo trên tảng đá. Đột nhiên thấy người ngoài, nàng còn hơi sững sờ, sau đó mới hoàn hồn, mừng rỡ nói: “Lão đầu tử mau dậy đi, quý nhân đến!”
Nàng vui vẻ hô một tiếng, sau đó dẫn mọi người vào phòng.
Trong phòng rất sạch sẽ, trên giường có một lão nhân, quanh năm nằm trên giường, sắc mặt trắng bệch, đang muốn đứng dậy mặc quần áo.
Lâm Dịch vội vàng ngăn cản.
Lão thái thái bận rộn đi pha trà đãi khách, Lâm Dịch thì hỏi thăm thân thể của lão đại gia.
“Già rồi, không sống được bao lâu, còn cố làm gì, chút tiền ấy để lại cho bà già dưỡng lão.” Lão đại gia hình như nghĩ thoáng, muốn chừa chút tiền cho bạn già.
Lâm Dịch hiếu kỳ nói: “Trong thôn có bảo hiểm y tế chứ.”
Lão đại gia sững sờ, gật đầu: “Có mua bảo hiểm y tế, một năm hơn mấy trăm.”
Nhìn thái độ của hắn, trong lòng còn xoắn xuýt phí tiền.
Lâm Dịch nói gấp: “Bảo hiểm y tế có thể trả một phần phí tổn, nếu tình huống đặc biệt, bệnh viện cũng có thể giảm miễn một ít, ta thấy bệnh của ngươi phải trị.”
Lão đại gia không tin, thấp thỏm nói: “Có thể trả thật sao?”
Lâm Dịch bất đắc dĩ cười.
Khẳng định có thể trả, nhưng hình như không nhiều, còn có hạn mức tối đa.
Nhưng Lâm Dịch cũng định hỗ trợ trả tiền.
Xét đến cùng, vẫn là thèm đồ của người ta a, không biết có bán không.