Chương 124 : Ngươi xem ai có thể quản chuyện này

Tu sĩ phi hành thật ra là phóng chân nguyên, duy trì mình phi hành trên không.
Cho nên tốc độ phi hành có quan hệ với thực lực.
Ngự vật phi hành thì có thêm một trình tự.


Tỉ như bây giờ Lâm Dịch coi nhánh cây là bảo kiếm, tiêu hao một chút xíu chân nguyên dính lấy nó. Tức là lúc phi hành thì mang nó bay, nhưng với người ngoài thì là ngự kiếm phi hành.
Nguyên lý là như thế.


Lâm Dịch bay thử, chân nguyên hùng hậu cho hắn ưu thế cực lớn, phi hành một hồi cũng không thấy tốn bao nhiêu lực lượng.
Nhưng hắn không bay quá lâu.
Cởi truồng bay trên trời, cho dù bốn phía không ai, Lâm Dịch cũng xấu hổ a.
Trở về mặt đất.


Lâm Dịch lại nghiên cứu Đại Hạ Long Hồn, hắn là người sáng tạo pháp, sử dụng Đại Hạ Long Hồn khá là nhẹ nhàng, uy lực cũng mạnh hơn võ giả bình thường.
Nhưng Lâm Dịch không biết đây là lợi ích của người sáng tạo pháp, hay là do tu sĩ vốn có thể câu thông lực lượng thiên địa.


Sau đó hắn duỗi tay phải, chân nguyên phóng ra ngoài.
Lâm Dịch chọn một tảng đá lớn, muốn thử cách không ngự vật.
Lúc Luyện Khí cảnh, hắn có thể điều khiển một ít vật nhỏ, Trúc Cơ cảnh hiển nhiên tăng cường rất nhiều.
Dùng sức tóm lấy, Lâm Dịch nhíu mày.
Không nhúc nhích?


Pháp môn không sai a!
Tay trái Lâm Dịch chụp vào tảng đá khác, nó lập tức đội đất bay về phía hắn. Tiêu sái đấm ra một quyền, chân nguyên phóng thích, tảng đá lập tức vỡ tan.
Sau đó lại thử với tảng đá thứ nhất, thúc giục chân nguyên.


available on google playdownload on app store


Tảng đá không hề động đậy, Lâm Dịch lại tăng cường độ, lập tức phát hiện không phải do năng lực của mình, mà là đồ chơi này...... Quá nặng.
Rõ ràng thể tích nhỏ hơn cái bị đánh nát, nhưng trọng lượng thì hơn quá xa.


Lâm Dịch chảy hết mồ hôi cũng không khiển nổi tảng đá, dứt khoát đi tới đào xung quanh lên, muốn tận mắt thấy đây là cái quái gì.
Vừa nhìn thấy, Lâm Dịch liền kinh ngạc.
Trước mắt là một tảng đá đen kịt, lớn cỡ hai người ôm, chắc là chôn dưới chân núi cho nên Lâm Dịch không phát hiện ra.


Cộng thêm thứ này không có linh khí, Vọng Khí thuật cũng không nhìn ra.
Một miếng nho nhỏ này đã mấy trăm kg, thảo nào cách không nhiếp vật chịu thua.
Gõ gõ đập đập, cũng không thấy gì đặc biệt.


Lâm Dịch thấy nặng như thế, chất liệu chắc rất khá, có khi chế tạo được vũ khí. Đúng lúc mình thiếu thanh phi kiếm, mang về thử.
Lâm Dịch liên tục bấm pháp quyết.


Đầu tiên là Ngự Lôi chú, phù văn sơ thành, phía trước giáng xuống một tia sét, đá tảng lập tức vỡ vụn. Uy lực hiển nhiên không nhỏ, nhưng bấm pháp quyết không thuần thục lắm, ảnh hưởng đến tốc độ thi pháp.
Sau đó là Ngự Phong chú, lập tức thổi một luồng gió mạnh, quét ra một con đường.


Liên tiếp thi triển Ngự Thủy chú, Ngự Hỏa chú, Ngự Thổ chú, đều là thuật pháp cấp thấp, nhưng uy lực đã không tầm thường.


Lâm Dịch dùng Ngự Thổ chú hình thành một bức tường đá, sau đó sử dụng Điểm Kim thuật. Ngón tay chứa chân nguyên điểm đến, vậy mà tường đá hóa thành tường vàng.
Khi thu tay lại, bức tường lại thoái hóa thành đá.


Lâm Dịch nghiên cứu mấy lần, phát hiện đây không phải thủ đoạn biến đá thành vàng, mà chỉ là một loại chướng nhãn pháp. Nếu duy trì chân nguyên thì có thể giữ trạng thái này, một khi dừng tay, tất nhiên biến về nguyên dạng.
Định Thân chú cũng có.


Nhưng chỉ là thủ đoạn vận dụng chân nguyên, thực tế là dùng chân nguyên áp chế đối phương, khiến ngươi không thể động đậy mà thôi.
Nếu làm thành phù triện, đương nhiên có hiệu quả định thân.


Cơ bản là một ít thủ đoạn nhỏ của Tiên Đạo, không đủ năng lực sát phạt, nhưng diệu dụng vô cùng. Đối phó tu sĩ cảnh giới thấp thì dễ như trở bàn tay, rất có cảm giác tu tiên giả.
Sau đó Lâm Dịch phóng thích thần thức.


Lực lượng tinh thần kỳ diệu quét ngang bốn phía, phản hồi tình huống 500 mét xung quanh, trong sát na đã nhận được rất nhiều tin tức.
Đầu cũng chấn động, nếu thần hồn không đủ mạnh, sợ rằng đã bị thương nặng.


Nghiên cứu một lát, có thể vẽ ra hình ảnh lập thể trong đầu. Đại khái là miêu tả tình huống xung quanh, có thứ gì, có chướng ngại vật gì hoặc là có người nào.
Phức tạp hơn xa Vọng Khí thuật.


Vọng Khí thuật quá mơ hồ với phàm nhân, phù hợp để phán đoán người có thực lực hơn. Nhiều người hỗn tạp với nhau, rất khó phát hiện người bình thường.
Nếu không thì lần trước đã không bị chụp lén.


Nhưng bây giờ có thần thức, Lâm Dịch có thể nắm giữ tình huống xung quanh. Nếu phối hợp với Vọng Khí thuật, có thể phân biệt rõ ràng cảnh giới và hành động của đối phương.
“Quá thoải mái!”


Lâm Dịch không nhịn được cảm thán, tuy chỉ có 500 mét, nhưng theo cảnh giới nâng cao, phạm vi cũng có thể mở rộng.
Chỉ 500 mét vì phải cân nhắc cường độ thần hồn. Thần hồn yếu sẽ không tiếp thụ được quá nhiều tin tức, giống như bị công kích thần hồn, sẽ mất mạng.


Vận dụng thần thức rất phí tinh thần.
Duy trì lâu, trạng thái cũng suy yếu.
Cho dù thần hồn của Lâm Dịch mạnh khác thường, nhưng duy trì 500 mét trong thời gian dài, không ngừng tiếp thu và xử lý tin tức mới, cũng rất tốn sức.


Phạm vi không cần lớn như thế, 100 mét đã dư xài, có người nào tập kích mình cũng phát hiện được ngay.
Công kích từ xa thì càng dễ phát hiện.


Như súng chẳng hạn, không có mấy tác dụng với lực lượng siêu phàm. Võ giả có thể cảm nhận được tiếng xé gió từ xa, có đủ thời gian tránh né.
Chỉnh lý thu hoạch của mình một phen, Lâm Dịch mới triệt để buông lỏng.
Hồi tưởng hung hiểm vừa rồi, đến giờ hắn vẫn sợ hãi.


Nếu không chống nổi đợt thứ nhất, nếu đại đao linh khí không đến, Lâm Dịch không biết mình có thể Trúc Cơ thành công hay không.
Nghỉ ngơi một hồi, Lâm Dịch mới tìm kiếm quần áo của mình.
Quần áo không hỏng, nhưng bị bùn đất làm bẩn.
Điện thoại cũng không hỏng, may mà để ở xa.


Lâm Dịch cảm thấy may mắn vì chọn được một chỗ an toàn như thế, nếu là ngoài thành, sợ rằng khó thoát kết cục bị yêu thú ngậm đi.
Tiếc cho chỗ tốt như này, núi đã bị đánh phẳng, mặt đất thì mấp mô. Đang yên đang lành bị hủy diệt, khiến hắn vô cùng cảm khái.


Lâm Dịch đứng dậy, bái nơi này. Phá nhà của người ta, chung quy thấy áy náy.
Sau đó ôm tảng đá đen về xe của mình, ném vào cốp sau.
Điện thoại lục tục xuất hiện thông báo, nhắc nhở có người gọi đến lúc mất tín hiệu.


Lật xem, đều là Hạ Nguyệt. Lần trước trao đổi số điện thoại, gặp phải vấn đề cũng tiện liên hệ mình.
Bấm điện thoại, giọng lo lắng của Hạ Nguyệt truyền tới.
“Lão bản không ổn rồi, có người muốn niêm phong căn cứ dược liệu.”
“Cái gì?”


Lâm Dịch ngơ ngẩn, Thư Ký đã đọc qua giấy tờ của căn cứ dược liệu, không có vấn đề gì, cũng rất đầy đủ. Đồng gia không thể gian lận trong chuyện này.
“Tìm Thư Ký chưa?” Lâm Dịch thuận miệng hỏi.


“Vẫn chưa, ta gọi thẳng cho lão bản nhưng không máy bận. Nếu vẫn không được, ta chỉ có thể tìm Thẩm tiểu thư.”
Không phải nàng già mồm, căn cứ dược liệu là của Lâm Dịch, không thể vượt qua Lâm Dịch đi tìm Thẩm Bối Bối. Nàng không rõ quan hệ của hai người, lo rằng hắn khó chịu.


Nhưng nàng cũng biết biến báo, nếu vẫn không liên lạc được, sẽ nghĩ biện pháp khác.
Trước đây nàng làm việc ở Đồng gia.
Nhưng thực lực của Đồng gia lúc ấy, người bình thường nào dám gây phiền toái?
Nàng không cần bận tâm những chuyện này.


Vốn cho rằng Lâm Dịch có quan hệ, sẽ không xảy ra vấn đề. Ai ngờ vừa bắt đầu làm việc đã gặp chuyện, cục lâm nghiệp nói chiếm dụng đất nông nghiệp.
Lâm Dịch lập tức lái xe tới.
Hạ Nguyệt còn đang tranh luận.


Ở cửa có mấy chiếc xe, nhân viên của căn cứ dược liệu đều bị Hạ Nguyệt gọi đến. Mọi người chặn ở cửa, không cho những người này vào.
“Chúng ta đã đủ giấy tờ, vì sao còn phải điều tra!” Hạ Nguyệt nỗ lực giải thích.


Bởi vì đổi chủ, ban đầu các công nhân viên cũng bàng hoàng, nhưng Thư Ký tăng lương, mọi người lại sung sức. Tiền lương vốn đã rất cao lại tăng một khoản, công việc này đi đâu tìm?


Hơn nữa bọn hắn là người ở thôn gần đây, làm việc thuận tiện. Nếu căn cứ dược liệu của Lâm Dịch bị niêm phong, bọn hắn sẽ mất một phần thu nhập.
“Có vấn đề là có vấn đề, các ngươi thiếu giấy tờ, vi phạm pháp luật, chúng ta phải niêm phong nơi này!” Người cầm đầu khoảng 30 tuổi.


Lâm Dịch vội vàng đi tới.
Hạ Nguyệt mừng rỡ: “Lão bản, ngươi đến rồi!”


Người cầm đầu nhìn Lâm Dịch, thấy hắn trông bẩn thỉu. Nhìn đến cái xe, địa hình rách mà thôi, chắc không có thân phận gì, lập tức nghiêm khắc nói: “Ngươi là lão bản sao, chúng ta dựa theo quy định, muốn niêm phong căn cứ dược liệu của ngươi.”


“Ngươi thuộc bộ nào?” Lâm Dịch cau mày nhìn hắn.
“Chúng ta thuộc cục lâm nghiệp, giấy tờ của các ngươi không hợp pháp, phi pháp chiếm dụng đất nông nghiệp, phi pháp chặt cây......” Người kia bô bô một tràng.
Lâm Dịch cười lạnh.


“Ta đầy đủ giấy tờ, đều do các ngươi phê, vấn đề ở đâu ra!”
“Ta nói có vấn đề chính là có vấn đề!”
Hạ Nguyệt vội vàng kéo Lâm Dịch: “Chắc có người biết Đồng gia sụp đổ, coi trọng mảnh đất này.”


“Thấy ta dễ ức hϊế͙p͙ hơn Đồng gia đúng không.” Lâm Dịch nở nụ cười.
Bây giờ hắn đã Trúc Cơ, có chút lực lượng, không cần phải nhượng bộ. A miêu a cẩu đã ngồi lên đầu, sao có thể nhịn được.
“Chờ ta!”
Lâm Dịch chạy về xe, cầm ra một đống danh thiếp mà Uông Tiểu Ngư cho mình.


Không có lãnh đạo của cục lâm nghiệp a!
Cầm một đống danh thiếp, Lâm Dịch về chỗ Hạ Nguyệt, phiền muộn nói: “Ta không biết người của cục lâm nghiệp, ngươi xem ai có thể quản chuyện này.”
Nam nhân kia lập tức khinh thường.


Cố làm ra vẻ, cho rằng ta sợ ngươi sao? Ngươi còn định gọi điện giả vờ giả vịt đúng không!






Truyện liên quan