Chương 106 : Ngươi có phải chủ nhân của ta không?
Thiếu nữ mắt sáng chững chạc đàng hoàng: “Ta không thể trực tiếp đáp ứng, nhưng có thể nghe yêu cầu của ngươi.”
Lâm Dịch viết: “Nói một câu là được, ngươi có phải chủ nhân của ta không?”
Thiếu nữ mắt sáng thấy yêu cầu kỳ lạ này thì sửng sốt.
Ấy......
Nàng nghi hoặc nói: “Ta rõ ràng ngươi không có ác ý, nhưng yêu cầu này có thâm ý gì không?”
“Không có, chỉ là tình hoài mà thôi.”
Tình hoài sao?
Thiếu nữ mắt sáng mê mang.
Chẳng lẽ đây là thủ đoạn của thần linh Đại Hạ, mình chỉ cần đọc mấy chữ này, hắn có thể khống chế mình?
Không......
Không đến mức đấy, chưa từng nghe nói thủ đoạn này, cũng không cảm thấy Lâm Dịch có ác ý.
Có lẽ như hắn nói, chỉ là tình hoài mà thôi.
Cho nên tình hoài là cái quỷ gì?
Nàng không muốn trở mặt với đối phương.
Người trước mắt không chỉ trông thấy nàng, còn là con của thần, biết đâu có thể nhờ hắn làm rõ thân phận của mình.
Nghĩ đến đây, thiếu nữ mắt sáng gật đầu, thẹn thùng nói: “(✿◡‿◡), ngươi có phải chủ nhân của ta không?”
“Tự nhiên hơn.”
“(*/ω\* ), ngươi có phải chủ nhân của ta không?”
“Cao lạnh hơn.”
“o( ̄ヘ ̄o#), ngươi có phải chủ nhân của ta không?”
“Dùng tiếng Anh xem.”
“Are you my master?”
“Hai từ chủ nhân dùng tiếng Anh là được.”
“Ngươi có phải master của ta không?”
Lâm Dịch duỗi lưng mỏi, thật là thỏa mãn a!
Thiếu nữ mắt sáng không cảm thấy có biến hóa gì, nghi hoặc nhìn Lâm Dịch, không biết vì sao hắn làm thế.
“Được chưa?”
Lâm Dịch viết: “Rất cảm ơn, đây là số điện thoại của ta, ngươi chọn xong thời gian thì gọi.”
Đối phương là linh thể, không thể trực tiếp ra tay, cần mượn dùng thân thể của Alice.
Ngôi sao ca nhạc rất bận bịu, cho nên cần bàn bạc thời gian cụ thể, Lâm Dịch cân nhắc thay đối phương.
Thiếu nữ mắt sáng gật đầu: “Đã rõ, cảm ơn ngươi. Ngươi rất kỳ quái nhưng không xấu, chúng ta có thể trở thành bạn tốt.”
“Ta cũng có cảm giác này, nhớ xem anime.” Lâm Dịch viết.
“Tạm biệt.”
Thiếu nữ mắt sáng thỏa mãn rời đi.
Trở về chỗ Alice, một năm một mười nói ra cảnh ngộ vừa rồi.
Alice che miệng nhỏ kinh ngạc: “Vua Arthur không phải nam nhân sao? Xem anime liên quan gì đến ngươi, mặc kệ...... Chúng ta đi trước đi!”
“Không xem hội giao lưu sao?”
Alice lắc đầu nói: “Không quan trọng, đặc sắc nhất đã kết thúc.”
Trong mắt nàng, chỉ có trận của Lâm Dịch thú vị mà thôi.
Hai người hỏi thăm, định rời sân.
“A! Sao Alice lại đi!” Xà Huệ đang chú ý thần tượng của mình, phát hiện đối phương định rời đi, hơi thất vọng.
Uông Tiểu Ngư hiếu kỳ nói: “Có đi toilet không?”
“A...... Nàng đang chào chúng ta kìa!” Xà Huệ đột nhiên phát hiện.
Uông Tiểu Ngư cũng nhìn chằm chằm bên kia, quả nhiên phát hiện Alice đang phất tay.
Lâm Dịch cười một tiếng.
Hai thiếu nữ tóc vàng phất tay, phong cảnh thật đẹp.
Lâm Dịch gật đầu ra hiệu, Xà Huệ và Uông Tiểu Ngư dùng sức phất tay, chia tay thần tượng.
Alice rời sân khá bất ngờ.
Các quốc gia còn trình tự, tạm thời không kết thúc, chỉ có một ít tai to mặt lớn đến vì nàng, Xà Huệ và Uông Tiểu Ngư thấy Alice rời khỏi thì không còn hứng thú.
“Các ngươi đi đâu?” Uông Tiểu Ngư hỏi Xà Huệ.
“Còn có thể đi đâu? Ta không tự do như ngươi, mượn cớ là ra được, học viện Bách Võ quy củ nghiêm khắc.” Xà Huệ không vui vẻ.
Nàng phải chờ đội ngũ cùng về trường.
Uông Tiểu Ngư đồng tình: “Vậy ta ở đây cùng ngươi!”
Lâm Dịch cũng ở lại.
Cho đến bốn giờ chiều, hội giao lưu mới chính thức kết thúc. Sau đó còn rất nhiều tiết mục, Lâm Dịch không định xem.
Tiễn Xà Huệ rồi tiễn Uông Tiểu Ngư.
Tìm chỗ không có ai, Lâm Dịch nghiên cứu cán bút.
Xúc cảm khá kỳ quái, rót vào chân khí, Lâm Dịch cảm thấy chân khí tiết ra từ đoạn trước.
Vung ra xa, chân khí tựa như ngoại phóng, đột nhiên bắn đi.
Lại dùng sức ném cán bút, dễ như trở bàn tay đập nát hòn đá, cắm trên mặt đất.
Lâm Dịch nhớ lão nhân gia nói tổ tiên dùng để vẽ bùa khu quỷ, đáng tiếc hắn tạm không biết vẽ. Nhưng mang theo thứ này, lúc cần thiết có thể làm vũ khí.
Nhất là chất liệu này, sợ rằng vũ khí bình thường không sánh bằng, nhưng không biết phẩm cấp cụ thể.
Lâm Dịch mua thức ăn về nhà.
Trước giờ cơm, Đường Tư gọi điện: “Có nhà không?”
“Có.”
“Mau chạy ra đây, cho ngươi xem thứ tốt.” Đường Tư hưng phấn.
Lâm Dịch thu dọn, tranh thủ ra ngoài.
Trước lầu có một chiếc xe địa hình màu đen.
Đường Tư và Thẩm Bối Bối ngồi ở ghế sau, vẫy tay ra hiệu Lâm Dịch đi vào.
Sau khi ngồi vào, Lâm Dịch thấy nội thất xa hoa, không gian cũng lớn. Có thể chạy trong thành, lúc cần thiết cũng có thể lái ra ngoài thành, rất thực dụng.
“Thích không?” Đường Tư hỏi.
“Thích, xe mới của Đường tỷ?” Lâm Dịch hiếu kỳ nói.
Đường Tư lắc đầu nói: “Lúc đầu ta muốn tặng ngươi, nhưng vừa hỏi Tống Tình ngươi thích gì, nàng đã muốn tự tặng......”
Tống Tình tặng?
Lâm Dịch kinh hỉ, lo lắng nói: “Có đắt lắm không!”
“Khoảng 200.000, không đắt, ngộ nhỡ lái ra ngoài thành, bị yêu thú hủy cũng không đau lòng.” Đường Tư thuận miệng nói.
Hơn 200.000, Lâm Dịch có thể chấp nhận.
Tống Tình từng nói, chờ Lâm Dịch 18 tuổi cầm bằng lái, sẽ mua xe cho hắn. Không ngờ vì lấy bằng lái sớm, Tống Tình cũng tặng sớm.
Thẩm Bối Bối đưa bằng lái cho Lâm Dịch.
Sau đó điện thoại của hắn vang lên.
Không ngờ Tống Tình gọi.
Sau lần tỏ tình thất bại, hai người rất ăn ý không gọi điện, bình thường chỉ dùng tin nhắn, đến cùng vẫn thấy lúng túng.
Nhưng tình cảm rất kỳ quái.
Tuy lúng túng nhưng không xa lánh, thậm chí còn suy nghĩ cho đối phương.
“Ngươi thích xe không?” Giọng nói quen thuộc của Tống Tình truyền đến.
Không bao lâu sau lần tỏ tình bị từ chối, nhưng rất nhớ nàng.
“Ừm, cảm ơn tỷ.” Lâm Dịch trung thực nói.
“Thích thì tốt, chuẩn bị không đầy đủ lắm. Buổi sáng biết ngươi cầm bằng lái, buổi chiều mới vội đi chọn. Phải chú ý an toàn, lên xe buộc dây an toàn, đóng chặt cửa, đừng thò đầu và tay ra ngoài. Tốc độ không được quá nhanh, uống rượu đừng lái, mệt nhọc đừng lái, khó chịu đừng lái......”
Lần này Tống Tình nhiều lời bất ngờ, ngay cả Đường Tư cũng không chịu nổi, hét lên: “Ngươi là bà già sao? Ngươi là bà già sao? Ngươi là bà già sao?”
Lâm Dịch dở khóc dở cười.
Tống Tình cũng thấy mình nói nhảm quá nhiều, lại nói: “Chăm sóc bản thân, chăm sóc Bảo Nhi, ta được nghỉ sẽ về thăm các ngươi.”
“Chị cũng thế, trên chiến trường rất nguy hiểm, nhất định phải chăm sóc bản thân.” Lâm Dịch cảm động.
Tống Tình cười nói: “Ta không có nguy hiểm, làm hậu cần không phải ra chiến trường.”
Lâm Dịch trề môi, tin ngươi mới lạ.