Chương 3
Editor: Snowflake HD
Beta: Vũ Linh
Diệp Đàn lập tức sững người hai mắt nhìn chằm chằm mỹ nhân dưới thân mình, một lúc lâu sau cũng chưa kịp hồi phục tinh thần.
... Không, không phải, sao có thể là người thật được, chắc chắn là mị đang đụng phải mấy thứ quái dị!!! Bị phong ấn ở trong băng đá sau đó tự thân bò ra ngoài nghĩ tới tình tiết máu chó này quả thực... Mẹ nó thân tàn cũng có ý chí kiên cường thế a!
Diệp Đàn cứ như thế đi vào trong cõi thần tiên, một lúc sau mới chợt nhận ra bản thân mình vẫn đang nằm đè trên vật thể lạ, tay chân luống cuống đứng lên thì cô đụng phải bàn trà, đau đến mức xém nữa rơi nước mắt.
Cô ngồi ở bàn trà bên cạnh, đôi mắt đẫm lệ mơ hồ nhìn mỹ nhân, tự hỏi sâu thẳm trong lòng bây giờ nên làm cái gì... Tốt hơn hết là đến như thế nào thì tống đi như vậy...
Diệp Đàn gọi điện thoại cho công ty chuyển phát: “Hoa viên Nguyên Hải tầng 1208, làm phiền các người tới đây lấy bưu phẩm được không? Cảm ơn.”
Cúp điện thoại Diệp Đàn bắt đầu tìm kiếm cái quan tài băng ban đầu, nhưng mà cái vật dài hơn hai thước ấy đã không cánh mà bay biến mất không chút tăm hơi.
Diệp Đàn nhanh chóng lui về phía sau ba bước, lưng dán chặt lấy vách tường, gương mặt đề phòng nhìn chằm chằm mỹ nhân nằm gần đó, hắn vẫn đang ngủ, mặt mày trắng trẻo lạnh lùng, vẫn giữ nguyên tư thế ở trong quan tài, hai tay đặt bên hông, thân hình thẳng tắp.
Hắn không có chút động tĩnh nào, nhưng hô hấp rất nhẹ nhàng chậm rãi, theo Diệp Đàn, dù cho bộ dạng của hắn có xinh đẹp tuyệt trần đi chăng nữa, cả người lúc này đều vô hại, nhưng hiện tại hắn ngủ say giống như là ác quỷ vậy đó, thử hỏi xem đáng sợ biết bao nhiêu.
Hắn bỗng nhiên xuất hiện, như vậy thật quá kì quái rồi, cộng thêm tên tiểu ca chuyển phát kia nữa, tất cả đều không bình thường nha.
Đưa đi đưa đi! Nhất định phải đưa đi chỗ khác!
Người lấy bưu phẩm xuất hiện rất nhanh chóng, dáng người trung bình không cao không thấp, mặc một bộ đồ của công ty chuyển phát nhanh, xem dáng vẻ chắc chừng bốn mươi, vừa trông thấy Diệp Đàn ngay lập tức hỏi: “Đồ vật cô muốn chuyển đi ở đâu?”
Diệp Đàn nhìn sau lưng ông chú đó: “Ồ, không mang xe đẩy đến sao?”
“Vật cần chuyển rất lớn sao? Để tôi xem một chút.” Ông chú chuyển phát nhìn theo hướng Diệp Đàn, lập tức nói, “Ơ, người thanh niên trẻ kia sao lại nằm trên sàn, mấy tháng này đây rất lạnh, bên ngoài tuyết vẫn còn rơi nữa, nằm trên sàn như vậy, nếu bị bệnh thì làm sao?”
“Khụ khụ, “ Diệp Đàn xấu hổ cắt đứt lời nói ông chú chuyển phát “Chú à, đồ vật tôi muốn gửi chính là anh ta.”
Ông chú chuyển phát:...
Diệp Đàn: “Tôi có một cái hộp giấy bự, chú xem thử có thể giúp tôi gói anh ta lại được không?”
Ông chú chuyển phát:!!!!!
Diệp Đàn trông thấy mặt mũi kinh hãi của ông chú chuyển phát, liền hằn giọng giải thích một chút: “Cái đó là hình nộm, không phải người thật đâu.”
Vẻ mặt cô cực kì chân thật nhìn thằng vào mắt ông chú, tràn đầy biểu cảm ‘Tôi nói thật chú phải tin tôi nha’.
Kết quả là ông chú rất kiên quyết nói lại: “Cô gái! Thị lực của tôi đặc biệt rất tốt, đó rõ ràng là một người sống! Nào có đạo lý chuyển phát người sống bao giờ, cô gái đừng giỡn với tôi.” Ông ta còn khuyên, “Nếu là bị bệnh, thì cần đưa đến bệnh viện, gọi một chiếc xe taxi cũng có tốn nhiều tiền đâu, sao có thể chuyển phát, cô gái cô phải xác định rõ ràng nha.”
“Không... Không phải...”
“Tôi sống chừng này năm, lần đầu tiên mang người chuyển phát đến bệnh viện.”
“Không... Không phải là...” Diệp Đàn đen mặt, “Tôi muốn đem anh ta đến tiệm hình nhân, ai nói gửi vào bệnh viện!”
Mẹ nó ai rảnh đâu đem hắn gởi đến bệnh viện.
Kết quả ông chú kia càng phản ứng mãnh liệt.
“Gửi đến tiệm hình nhân? Đem người sống gửi tới tiệm hình nhân cô gái à cô thật ít có ác đó.”
Diệp Đàn cảm giác mình có chút oan ức: “Hắn không phải là người sống, “ Hắn thuộc loài giống kì lạ! “Cũng là người khác chuyển cho tôi mà.”
Ông chú nhìn Diệp Đàn mấy lần rồi nhìn sang người kia, cuối cùng chân thành nói: “Cô gái trẻ, nghe tôi khuyên một câu, bệnh của cô còn có thể cứu chữa, người trong nhà với nhau sao không sớm trình bày rõ ràng, rồi mang đi trị liệu, đừng vội bỏ cuộc.”
... Bỏ cuộc cái em gái nhà ông.
Diệp Đàn đưa con mắt tuyệt vọng nhìn ông chú bước vào thang máy rời đi, sau đó xoay người lại nhìn cái người trước sau vẫn nằm trên đất.
Đau lòng a...
Tuyệt đối, không thể giữ hắn lại nơi này a a a!!! Cô đường đường là hoàng hoa đại khuê nữ trong nhà lại có một cái giống đực không rõ ràng! Có thể chịu được sao!
Đặt hắn trong thang máy đưa đến lầu một ai nhặt thì nhặt đi!
Diệp Đàn đặc biệt lạnh lùng vô tình, không một chút thương hương tiếc ngọc dùng hai tay mạnh mẽ lôi vai áo tên kia ra ngoài.
“Tôi nói cho anh nghe không phải là tôi tàn nhẫn hay cố tình gây sự “ Diệp Đàn một bên kéo một bên dặn dò, “Nhưng mà cái người đưa anh đến đây chắc chắn có ác tâm, tôi sống đơn thuần như vậy chuyện này sao có thể giao phó cho tôi được! Anh hùng bảo trọng, tin tưởng tôi đi bộ dạng anh đẹp mắt như vậy nhất định sẽ có người mang anh về nuôi dưỡng! Xã hội này thiếu nhất chính là tiểu bạch kiểm!”
Lúc kéo gần đến tủ giày, Diệp Đàn bị ngã.
Cú ngã này khiến cho đầu cô va vào tủ giày.
Diệp Đàn đau đớn lập tức đưa tay kéo khuôn mặt xinh đẹp, nhưng phát hiện phản ứng còn rất tốt nên tiện thể đứng lên.
“Ao ô, đều tại ngươi, sáng nay cô nãi nãi ngã hai lần!” Diệp Đàn đi qua, quỳ xuống bên cạnh người đẹp, hết sức chuyên chú quan sát khuôn mặt xinh đẹp, “Họa thủy họa thủy! Quả nhiên họa thủy! Xem làn da này khuôn mặt này còn lông mi nữa này! Bộ dạng như vậy quả là bất lợi cho việc duy trì anh ninh xã hội!”
Dù sao... Đợi tí nữa sẽ đưa đi... Hiện tại khi dễ một chút cũng không có gì không đúng... Có trách thì nên trách anh hùng ngủ không đúng lúc.
Diệp Đàn mới vừa kề sát vào mỹ nhân để thỏa lòng tò mò, liền thấy đối phương mở mắt.
Trong nháy mắt cô gần như bị người kia mê hoặc.
Sâu sắc, trong trẻo nhưng lạnh lùng, bình tĩnh mà lạnh nhạt, một đôi mắt màu bạc.
Hắn lạnh lùng nhìn chăm chăm vào khuôn mặt cô gái đang kéo hắn, không cử động, cũng không nói gì, cho đến khi Diệp Đàn kịp thời phản ứng, cô giống như bị phỏng, nhanh chóng buông ra hơn nữa còn lùi ra phía sau vài bước.
Mắt màu bạc con ngươi màu bạc!! Có thể là người bình thường sao!
Cả người Diệp Đàn quỵ xuống: “Đại ca không phải do tôi cố ý đâu nếu anh không thích hành động đó tôi nhất định sẽ không lập lại lần nữa cầu xin anh bỏ qua cho!”
Sau đó Diệp Đàn hoàn toàn không để đối phương trả lời, mang hắn còn ngồi trên đất đứng dậy, thuận thế đẩy hắn ra ngoài cửa gần đó. “Loảng xoảng” một tiếng lập tức đóng cửa lại.
Tốc độ của cái quá trình này nhanh đến mức làm người khác phải kinh ngạc.
Diệp Đàn đứng trước cửa thở phào nhẹ nhõm.
Phải rồi, nguyên nhân của tất cả sự kì quái, tạm biệt! Cô tính toán lương thực trong nhà, đủ cho một tháng không cần bước ra khỏi cửa, xem ai chịu đựng lâu hơn ai!
Sau đó Diệp Đàn quay người lại, lập tức nhìn thấy đối phương bình tĩnh đứng cách ba bước trước mặt cô, trường bào chấm đất, tóc đen buông tới bên hông, mặt mày lạnh lùng.
Ta, được, một lần nữa, đi!!!
Diệp Đàn nhanh chóng tiến lại gần, phản ứng đầu tiên chính là nắm lấy ống tay áo đối phương, đưa hắn kéo đến cạnh cửa, một lần nữa đẩy hắn ra ngoài, sau đó “Ầm” một tiếng lưu loát đóng cửa.
Kết quả quay người lại, vẫn là Bạch Y của tên đó, trầm mặc như trước bình tĩnh đứng ở trước mặt Diệp Đàn, nhưng khoảng cách so với trước xa hơn vài bước.
Ây da còn không có, hết, không!!
Diệp Đàn vén ống tay áo lên định đánh nhau với đối phương, lúc này mới kịp phản ứng:... ch.ết tiệt, hắn vào bằng cách nào! Cửa đều đóng hết thì thế quái nào vào được!!!!!
Diệp Đàn ngẩng đầu, cực kì sợ hãi.
“Đại thần... Tôi sai rồi...” Diệp Đàn dựa lưng trên cửa, tay cầm lấy khóa cửa, bất cứ lúc nào cũng có thể bỏ chạy, “Tiểu nữ có mắt như mù, không phải cố ý mạo phạm van ngài buông tha T_T.”
Đối phương đến gần Diệp Đàn hơn một bước.
Cô liều mạng xông tới ôm lấy nam nhân Bạch Y nước mắt đáng thương, “Tôi trên có mẹ già dưới có con trẻ sổ tiết kiệm ở trong tủ quần áo gần bên phải phía dưới nội y màu đỏ mật mã là ch.ết đi cùng ch.ết đi a không phải là 481748 tiền mặt ở dưới tủ TV có hai ba trăm đồng giấy tờ bất động sản ở trong phòng ngủ trong cái hộp giày màu tím toàn bộ tài sản đó anh lấy hết đi chỉ cầu xin tha cho tôi!”
Nhưng mà đối phương vẫn bước tiếp một bước rồi dừng lại trước mặt Diệp Đàn, cúi thấp đầu, Diệp Đàn cảm giác được trên người hắn có một loại mùi hương đặc biệt làm cho người khác phải yên tâm, có chút giống liên hương, mang theo vị gỗ đàn, nhẹ nhàng cực kì dễ chịu.
Hắn lẳng lặng nhìn Diệp Đàn, ánh mắt lạnh nhạt trước sau như một, nhưng nhìn quỷ dị hiền hòa - - tựa như nhìn xuống chúng sinh, độ lượng nhân từ.
Diệp Đàn có chút ngờ nghệch, hơi ngẩng đầu nhìn khuôn mặt anh tuấn của hắn, nhìn hắn nhẹ nhàng mở miệng: “$^#^*%*§ *.”
Diệp Đàn: “Cái gì?”
Bạch Y nam nhân: “$%#%&&*n∑€.”
Diệp Đàn: ⊙△⊙.
Bạch Y nam nhân: “$%%#^&*€‰§.”
Diệp Đàn ngẩng đầu, nhìn đối phương rất chân thành, giơ lên bàn tay nhỏ bé yếu ớt hỏi thăm: “couglish (*)?”
(*) Couglish: tác giả cố tình viết sai từ tiếng anh nên vô pháp dịch. Đại loại Diệp Đàn bảo anh nam: “Ngôn ngữ hệ mặt trời sao?” o(︶︿︶)o