Chương 113 : Ta a, nửa bước Thiên Chủ!
Cổ Lan nói tiếp: “Tu sĩ ỷ lại linh khí, linh khí khôi phục, đương nhiên sẽ mang đến các loại phiền toái. Địch nhân cũng hơn xa những kẻ ngươi thấy, thậm chí địch nhân đang mạnh bằng cũng có thể lột xác thành đối thủ kinh khủng. ”
Lâm Dịch đột nhiên tỉnh ngộ.
Thượng Võ vị diện cũng từng có người tu luyện!
Nếu vị diện đó cũng có người phi thăng, đồng thời dính vào chuyện này thì sao?
Một khi bọn hắn tham dự, sợ rằng thực lực của Thượng Võ vị diện sẽ có biến hóa rất lớn, giống như lợi ích Cổ Lan cho mình.
Lâm Dịch rõ ràng thủ đoạn của tu sĩ kinh khủng đến mức nào.
Thậm chí Lâm Dịch còn nghĩ tới Nhật Bản.
Hắn nói ra sự kiện hôn mê phạm vi lớn ở Nhật Bản mười mấy năm trước.
“Xảy ra trên phạm vi lớn, có lẽ là con người làm ra. Có lẽ xây một thế giới trong mộng để đạt thành mục đích của mình, nhưng thủ đoạn này quá cùi, sợ rằng sẽ hại ch.ết phần lớn người, có thể sống sót ngàn không được một.” Cổ Lan khẳng định.
Liên quan đến những sự kiện kia, Nhật Bản phong tỏa tin tức giọt nước không lọt.
Chỉ biết mấy năm sau, Nhật Bản đột nhiên có rất nhiều cao thủ.
Không khó nghĩ ra, chuyện này không đơn giản.
Nhưng Lâm Dịch buồn bực: “Nếu những người này đều đã phi thăng, vì sao bọn hắn còn coi trọng chỗ của ta?”
Đây là chuyện Lâm Dịch không rõ.
Cổ Lan cười khẽ: “Thế lực thượng giới phát triển quanh năm suốt tháng, hệ thống khổng lồ đến mức nào. Nếu một kẻ ngoại lai muốn hòa vào trong đó, hoặc là gia nhập đối phương, bắt đầu từ số không, hoặc là nắm giữ một tiểu thế giới.”
Phần lớn người phi thăng đều cô đơn, có thể phi thăng ở địa phương nhỏ, đều không cam lòng tịch mịch.
Thần phục thế lực uy tín lâu năm?
Đừng hòng!
Nhưng ngươi vừa phi thăng, không có thế lực, thực lực và tài lực đều là hạng chót, không thể thuyết phục người khác theo mình.
Phiền toái nhất là tu luyện cần tài nguyên, mạnh đến cấp độ kia, không thể tu luyện chỉ nhờ linh khí, nhưng tài nguyên từ đâu tới?
Cho nên bọn hắn tính toán hạ giới.
Dẫn độ tông môn của mình lên, dần dần đứng vững gót chân, hoặc là ép tài nguyên từ thế giới này, cung cấp cho mình tu luyện.
Đương nhiên......
Cũng không bài trừ một vài người ác thú vị, thuần túy coi hạ giới là trường đấu thú, dẫn dắt các phương thế lực tranh đấu, tiêu khiển giải buồn cho mình.
Lâm Dịch kỳ dị nhìn Cổ Lan: “Vì sao ngươi không hứng thú với thế giới của ta?”
Cổ Lan trợn trắng mắt: “Tiểu thế giới cũng phân ba sáu chín loại, nếu ngươi đứng ở tầng cao nhất, liệu có hứng thú với địa phương nhỏ ở tầng thứ nhất không?”
36 thiên chia làm sáu đại Thiên vực, trừ bỏ Đại La thiên truyền thuyết không có sinh mệnh, 35 thiên còn lại có vô số sinh linh.
Dưới mỗi thiên lại có vô số thế giới.
Nếu chơi, nàng cũng chơi sinh linh một thiên, sao có thể hứng thú với tiểu thế giới to cỡ con kiến.
Hơn nữa, nàng cũng không tìm thấy Lam tinh nho nhỏ này.
Trên đời này còn có rất nhiều nơi huyền diệu, ngay cả nàng cũng không rõ. Tỉ như thế giới trong mộng kết nối tất cả giấc mộng, 36 thiên không hề có ghi chép.
“Linh khí khôi phục đã trăm năm, ta còn cho rằng chỉ cần xử lý Thượng Võ vị diện thì cả làng đều vui.”
Cổ Lan thở dài nói: “Ngươi a, chuyện này không thể dùng ý nghĩ của người thường, với chúng ta thì ngàn năm...... Chỉ là một cái nháy mắt mà thôi, ngươi thấy trăm năm rất dài sao?”
Lâm Dịch lập tức phát lạnh.
Nếu thật là như vậy, không khỏi quá đáng sợ đi.
Cổ Lan thấy hắn đại kinh tiểu quái, không nhịn được cười nói: “Đương nhiên...... Ngươi không cần quá lo lắng, kẻ như ta không hứng thú với chuyện này. Chắc là sinh tồn khó khăn mới có tính toán nhỏ nhặt như vậy, cộng thêm không có thực lực cho nên tiến độ rất chậm.”
Được Cổ Lan khẳng định, Lâm Dịch thở phào nhẹ nhõm.
“Vậy ngươi có cảnh giới gì?”
Cổ Lan giang tay nói: “Ta a...... Nửa bước Thiên Chủ thôi.”
“Thiên Chủ thì Thiên Chủ, cái gì là nửa bước Thiên Chủ, Thiên Chủ có ý nghĩa gì?” Lâm Dịch không nhịn được sửng sốt.
“Thiên Chủ chính là Thiên Chủ, ngươi quản nhiều như vậy làm gì! Nửa bước Thiên Chủ, tên như ý nghĩa - đi qua một bước chính là Thiên Chủ, nhưng ta chỉ đi nửa bước, không được sao?” Cổ Lan hừ lên.
Chung quy không thể nói, một bước là mạt lộ của người Cổ gia!
Lâm Dịch dở khóc dở cười.
Đi nửa bước là thao tác gì.
Lâm Dịch lại hỏi: “Thiên chủ rất nhiều?”
“Trước đây có rất nhiều, về sau còn mấy người.”
“Vì sao không còn?”
“Bọn hắn quá tham, muốn cướp của người ta, cho nên bị giết.”
Lâm Dịch lại hỏi: “Người giết bọn hắn có cảnh giới gì?”
“Ai biết được, giết xong liền mất tích.”
Lâm Dịch càng nghe càng hồ đồ.
Hắn có thể hiểu cảnh giới Thiên Chủ rất mạnh, nhưng không biết cách Trúc Cơ bao xa, cảnh giới sau khi phi thăng phân chia thế nào.
Cổ Lan đắc ý nhìn hắn: “Bây giờ đã rõ vì sao ta không muốn nói cảnh giới của mình chưa, bởi vì ngươi quá ngốc, căn bản không hiểu.”
Lâm Dịch dở khóc dở cười: “Rõ ràng ngươi chỉ nói một nửa, có bản sự nói hết ra!”
Cổ Lan trợn trắng mắt: “Biết nhiều như vậy làm gì, quá xa xôi sẽ dễ ảnh hưởng đến tâm cảnh, trì hoãn tu luyện, ta muốn tốt cho ngươi thôi.”
Lâm Dịch cũng rõ ràng chuyện này không liên quan đến mình, chú ý quá cũng không có ý nghĩa.
Nhắc đến tâm cảnh, Lâm Dịch hiếu kỳ nói: “Tốc độ tu luyện của ta hơi nhanh, có ảnh hưởng tâm cảnh không?”
Cổ Lan cực độ khinh bỉ Lâm Dịch.
Hơi nhanh?
Ngươi sờ lương tâm, bấm tay tính toán, ngươi mới tu luyện bao lâu, ngay cả thiên tài như mình cũng hận không thể một bạt tai đập ch.ết vương bát đản này, quá đáng!
Tuy cực độ khó chịu, nhưng nàng không muốn mất thể diện, duy trì phong độ cao nhân tiền bối: “Tốc độ cũng bình thường thôi, ta thấy thần hồn của ngươi ngưng tụ, ý chí kiên định, tạm thời không sinh ra tâm ma.”
Thật ra ảnh hưởng tâm cảnh, phần lớn là trong lòng có chuyện không bỏ xuống được, tỉ như cừu hận. Ngày nhớ đêm mong không thể quên đi, mới ảnh hưởng đến tâm cảnh, sinh ra tâm ma.
Lâm Dịch thấy không có vấn đề là tốt.
Lần này thu được rất nhiều tin tức, Lâm Dịch cảm thấy không thể tiêu hóa kịp.
Vì tương lai, phải mau chóng nâng cao thực lực của mình.
Tuy nói thế, nhưng Lâm Dịch thấy mình đã đủ nghịch thiên, tốc độ như này còn tăng kiểu gì?
Một ngày Kim Đan, hai ngày Nguyên Anh, ba ngày Phi Thăng?
Nhanh hơn nữa, hắn sợ mình sinh ra tâm ma!
Hắn nhớ tới cán bút, lại dò hỏi: “Chúng ta có thủ đoạn vẽ bùa không?”
“Phù triện?” Cổ Lan nhìn Lâm Dịch.
Lâm Dịch liên tục gật đầu: “Đúng vậy.”
Nàng vẽ một phù văn kỳ dị trong hư không, đẩy về phía trước, trong mộng cảnh lập tức vang dội sấm sét, một tia chớp đánh ở phương xa.
Lâm Dịch trợn to hai mắt, giật mình nói: “Đây là Ngự Lôi chú trong Ngự Khí thuật?”
Lâm Dịch từng thấy phù văn đó trong Ngự Khí thuật.
Chẳng qua hắn tạm thời không dùng được, cần đạt đến Trúc Cơ cảnh.
Cổ Lan gật đầu nói: “Đúng vậy, phù triện là ghi chép lại thuật pháp cho tiện sử dụng. Phải nhớ, sao chép thuật pháp tốn sức hơn trực tiếp thi triển nhiều, nhưng mà tiện lợi hơn, thời khắc mấu chốt có thể phát huy ra tác dụng không tầm thường.”